Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 30.1
Tiếng chim hót lảnh lót đâu đó khiến Josh tỉnh giấc. Mi mắt nặng trĩu khẽ mở ra, trong một thoáng anh không thể nhớ nổi mình đang ở đâu, chỉ biết ngơ ngác nhìn quanh căn phòng vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, mơ hồ như một giấc mộng chưa tan, rồi khi mùi hương ngọt ngào còn vương vất len vào khứu giác, ký ức ngày hôm qua bất chợt ùa về.
Anh khẽ cúi mắt, và gương mặt điềm tĩnh của người đàn ông đang ôm lấy eo, dựa đầu vào ngực hiện ra trong tầm nhìn. Người đàn ông từng nói rằng nếu không có thuốc thì không thể ngủ được, lúc này đây lại chìm vào giấc ngủ sâu đến mức như không gì có thể đánh thức nổi.
Josh nhìn gương mặt yên bình của Chase thật lâu, cảm xúc đan xen giữa nhẹ nhõm và xót xa. Anh nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe mắt khẽ cau mày trong vô thức của Chase. Josh mỉm cười lặng lẽ.
Anh ước gì có thể mãi mãi tận hưởng khoảnh khắc yên bình như thế này, nhưng Josh biết rõ thực tế không cho phép điều đó.
Anh rên khẽ một tiếng từ cổ họng, thở dài rồi từ từ nhỏm dậy. Chase hơi nhíu mày, vươn tay ôm lấy eo, tựa đầu vào ngực anh lần nữa. Josh nhìn hắn một lát, rồi nhẹ vỗ về vai trước khi cẩn thận gỡ tay ra.
Vẫn còn nhiều việc phải làm trước khi Chase tỉnh. Josh đưa cổ tay lên ngửi, xác nhận ngoài hương pheromone ngọt dịu ra không có mùi gì bất thường khác mới nhẹ thở ra. Đêm qua chỉ đơn thuần là ôm hắn ngủ, không hề có kích thích gì, nên mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng cứ mạo hiểm như thế mãi cũng không được.
Nghĩ đến đây—
Josh sực nhớ ra điều gì đó mà mình từng bỏ quên.
Nếu là người đó… có thể giúp mình tìm thuốc thích hợp cũng nên.
Josh rón rén rời khỏi giường để không đánh thức Chase, lục tìm điện thoại, rồi sau một hồi cân nhắc, anh gửi đi một tin nhắn.
Đã nhiều năm rồi, lỡ như số đổi thì sao…
Josh nhíu mày lo lắng. Nhưng không lâu sau, anh đã nhận được phản hồi. Nhìn tên người gửi, Josh bất giác nở nụ cười.
***
“……?”
Chase mơ màng đưa tay sờ sang bên cạnh nhưng chạm phải khoảng trống. Hắn chậm rãi mở mắt, trên chiếc giường rộng chỉ còn lại mình hắn. Gương mặt Chase thoáng cứng lại, nhưng tiếng nước chảy từ phòng tắm kế bên khiến bản thân lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhỏm dậy, nhìn bóng người thấp thoáng sau cánh cửa kính mờ mới có thể thở ra một hơi.
…Haa.
Chase dụi đôi mắt mệt mỏi, ngẩng đầu lên, phân vân nên chờ Josh ra hay vào phòng tắm cùng, và khi còn đang cân nhắc thì cánh cửa bật mở, sau đó Josh bước ra.
“À, tỉnh rồi à?”
Josh quấn khăn ngang hông, tóc còn ướt sũng, vừa lau đầu vừa tiến lại gần đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.
“Cảm giác thế nào rồi?”
“…Tốt.”
Chase mỉm cười, đáp lại bằng một nụ hôn. Hắn vòng tay ôm lấy cổ Josh, định đưa lưỡi vào nhưng Josh đã kịp ngẩng đầu lánh đi.
“Mau dậy tắm đi, hôm nay có lịch sớm mà, nhớ không?”
Tuy anh nói đúng nhưng Chase vẫn nhíu mày. Hắn có cảm giác Josh đang vội vã điều gì đó. Josh không nhận ra, vừa mặc quần áo vừa nói tiếp.
“À, mà hôm nay anh phải tới bệnh viện nên sẽ vắng mặt cả ngày.”
Cả ngày?
Ngay khoảnh khắc ấy, Chase muốn nổi giận, định hỏi anh đang nói cái gì vậy và muốn đi cùng thì đột nhiên nhớ ra lịch quay hôm nay.
Josh thì lo nếu Chase nổi cáu với Mark hay người khác thì phiền toái, nên cố tỏ ra bình thản tiếp tục.
