Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 28.2
Toàn thân Chase rã rời, khẽ cựa mình trong giấc ngủ và nhíu mày bởi một mùi hương thơm dịu nhẹ đánh thức một phần ý thức. Hắn hít một hơi thật sâu để nhận ra mùi hương.
…Bơ? Đậu phộng?
Đâu đó có tiếng dầu sôi khẽ khàng cũng vọng đến như để khẳng định phỏng đoán. Bỗng nhiên, một cơn đói cồn cào ập đến buộc hắn phải mở mắt.
Đầu tiên lọt vào tầm mắt là trần xe kéo quen thuộc. Sau đó, hắn mới nhận ra mình đang nằm ngủ trên giường.
Chase vô thức giơ tay lên và khựng lại khi thấy vết hằn trên cổ tay. Ký ức về buổi làm tình cuồng nhiệt trước khi ngủ chợt ùa về và cả việc hắn đã lăn lộn trên giường với Josh hỗn loạn đến mức nào sau khi giành lại được tự do. Tinh dịch đã khô trên ga trải giường chứng minh rằng đó không phải là một giấc mơ, vấn đề là đối tượng đó không có mặt trước mắt cậu.
“Joshua?”
Hắn đang lo lắng gọi tên anh thì cánh cửa phòng ngủ mở ra.
“……!”
Chase bật dậy theo phản xạ, Josh vừa bước vào phòng khẽ “à” một tiếng rồi chớp mắt.
“Dậy rồi à? Thấy trong người thế nào?”
“……Chuyện gì, đã xảy ra vậy? Giờ, đang làm gì thế.”
Chase bối rối nhìn Josh. Cũng phải thôi, Josh cởi trần, chỉ mặc quần jeans. Chiếc quần đó hơi quen thuộc, có lẽ là một chiếc ngẫu nhiên trong số đồ của Chase. Josh thản nhiên mở miệng nói với người đang dán mắt vào bộ ngực săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn của mình.
“Thấy em đang ngủ nên anh làm cho đấy, sợ tỉnh dậy sẽ đói.”
Trong suốt quá trình Josh giải thích rành mạch, Chase không hề chớp mắt, chỉ lặng lẽ nhìn từ ngực, eo thon, hông rồi đi lên qua bờ vai vuông vắn, cổ và cuối cùng mới đến khuôn mặt. Đột nhiên hắn vươn tay ra, kéo tay Josh lại.
Josh ngoan ngoãn bị kéo đến đứng giữa hai chân hắn. Chase ôm eo anh, tựa đầu vào ngực đối phương. Josh chợt nhớ đến Pete cũng thường tìm mình khi tỉnh giấc, liền dịu dàng vuốt ve mái tóc Chase.
“Em ăn đậu phộng chứ?”
Chase gật đầu đáp lại câu hỏi của Josh, rồi đặt môi lên làn da trần của anh.
“Sao trên người anh có nhiều vết thương thế?”
Hắn đang nói đến những vết sẹo cũ. Nhớ lại việc Chase đã lướt qua cơ thể mình, Josh thản nhiên trả lời.
“Lúc ở trong quân đội thì bị thương một chút. Khi làm vệ sĩ cũng bị thương nhiều.”
“Còn cái này?”
Khi Chase chạm vào vết sẹo dài ở bụng dưới, Josh suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, đó là vết sẹo mổ đẻ.
Đột nhiên tim anh đập điên cuồng. Nam omega sinh con bằng cách mổ đẻ, Josh cũng không ngoại lệ, nhưng làm sao có thể nói thật được.
“Vì viêm ruột thừa.”
Anh trả lời ngắn gọn rồi nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện trước khi Chase nhận ra điểm bất thường.
“Anh đói muốn chết rồi, còn em?”
Lúc này Chase mới cảm thấy đói và gật đầu. Josh tự nhiên tách Chase ra và mở miệng.
“Trong tủ lạnh có nhiều nguyên liệu tốt lắm, anh tự làm món ăn nhé, được không?”
“Anh? Tự tay? Nấu ăn sao?”
“Đúng, đúng, đúng.”
Josh liên tục gật đầu rồi mỉm cười.
“Không có bỏ độc đâu.”
“……Biết rồi.”
Chase ngượng nghịu, mặt ửng hồng nhẹ. Josh quay người và đi thẳng vào bếp.
