Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 33.2
“Tom! Mày ổn chứ? Thằng chó điên này…!”
“Còn đứng đó làm gì! Bắt lấy nó! Phải dạy dỗ lại thằng súc sinh này!”
“Tiền với bạc gì, tao biến mày thành cái giẻ rách luôn bây giờ!”
“Mày không biết im à, đồ khốn!”
Cả bọn xông vào, kẻ bịt miệng, kẻ đè chân. Một tên bắt đầu lôi thắt lưng Chase. Giữa những tiếng chửi bới, tiếng “lách cách” của khóa thắt lưng vang lên rành rọt. Chase dốc toàn lực chống cự, nhưng cuối cùng cũng bị lột khóa quần.
Ngay lúc ấy, pheromone của Chase, thứ mùi hương quyến rũ chết người bung tỏa khắp căn phòng. Đám Omega khựng lại, mắt họ dại đi và thở dốc. Nhưng tình hình càng tồi tệ hơn.
“Tao trước.”
“Cút ra, mày chen ngang đấy!”
“Tao mới là người đầu tiên!”
“Mấy thằng chó điên này, tỉnh táo lại đi! Cái bọn mê pheromone…!”
Omega giành nhau trèo lên người Chase, Beta thì cố cản lại, Alpha cũng bị kích thích bởi mùi hương, hỗn loạn bùng nổ. Gã thủ lĩnh lần đầu tiên hoảng hốt hét lớn:
“Câm hết lại! Tỉnh táo đi, mấy thằng ngu!”
Nhưng không một ai nghe, giữa tiếng thét chửi, vật lộn, xô đẩy, gã rống lên:
“Mở cửa ra! Phải thông gió! Tống hết pheromone ra ngoài!”
Tên lâu la lấy tay che mũi rồi vội vàng mở tung cửa. Không khí lạnh ùa vào, nhưng hỗn loạn vẫn chưa dừng lại.
“Mẹ kiếp chúng mày…”
Gã thủ lĩnh siết nắm đấm, quay về phía Chase cũng đang chẳng khá hơn là bao. Chase đang bị pheromone bao vây, đầu óc bắt đầu trống rỗng.
Mùi hương trong trẻo cứ thế len vào từng hơi thở, cơn sốt lan dần xuống dưới, thân thể mà hắn ghê tởm ấy… bắt đầu phản ứng.
Không được.
Chase cố gắng nhịn thở, nhưng choáng váng mỗi lúc một tăng, cơ thể rời khỏi vòng kiểm soát, đến cả thở cũng khó khăn. Hắn đổ gục xuống giường, giữa tầm mắt mờ nhòe là một căn phòng hỗn loạn không lối thoát. Hắn muốn cười, nhưng rồi chỉ bật ra một tiếng thở dài trống rỗng.
Giờ đây, Chase chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Hắn khẽ nghiến răng, đưa đầu lưỡi ra…
RẦM! Tiếng nổ vang lên, cửa sổ vỡ tan thành từng mảnh.
“Cái gì vậy?!”
Một tên hét lên, vội vàng cúi người, không khí mát lạnh ập vào, Chase nhờ đó lấy lại chút ý thức. Và rồi một người đàn ông cao lớn phóng vào từ ngoài cửa sổ, đá văng tên đang lao đến, rồi đứng thẳng dậy.
Anh vuốt lại mái tóc vàng hơi rối, nở nụ cười như thường lệ:
“Chúng mày đang làm cái quái gì vậy?”
Chase lặng lẽ nhìn, đôi mắt vẫn mờ mịt, khẽ gọi tên anh trong lòng:
Joshua.
Ngay sau đó, Isaac cũng lao vào. Cậu ta đu dây từ sân thượng xuống theo sau Josh, nhảy vào từ cửa sổ. Cả phòng sững sờ nhìn hai người bọn họ. Isaac đưa tay che mũi, ngạc nhiên lùi lại vì mùi pheromone đậm đặc.
Josh nhìn quanh một lượt, ánh mắt rơi vào Chase đang bị trói tay chân. Hàng mày anh cau lại, rồi bật ra một câu chửi sắc lạnh:
“Lũ đầu đất này, không biết phải quý trọng thứ không phải của mình à?”
Đây là lần đầu tiên Chase thấy Josh nghiến răng giận dữ như vậy, rõ ràng anh đang tức điên. Một tên vừa lao tới, Josh đã tung cú đá móc khiến gã bay vèo vào tường và ngất xỉu tại chỗ.
Cả bọn xông vào cùng lúc. Chase muốn giúp, nhưng tay chân bị trói chặt. chỉ có thể vùng vẫy. Josh vừa đánh gục kẻ đang nhào tới, vừa gầm lên:
“Ở yên đấy, Chase! Em không được bị thương thêm nữa!”
“Josh! Nguy hiểm!”
Isaac cũng kịp thời nhập cuộc. Gã đàn ông to xác đang lén tấn công từ sau lưng Josh lập tức bị một cú đấm thẳng mặt từ Isaac, gục ngay tại chỗ. Josh xoay người, tung cú đá vòng khiến đầu một tên khác bật ngửa.
