Kiss Me If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 38.4 - Hoàn chính truyện
Lời kết
Trong phòng chờ VIP của sân bay, chỉ có một người đàn ông và hai đứa trẻ. Người đàn ông đứng gần cửa kính, nhìn chằm chằm vào máy bay đang hạ cánh. Phía sau hắn là một bé trai và một bé gái đang chạy nhảy quanh phòng chờ rộng lớn.
“Pete, đưa đây! Đưa cho ba nào!”
Cậu bé trai lớn hơn cướp lấy chiếc nơ đính trên đầu cậu bé nhỏ rồi chạy đi, khiến cậu nhóc tức giận hét lên và đuổi theo. Dù đã đuổi kịp, câhy vẫn không thể với tay đến vì chiều cao còn hạn chế. Cậu giơ tay ra cố gắng nhưng không thể chạm vào nên tức giận hét lên.
“Papa! Pete lấy mất dây buộc tóc của con rồi!”
“Pete, trả lại đi, con không thể giữ nó đâu.”
Người đàn ông vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói.
“Nghe thấy chưa? Đưa cho em đi.”
“Em là con trai mà, tại sao lại đeo cái này trên đầu? Có phải bé gái đâu?”
“Đưa đây, nhanh lên!”
“Em là con trai đó, con trai đó.”
“Đưa đây!”
Cuối cùng cậu bé òa khóc. Chase quay lại, vội vàng chạy đến và bế cậu bé lên.
“Papa, papa.”
“Ừ, ừ, con ngoan lắm.”
Chase vỗ lưng bé rồi nhìn Pete. Lúc này, cậu bé trông ngập ngừng, như sợ hãi điều gì đó. Chase mỉm cười và xoa đầu cậu.
“Pete, đừng trêu chọc Cecile nữa.”
“Nhưng Cecile là con trai mà.”
Pete phản đối.
“Con trai không làm thế. Họ không mặc váy hồng.”
Chase nhìn Pete, rồi bỗng nhớ lại thời thơ ấu của mình.
“Papa cũng mặc lúc nhỏ đó, Pete.”
Pete ngừng lại. Chase bối rối, nhưng vì chuyện này cũng không giấu được nên hắn quyết định nói thật.
“Khi papa lớn hơn Cecil một chút… khoảng tuổi con thì papa cũng đã mặc, còn chụp hình quảng cáo nữa.”
Pete chỉ biết chớp mắt với đôi mắt mở to như thể không thể nói được gì. Chase lo lắng tự hỏi liệu mình có làm tổn thương đứa trẻ hay không. Hắn đặt Cecile xuống rồi cúi người xuống, nhìn vào mắt Pete.
“Con có thất vọng về papa không?”
Pete không trả lời, chỉ bối rối nhìn quanh. Khi thấy đứa trẻ như vậy, Chase cảm thấy trong lòng mình chua xót. Chắc là hắn đã vô tình lộ một biểu cảm buồn, nêm Pete ngay lập tức mở to mắt rồi lắc đầu mạnh mẽ.
“Không, không đâu! Papa, con không thất vọng đâu. Nếu muốn, con sẽ mặc mà. Không sao đâu. Cecile cũng có thể mặc! Đừng khóc nữa mà.”
Mặc dù khóc là một hiểu lầm, nhưng khi thấy Pete ôm chặt lấy mình và liên tục dỗ dành, Chase cảm thấy lòng mình ấm áp.
“Ừ, cảm ơn con, Pete. Papa sẽ không khóc nữa.”
“Vâng.”
Chase vỗ lưng con rồi Pete gật đầu và lui ra. Thấy gương mặt vẫn còn lo lắng của cậu bé, Chase mỉm cười để trấn an, lúc này Pete mới thả chiếc nơ Cecile đang cầm lại.
“Đây.”
Cecile nhận lấy và đưa lại cho Chase.
“Papa, trước khi Daddy đến, làm nơ cho con nhé.”
“Ừ.”
Chase khéo léo tạo thành chiếc nơ rồi ôm Cecile lên, để đứa bé nhìn vào gương. Lúc này, Cecile mỉm cười hài lòng.
Sau khi đặt con xuống đất, Chase mỉm cười và hỏi.
“Con thích đồ con gái à, Cecile?”
“Vâng?”
Cecile ngước lên, thốt lên một tiếng “À” rồi lại im lặng một lúc.
“Không hẳn vậy đâu.”
“Vậy tại sao lúc nào cũng muốn mặc đồ con gái?”
