Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 22.2
Mắt nhìn người kiểu gì mà tệ hại thế.
Josh nghiến răng lái xe trên con đường vắng lặng. Theo anh biết, Emma chưa từng có một mối quan hệ ra hồn, lý do chỉ có một: mắt chọn người quá dở. Ngay từ lúc cô em gái hào hứng nói rằng “lần này là thật” với vẻ mặt hớn hở, anh đã thấy điềm gở.
Nghĩ lại thì ngoại hình của Yeonwoo đúng là chuẩn gu của Emma. Lúc đầu nhìn thấy cậu ta, anh đã nghĩ ngay đến em gái. Việc Emma phải lòng người này thì anh có thể hiểu được.
Vấn đề là ở Yeonwoo. Hình ảnh gương mặt ngơ ngác vô tội của cậu khi nghe tên Emma khiến máu trong người Josh sôi sục.
Đến mức này rồi mà vẫn đâm đầu vào cái tên ngốc nghếch như thế?
Đã thế lại còn là vì người ta mà gửi tin nhắn cho anh, nói sẽ giúp đỡ nữa chứ. Chỉ cần lúc đó Yeonwoo không nói là mình đang mang thai, chắc anh đã đấm cậu ta thật rồi.
“Khốn kiếp!”
Josh văng tục rồi đập mạnh tay lái. Pete đang ngủ trên ghế trẻ em giật mình mở mắt, chớp mắt mơ màng rồi lại thiếp đi.
Một cảm giác hụt hẫng dâng lên. Mà thật ra Yeonwoo có tội gì đâu, tất cả là tại cái tật nhìn người không ra gì của Emma .
Vừa nghĩ đến đó, cơn giận lại cuộn trào. Còn thiếu điều gì trên đời khiến em chỉ chọn những loại người như vậy?
Josh cố kìm cơn tức không đập đầu vào tay lái, mà thay vào đó là đạp ga hết cỡ.
*
*
Tuy đã quay lại nơi làm việc, cơn giận trong lòng Josh vẫn chưa nguôi. Anh định sẽ nói một câu với Emma khi ăn tối cùng nhau, vậy mà cuối cùng cô lại không thèm xuất hiện.
〈Bảo là bận việc đấy.〉
Mẹ anh cũng tỏ vẻ thất vọng khi nói vậy, nhưng Josh vốn đã sẵn cơn giận đầy người, chẳng biết trút vào đâu nên mới chạy tới tận đây. Anh dỗ Pete ngủ từ sớm rồi đạp ga đến giới hạn, thế mà đến dinh thự của Chase thì trời đã khuya khuắt.
Anh đỗ xe vào chỗ chỉ định rồi đi tìm Mark ngay. Vừa thấy mặt Josh, Mark đã vui vẻ chào đón.
“Vết thương sao rồi? Làm việc lại được chưa?”
“Chừng này chẳng đáng gì đâu ạ, tôi ổn rồi.”
Nghe câu trả lời chắc nịch của Josh, Mark lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Thật ra anh ta cũng muốn cho anh nghỉ thêm, nhưng nhân sự thiếu thốn, việc phê chuẩn nghỉ phép không hề dễ. Josh cũng biết điều đó nên chẳng bận tâm mà chấp nhận. Mà vốn dĩ thì mấy vết thương thế này chẳng là gì thật với anh.
“Seth sao rồi ạ? Cậu ta đã quay lại chưa?”
“Rồi, thằng nhóc đó hôm nay cũng trở về, còn hỏi thăm cậu đấy. Tôi cũng nên báo nó là cậu về rồi…… Dù sao thì lịch làm việc của cậu và tôi cũng được xếp từ chiều mai, giờ thì đi nghỉ đi.”
Nói đến đó, Mark chợt à lên, đưa tay xoa trán. Trước ánh mắt nghi hoặc của Josh, anh ta thở dài rồi nói tiếp.
“Trước khi ngủ thì đi gặp C một chút.”