Chase ngồi trên giường, đờ đẫn chờ đợi anh. Dù sao thì món ăn nào cũng giống nhau cả, chỉ cần giúp hắn thoát khỏi cơn đói thôi là đủ rồi. Từ trước đến nay Chase vẫn nghĩ như vậy, và chưa có món ăn nào phản bội lại niềm tin của hắn.
Lần này hắn cũng nghĩ như vậy, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng lấp đầy cái bụng trống rỗng như thể ruột gan đã bị đánh cắp hết. Vì vậy, ngay cả khi ngửi thấy mùi thơm đến mức khiến nước bọt trong miệng chảy ra, hắn cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng. Khác với mùi hương phong phú, nhìn món ăn chỉ là bít tết và khoai tây bình thường thì hắn chỉ cảm thấy hơi thất vọng.
“Nếu không thích độ chín thì nói nhé, anh sẽ nướng lại cho.”
Josh vừa đặt khay đồ ăn lên giường vừa nói. Chase thờ ơ nhìn xuống, nghĩ rằng nướng thêm hay không cũng vậy thôi. Josh ngồi đối diện với hắn và bắt đầu cắt bít tết một cách thành thạo.
Sau khi nhìn xuống miếng bít tết vẫn còn chảy máu, Chase ngẩng đầu lên, Josh đang lặp lại động tác một cách vô tư thì khựng lại. Thói quen cắt thịt cho Pete đã vô thức bộc lộ, anh mừng vì đã kịp tỉnh táo trước khi cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn cho trẻ con, rồi giả vờ như không có gì mà đưa dao cho Chase.
“Này.”
Chase không có phản ứng đặc biệt nào, nhận lấy dao và nĩa, xiên miếng thịt đã cắt rồi cho vào miệng, thờ ơ nhai một miếng rồi khựng lại. Josh lặng lẽ quan sát phản ứng của hắn. Chase từ từ cử động má, vết nhăn trên trán không thay đổi nhưng phản ứng thì rõ ràng. Khi miếng thịt được nhai chậm rãi cuối cùng cũng nuốt xuống, Josh mở miệng.
“Cần nướng thêm không?”
Chase dừng lại một lúc rồi trả lời.
“Không.”
Hắn im lặng đưa miếng thịt đã cắt vào miệng rồi bắt đầu nhai nhanh hơn lúc nãy. Josh mở chai nước và rót nước vào ly rồi nói.
“Trong tủ lạnh có nhiều nguyên liệu tốt lắm, sau này thỉnh thoảng chúng ta tự nấu ăn nhé?”
Chase dừng nhai và ngẩng đầu lên. Josh bật cười khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn.
“Việc sắp xếp thời gian ăn uống không dễ dàng, và nấu ngay sẽ ngon hơn là ăn đồ đã chế biến sẵn. Nếu em không phiền thì để anh nấu cho nhé.”
“……Anh?”
“Đúng vậy.”
Josh tinh nghịch nói thêm.
“Nếu em lo lắng về việc bị đầu độc, thì tại sao không hành động theo cách không khiến điều đó xảy ra?”
“Em đã bảo là không nghĩ thế về anh mà.”
Chase cáu kỉnh nói ra, rồi cố ý nhét một miếng lớn vào miệng và bắt đầu nhai. Josh cười nhẹ rồi nhìn xuống đĩa gần hết của cậu và hỏi.
“Cần làm thêm nữa không?”
Chase không trả lời. Josh nhanh chóng nói tiếp.
“Trong lúc chờ đợi, ăn thêm salad đi, đậu phộng chiên trộn khoai tây nghiền, ngon lắm.”
Josh tự tin mỉm cười với Chase đang liếc mắt nhìn mình, rồi chợt vươn tay ra. Anh chợt nhận ra mình suýt chút nữa đã vuốt ve đầu Chase như với Pete, và vô thức rụt tay lại.
Dù sao thì cũng giống nhau nên không thể trách được.
Josh thầm nghĩ, rồi giả vờ như không có gì mà quay đi.
*
*
Tiếng huýt sáo khe khẽ vang lên từ phía sau cánh cửa khép kín. Đó là thói quen của Josh mỗi khi nhóm lửa trên bếp nướng.
Chase lặng lẽ múc một thìa salad khoai tây đưa vào miệng, tiếng lạo xạo của hạt đậu phộng lẫn trong khoai mềm vang lên giòn tan. Hắn định chậm rãi thưởng thức hương vị, nhưng hoàn toàn bất lực. Thì ra cảm giác tan chảy ngay trong miệng là như thế này, lần đầu tiên Chase mới hiểu được điều đó.