Chase hỏi với sự tò mò thuần khiết. Cecile đáp lại một cách ngây ngô.
“Daddy bảo con đẹp khi mặc đồ con gái mà, có lẽ là vì con giống papa nhiều lắm. Daddy rất thích papa mà.”
“Lại nữa? Chỉ có thế thôi sao?”
Chase không thể nhịn được cười. Cecile có vẻ nghiêm túc một lúc rồi bất ngờ mỉm cười.
“Đó là bí mật.”
“Bí mật gì?”
Chase nhìn Cecile, vẫn giữ nụ cười, nhưng cậu bé đã mất hứng và chạy lại với Pete, bắt đầu nói với anh. Chase nhìn theo bóng lưng đứa trẻ, rồi quay đi. Lại một chiếc máy bay nữa đang hạ cánh.
“Ồ.”
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mark, Chase vội vàng nhìn đồng hồ.
“Pete, Cecile! Daddy đến rồi!”
Cả hai đứa trẻ đang loay hoay, lập tức quay lại khi nghe thấy tiếng kêu vội vã.
“Daddy!”
“Daddy?”
Cả hai lao tới, Chase vội vàng đón lấy rồi quay người ngay lập tức. Khi cửa mở ra, các vệ sĩ bên ngoài mở cửa, Chase chạy ra, kẹp Pete bên hông còn Cecile thì cõng trên lưng.
“Wow, wow!”
Cecile reo lên từ trên cao. Với chiều cao nổi bật, Chase chạy nhanh như một cơn gió trong sân bay và chỉ trong chớp mắt đã đến cổng riêng dành cho khách đi máy bay riêng. Cổng này chỉ có nhân viên bảo vệ, không có ai ngoài họ.
Chase lo lắng, tim đập thình thịch, chỉ chờ đợi cửa mở. Cuối cùng khoảnh khắc đó cũng đến, hắn gần như không thở nổi.
“Daddy…!”
“Daddy!”
Cả đứa nhóc đang ngồi trên lưng và kẹp bên hông đều quẫy đạp và la hét cùng một lúc. Nhưng Chase không thể cử động, chỉ đứng nhìn.
Người đàn ông sau hai tháng không gặp, bước ra với vẻ mệt mỏi, xoa cổ rồi nhìn thấy họ, ngay lập tức khuôn mặt anh sáng lên.
“Bảo bối của ba!”
Anh reo lên, vứt hành lý xuống rồi lao đến ôm cả ba người vào lòng.
“Đã đợi lâu chưa? Ồ, Cecile vẫn xinh đẹp như vậy. Pete lớn hơn rồi đấy.”
Anh lần lượt gọi tên hai đứa trẻ rồi quay sang đặt một nụ hôn lên môi Chase, sau đó mỉm cười.
“Daddy, Daddy. Pete lấy cái nơ của con rồi.”
“Daddy! Papa, không, Cecile!”
“Joshua, anh biết chuyện gì đã xảy ra không.”
“Được rồi, được rồi, biết rồi, anh nghe đây.”
Khi ba người cùng lúc nói chuyện ầm ĩ, Josh vội vàng ngắt lời.
“Để sau đi, chúng ta sẽ nói sau, được chứ? Mọi người sẽ lắng nghe mà.”
“Daddy, lần này Daddy sẽ ở lại bao lâu?”
Cecile hỏi với giọng mong mỏi. Lúc đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Josh. Anh mỉm cười trả lời.
“Ba tháng, Daddy sẽ nghỉ ngơi, công việc lần này thật khó khăn.”
Vừa xoa vai, anh vừa nói, cả ba im lặng, nhưng ai cũng hiểu điều đó qua biểu cảm của anh. Josh mỉm cười, dịu dàng nói:
“Chúng ta về nhà nhé, nhà của chúng ta.”
“Vâng!”
“Wow!”
Pete và Cecile đồng loạt kêu lên, Chase mỉm cười rạng rỡ. Lần này, nụ hôn kéo dài hơn lúc trước. Sau khi hôn xong, Chase nhẹ nhàng thì thầm với gương mặt đỏ ửng:
“Nhớ anh lắm.”
Josh cười đáp lại rồi hôn đối phương. Khi môi rời khỏi nhau, anh nói:
“Lần sau để anh nói trước.”
Chase chỉ cười. Cả hai tiếp tục bước đi trong tiếng nói líu lo của bọn trẻ. Pete hưng phấn kể:
“Daddy, nghe này, Cecile mặc đồ con gái vì…”
Kiss Me If You Can – Hoàn thành