“Miller ạ? Sao lại thế?”
Josh giật mình phản ứng theo bản năng, vô thức hỏi lại. Mark nhăn trán như thể đau đầu lắm rồi gãi gãi giữa mày.
“Chuyện là… không báo với hắn một tiếng đã cho cậu nghỉ phép, thế là tên đó nổi đóa lên. Này, việc sắp lịch là quyền của tôi chứ, có phải việc gì cũng phải báo cáo từng ly từng tí đâu. Nhưng dù sao cũng đã nói là sẽ báo ngay khi cậu về, nên cứ đi gặp mặt cho xong đi. Giờ thì bắt người ta làm đủ trò luôn đấy, thật… khó chiều lắm.”
Trước những lời như cố kìm nén để khỏi văng tục của Mark, Josh chỉ còn biết đáp khẽ: “Vâng” rồi cúi chào ngắn gọn, quay về phòng dùng chung với Seth, vừa tiện để cất đồ, vừa định hỏi thăm Seth trước rồi mới đi tìm Chase. Thoáng chốc anh cũng tự hỏi, liệu mình có đang muốn trì hoãn khoảnh khắc phải gặp lại người kia không, nhưng rồi giả vờ không biết.
“Seth, cậu thấy trong người thế nào rồi…”
Anh mở cửa và hỏi luôn, nhưng trong phòng trống không. Josh bối rối liếc quanh một lượt rồi đặt hành lý xuống. Anh đi vào phòng tắm, cẩn thận không để vết thương dính nước rồi tắm qua loa và bước ra khỏi phòng tắm—thì cánh cửa đột ngột bật mở, Seth bước vào.
“Seth.”
“Josh.”
Cả hai đều gọi tên nhau trong ngạc nhiên rồi nhanh chóng bắt tay, ôm nhau chào hỏi.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Anh ổn chứ?”
Seth hỏi, Josh mỉm cười đáp:
“Chừng này chẳng là gì đâu. Cậu thì sao, trúng đạn thế còn gì?”
“Chừng này chẳng là gì.”
Seth lập lại lời Josh như bắt chước rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn anh từ trên xuống. Nhìn thấy Josh chỉ quấn khăn ngang hông, ánh mắt hắn lập tức quay lại gương mặt đối phương.
“Không sao thật chứ? Anh đã ở cùng một Alpha trội đấy.”
Josh à lên như vừa hiểu ra. Trên mặt Seth lúc này hiếm hoi hiện lên vẻ lo lắng thật sự. Josh nhẹ nhàng đáp lại:
“Cảm ơn vì lo cho tôi, không sao đâu. So với pheromone thì bầy sói đồng cỏ kia mới rắc rối hơn.”
Anh buông một câu đùa nhẹ, nhưng Seth vẫn cau mày nhìn chằm chằm.
“Nghe nói bị cắn mà? Tiêm phòng dại chưa?”
Josh gật đầu và nói thêm:
“Vết thương cũng không lớn như mình tưởng. Còn cậu thì sao? Vụ trúng đạn ổn chứ?”
“Chỉ sượt qua thôi, mà cái thứ thuốc kỳ quặc kia làm đầu óc mình mụ mị luôn…… Lúc tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện rồi. Isaac một mình vất vả lắm.”
Josh nhớ đến lời Mark từng nói rằng chỉ có Isaac là còn tỉnh táo, không cần thấy cũng tưởng tượng ra được tình cảnh lúc đó, Josh cười chua chát.
“Nợ Isaac một ơn rồi.”
Seth cũng lắc đầu cười:
“Tôi từng nghĩ nếu có lúc cần được giúp đỡ thì người đó chắc chắn sẽ là anh cơ.”
“Nhờ có Isaac ở đó mới may, sau này phải hỏi kỹ mới được.”
Nghe Josh nói vậy, Seth chợt nhớ ra chuyện gì đó:
“Anh có uống thuốc pheromone không?”
“Không, tôi vốn cũng ít uống rồi….”
