Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 30.2
Josh quay lại phim trường sớm hơn dự kiến. Anh đỗ xe vào đúng chỗ quy định rồi hướng về khu nghỉ. Trên đường đi, chẳng thấy có ai, cả khu vực xung quanh xe và chỗ nghỉ tạm cũng im lìm lạ thường khiến Josh nhìn đồng hồ.
Vẫn còn đang quay à?
Anh không suy nghĩ gì nhiều mà bước đi, rồi chợt nhận ra phía xa có người tụ tập. Bầu không khí im lặng đến lạ lại càng khiến Josh có cảm giác cảnh quay vẫn đang diễn ra. Anh nhẹ bước để không làm phiền, nhưng rồi lại thấy có điều gì đó kỳ quặc. Josh nhíu mày, vừa lúc gặp Mark đi ngang qua.
“Ồ, về rồi à? Bác sĩ nói gì?”
“Không có gì đặc biệt, chỉ bảo hồi phục tốt thôi.”
Josh đáp ngắn gọn rồi nhìn về phía đám đông.
“Chưa quay xong à?”
“Ừ, hôm nay lâu hơn thường lệ nhỉ?”
Josh gật đầu, rồi nghi hoặc hỏi:
“Cảnh gì vậy? Không khí có chút…”
Có cảm giác kỳ lạ, hơi quá phấn khích, nhưng khó diễn tả. Mark lại cười một nụ cười đầy ẩn ý hiếm thấy:
“Cứ đến xem là biết, cảnh hôm nay của C… khá đặc biệt đấy. Xem rồi sẽ hiểu, có khi cậu còn nhớ lại mấy chuyện cũ nữa cơ.”
Josh bất giác khựng lại, là cảnh gì mà… đặc biệt đến thế? Hôn? Hay giường chiếu?
Nếu thế thì phản ứng sáng nay của Chase mới hợp lý, chắc vì xấu hổ hoặc không muốn bị thấy.
…Nhưng Chase đâu có đóng mấy cảnh đó?
Josh nhớ ra trong toàn bộ phim trước giờ, Chase chưa từng cởi đồ, nhiều nhất chỉ là hôn sâu. Phải chăng đây là lần đầu?
Ý nghĩ ấy khiến Josh cau mày.
Họ đã dùng lý do gì để thuyết phục hắn vậy? Dù trả bao nhiêu tiền, Chase cũng là kiểu người “ghét là không làm”.
Càng nghĩ càng không ra, chỉ còn cách đích thân đến xem. Josh nửa tò mò, nửa bất an bước về phía phim trường.
Càng đến gần, không khí càng rõ rệt, căng thẳng, náo nức đến mức gần như không ai dám thở mạnh. Josh cũng vô thức nín thở theo. Anh rón rén đứng phía sau nhóm người và dõi mắt về phía diễn viên.
…Hả?
Josh nghiêng đầu, những diễn viên đứng trong khung hình đều quen thuộc, người đang ngồi ở bàn trà là Naomi.
Cô đang giãi bày tâm sự trong cảnh đầy đau khổ. Người đàn ông đứng bên là nam chính thủ vai anh hùng, còn người phụ nữ cạnh anh ta cũng là một vai phụ quan trọng, chắc là Becky.
Cô nàng Becky này trong quá trình quay cũng thường nhập vai đến mức vẫn gọi Chase là “Dr. Flame” ngoài đời tuy thường bị phớt lờ. Bây giờ cô cũng đang nghiêng người tựa vào nam chính, ánh mắt hướng về Naomi đúng như kịch bản.
Nhưng Chase thì không thấy đâu.
Josh liếc quanh, làm gì có chuyện hắn không nổi bật giữa đám đông chứ?
A.
Một làn pheromone mờ nhạt lướt qua, là mùi của Chase. Giữa chốn đông người như vậy mà Josh vẫn nhận ra, chắc là do đánh dấu.
Josh khẽ vuốt tóc, trong lòng ngổn ngang, có mùi nhưng người đâu?
Ngay khi Josh cau mày khó chịu thì Naomi đứng dậy. Người phụ nữ ngồi đối diện cô cũng quay đầu theo hướng chuyển động.
Và ngay lúc đó Josh nhìn thấy Chase.