Với đà này, dường như hai người họ có thể nhanh chóng áp đảo hoàn toàn. Dù chỉ có hai người, nhưng kỹ năng chiến đấu của họ vượt trội. Gã cầm đầu từng nghe nói Chase có thuê đội vệ sĩ đỉnh cao, giờ thì gã mới bắt đầu hối hận thật sự.
Làm sao họ tìm ra nơi này nhanh như vậy chẳng còn quan trọng, gã đã quá chủ quan, nghĩ chí ít cũng phải mất ba ngày, không ngờ lại bị đánh úp thế này.
“Ư… AAAAAA!!”
Một tên rú lên rồi bỏ chạy ra ngoài. Chưa kịp giữ lại thì tên khác cũng thét lên rồi nối gót. Gã cầm đầu giận dữ chửi thề.
Mỏ vàng ngay trước mắt mà chưa kịp động tay đã mất trắng.
Ý nghĩ đó khiến gã không thể chịu nổi, lập tức quay người, giẫm lên những tên đã ngã, lao nhanh về phía giường.
“Cái gì?”
“Đứng lại, đồ chó chết!”
Josh và Isaac hét lên. Mục tiêu của gã quá rõ ràng, đó là Chase vừa mới gượng tỉnh. Gã thò tay định kéo hắn đi, trong tay còn cầm một con dao gấp sáng loáng.
Chỉ cần có tên này là đủ. Chỉ cần vượt biên thành côn là coi như trúng mánh. Là Beta, gã không sợ bị pheromone tác động, chỉ cần nhét Chase vào cốp xe, đạp ga suốt đêm là xong…!
“Chase!”
Josh hét lên lao tới. Một tên khác định nhào vào phía sau liền bị Isaac đánh bật. Josh dẫm lên đệm, nhảy lên không, rồi xoay người tung cú đá mạnh vào đầu gã cầm đầu.
RẮC!
Âm thanh rợn người vang lên. Gã ta bị đá trúng ngay lúc định túm cổ Chase, ngã vật ra không kịp kêu một tiếng. Chase chỉ biết thở gấp, trợn mắt nhìn Josh.
“……”
Vài giây sau, gã đổ sụp xuống nệm. Josh thở gấp, đứng thẳng người lên, nín thở đề phòng gã bật dậy nhưng điều đó không xảy ra.
“Aaaaah!”
Bỗng có tiếng hét từ hành lang, Josh và Isaac lập tức hướng mắt về phía cửa. Ngay sau đó là tiếng đập huỳnh huỵch, rồi bước chân dồn dập vang lên.
“Sao rồi? Xong hết chưa?”
“Seth.”
Josh thở phào gọi tên hắn, Henry cũng xuất hiện phía sau Seth. Họ vừa đánh bại đám canh cửa, giờ tiến vào kiểm tra tình hình.
Chase ngây người nhìn những kẻ từng vây quanh mình giờ nằm rải rác dưới đất, rên rỉ thảm hại. Quá hoàn hảo, không thể tin những người này lại thuộc về một công ty vệ sĩ nhỏ lẻ.
Tại sao những người thế này lại làm việc cho một đội an ninh cỏn con nhỉ?
Hắn không hiểu, nhưng đây là sự thật. Trong khi Henry và Seth kiểm tra thương tích từng tên một thì Josh chống tay lên đầu gối, thở dốc. Sau vài lần hít thở sâu, anh đứng thẳng dậy, vuốt tóc ra sau.
“Em ổn chứ?”
Trước ánh mắt mở to của Chase, Josh mỉm cười.
“Ngài Miller đúng là khiến người ta tốn công sức ghê đấy.”
Dù nói vậy, giọng anh lại chẳng có chút trách móc nào, trái lại vô cùng dịu dàng. Chase thấy tim mình rung lên, bao cảm xúc dồn lại trào lên.
Trước ánh mắt ngập tràn khao khát của hắn, Josh chỉ cố kiềm chế không hôn đối phương ngay lập tức. Anh đưa tay đến đoạn dây trói, lấy con dao nhỏ từ túi áo khoác, bắt đầu cắt đoạn dây buộc cổ tay Chase. Hắn ngoan ngoãn ngồi yên đợi.
Khi sợi dây cuối cùng đứt ra, Chase thở phào nhẹ nhõm. Vừa xoa cổ tay tê rần, vừa cảm nhận ánh mắt Josh dõi theo mình.
“Em đi được chứ? Nếu mệt thì cứ nói.”
“Em đi được.”
Chase gượng đứng lên, nhưng đúng lúc đó, âm thanh từ tai nghe của Josh vang lên. Anh ra dấu bảo Chase chờ rồi nói:
“Vâng, chúng tôi xử lý xong bên này rồi. Chuẩn bị di chuyển và nhờ các anh xử lý nốt. C thì an toàn, chỉ bị thương nhẹ trên mặt…”
Josh chợt cau mày, mắt anh dừng lại trên má sưng tấy của Chase. Kết thúc liên lạc, anh nhìn xuống.