Nghĩ lại thì từ hôm Chase đi khám xong, anh chưa uống thêm viên nào. Josh vô thức đưa cổ tay lên mũi ngửi thì Seth liền nghiêng người lại gần.
“Ngứa đấy.”
“Chịu chút đi.”
Josh rùng mình trước hơi thở phả lên gáy, Seth cau mày khịt khịt mũi.
“Mùi của anh đúng là nhạt thật.”
Seth ngửi quanh như thấy lạ lắm. Josh co vai lại hỏi:
“Không ngửi thấy đúng không?”
Seth gật đầu:
“Ừ, chừng này thì cũng… không phải không có mùi, nhưng người ta bình thường đâu có dí sát thế này để ngửi đâu. Với lại mùi nước giặt mạnh hơn thì phải…”
“Cả hai người đang làm cái quái gì vậy?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến cả hai đồng loạt quay đầu. Cửa đang mở toang, và Isaac đang đứng đó, phía sau là Henry. Nhớ lại lúc nãy vừa nói về Isaac, Josh bỗng chột dạ, bật cười gượng gạo.
“Chỉ là, bọn tôi…”
Bình thường Isaac chắc sẽ bỏ qua, nhưng lần này thì không. Ánh mắt cậu ta hướng về Seth, rồi quay lại nhìn Josh.
“……Hai người đang làm gì đấy? Sao lại ở đây, hai người…”
Giọng nói của cậu ta trầm hơn thường ngày, nhưng có gì đó là lạ, như thể đang run lên. Josh ngơ ngác trả lời:
“Chỉ là có chuyện muốn nói một chút thôi… Còn cậu, sao…”
“Ở chỗ thế này, chỉ có hai người, làm gì cơ chứ? Đừng nói là hai người có…”
“Có cái gì?”
Seth chen ngang. Isaac nhìn hắn với ánh mắt giận dữ. Josh giật mình vì chưa từng thấy cậu ta thế này bao giờ. Người luôn cười hiền lành ấy bây giờ lại lộ ra biểu cảm dữ dội. Không chỉ Josh, Henry cũng chớp mắt liên tục, nhìn hết người này đến người kia.
“Này, cậu sao vậy?”
Henry chen vào nhưng Isaac không hề giấu đi thù địch dành cho Seth, ngược lại còn hất tay Henry ra rồi tiếp tục lườm Seth. Trước phản ứng đó, Seth bất ngờ thở dài hỏi:
“Rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ cái gì? Giữa tôi và Josh đâu có quan hệ kiểu đó.”
“Thế thì vừa rồi tôi thấy cái gì? Cậu hôn vào cổ Josh còn gì! Giờ định chối à? Địt mẹ, tưởng tôi ngu chắc?”
Isaac gào lên như phát điên. Josh định giải thích là hiểu nhầm, nhưng nếu bị hỏi lại “thế đang làm gì” thì anh lại chẳng biết nói sao. Mà nhìn Isaac nổi giận lồng lộn, chửi bới như thế cũng là lần đầu tiên thấy khiến anh nghẹn họng. Seth nhíu mày, nhưng vẫn bình thản như thường:
“Thế nên mới nói là hiểu lầm mà, dù đang làm gì thì cũng là chuyện giữa tôi với Josh, không có nghĩa vụ phải báo cáo với cậu, đúng không?”
“Cái gì hả, thằng khốn!”
“Cậu thích Josh thì cũng đâu có nghĩa là ai cũng như cậu.”
“…?”
Câu nói quá đỗi thản nhiên ấy như một quả bom nổ tung, khiến cả đám chết lặng, chưa ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phải vài giây trôi qua mọi người mới tiêu hóa được lời Seth nói.
“Vừa, vừa nói gì cơ?”
Josh ngơ ngác hỏi lại. Seth vẫn thản nhiên đáp:
“Ý tôi là Isaac thích anh, vì thế mới nổi đóa tưởng tôi đang cướp anh.”
“Cái gì?”