Hắn đang đội tóc giả vàng dài, son môi đỏ thẫm, má phớt hồng nhẹ và chỉ kẻ mắt đơn giản, không cần lông mi giả vì hàng mi vốn đã dài và dày. Gương mặt sắc sảo, sống mũi cao, môi hé mở, cổ mảnh mai hoàn mỹ đến choáng ngợp. Ở Hollywood nơi đầy rẫy mỹ nhân cũng hiếm có ai gây ấn tượng mạnh như thế. Mọi ánh mắt đều như bị thôi miên.
Chase đang nhìn Naomi bằng ánh mắt da diết. Ai đó bên cạnh buột miệng thở dài “A…”
Rồi một người khác thì thào:
“Sao lại để Miller giả gái vậy? Tội Naomi quá, bị lấn át hết rồi.”
“Biết sao đươc, trong nguyên tác có cảnh này mà. Tác giả còn ghi rõ trong hợp đồng là phải giữ lại.”
“Cũng đúng thôi, cảnh đó là bước ngoặt quan trọng…”
Bỏ ngoài tai những lời rì rầm, Josh chỉ đứng đó chết lặng.
Đúng lúc ấy, Chase mở túi xách lấy ra một điếu thuốc. Môi đỏ ngậm lấy điếu thuốc trắng, hình ảnh gợi cảm đến ngỡ ngàng. Ai nấy đều nghĩ: nếu có thể qua đêm với người đàn bà này thì có khi linh hồn họ cũng dám bán.
Chỉ có điều đó không phải phụ nữ, mà là Chase Miller.
Giấc mộng vỡ vụn ngay khoảnh khắc đó. Chase vừa lấy bật lửa thì ánh mắt vô tình ngẩng lên và bắt gặp Josh đứng bên ngoài đám đông.
Môi hắn hé ra, điếu thuốc rơi xuống đất.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Đôi mắt hắn bắt đầu dao động dữ dội, và chỉ trong chớp mắt, “Dr. Flame giả gái” biến thành “Chase giả gái”. Đúng lúc đó, tiếng đạo diễn quát to:
“Cắt!”
“Sao lại đến sớm thế?”
Bỏ lại phía sau tiếng quát tháo tức giận của đạo diễn, Chase kéo Josh đi một mạch đến nơi vắng vẻ rồi đứng đối mặt với anh, gặng hỏi bằng giọng đầy thúc ép. Hắn thậm chí còn chưa kịp tẩy trang. Bình thường vốn đã cao hơn anh gần 10cm, nay còn mang cả giày cao gót – dù chỉ là gót thấp – khiến ánh mắt càng trở nên chênh lệch. Josh ngước đầu lên nhìn hắn, cảm giác ấy đối với anh không phải chuyện thường xuyên.
“Công việc kết thúc sớm hơn anh nghĩ.”
“Khốn kiếp! Hôm nay là ngày nghỉ của anh cơ mà, sao lại mò đến trường quay hả?!”
Chase chửi tục rồi đập mạnh tay vào bức tường của căn nhà tạm. Dù vậy, Josh vẫn nhất thời ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đó, anh bỗng nhớ lại lời Mark từng nói:
〈Có thể sẽ gợi nhớ chuyện xưa.〉
Đúng là vậy thật. Và đồng thời, một ca khúc cũ mà anh đã lãng quên cũng bất chợt trở lại trong đầu Josh. Anh nhìn Chase đang khổ sở rồi cất tiếng:
“Kẹo ngọt kẹo ngọt, bạn thân của tôi, thanh socola—”
“Á, đừng hát nữa!”
Chase hét to rồi cuống cuồng bịt miệng Josh lại. Nhìn gương mặt hắn đỏ bừng, thở hồng hộc như thể vừa chạy hết một vòng sân vận động, Josh không nhịn được bật cười. Anh hé lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay đang bịt miệng mình, khiến Chase hốt hoảng lùi ra sau.
“Em bảo đừng mà!”
Nhìn gương mặt đỏ gay vì bối rối, Josh thoáng hiểu vì sao Grayson lại luôn muốn trêu chọc Chase đến thế. Một người có thể khơi dậy thú vui hành hạ người khác như thế này thì quả thật không dễ kiếm. Dĩ nhiên, Josh vẫn thầm nhấn mạnh anh và Grayson hoàn toàn khác nhau.
“Anh cũng rất thích quảng cáo đó đấy.”
