Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 33.1
“Bắt cóc là sao cơ?”
Vừa bước khỏi xe, Josh đã lao như bay về phía xe của Chase. Đầu óc anh rối như tơ vò, những hình ảnh tồi tệ nhất cứ thi nhau hiện lên ki Chase đầy máu me, bị nhét vào một chiếc xe cũ kỹ, bị kéo đi đâu đó trong vô vọng.
Phải an toàn…
Josh nghiến răng, sắc mặt trắng bệch.
Lũ chó chết, nếu chỉ một sợi tóc của em ấy mà bị thương, tao sẽ giết hết chúng mày. Dám động vào người đó à? Mẹ kiếp, lũ súc sinh.
Đến được trước xe anh đã thở hổn hển như thể sắp ngạt thở. Josh nuốt khan một cái, vội vàng bước tiếp.
Xung quanh xe nằm biệt lập là một khung cảnh yên tĩnh đến kỳ lạ, mọi thứ yên ắng đến mức Josh đột nhiên tự hỏi không biết mình có nghe nhầm không. Sự yên lặng ấy trái ngược hoàn toàn với tin khẩn nghiêm trọng mà anh vừa nhận được.
Có khi mình đã nghe nhầm.
Anh vừa mở cửa xe vừa tự trấn an, có thể Chase vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, có thể lời của Mark có hàm ý khác, hoặc tín hiệu cuộc gọi không rõ, vì anh vừa đi vừa nghe điện thoại nên mới hiểu sai.
Đúng, chắc là thế.
Nhưng tất cả kỳ vọng đó sụp đổ ngay khi Josh mở cửa phòng khách. Mọi ánh mắt đang tụ lại nơi anh, và Mark lập tức đứng bật dậy.
“Cậu đến rồi, Josh. Tụi tôi chờ cậu đấy.”
Từ đội an ninh đến thư ký Laura, quản lý và cả trợ lý của Laura nữa đều đang nhìn anh với gương mặt tái nhợt. Trong khoảnh khắc đó, Josh không thể phủ nhận những gì mình đã nghe nữa.
“Chuyện quái gì đã xảy ra?”
Josh cố giữ bình tĩnh để hỏi, nhìn thấy Mark xoa mắt như thể quá mệt mỏi và thở dài. Người trả lời lại là Laura.
“Ngài ấy đột nhiên đòi đi mua sắm, làm ai nấy đều luống cuống. Chúng tôi cố thuyết phục rằng cần chuẩn bị trước, nhưng anh cũng biết đấy, ngài ấy không phải người chịu nghe lời… Cuối cùng thì cũng gấp rút mà đi. Nhưng do bên cửa hàng biết chúng tôi sẽ đến nên không biết tin tức rò rỉ kiểu gì mà có người chờ sẵn. Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt…”
Laura mím môi, không thể tiếp lời. Sự im lặng bao trùm cả phòng. Cuối cùng Josh cất tiếng.
“Vậy rốt cuộc là muốn mua cái gì mà nhất quyết phải đi rồi thành ra thế này?”
Giọng anh run nhẹ vì đang dằn lại cơn giận. Laura chớp mắt bối rối, lần này Mark đáp lời.
“Đồng hồ.”
“…Anh nói cái gì cơ?”
Josh cau mặt vì không tin nổi, và Mark gào lên như trút giận:
“Đồng hồ đấy, cái đồng hồ khốn kiếp! Chính là cái đang đeo trên tay cậu đó! Chính nó!”
Anh ta vung mạnh cánh tay trái, gần như hét lên:
“Vì cái quái gì mà phải chọn ngay lúc này để đi mua nó hả?!”
“Ai mà biết trong đầu cậu ta nghĩ gì chứ!”
Mark gào lên lần nữa, âm thanh giận dữ vang vọng trong không gian im ắng. Josh cố giữ giọng bình tĩnh:
“Vậy kế hoạch hiện tại là gì? Sao mọi người vẫn còn ngồi đây? Đã biết ai đứng sau chưa? Là tổ chức nào?”
“Seth bảo sẽ báo cho mấy người FBI từng hợp tác, nhưng Laura không đồng ý nên mới bị kẹt ở đây thế này. Nào, Laura, giờ đủ mặt rồi, cô nói đi. Cô bảo có cách xác định vị trí thằng nhóc đó mà?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về Laura. Cô liếc nhìn xung quanh, rồi cất lời:
“Hiện tại có thể biết chính xác vị trí của ngài Miller.”