“Gì cơ?!”
“Này!!”
Josh, Henry và Isaac cùng hét toáng lên, cả ba quay ra nhìn nhau đầy bối rối. Ai nấy đều choáng váng, chỉ có Seth là vẫn bình tĩnh như thường. Isaac nghiến răng, mặt đỏ bừng.
“Cậu, cái đồ khốn, sao, sao lại…”
Trước Isaac đang run lên vì giận dữ, Seth chỉ lạnh lùng đáp:
“Chính cậu gào lên chụp mũ tôi trước đấy chứ, tôi cũng phải giải thích chứ sao.”
Nhưng Isaac vẫn không kìm được cơn tức, thở dồn dập, bối rối không biết phải làm gì. Một Isaac giận dữ thế này là lần đầu Josh thấy. Anh vừa thấy lạ, vừa hoảng, bao cảm xúc rối tung lên, thì đột nhiên Henry chen vào.
“Thật không đấy?”
Josh lần đầu tiên nghe thấy giọng Henry cao đến thế. Isaac quay lại nhìn Henry rồi khựng lại. Giọng Henry vút cao, mặt tái xanh hét lên:
“Thật hả, đồ khốn?! Cậu thật sự thích cái thằng Josh này à?! Thật à?!”
Isaac không đáp, chỉ có khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng. Điều đó khiến Henry càng thêm phát điên.
“Henry!”
Không ai kịp cản, Henry đã vung tay đấm mạnh vào mặt Isaac. Một tiếng bốp vang rền khiến Isaac loạng choạng lùi lại.
Nghe tiếng cũng đủ có thể tưởng tượng ra được hàm dưới cậu ta có khi vỡ rồi. Dù vậy, Henry vẫn chưa hả giận, túm cổ áo Isaac định đấm tiếp, nhưng rồi lại khựng tay giữa chừng, chỉ đứng đó run rẩy. Cuối cùng hắn bật ra một câu chửi, rồi đẩy mạnh Isaac ra sau, quay đầu bỏ chạy như điên.
Cái quái gì thế này…?
Josh không thể hiểu nổi chuyện vừa xảy ra ngay trước mắt, chỉ biết tròn mắt chớp liên hồi trong hoang mang. Anh đang đứng đờ người nhìn bóng lưng Henry đang dần khuất xa thì Seth cất tiếng, điềm nhiên như thể chẳng có gì to tát.
“Anh không biết à? Thằng nhóc đó thích Isaac đấy, thể hiện rõ mồn một mà.”
“Cái gì cơ?”
Lại là cái quái gì nữa đây? Josh bật thốt lên mà chẳng nhận ra, còn Isaac thì phản ứng thờ ơ một cách không ngờ. Josh nhìn thấy vậy và thoáng nghĩ “chẳng lẽ…” thì Seth nói tiếp:
“Thật không ngờ cậu biết đấy, tưởng cậu sẽ là người cuối cùng không nhận ra cơ.”
Isaac quay mặt đi như xấu hổ, khẽ lẩm bẩm:
“…Tôi, cậu ấy tỏ tình rồi.”
“Henry tỏ tình á?”
Josh ngạc nhiên lặp lại lời cậu ta, còn Isaac vẫn không nhìn ai, chỉ khẽ trả lời:
“Tại bữa tiệc của Pittman… Gọi tôi ra bảo có chuyện muốn nói, rồi thì…”
Mãi đến lúc đó Josh mới hiểu vì sao hai người họ lại cùng biến mất, rồi sau đó là bầu không khí nặng nề đến vậy. Anh cứng họng, đầu óc trống rỗng, còn bên cạnh, Seth thì như lẩm bẩm với chính mình:
“Loạn hết rồi, đúng là loạn.”
Josh không nói được lời nào, Isaac cũng chỉ im lặng, cố giấu khuôn mặt đỏ rực.
“…Tôi đi trước đây.”
Isaac ném lại một câu chào không cần thiết rồi quay lưng bỏ đi. Josh vẫn chớp mắt đờ đẫn và quay sang nhìn Seth.