“Lịch hẹn có từ trước rồi, không hoãn được, nhưng anh sẽ về ngay khi xong.”
“Cứ đi đi.”
Phản ứng bất ngờ nhẹ nhàng của Chase khiến Josh chớp mắt. Gì cơ? Anh nhìn hắn đầy kinh ngạc, nhưng Chase thì đã rời khỏi giường, tiện tay nhặt áo quần lên.
“Không được bỏ điều trị, chắc tầm ba bốn tiếng?”
Josh ước lượng rồi đáp.
“Cả đi về chắc phải năm, sáu tiếng?”
Tuy đã tình nói dư ra một chút, nhưng Chase chỉ “vậy à” rồi ngoảnh mặt đi không nói gì nữa. Có gì đó rất lạ, sao hắn lại chấp nhận nhanh như thế?
Mới hôm qua thôi còn giở đủ trò bắt đổi ca giữ anh lại.
“Sao vậy? Không đi à?”
Chase hỏi, Josh khoanh tay đứng nhìn bằng vẻ nghi ngờ, rõ ràng có gì đó rất lạ.
“Sao tự dưng lại muốn tống anh đi vậy?”
“Gì cơ?”
Chase khựng lại. Josh hạ giọng đầy nghi hoặc.
“Lạ lắm, em đang giấu gì phải không? Sao đột nhiên lại muốn anh đi?”
“Anh đi điều trị còn gì.”
“Dù vậy cũng lạ.”
Chase lườm Josh, rồi bất ngờ kéo tay anh lại, môi chạm môi.
“…Mm, mmp.”
Josh bị lưỡi hắn cuốn lấy không thể chống đỡ. Chase ôm lấy mặt anh, liếm sâu vào miệng, môi mút lấy môi, rồi thở hắt ra một hơi. Hơi thở hòa lẫn trong nụ hôn. Josh bị đẩy sát tường, không còn đường lui. Đến khi đôi môi tách rời thì cả hai đều thở dốc.
“Vậy thì… không đi bệnh viện, em cũng khỏi quay hôm nay?”
Chase thở gấp, vén tóc Josh thì thầm, tay còn lại đã lướt xuống kéo sát anh lại. Sự cương cứng rõ ràng xuyên qua lớp vải. Môi hắn lại tìm tới môi anh, và lần này Josh vội vàng né tránh.
“Lát nữa về rồi làm tiếp.”
Chase cười rạng rỡ trước anh nói đó. Josh không kìm được, kéo đầu hắn lại, nghiến môi hắn bằng một nụ hôn thô bạo. Nhưng trước khi mọi thứ tiến xa hơn, anh đã nhanh chóng buông ra, không nhìn lại mà rời khỏi xe. Nếu không đi ngay, có khi thật sự chẳng bao giờ rời được nữa.
Nghi ngờ mơ hồ vừa nhen nhóm trong đầu đã tan biến từ lúc nào không hay.
***
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau ở quán cà phê ngoài trời quả là cảnh tượng đủ khiến người ta hiểu lầm, nhất là nếu người kia là Dane.
Dane Striker, người Josh quen thời quân đội, là một mỹ nam tóc đỏ ánh đồng, mắt xanh biếc. Josh đến giờ vẫn không quên được lần đầu tiên thấy cậu ta, choáng ngợp đến mức dù là đàn ông cũng phải ngoái nhìn.
Cậu vốn là kiểu người lạnh nhạt, không thân thiết với ai. Sau một lần được Josh cứu thì cả hai mới thành bạn, ít nhất là theo quan điểm của Josh. Tâm tư Dane khó dò, chẳng ai biết thật ra cậu nghĩ gì. Josh thì vẫn luôn xem cậu là bạn.
“Cầm lấy.”
Vừa thấy mặt, Dane đã đưa ngay một tờ ghi chú đặt lên bàn.
“Tới địa chỉ đó là tìm được thuốc, có phát tình thì cũng không nhả ra pheromone. Nhưng giá thì… chuẩn bị tinh thần đi.”
“Cảm ơn.”
Josh nhìn địa chỉ và nhét vào túi. Trong lúc Dane rút thuốc ra đặt lên bàn, anh nói tiếp:
“Không ngờ cậu vẫn dùng số cũ.”
Dane thản nhiên đáp:
“Lười đổi.”
Câu trả lời rất… Dane khiến Josh chỉ còn biết cười. Anh liếc nhìn cậu từ phía đối diện bàn.