Lại một lần nữa im lặng bao trùm nhưng lần này là vì sốc.
“Có thể biết ngay à? Ý cô là sao?” Mark nheo mắt khó hiểu. Laura ngập ngừng một nhịp rồi đáp khẽ:
“Thật ra, bên trong cơ thể của ngài Miller… có gắn một con chip.”
“…Cái gì cơ?”
“Loại người ta hay gắn cho chó ấy à?”
Seth hỏi tiếp theo sau Mark. Henry châm chọc chen vào:
“Thì đúng kiểu hợp với cái thằng đó mà.”
Josh liếc lạnh về phía hắn ta nhưng không đôi co, giờ không phải lúc tranh cãi chuyện lặt vặt. Laura tiếp tục giải thích:
“Để phòng ngừa trường hợp như thế này, nhiều VIP thường gắn chip trong người. Trường hợp của ngài Miller cũng là một ví dụ… nhờ vậy mà chúng ta đã được lợi mấy lần rồi. Như lần trước…”
Laura đột ngột im bặt, nhưng tất cả đều hiểu. Mark nói thay:
“Là hôm Josh đánh nhau với lũ sói hoang chứ gì? Lúc đó đâu phải nhờ hệ thống định vị xe, hóa ra là cái chip đó à?”
Laura không thể giấu nữa nên gật đầu.
“Nhưng chuyện này là bí mật. Theo đúng hợp đồng…”
“Đừng có lải nhải chuyện bảo mật nữa! Đã bảo bao nhiêu lần rồi, chúng tôi không bao giờ tiết lộ thông tin khách hàng! Mẹ kiếp!”
Mark hiếm khi nổi giận như vậy. Có lẽ vì thân chủ bị bắt cóc và anh ta vốn cực kỳ ghét chuyện rò rỉ thông tin. Nhưng Laura vẫn nghiêm mặt bổ sung:
“Không chỉ chuyện chip, vụ bắt cóc này cũng phải được giữ kín. Nếu thông tin rò rỉ, với số tiền chuộc vô lý mà ngài Miller có thể bị định giá thì không biết bọn chúng sẽ làm gì tiếp theo.”
Ai nấy đều hiểu rõ điều đó. Mark gằn giọng nhưng không la hét nữa:
“Thế hệ thống đó đâu? Bao giờ thì tìm được cậu ta? Định đợi đến bao giờ?”
“Xin đợi một chút, tôi sẽ mang đến ngay.”
Laura đứng lên, trợ lý lập tức đi theo. Isaac cũng nhanh chóng bám theo họ theo chỉ đạo của Mark. Sự im lặng lại quay về.
Đồng hồ?
Nghĩ đến là Josh lại muốn thốt lên chửi rủa. Anh vò mặt bằng hai tay rồi đứng bật dậy bước ra khỏi xe, mong có thể hít thở chút không khí.
Seth cũng đi theo sau. Nhìn thấy hắn với gương mặt căng thẳng đang châm thuốc, Josh đưa tay ra.
“Cho tôi một điếu.”
“Anh bỏ rồi mà?”
Seth ngạc nhiên hỏi. Josh cầm lấy thuốc, lơ đãng đáp:
“Lâu rồi hút lại, cũng vì một người thôi.”
“Ai?”
“Hỏi làm gì? Ai vào đây nữa?”
Anh nhếch mép. Seth không nói thêm lời nào.
Josh hút hết một điếu, rồi châm thêm điếu nữa và hút gần nửa mới thấy Laura quay lại, tay cầm theo một chiếc cặp tài liệu đen. Josh và Seth lập tức ném thuốc bước vào trong.
Chưa đầy 30 phút sau, họ lại cùng nhau bước ra khỏi xe.
*
*
Tòa nhà mới xây vẫn còn phảng phất mùi sơn, phần lớn các văn phòng trong đó chưa có người thuê, và lầu này chỉ có một căn duy nhất còn sáng đèn.
