Kiss Me If You Can Novel - Chương 8.1
Bên trong phòng họp hoàn toàn yên ắng, không một ai lên tiếng. Sau khi buổi thử đồ kết thúc, Chase được dẫn vào phòng họp và được thông báo về tình hình hiện tại, trong suốt quá trình ấy hắn không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế với gương mặt vô cảm như búp bê sứ.
“Vậy là.”
Chỉ đến khi người quản lý trình bày xong và không khí trĩu nặng im lặng lan khắp căn phòng, Chase mới mở miệng.
“Không thể quay về?”
“Vâng.”
Quản lý dè dặt trả lời, giọng cẩn trọng như đang dò xét phản ứng.
“Trưởng nhóm an ninh đang tìm phương án, có vẻ không thể quay về bằng xe như khi đến đây… Bên ngoài tòa nhà đã bị vây kín hoàn toàn…”
Câu nói của quản lý dần nhỏ lại. Chase không phản ứng gì, khuôn mặt vô cảm của hắn vẫn y như lúc đầu.
Mọi người đều căng thẳng, chỉ dám len lén quan sát. Đúng lúc ấy, Chase cử động, chỉ là đưa một tay về phía quản lý, vậy thôi, nhưng những người chứng kiến lại đồng loạt nín thở. Lẽ nào… định đánh người sao? Ai nấy đều cùng một suy nghĩ và trở nên cứng đờ. Quản lý vội lấy ra chiếc hộp kim loại màu đen từ túi áo.
Là thuốc lá à.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên khắp nơi, không khí căng thẳng cũng được nới lỏng. Chase không nói gì, ngậm điếu thuốc vào miệng rồi châm lửa, khẽ thở ra một làn khói dài. Mọi người chỉ mong Mark mau đến để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
“Ngài Miller, có cần uống gì không…”
Một trợ lý lấy can đảm lên tiếng, nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười khinh bỉ đầy giễu cợt của Chase.
“Muốn cho tôi ăn thứ rác rưởi gì đấy?”
“…Xin lỗi.”
Trợ lý vội vàng lùi lại. Bầu không khí nặng nề lập tức quay trở lại.
Josh cảm thấy như nghẹt thở. Bị nhốt trong không gian kín với Chase Miller, pheromone tỏa ra suốt cũng đủ khiến người ta phát điên, huống hồ còn phải căng thẳng như thế này.
Hay là lấy cớ đi vệ sinh?
Anh đảo mắt dò xét tình hình, nhưng đúng lúc đó, ánh mắt Chase đột nhiên giao với anh. Josh giật mình, toàn thân cứng đờ như hóa đá.
Chỉ sau đó anh mới chợt nghĩ: Có khi nào hắn đã nhìn mình từ trước? Dù chắc chỉ là ảo giác nhưng kỳ lạ là hắn vẫn chưa hề rời mắt.
Ánh nhìn kiên định như thể chỉ chờ anh nhìn lại. Josh bối rối đến không biết phải làm gì.
Anh nuốt nước bọt đánh “Ực” – tiếng nuốt vang lên một cách bất thường, yết hầu chuyển động rõ ràng, và Chase vẫn đang dõi theo từng cử động đó. Từng đầu dây thần kinh trong cơ thể Josh như bị kéo căng đến cực hạn.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa và Mark bước vào. Cuối cùng Josh cũng cảm thấy thần kinh mình giãn ra. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của Mark thì chẳng tốt chút nào.
“Rào chắn bị phá rồi.”
Henry nghe đến đấy thì lập tức rên rỉ. Chase lúc này mới chịu rời mắt khỏi Josh, nhưng vẫn không nói gì. Mark tiếp lời:
“Chắc chưa thể di chuyển ngay được, cảnh sát đang tiến hành giải tán đám đông, nên nếu chờ thêm thì—”
“Bao lâu?”
Giọng thờ ơ của Chase cắt ngang lời Mark khiến anh ta khựng lại, Chase chừa một khoảng rồi hỏi tiếp.
“Phải chờ bao lâu?”
Mark chớp mắt lúng túng rồi nói khẽ:
“Nếu nhanh thì khoảng ba, bốn tiếng…”
“Hà.”
Chase thở ra một hơi ngắn, không ai dám nói gì thêm. Giữa hai hàng lông mày hắn nhíu lại, pheromone lơ lửng trong không khí dần trở nên nồng hơn. Hắn đang nổi giận. Josh bắt đầu cảm thấy không chịu nổi nữa.
“Ờm…”
“Anh có nghĩ ra cách nào không?”
Seth cướp lời trước khi Josh kịp mở miệng. Josh đành ngậm lời, Isaac cũng lên tiếng tiếp lời:
“Lộ trình bọn tôi nghĩ ra vẫn ổn đúng không? Chỉ cần đến được đó là xong mà?”
“Vấn đề là làm sao đến đó, đồ ngu.”
Henry nhanh chóng quát thẳng vào mặt. Isaac hiếm khi nổi nóng, liếc nhìn hắn khó chịu rồi quay đi. Josh quen với chuyện này nên không quá để tâm, chỉ vỗ nhẹ vai Isaac rồi lên tiếng:
“Thế sao rồi, Mark?”