“Ai làm?”
Giọng anh trầm và lạnh. Chase cảm thấy lạnh sống lưng, không phải vì sợ mà là vì cảm xúc dâng trào. Hắn không nói gì, chỉ giơ tay chỉ vào một kẻ nằm dưới đất.
Josh nhẹ nhàng chạm vào má sưng của hắn, ánh mắt đầy thương xót, rồi anh quay người bước tới kẻ đó, vừa lúc gã đang lồm cồm bò dậy tính chạy trốn.
Josh nắm cổ áo, đập đầu vào tường.
Phịch!
“Cái gì vậy?!”
Henry quay lại, các vệ sĩ khác cũng trợn mắt. Nhưng chưa hết, Josh còn ném mạnh gã xuống đất. Tên kia lấy chiếc mũi gãy, rên rỉ, nhưng Josh không ngừng lại.
Anh bắt đầu đá.
Hết cú này đến cú khác, liên tiếp giáng xuống. Gã kêu gào, quằn quại, nhưng Josh vẫn tiếp tục.
“Josh, bình tĩnh! Anh làm gì vậy?!”
“Đủ rồi, thằng này ngất rồi đấy!”
Isaac và Seth vội vàng kéo Josh lại, nhưng anh vẫn đá thêm một cú cuối, rồi mới hất tóc sang một bên. Mọi người đều sững sờ, đây là lần đầu tiên thấy Josh giận đến mức này.
Vì sao lại nổi giận như vậy? Ánh mắt Isaac bối rối, còn Seth chỉ khẽ lắc đầu không biết nữa.
“Ê, rốt cuộc anh—”
Henry đang định hỏi thì Josh phớt lờ, quay sang nói:
“Đi thôi.”
Ánh mắt anh dừng lại nơi Chase đang ngồi. Mọi người nhìn hai người họ, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cả Josh lẫn Chase đều chẳng bận tâm.
Josh mỉm cười, đưa tay ra. Gương mặt Chase bừng sáng như một đóa hoa vừa nở rộ. Nhìn nụ cười đó, tất cả những lần họ nguyền rủa hắn trước kia đều trở nên vô nghĩa. Ngay cả Henry cũng quên luôn cả video “Chase bị đánh”.
Đúng lúc cả nhóm đang dõi theo họ, một tên bất ngờ gượng dậy giữa đống người ngã.
Chase là người phát hiện đầu tiên. Thấy mắt hắn mở lớn, Josh lập tức né người, nhờ vậy mà con dao của tên đó chỉ xé gió. Gã vung tay lần nữa, Josh né được, nhưng dao vẫn sượt qua tai anh.
Tai nghe rơi xuống.
Josh định phản công thì Seth tung cú đấm trời giáng. Bịch! Tên đó ngã vật ra.
“Cảm ơn.”
Josh cảm ơn rồi quay lại và lúc đó, anh nhận ra điều gì đó kỳ lạ.
Tất cả mọi người đang nhìn anh.
Seth vừa cứu anh cũng mở to mắt, sững sờ nhìn chằm chằm.
Sao thế?
Josh bối rối quay đầu lại. Đập vào mắt anh là gương mặt trắng bệch, ngỡ ngàng của Chase.
Josh chớp mắt.
Tại sao lại nhìn mình như thế?
“…Sao vậy? Tôi làm sao à?”
Josh cười gượng gạo, nhưng mọi người vẫn như hóa đá. Người đầu tiên lên tiếng là Seth.
“…Tôi không biết anh còn bị đánh dấu luôn đấy.”
Josh sững người.
Chậm rãi đưa tay lên tai.
Không còn gì ở đó nữa.
Anh chạm vào vành tai và nhận ra dấu răng sâu hoắm vẫn còn nguyên.
Chase bước xuống, tiến đến gần. Josh vẫn đứng bất động.
Khi Chase tới gần, anh hạ tay xuống, Chase nhẹ nhàng chạm vào tai anh. Miếng băng keo cùng tai nghe đã bay mất, để lộ dấu ấn mà Josh đã giấu kín.
Chase không rời mắt khỏi nó. Tay hắn run nhẹ, ngón tay vuốt nhẹ vành tai ấy.
“…Cái này là sao?”
Giọng hắn run hơn cả tay.
“Tại sao… tại sao anh lại có dấu ấn?”
“Chase.”
“Trả lời đi, tại sao…?”
Hắn hít sâu, nhưng không nói tiếp được nữa, đôi mắt chất chứa hoang mang. Josh cũng không lên tiếng. Chase như thét lên trong nghẹn ngào:
“Anh là ai?”
Tất cả đều đang nhìn anh. Josh nuốt khan, thứ mà anh che giấu bao năm lại lộ ra dễ dàng đến thế.
Anh há miệng, nhưng lời không thể thốt thành tiếng. Đứng giữa bao ánh mắt sững sờ, Josh chỉ biết cúi đầu cắn chặt môi.