Căn phòng trống trải đến lạnh lẽo, chỉ có chiếc giường đơn rẻ tiền và vài cái ghế xếp. Tường cũng không treo gì, chỉ có một ô cửa sổ khá to nhưng đã bị đóng đinh kín khung, chẳng còn tác dụng. Ngoài cửa sổ chỉ thấy các tòa nhà cao tầng xa xa và bầu trời vô tận, cả máy lọc không khí gắn trần cũng im lìm không tiếng động.
Trong sự im lặng tuyệt đối, Chase đang ngồi trên giường, tay bị trói ra sau. Có lẽ đã trôi qua rất nhiều giờ đồng hồ, mà chẳng có việc gì để làm ngoài ngồi đó.
Haa…
Hắn thở dài chán chường rồi dịch người đổi tư thế.
〈Lúc này càng phải tiết kiệm sức.〉
Chase nhớ lời Josh dặn, cố gắng hạn chế cử động, dù vậy cũng không có gì khác để làm.
Miệng vẫn được tự do là vì một tên bắt cóc từng định bịt miệng, nhưng hắn đã cắn vào tay gã tới mức rách thịt. Đổi lại, Chase cũng bị đấm mạnh vào mặt, nhưng sau đó bọn chúng không cố bịt miệng hắn nữa.
Tên có vẻ là thủ lĩnh đã nói một câu đầy ẩn ý:
[Kệ đi, dù sao cũng chẳng có ai nghe đâu.]
Theo đúng như lời gã nói, Chase bị kéo vào một tòa nhà trống rỗng và ngồi một mình trên chiếc giường cũ kỹ, lặng lẽ chìm trong im lặng, đầu óc tràn ngập suy nghĩ.
Nếu mặt bị bầm thì sao đây.
Chuyện quay phim còn chưa xong cũng là vấn đề, nhưng điều khiến hắn bận tâm hơn cả là Josh. Hễ nghĩ đến ánh mắt ngẩn ngơ Josh thường dành cho mình thì hắn gần như đoán được ngay phản ứng của anh sẽ thế nào.
Có lẽ sẽ sốc lắm. Chase nhíu mày vô thức.
Lẽ nào… anh ấy sẽ ghét mình?
Chase chợt nhớ lại lời Josh từng nói:
〈Với tính cách này thì liệu có ai thích cậu không〉
Gương mặt Chase chợt tái nhợt. Hắn khom người lại, một tiếng thở dài bật ra từ sâu lồng ngực.
Không phải hắn đang lo cho tình huống hiện tại. Laura chắc chắn sẽ lần theo con chip để tìm ra, rồi mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi. Điều hắn lo chính là phản ứng của Josh. Chase sợ phải đối mặt với anh.
Lẽ ra mình nên hỏi trước.
Hối hận muộn màng ùa tới nhưng đã muộn rồi.
Josh sẽ giận mất.
Hắn muốn vò rối tóc mình vì tức, nhưng tay bị trói ra sau nên không thể làm gì. Dù biết mình đã hành động ngu ngốc, nhưng giữa tất cả, vẫn có một phần nào đó khiến Chase cảm thấy thỏa mãn: hắn tin Josh sẽ đến cứu mình.
Hắn biết chắc điều đó. Như lần trước, Josh sẽ chẳng bận tâm đến chuyện bản thân có bị thương hay không.
Mình muốn ôm anh ấy. Muốn hôn anh ấy. Ngay lập tức.
Khi những tiếng rên đau vì pheromone bắt đầu rịn ra nơi cổ họng, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Chase ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa. Tiếng bước chân vọng trống rỗng dừng lại ngay trước cửa, rồi âm thanh ổ khóa xoay vang lên và cửa bật mở.
Những gã đàn ông đeo mặt nạ đen bước vào, người nào cũng lực lưỡng. Chase nhanh chóng nhận ra trong số đó có tên từng bị mình cắn nát tay, bàn tay gã lúc này đã được băng bó dày đặc. Khi ánh mắt chạm vào gã, Chase liền bị nhìn trả bằng cái nhìn dữ tợn. Gã chuẩn bị xông đến, nhưng bị người đứng đầu chặn lại.
“Bình tĩnh, đây là mỏ vàng của chúng ta.”
“Dù sao cũng chỉ cần lấy tinh dịch là được, ngoài ra thì muốn xử sao chẳng được.”
Gã tức giận phản bác, nhưng bị thủ lĩnh tát thẳng tay.