Không khí được kéo lại, Mark tiếp tục trình bày:
“Cảnh sát đang cố dẹp đám đông, nhưng xem ra không dễ. Bên đó nói chúng ta tự rút lui thì sẽ nhanh hơn.”
“Có cách nào để thoát không?”
Seth hỏi, Mark ra hiệu bằng mắt để cả nhóm theo mình ra ngoài. Lúc ấy Josh mới được hít thở trở lại. Sau khi cả nhóm đứng thành vòng tròn ở hành lang, Mark nghiêm túc nói:
“Trước hết, có nên dùng người làm mồi nhử không?”
“Ờ thì tôi—không…”
Henry đang định phản đối thì bị mọi ánh nhìn chĩa vào, đành im bặt. Mark nói tiếp:
“Cách này cũ nhưng vẫn hiệu quả. Sau khi tung mồi nhử đầu tiên, ta sẽ lập tức tung người thứ hai.”
“Còn người thật thì…”
“Là đợt ba.”
Mark gật đầu:
“Xe chở người đầu và người thứ hai sẽ chạy theo hai hướng khác nhau. Fan có thể nghi ngờ một trong hai là mồi, nhưng sẽ không ngờ cả hai đều là mồi. Đợi tình hình ngoài kia dịu xuống, chúng ta đưa C thoát khỏi đây. Hiểu rồi chứ?”
Không có phương án nào khả thi hơn. Khi Isaac đứng lùi lại phía cửa, Mark ho nhẹ rồi gõ cửa. Cửa phòng nghỉ vừa hé ra, mùi hương ngọt ngào lập tức lan khắp hành lang.
“Ngài Miller.”
Mark cố nặn ra một nụ cười xã giao và bước vào. Người cuối cùng vào là Josh, đương nhiên với một viên kẹo trong miệng.
Chắc rồi sẽ bị tiểu đường mất thôi.
Josh nghĩ, vị ngọt dính miệng khiến anh chán nản. Khi quay người lại sau khi đóng cửa, anh thấy Chase ngồi một mình giữa căn phòng đầy những gã vệ sĩ vạm vỡ, một tay cầm thuốc, tay kia là ly cà phê đen, khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh như búp bê sứ.
Mark bắt đầu trình bày:
“…Đó là kế hoạch mà chúng tôi nghĩ ra. Nếu ngài có đề xuất nào khác thì xin cứ nói.”
Trong lúc Mark trình bày, Chase chỉ chống cằm bằng một tay không nói gì, thậm chí không rõ hắn có nghe hay không. Chỉ là ánh mắt hắn như lướt qua, rà soát từng vệ sĩ một rồi cuối cùng mới lên tiếng:
“Ai… sẽ… thế… chỗ tôi?”
Giọng hắn ngắt ra từng chữ, Mark quay nhìn về phía Isaac.
“Trong nhóm, người có dáng vóc gần giống ngài nhất là Isaac. Đợt hai sẽ là Seth—”
Chase nhìn theo ánh mắt Mark rồi đột nhiên nói:
“Không được.”
Mọi người giật mình nhìn hắn, Chase vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.
“Xấu quá.”
Sự im lặng lạnh lẽo bao trùm cả phòng họp. Thực ra Isaac cũng không phải xấu trai gì, chỉ là gương mặt cậu ta có thể bắt gặp ở ba người bất kỳ giữa đám đông.
Chase hếch mặt, ngón tay chỉ qua lại giữa Josh và Isaac.
“Mặt của người này, thân hình của người này, ghép lại đi.”
Isaac thở dài bực bội, Mark thay mặt đáp lại:
“Xin lỗi, nhưng gương mặt và cơ thể không tách rời được, xin hãy chọn một.”
Chase lập tức chỉ vào Josh dứt khoát:
“Vậy người này, kéo chân dài ra ngay.”
“Xin lỗi, chuyện đó cũng không thể làm được.”
“Lũ vô dụng này, các người làm được cái mẹ gì?”
Chase ném ly cà phê vào tường khiến chất lỏng màu nâu đen văng tung tóe khắp nơi, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hắn quay ngoắt sang Josh, nghiến răng ken két.
“Sao mỗi anh lại thấp vậy hả?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về Josh. Ngay lần đầu gặp mặt, Chase cũng đã từng nói câu này dù chắc chắn hắn chẳng nhớ gì đâu. Trước khi Josh kịp phản ứng, Chase đã gào lên:
“Thật đáng xấu hổ, tên khốn đó làm gì ở đây vậy? Mau nói đi, anh làm được gì? Anh có tác dụng gì? Nếu ai đó nhắm bắn vào đầu tôi thì anh sẽ làm gì với chiều cao đó? Lấy cái đầu của mình đỡ đạn chắc?”
Josh thì cao gần 6 feet, nhưng đứng cạnh đám người toàn hơn 6 feet thì bị lu mờ là điều dễ hiểu. Thế nhưng… tại sao lại là anh phải dùng đầu mình che chắn cho cái đầu “quý giá” của hắn?