“Sao cậu biết?”
“Kiểu đó thì làm sao mà không biết? Cả hai người đó… rõ mồn một ra thế còn gì.”
Seth lắc đầu như thể thật sự thấy không hiểu nổi. Josh chỉ biết im lặng.
***
Dinh thự yên ắng như chết. Josh nằm dài trên giường, vô hồn nhìn lên trần nhà.
Đã gần một tiếng trôi qua mà anh vẫn không tài nào chợp mắt. Hôm nay người trực màn hình là Seth, thế nên Josh mới được nghỉ ngơi thoải mái sau bao lâu. Nhờ thế mà anh được dịp trở mình liên tục, lúc thì bật nhạc, lúc lại vọc điện thoại một cách vô nghĩa, nhưng càng lúc đầu óc lại càng tỉnh táo.
“Khốn thật.”
Cuối cùng Josh buông một câu chửi, rồi bật người ngồi dậy. Anh ghé vào nhà vệ sinh, vừa ra thì một ký ức bỗng hiện về, anh quên mất phải đi tìm Chase.
“Trời ạ.”
Josh than thành tiếng rồi vội vã rời phòng, vừa đi vừa tự trách mình. Mark đã dặn đi dặn lại vậy mà lại quên sạch.
Dù có bị Isaac và Henry làm cho choáng váng đến đâu đi nữa thì chuyện Josh quên khuấy việc đó là lỗi của anh. Nếu Chase đấm thẳng mặt vào mặt thì anh cũng chẳng có gì để bào chữa.
Không chừng giờ hắn đang ngủ?
Josh vừa đi dọc hành lang vừa nghĩ, nhưng nếu đợi đến sáng mai thì lại sẽ bị Mark mắng cho xem. Dù sao cũng là việc của mình nên tự mình phải giải quyết. Anh quyết tâm, cố rảo bước để không lề mề nữa.
Josh leo lên cầu thang, băng qua hành lang, qua vài cánh cửa, cuối cùng cũng dừng trước cửa phòng của Chase.
“Ừm.”
Trước cánh cửa đóng kín, Josh gấp gáp hắng giọng như để trấn tĩnh rồi đưa tay lên, nhưng vẫn cần thêm chút can đảm để gõ cửa. Mình vốn nhát thế sao? Josh tự nghi hoặc bản thân rồi đưa tay gõ nhẹ.
Cộc, cộc.
Âm thanh ấy vang vọng lớn giữa hành lang vắng. Không có lời đáp lại, nhưng vốn vẫn thế nên Josh đợi một chút rồi nắm lấy tay nắm cửa. Anh thấy tay mình hơi run, sau khi hít một hơi lấy hết dũng khí thì xoay nắm cửa.
Kẹt…
Cánh cửa nặng nề phát ra âm thanh trầm đục khi mở ra. Josh nuốt khan rồi bước vào phòng.
“Cậu Miller, nghe nói cậu gọi tôi. Tôi xin lỗi vì đến muộn…”
Anh cẩn trọng lên tiếng, nhưng không ai đáp lại. Anh rời mắt khỏi chiếc giường trống được dọn dẹp gọn gàng, đảo mắt nhìn quanh căn phòng vắng lạnh, không thấy bóng dáng Chase ở đâu cả.
Sao thế này?
Josh chớp mắt hoang mang, rồi từ từ bước đi. Trong phòng tắm thông với phòng ngủ cũng chẳng có lấy chút động tĩnh. Anh đứng giữa căn phòng rộng thênh thang chẳng có chỗ nào để trốn, xác nhận lại một lần nữa là Chase không có ở đây.
“Gì vậy chứ…?”
Josh đưa tay vuốt tóc, mơ hồ nhìn quanh rồi đột nhiên, âm thanh của sóng biển vang vọng bên tai.