“Đừng có nhắc đến nữa.”
“Anh tưởng là con gái thật cơ.”
“Em bảo đừng mà!”
“Là mối tình đầu của anh luôn đấy.”
Chase đang gào lên thì khựng lại.
“…Cái gì cơ?”
Josh không nhận ra ý nghĩa trong giọng nói bỗng trở nên trầm lặng ấy, tiếp tục nhớ lại:
“Thật sự rất đáng yêu, đến giờ anh vẫn nhớ bài hát đó. Kẹo ngọt kẹo ngọt…”
“Vậy thì,”
Chase cắt lời, nhìn thẳng vào anh:
“Anh với mối tình đầu đó… đã làm gì rồi?”
“Làm gì đâu, có gặp được đâu. Sau khi biết là con trai thì anh chỉ thấy thất vọng thôi…”
Josh buột miệng nói ra, rồi lập tức im bặt khi bắt gặp ánh mắt của Chase. Hắn nheo mắt, trầm giọng:
“Chỉ có hát thôi à? Lúc quảng cáo đó phát sóng… chắc anh đang tuổi dậy thì nhỉ.”
Chase cố ý ngắt nhịp như đang mường tượng điều gì đó rồi bật cười đầy ẩn ý. Josh vội phản bác:
“Không, lúc đó anh còn nhỏ hơn nhiều, lớn hơn em thì đúng, nhưng mà…”
“Nhưng chắc cũng đến tuổi mộng tinh rồi chứ?”
“Gì cơ?”
Josh không tin vào tai mình. Chase nhìn thẳng vào mắt anh mấp máy môi:
“Mộng tinh ấy, anh không biết là đang ngủ mà xuất tinh à? Anh bảo là mối tình đầu mà? Chắc cũng từng mơ chứ? Mơ về em.”
“Anh… không… không có!”
“Nói đi, trong mơ em làm gì? Hôn anh à, hay còn hơn thế nữa?”
“Anh lúc đó còn là trẻ con, em thì nhỏ hơn anh! Đừng có làm vấy bẩn mối tình đầu của anh!”
“Thế thì,”
Chase cười nhạt đầy hàm ý.
“Bây giờ làm bẩn thì được à?”
Chết tiệt.
Josh chửi thầm mình bị gài rồi nhưng đã quá muộn. Chase đã áp sát đến trước mặt anh khiến Josh chỉ biết đờ người ra.
Hương pheromone ngọt ngào mơn man vờn quanh như đang cố quyến rũ. Hạ thân cương lên, phía sau cũng bắt đầu ươn ướt, chỉ cần tưởng tượng đến bước tiếp theo thôi là tim Josh đã đập loạn, chẳng còn kiểm soát nổi nữa.
“……!”
Ngay khi hơi thở của hai người chạm nhau, Josh nuốt khan trong vội vã. Lưỡi Chase chạm đến anh trước cả môi, cảm giác ấm nóng, ẩm ướt lan ra, đầu lưỡi hắn tiến vào khoang miệng, dịu dàng vuốt ve đầu lưỡi đang run rẩy của Josh. Phải sau đó môi mới thật sự áp vào nhau.
“Ư… ưm…”
Tiếng rên khẽ rỉ ra từ miệng Josh. Khi Chase dùng đầu lưỡi ve vuốt làn da ẩm mềm bên trong, anh cũng rít lên một hơi ngắn. Hắn siết chặt eo anh, và Josh cũng vòng tay ôm lấy hắn, để hai cơ thể dính sát vào nhau.
Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, nước bọt hòa quyện, hơi thở trở nên dồn dập. Josh trượt tay xuống dưới eo Chase vuốt ve mông hắn. Lợi dụng lúc môi rời ra trong chốc lát, anh thì thầm:
“Bên trong mặc gì vậy? Quần lót nữ à?”
Chase khẽ hé mắt nhìn xuống anh, ánh nhìn vẫn còn vương nhiệt, hơi thở phập phồng chạm vào môi Josh.
“Anh nghĩ là gì?”
Chase hỏi bằng giọng khẽ khàng. Josh không trả lời được. Dưới thân đã hoàn toàn cương cứng, dán chặt vào người Chase. Hắn bật cười, rồi nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới của Josh:
“Trực tiếp kiểm tra đi.”