Gặp lại sau mấy năm, Dane chẳng thay đổi gì, cao hơn Josh tầm 2 inch, cơ thể cơ bắp rắn rỏi của một lính cứu hỏa. Sự mâu thuẫn ở chỗ một người cá nhân theo chủ nghĩa cực đoan như cậu ta lại chọn nghề cứu người. Nhưng hình dung cảnh cậu lao vào biển lửa cũng không khó, bởi từ trước đến nay, Dane chưa từng biết sợ là gì.
Cậu vẫn mang dáng vẻ bụi đời như trước, ngồi ngả ngớn, uống Dr. Pepper theo kiểu lãng tử hơn là lính cứu hỏa, trông giống bartender hay vệ sĩ trong bar hơn.
Dane chỉ mặc áo thun cũ với quần jeans nhàu, nhưng vì quá điển trai nên nhìn lúc nào cũng cuốn hút. Josh biết rõ cậu chưa từng thiếu người bám theo. Ngay lúc họ đang ngồi đây, đã có ba người ghé qua làm quen, một cô thậm chí còn hôn lên má rồi nói:
“Ôi trời, hai trai đẹp ngồi một chỗ, thật là may mắn. Muốn về nhà tôi chơi không? Vui lắm đấy.”
Cô ta khoác tay lên cổ Dane, còn liếc Josh đầy ẩn ý. Josh cười gượng, từ chối lịch sự, nhưng Dane thì lại cúi đầu hôn nhẹ vào cổ cô rồi buông lời:
“Thằng này là thái giám đấy.”
“Trời đất.”
“Dane.”
Cô gái tròn mắt, còn Josh thì hiếm hoi cau mặt giận thật. Nhưng Dane vẫn tỉnh bơ, nhìn Josh với ánh mắt “Tôi làm gì sai à?”. Anh chẳng định ngủ với cô ta thật, nhưng bị nói kiểu đó thì vẫn thấy khó chịu. Đợi cô ta chào tạm biệt và hẹn gặp lại Dane xong xuôi, Josh mới lên tiếng.
“Cậu thế nào cũng có ngày bị bắn chết.”
Dane ngậm điếu thuốc, nhếch mép cười:
“Amen.”
Josh chỉ còn biết nhìn cậu ta phả khói tạo thành vòng tròn giữa không trung mà lắc đầu. Sau đó vẫn có vài người đến bắt chuyện rồi rời đi. Khi một cậu ta vuốt tay hắn rồi bỏ đi, Josh mới hỏi:
“Cậu vẫn còn chơi trò tình một đêm à? Sao không tìm bạn trai cho rồi?”
“Ừ, đúng vậy, cứ phải ngủ qua hết đã.”
Josh bật cười bất lực.
“Cậu tính ngủ hết phụ nữ California à?”
“Cả đàn ông nữa. À, cậu không phải gu tôi đâu, em cậu cũng thế.”
Lời nói bổ sung đó khiến Josh nhíu mày.
“Tôi thì không nói, nhưng em gái tôi thì sao?”
Emma có gu riêng, nhưng Josh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giới thiệu cô cho kẻ như Dane, dù vậy anh vẫn tò mò hỏi. Dane đáp tỉnh bơ:
“Vì xấu.”
“Cái quái gì? Thằng khốn.”
Josh lập tức chửi thề, tay siết nắm đấm định đập bàn. Dane lại thản nhiên đáp:
“Cậu hỏi mà.”
“Tôi có hỏi thì cậu cũng không được nói thế!”
“Tại sao?”
Dane nhíu mày như thể thật sự không hiểu. Josh nghiến răng.
“Vì cậu là người ngoài, còn tôi là anh con bé, đồ chết tiệt. Dù tôi có nói gì đi nữa thì cậu cũng không được phép mở miệng, nhắc tới Emma một lần nữa là tôi giết cậu đấy.”
“Ừ rồi rồi.”
Dane giơ tay như đầu hàng.
“Nếu cho tôi xem ảnh thì tôi có thể đánh giá khách quan mà.”
Nụ cười gợi tình của Dane xen qua làn khói thuốc khiến mưu đồ của cậu ta lồ lộ. Josh dập tắt ngay sự tò mò mà tên này đang cố thể hiện.
“Vô ích thôi, cậu không phải gu của Emma.”
Trước câu nói đó, Dane hiếm hoi khẽ nhướng mày như có chút bất ngờ. Josh thấy thỏa mãn chỉ trong chốc lát trước khi hắn bật cười khẽ, thở ra một làn khói dài.
“Thị lực có vấn đề à?”
“….”
Josh nuốt nghẹn. Tuy cay đắng nhưng đáng buồn thay là anh chẳng thể phản bác lại được. Anh đưa lon soda lên môi, im lặng uống một ngụm thì Dane lên tiếng.