Phải rồi…
Một ý nghĩ lóe lên khiến anh bước về phía bên hông phòng, mở cánh cửa kín liền lộ ra cầu thang xoắn lớn dẫn ra bờ biển. Kiểu thiết kế đặc biệt này cho phép Chase có thể nhảy thẳng xuống biển bất cứ lúc nào nếu muốn. Nhưng kỳ lạ là Josh chưa từng thấy Chase bơi lần nào, những người khác trong đội cũng vậy. Dù gọi là bãi biển riêng, nhưng nơi đó lúc nào cũng vắng tanh, chẳng có lấy bóng người.
Trừ lúc này.
…Ai vậy?
Josh đứng trên bậc thang, lặng lẽ nhìn bóng người mờ nhạt nơi xa xa. Hình bóng đó lúc ẩn lúc hiện trong những đợt sóng rõ ràng là một người.
Là paparazzi hay là đám điên từ cái giáo phái chết tiệt đó? Là ai nhỉ, kẻ đang uy hiếp Chase hay là fan cuồng?
Josh cố nhớ lại, nhanh chóng rà đầu óc để xác định danh tính kẻ kia thì một sự thật hiện lên khiến anh như bị sét đánh ngang tai.
Người có thể bước vào bãi biển riêng này ngoài thành viên trong đội thì chỉ còn mỗi chủ nhân nơi đây. Mà trong số đó, vào cái giờ này lại có thể tự nhiên mà bơi ngoài biển chỉ có một người duy nhất.
Chase Miller.
Tiếng sóng lại vọng đến. Josh vẫn đứng yên đó, dõi theo thân hình bơi lượn giữa làn nước.
Anh chỉ chần chừ một chút như bị kéo theo bởi âm thanh đều đặn của sóng biển, âm thanh thi thoảng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, và bắt đầu bước xuống bậc thang.
*
*
Cát trải dài trên bãi biển chỉ bị thấm ướt một khoảng nhất định, đó là nhờ những đợt sóng luôn đều đặn, rút về đúng độ sau khi phủ lên một lớp cát nhất định. Trật tự như thế khiến con người cảm thấy yên ổn, nhưng đồng thời cũng khơi dậy một ham muốn kỳ lạ là muốn phá vỡ nó. Muốn xáo trộn sự cân bằng ấy, muốn đuổi theo những con sóng rút lui sau khi vừa mới nhúng qua một lượng cát vừa đủ.
Giờ phút này, Josh chính là như thế. Khi anh nghĩ đến chuyện chạy theo đợt sóng kia để làm xáo trộn mọi quy luật thì người đó đã lọt vào tầm mắt.
“…!”
Josh ngây người nhìn ra xa. Người đàn ông đang xoay người, bơi thẳng về phía bờ nơi Josh đang đứng. Đột nhiên, Josh nhớ lại đoạn quảng cáo của Chase, hình ảnh hắn từ dưới nước bước ra với cơ thể ướt sũng, ánh mắt tím ngắt nhìn thẳng vào ống kính, mái tóc vàng rối bời, làn da càng nhợt nhạt hơn trong cái lạnh, đôi môi đỏ khẽ hé—
Giờ đây, hình ảnh ấy trở thành hiện thực. Chase trồi lên khỏi mặt nước, từng bước một phá sóng mà tiến lên bờ. Josh chỉ biết lặng người dõi theo bóng hình ấy đang đến gần mình từng chút một.
Chase ngẩng đầu, vuốt mái tóc ra sau như chán nản rồi dừng ánh mắt lại. Josh chết trân nhìn hắn.
Nước biển nhỏ giọt từ tóc xuống, lăn qua mặt, qua cổ dài, xuống xương quai xanh và ngực. Đến vùng ngực thì tạo thành một giọt nước đọng lại, rồi từ đó vẽ một đường dài xuống bụng rắn chắc. Đôi mắt Josh trượt theo giọt nước ấy, dừng lại ở đường hông đầy gợi cảm, rồi đến cơ đùi dài săn chắc.
Chase đang hoàn toàn khỏa thân.