“Ha…”
Josh vô thức bật thốt lên, anh chưa từng nghĩ Chase sẽ chủ động khiêu khích như thế, nhưng hiệu quả thì thật sự ngoài sức tưởng tượng. Bụng dưới bỗng nóng bừng lên khiến Josh thở hổn hển.
Vừa tiếp tục hôn, Josh vừa lần tay xuống người Chase. Ngón tay bận rộn nơi phần eo của chiếc váy liền, kéo lớp váy phồng lên.
Thật đáng tiếc để phù hợp với chiều cao của Chase, váy chỉ đến đầu gối, nhưng vẫn quá dài. Josh rít khẽ trong cổ họng đầy khó chịu, nhưng vừa ngẩng lên thấy gương mặt đỏ ửng đang cúi nhìn mình thì mọi khó chịu đều tan biến.
Anh lại hôn cậu và cuối cùng cũng nắm được gấu váy. Ngay khi định vén lên để xác nhận nội y thì—
“Ngài Miller, ngài Miller! Ở đâu vậy? Đạo diễn đang tìm anh đấy! Ngài Miller!”
“Chết tiệt!”
Josh buột miệng chửi thề. Chase quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi, rồi quay lại nhếch môi cười khổ. Josh nhìn bàn tay mình, bực bội lùi một bước. Chase cũng buông anh ra nhẹ nhàng.
“Ban đêm cũng mặc thế này nhé?”
Ánh mắt Josh lướt từ váy xuống nơi kín đáo của Chase đầy ngụ ý.
“Đương nhiên rồi.”
Chase bật cười đầy mờ ám rồi trả lời.
“Wow.”
Anh tưởng hắn sẽ bỏ đi luôn, nhưng khi vừa bước được vài bước, Chase bất ngờ quay đầu lại.
“Nếu em… không mặc gì thì sao?”
Josh trợn tròn mắt, đến cả câu cảm thán cũng không bật ra nổi. Chase thấy vậy thì bật cười khẽ, rồi quay lưng bỏ đi. Tiếng người gọi tên hắn cũng dần im bặt.
Josh đứng ngẩn ra hồi lâu, chỉ biết chớp mắt. Lẽ ra anh cũng nên rời đi, nhưng hạ thân nóng bỏng kia mãi chẳng chịu dịu xuống. Nhất là câu cuối cùng chẳng khác gì một quả bom hạt nhân.
Cuối cùng, Josh rít một tiếng chửi thề rồi kéo khóa quần, luống cuống tự xử. Anh thề rằng tối nay sẽ không để Chase yên đâu.
*
*
“Ồ.”
Sau một lúc, Josh rời khỏi chỗ đó và tình cờ gặp Seth đang đi tới. Seth cũng thoáng khựng lại khi thấy anh và tiến lại gần.
“Đi bệnh viện ổn chứ?”
Josh đáp lại đại khái giống như với Mark, rồi cùng Seth sánh bước. Có vẻ như cảnh quay đã được nối lại, mọi người lại tụ tập đông đúc một chỗ. Seth liếc nhìn rồi cất tiếng:
“Loạn hết cả lên.”
“Mark bảo làm anh ta nhớ chuyện hồi nhỏ.”
Josh nói như chẳng có gì, Seth nghiêng đầu một chút rồi gật gù:
“Cũng đúng, tôi cũng vậy. Tôi còn nhớ cả bài hát đó. Kẹo ngọt kẹo ngọt, bạn thân của tôi, thanh socola—”
Seth vừa hát vừa lẩm nhẩm, rồi dừng lại và nhìn Josh:
“Anh sao thế?”
Giá mà có thể hỏi lại “Sao gì cơ?”, nhưng Josh biết rõ lý do, bởi lúc này mặt anh nóng ran, bỏng như muốn bốc cháy.
“Không, chỉ là… đó là mối tình đầu của tôi.”
Anh nói nửa thật nửa đùa nhưng Seth đã gật gù ngay:
“Chứ còn gì nữa, ai mà không từng vậy. Tôi cũng thế.”
“……”
“Không ngờ giờ lại thành ra thế này.”
Josh hiểu rất rõ ý vị cay đắng trong câu nói ấy. Anh lặng lẽ vỗ vai Seth, rồi cả hai cùng rời khỏi khu vực quay phim.