Làm sao bây giờ.
Hắn che miệng lại, đôi mắt mở lớn chớp liên hồi, hai tai nóng bừng, cả khuôn mặt đỏ ửng.
Làm sao bây giờ.
Hô hấp trở nên khó khăn, Chase phải hít thở sâu đến mấy lần mới tạm ổn. Vừa kịp trấn tĩnh lại thì Josh trở về. Anh đặt phần bít tết vừa nướng lên khay ăn trên giường, mỉm cười.
A.
Chase bất giác ngẩng lên nhìn Josh đăm đăm. Nửa thân trên không một mảnh vải, những vết hôn hắn để lại tối qua vẫn còn đỏ rực. Cần cổ, xương quai xanh, lồng ngực, thậm chí cả hai đầu ngực vẫn chưa kịp lặn xuống, Josh để lộ tất cả những thứ đó mà vẫn nở nụ cười hướng về phía hắn.
“Chúng ta hôm qua hơi dữ dội quá nhỉ?”
Khoảnh khắc đó, Chase bỗng nhận ra thứ cảm xúc đang trào dâng trong tim mình là gì.
“Sao vậy?”
Josh nghiêng đầu hỏi. Chase muốn lập tức ôm chầm lấy anh, dội xuống một trận mưa nụ hôn, nhưng chiếc khay ăn ngáng giữa hai người khiến hắn không làm được. Nếu khiến Josh không ăn được đồ ăn mình vừa nấu, có lẽ anh sẽ thất vọng.
Chase Miller lại nghĩ đến những chuyện không tưởng như vậy nhưng bản thân hắn cũng chẳng nhận ra, chỉ là cảm xúc trong ngực dâng đầy đến mức khó mà nuốt trôi thêm một miếng thức ăn nào nữa.
Josh chìa tay ra với Chase, gạt nhẹ những lọn tóc rũ xuống trán, rồi lại hỏi:
“Ổn chứ? Có cần anh lấy gì đó để uống không?”
Chase chỉ khẽ lắc đầu. Josh hơi ngơ ngác, nhưng vẫn không ngừng mỉm cười.
“Vậy ăn tiếp đi nhé? Sắp đến giờ đổi ca rồi, anh phải về.”
Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói như thế rồi định cầm lấy quần áo. Nhưng Chase lập tức giữ anh lại.
“Đừng nói nhảm, ở đây đi.”
“Sao cơ…?”
“Đừng đi, khốn kiếp!”
Josh tưởng Chase lại đùa, nhưng trên mặt hắn không hề có lấy một tia cười. Chase nói thật. Bàn tay đang giữ lấy tay Josh siết chặt đến mức khiến anh cau mày, song Chase chẳng mảy may bận tâm mà tiếp tục gằn lên:
“Gì chứ, khốn thật! Anh thấy ngủ với em đáng xấu hổ đến vậy à?”
“Anh không có ý đó.”
Josh thở dài trước phản ứng gần như muốn nhào đến của Chase.
“Ngủ với ai là chuyện riêng nên anh không muốn rêu rao mấy chuyện đó cho người khác biết. Tại sao anh phải đi kể với ai cơ chứ? Hơn nữa nếu chuyện như vậy lộ ra thì người mệt sẽ là anh nè. Anh mà bị paparazzi rượt như em, hay bị fan khủng bố thì sao?”
Chase khựng lại, ánh sáng trong mắt biến mất, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Em có thể bảo vệ anh.”
“Người bảo vệ là anh cơ mà.”
Josh nhanh chóng bắt lời. Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. Một lúc sau, Chase mở miệng.
“Vậy thì đổi lịch trực đi.”
“Sao cơ?”
Josh sững sờ hỏi lại vì đề nghị đột ngột. Chase bĩu môi.
“Vừa làm việc vừa thỏa mãn nhu cầu của em, không phải vậy à? Còn cách nào khác không?”
“Cái đó thì…”
Josh định phản đối chuyện tự ý đổi lịch trực thì gương mặt bướng bỉnh kia lại khiến anh nhớ đến Pete.
Sao lại giống nhau y chang cái phần này chứ…
“Còn cách nào không?”
Chase lại giục. Tất nhiên là không có. Cuối cùng Josh đành đầu hàng.
“…Được rồi, để anh gặp Mark nói chuyện.”
“…”
“Anh đi một lát rồi quay lại, buông tay ra được chưa?”