“Thế sao cậu lại đến đây? Vì công việc?”
Cuối cùng cũng quay về chủ đề bình thường, Josh lược kể ngắn gọn chuyện hiện tại mình đang làm bảo vệ cho một người nổi tiếng, chẳng may bị thương vì tai nạn nên phải điều trị một thời gian.
“May là nhận ra sớm. Lũ khốn ấy lại dùng thủ đoạn quăng lựu đạn vào chúng ta y hệt hồi đó.”
“Cái vụ cậu cứu mạng tôi?”
Josh cười nhạt trước sự nhắc lại có vẻ dửng dưng của cậu ta, nhưng Dane thì hoàn toàn không cười.
“Tôi không thích nợ ai. Nói đi, cậu muốn gì.”
“Để sau, tấm thẻ giá trị thế này không thể dùng bừa.”
Dane lướt nhìn vết thương trên người Josh, hít một hơi thuốc rồi hỏi.
“Công việc như thế thì được trả bao nhiêu? Khoảng trăm ngàn?”
Josh ngẫm một chút rồi đáp.
“Tính tổng các khoản thì chắc tầm đó, có khi hơn. Sao, cậu định chuyển nghề à?”
Thật ra thiếu người là chuyện thường xuyên, nếu Dane chịu vào làm thì tất nhiên là quá tốt. ‘Liệu có thể kiêm nhiệm cùng nghề lính cứu hỏa không?’ – ý nghĩ đó chỉ vụt qua đầu Josh sau một nhịp. Dane nheo mắt, nhả khói ngắn một tiếng rồi hỏi:
“Tên đó không cần… trai bao à?”
“….”
“Không thì thôi.”
Dane lại ngậm điếu thuốc, không có vẻ gì là tiếc nuối. Josh như bao lần trước, vẫn không biết tên này đang đùa hay nói thật nên chỉ lắc đầu.
Sau đó họ nói chuyện linh tinh không đầu không cuối, về con mèo mà Dane đang nuôi, về Pete, về những kỷ niệm quân ngũ, hay vài tin tức nhảm nhí gần đây trên báo chí.
Vì Dane luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ nên khi Josh kể vụ tình tay ba vớ vẩn trong đội, anh đã nghĩ cậu ta sẽ chẳng mảy may quan tâm.
“Thích cậu á? Một gã Alpha?”
So với các đề tài khác, lần này phản ứng của Dane có phần chú ý hơn. Josh hơi lúng túng lảng đi:
“Thì… nghe bảo vậy. Nhưng tôi chẳng cảm thấy gì, không nhận ra luôn. Còn cậu, có nhận ra ai đó thích mình ngay lập tức không?”
“Thường thì tôi sẽ giả vờ không biết, rắc rối lắm.”
“….”
“Cậu thật sự không biết? Vậy chắc cậu chẳng quan tâm đến hắn rồi.”
Nhận xét khô khốc ấy lại càng khiến Josh khó đáp, chỉ đành thở dài nặng nề.
“Dù sao thì tôi cũng sẽ làm ngơ thôi, nhưng vẫn thấy khó chịu. Tôi có làm gì đâu mà cậu ta lại thích tôi chứ… Cậu đoán được lý do không?”
Josh hỏi, một phần thật lòng mong đợi câu trả lời. Dane với trực giác nhanh nhạy hơn anh có thể nhận ra điều gì đó. Dù biết có hay không thì chuyện cũng chẳng thay đổi gì, nhưng Josh vẫn muốn biết. Dane hít một hơi thuốc thật sâu, rồi thở ra và đáp:
“Chắc là vì pheromone.”
Giọng cậu vẫn dửng dưng. Josh ngồi yên, nhìn đối phương qua chiếc bàn.
“…Rất ít người biết tôi là Omega.”
“Biết rồi, hơn nữa mùi của cậu cũng yếu. Giờ cậu lại còn định uống thuốc để che đi hoàn toàn.”
Ánh mắt Dane liếc về phía túi quần nơi Josh nhét tờ ghi chú.
“Vậy mà vẫn nói là vì pheromone?”
Josh chau mày khó tin, nhưng Dane chẳng thay đổi ý kiến.
“Tuy nói là yêu thích gì đi nữa thì cuối cùng vẫn bị pheromone chi phối hết cả.”
Trong đầu Josh chợt hiện lên câu nói của Chase. Anh gặng hỏi:
“Cậu cũng nghĩ chỉ có tình yêu của beta mới là thật à?”
“Không.”
Dane thở ra khói ngay trước mặt Josh.
“Tình yêu vốn là dối trá.”
“….”
“Thứ đó chẳng tồn tại đâu.”