“Đã nói rồi, lấy được tinh dịch xong thì đòi tiền chuộc. Nhưng nếu mày mà phá nát hàng thì còn đòi được cái gì?”
“Chỉ cần không giết là được mà?”
Một tên khác làu bàu. Gã thủ lĩnh nhếch mép khinh khỉnh:
“Phải tính cả trường hợp đàm phán thất bại nữa chứ. Với hạng như hắn thì ở chợ đen chắc chắn bán được giá rất cao. Trên đời có lắm kẻ có thú vui đặc biệt lắm đấy…”
Rồi gã ta liếc xuống tay thuộc hạ bị thương, nói thêm:
“Phần trả thù của mày, mấy ông già đó sẽ lo. Còn thêm vài thú vui cá nhân nữa là khác.”
Cuối cùng, gã nhìn về phía Chase.
“Giờ chỉ cần chờ pheromone của thằng này tích tụ. Này, mấy người còn đứng ngây ra đấy làm gì?”
Tiếng quát tháo vang lên. Chase lập tức cứng người lại. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Và rồi hắn biết ngay ai đang đến chỉ cần bằng khứu giác.
Tất cả đều là Omega.
Ngay khi họ bước vào và đóng cửa lại, căn phòng lập tức tràn ngập hương pheromone mát lạnh. Chase tái mét, vô thức lùi lại, cho đến khi lưng đụng vào đầu giường và không thể lùi thêm được nữa.
“Nhìn cái mặt nó kìa.”
Một tên bật cười nhưng Chase không còn tâm trí để cảm thấy nhục nhã. Hắn chỉ cố ngăn bản thân hít vào mùi hương đang tràn ngập khắp căn phòng.
“Alpha trội gì chứ, chỉ là đồ khoe mẽ.”
Một Omega khác cười nhạo.
“Tích tụ pheromone rồi thì cũng như thú vật thôi, có khác gì con chó đực?”
“Thú động dục thôi mà.”
“Nhìn xem, mồ hôi lạnh vã ra rồi, chịu nổi đến một ngày không?”
“Tôi thì nghĩ nửa ngày là sập.”
“Tôi cược một tiếng.”
Tiếng cười đồng loạt vang lên. Chase cố gắng kiểm soát hơi thở đang trở nên dồn dập vì căng thẳng, đúng lúc ấy thì có một gã cất giọng:
“Nếu trèo lên thì có khi thằng này sẽ phát tình nhanh hơn đấy nhỉ?”
Lời ấy khiến cả đám lặng đi, không khí đổi sang căng thẳng hoàn toàn khác biệt. Gã đó vẫn nhìn chằm chằm vào Chase và nói tiếp:
“Muốn xem Alpha trội khi phát dục thì trông ra sao.”
Một tên khác bước đến gần.
“Tao muốn để cái miệng xinh xắn kia ngậm vào thử một lần.”
Vừa nói, gã vừa đưa tay xoa nhẹ phần hạ thân. Tiếng thở dốc, rên nhẹ vang lên tứ phía, nhưng có kẻ ngăn lại:
“Thằng đó vẫn còn tỉnh, muốn bị cắt luôn như tay tao thì cứ việc.”
Nghe quá có lý, những tiếng thở dồn dập chuyển thành tiếng thở dài tiếc rẻ. Thay vì ép phát tình thì bọn chúng lại chọn cách khác.
“Lột đồ thằng đó ra.”
Ngay cả mấy tên không phải Omega cũng bắt đầu thở gấp vì phấn khích. Chase biết mình chẳng còn lối thoát, dán sát lưng vào tường. Một tên trèo lên giường, đưa tay chộp lấy mắt cá chân hắn. Đúng lúc ấy, Chase tung chân dài đá mạnh.
“Á!”
Gã rú lên, lảo đảo ngã nhào, mặt bê bết máu, có lẽ mũi đã gãy. Đám còn lại hoảng hốt khựng lại.
Nhưng sự hoảng hốt đó chỉ kéo dài một thoáng. Một tên khác lập tức lao đến, nắm lấy cổ chân còn lại của Chase, kéo giật về phía mình. Nhưng không giữ được chân kia, và bị đầu gối hắn đập thẳng vào thái dương, lăn ra bất tỉnh.