Ngay khi tiếng “Cắt” của đạo diễn vang lên, Chase lập tức bật dậy khỏi chiếc ghế mình đang ngồi, nhanh chóng rời khỏi vị trí đã định và đi thẳng về phía đội hóa trang đang chờ sẵn. Đây là lúc cần kiểm tra lại toàn bộ tạo hình, lớp trang điểm đã nhòe, bộ tóc giả rối bù, mọi thứ đều cần chỉnh lại.
“Ngồi chỗ này nhé, ngài Miller.”
Ngay khi vừa ngồi xuống chỗ Laura chỉ, các nhân viên đã túa lại quanh Chase, bắt đầu sờ mó khắp người hắn. Khoảnh khắc này là một trong những lúc Chase ghét nhất.
Bản thân hắn cũng nhận ra mình ghét quá nhiều thứ, nhưng chẳng còn cách nào khác. Bởi cho đến gần đây, ngay cả việc mình vẫn còn đang sống hắn cũng thấy ghét bỏ.
Thế nhưng bắt đầu từ mấy ngày trước, cuối cùng hắn đã có một thứ để yêu thích, chính vì vậy mà phần quay hôm nay hắn chỉ muốn hoãn lại càng lâu càng tốt. Nếu có thể không quay thì chắc chắn Chase đã chọn như vậy.
Nhưng giờ thì mọi chuyện đã bị lộ, nên có thế nào cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Hắn nghĩ thà kết thúc nhanh cho xong.
Chase lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng Josh đâu cả. Từ sau nụ hôn ban nãy, anh đã biến mất. Một mặt hắn thấy may vì không còn phải nhìn thấy dáng vẻ khó xử của mình bị ai đó trông thấy, nhưng mặt khác, lại cảm thấy trống vắng, bởi trong suốt quá trình quay, việc biết Josh luôn dõi theo mình chính là động lực lớn nhất để hắn cố gắng.
Biết đâu anh ấy đang đợi trong xe thì sao.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà bụng dưới đã âm ấm. Chase khẽ húng hắng ho để dập đi cảm giác đó.
“Anh cần gì sao?”
Laura tinh ý tiến lại hỏi. Chase cúi đầu, để mái tóc giả che bớt mặt mình và đáp khẽ:
“Nước.”
“Đây ạ.”
Laura nhanh chóng đưa cho hắn một chai nước. Chase cầm lấy, uống liền một hơi hơn nửa chai rồi trả lại cho cô.
Và chính lúc đó, anh trông thấy bụng của stylist đang chỉnh lại tóc cho mình.
Cô gái đứng ngay trước mặt hắn, mặc áo sơ mi ngắn để lộ phần bụng phẳng, và chiếc quần jean lưng thấp vừa khít eo. Nhưng điều hút chặt ánh nhìn của Chase không phải là thân hình cô mà là một chi tiết khác.
Khi stylist cẩn thận vuốt tóc giả để tạo kiểu, cô đột nhiên nhận ra ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn, bèn khựng lại.
“Ờm… có chuyện gì sao…?”
Cô lúng túng hạ thấp giọng hỏi. Ban đầu cô lo lắng không biết mình có làm hắn khó chịu không, nhưng rồi bất chợt như hiểu ra điều gì đó nên cô thốt khẽ:
“À…”
Trên bụng cô, một vết sẹo dài kéo ngang hiện rõ. Stylist cẩn trọng mở lời:
“Nếu anh thấy khó chịu thì tôi sẽ thay đồ ngay…”
“Chuyện gì thế này? Vết sẹo đó.”
Chase hỏi đột ngột, mắt vẫn không rời khỏi vết sẹo. Trước câu hỏi ngắn gọn ấy, cô nàng nhẹ giọng đáp:
“Là vết mổ lấy thai đấy ạ, đứa thứ hai tôi sinh bằng phương pháp mổ.”
Gương mặt Chase đông cứng lại, vẻ mặt như mất hồn của hắn khiến cô gái cảm thấy bối rối. Một lúc sau, Chase mới lên tiếng:
“Vết mổ? Sinh con sao?”
“Vâng. Anh… có vấn đề gì ạ…?”
Cô rụt rè hỏi lại, nhưng Chase vẫn cứ dán mắt vào vết sẹo ấy. Nó quá quen thuộc, Chase chắc chắn đã từng thấy nó.
Chính là vết sẹo trên bụng Josh.