Anh chỉ vào bàn tay Chase vẫn đang siết chặt lấy tay mình, lúc ấy Chase mới chịu buông. Josh vừa xoa chỗ bị tê rần vừa nhìn hắn. Gương mặt Pete lại chồng lên khuôn mặt Chase, khiến Josh chỉ biết cười khổ.
“Trời ơi.”
Anh xoa đầu hắn như thường làm với Pete, khiến Chase nhăn mặt, nhưng không hất tay Josh ra. Ngược lại, sau khi tay Josh rời đi, hắn lại đưa tay lên vuốt lấy chỗ ấy như thấy trống vắng.
Josh cởi quần jeans, nhặt chiếc quần mình ném trên sàn lên thì—
“…Hả?”
Chase bất giác thốt lên. Josh ngoái đầu lại.
“Sao thế?”
Chase nhíu mày, bắt đầu ngửi ngửi không khí xung quanh. Mắt hắn đảo về phía Josh, rồi bất ngờ vươn tay kéo anh ôm chặt vào ngực. Chase hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi:
“Sao người anh có mùi của omega?”
Tim Josh suýt ngừng đập. Anh mở to mắt nhìn Chase, biểu cảm trên mặt lúc này phức tạp đến không thể tả, mọi cảm xúc đều hiện rõ. Josh hấp tấp tìm lời biện hộ.
“Hồi nãy anh ra nhà ăn lấy thêm nguyên liệu, ở đó có nhiều omega, chắc bị ám pheromone.”
Josh còn mỉm cười như muốn nói rằng “hãy tin anh đi”. Chase chỉ yên lặng ngước nhìn anh. Không còn gì để nghi ngờ nữa, nếu thực sự Josh đã tỏa ra nhiều pheromone như vậy thì không thể nào mùi lại chỉ nhè nhẹ như thế này. Nếu Josh là một omega thì anh hẳn đã sớm phát tình và phát tán pheromone lên người Chase
Chase chợt nhớ lại cô gái đã đổ pheromone lên người mình ở bữa tiệc và cảm thấy bực bội. Josh mà là omega thì thật quá vô lý, hắn thầm nghĩ rồi cuối cùng cũng thả Josh ra.
“Đi đi.”
“Ừ.”
Josh khẽ đáp, vội vàng mặc lại áo rồi rời khỏi phòng. Lần này, anh không xoa đầu hay hôn Chase. Chase chỉ còn lại một mình, bắt đầu cắt lát bít tết lạnh ngắt cho vào miệng, kỳ lạ là chẳng còn cảm thấy vị gì nữa.
Josh không thể là Omega được.
Đó là sự thật hiển nhiên. So với việc Josh là Omega, thì nói pheromone tích tụ khiến hắn hoang tưởng còn có lý hơn.
Nhưng nếu cứ tiếp tục bị pheromone tác động như vậy thì…
Ý nghĩ bất chợt ấy khiến Chase khựng lại.
Có thể khiến Josh biến dị.
Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nếu vì mình mà Josh biến dị thành omega, liệu anh có căm ghét mình không?
Tầm mắt Chase trở nên mờ mịt, cố gắng điều hòa hơi thở, tự trấn an bản thân.
Không đâu, hắn thì thầm lặp đi lặp lại, không thể nào có chuyện đó.
Biến dị đâu có dễ dàng như vậy chứ.
Ha… ha… ha…
Khi đã phần nào lấy lại lý trí, Chase nghe thấy tiếng cửa xe mở ra.
“Joshua?”
Chase ngẩng mặt trắng bệch lên nhìn về phía cửa. Anh ấy sắp vào rồi, anh ấy sẽ làm mình yên tâm trở lại. Mình sẽ hít thật sâu mùi hương riêng của anh ấy. Tối nay sẽ ôm anh ngủ…
Gương mặt Chase dần sáng lên theo từng bước chân tiến lại gần. Khi người ấy bước vào phòng, Chase vẫn đang mỉm cười hạnh phúc. Nhưng khi định ôm chầm lấy anh, nụ cười ấy lập tức đông cứng.
Người bước vào nở nụ cười rạng rỡ chẳng chút ngần ngại còn hơn cả Chase.
“Chà, Chase, em vẫn khỏe chứ, đứa em yêu quý của anh.”
Chase lẩm bẩm bằng giọng không còn chút huyết sắc nào.
“Grayson.”
Và đó là tất cả. Hắn không thốt thêm được lời nào, chỉ đứng đó trân trối nhìn người kia.