“Ngài đội mũ bảo hiểm đi.”
“Josh!”
Lời trăn trối gan lì đó khiến Mark giật mình, vội can ngăn.
“Hiện giờ, đây là phương án tốt nhất chúng tôi có, nếu ngài có lựa chọn tốt hơn thì xin hãy nói.”
Mark khéo léo đưa đòn đáp trả: Nếu ngài giỏi đến thế thì nghĩ cách đi. Chase không đáp. Mark nhìn đồng hồ, định bụng chờ thêm ba phút nữa sẽ thúc đẩy kế hoạch, thì đúng lúc ấy, môi Chase nhúc nhích.
“Trực thăng.”
Mark sững người còn Josh chớp mắt. Trong lúc mọi người còn đơ ra, Chase tiếp lời:
“Công ty có trực thăng đúng không?”
Hắn đảo mắt sang nhìn trợ lý. Cô nàng cuối cùng cũng hiểu ý, gật đầu.
“Tôi sẽ kiểm tra ngay.”
“Tôi đi cùng.”
Josh tranh thủ đứng dậy, định chuồn ra cùng cô nàng, nhưng mưu kế nhỏ bé đó lập tức bị chặn lại.
“Đứng lại.”
Josh dừng bước theo phản xạ khi nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Chase vang lên. Khi quay lại, xuyên qua những đồng đội đang nép sang hai bên như rẽ nước, anh thấy Chase đang ngồi đó.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Josh như thể đã nhìn thấu cả lòng dạ anh. Chạy trốn thế này thì không được rồi. Josh đành từ bỏ.
“…Rõ.”
Anh lặng lẽ đóng cửa lại, đi về phía cuối phòng, chọn chỗ cách Chase càng xa càng tốt. Seth nhìn anh bằng ánh mắt cảm thông.
“Trong số chúng ta…”
Chase lên tiếng, mọi ánh mắt lập tức dồn về phía hắn. Josh chỉ biết cạn lời trước cảnh tượng tất cả đều phải nín thở vì một lời nói hay một cử chỉ của hắn. Nhưng buồn thay, bản thân anh cũng chẳng khác gì, nên chẳng có tư cách để thương hại ai khác.
“Ai ở đây biết lái trực thăng? Tất cả đều biết chứ?”
“Không ạ.”
Ôi không, làm ơn đừng nói ra… Mark, xin anh đấy.
Josh thầm van vỉ trong đầu, nhưng Mark chẳng nghe thấy tiếng lòng tha thiết đó.
“Josh và Isaac đều lái được, nhưng Josh thì phù hợp hơn, phải không Josh? Cậu từng lái trực thăng khi còn ở quân đội mà.”
Ngay khi Mark vừa dứt lời, Seth lập tức lùi về phía sau, và thế là Josh không thể tránh khỏi việc rơi ngay vào tầm mắt của Chase.
Biết thế này thì mình đã tránh đi trước rồi.
Josh cảm nhận rõ ràng linh cảm tồi tệ đang trở thành hiện thực trước mắt. Anh chỉ còn cách giơ tay lên như chấp nhận số phận.
“……Tôi sẽ làm.”
“Tốt.”
Chase gọn lỏn đáp lại. Không lâu sau, nữ trợ lý quay trở lại.
“Ngài Miller, hiện tại chỉ có một chiếc trực thăng là có thể sử dụng ngay được thôi ạ.”
Gương mặt cô tái nhợt khi vội vàng giải thích thêm:
“Các trực thăng khác đều đang được bảo dưỡng rất mất thời gian. Hơn nữa, phi công hiện đang ở bên ngoài, phải mất ít nhất hai tiếng nữa mới đến được đây… và vượt qua đám đông để vào trong tòa nhà cũng không phải chuyện dễ.”
“Không cần.”
Chase lập tức đứng dậy, nhìn thẳng xuống Josh.
“Chuẩn bị để có thể cất cánh ngay.”
“Xin chờ một chút, tôi cần kiểm tra trước khi bay.”
Josh vội ngăn lại. Dù là máy bay đã được bảo dưỡng nhưng việc phi công tự mình kiểm tra lại trước chuyến bay là quy trình bắt buộc. Mark gật đầu đồng tình.
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Phải không, Josh?”
“Vâng… tôi sẽ kiểm tra nhanh nhất có thể. Xin hãy chờ một lát—”
Josh tranh thủ giành thêm thời gian, nhưng thứ anh nhận được chỉ là tiếng cười nhạt từ Chase.
“Anh vừa nói gì cơ?”
May thay, trợ lý nhanh chóng xen vào.
“Mời ngài đi cùng.”
Cô chủ động quay người dẫn đường rồi khẽ thì thầm.
“Anh quên điều khoản trong hợp đồng rồi sao? Tuyệt đối không được bảo ngài ấy… chờ đợi.”
“Ý cô là cái điều khoản nói trừ hít thở thì mọi thứ khác đều cấm đó hả?”
Josh không nhịn được lầm bầm, trợ lý chỉ lạnh lùng gật đầu.
“Đúng vậy.”
Josh không nói gì thêm, lặng lẽ rảo bước nhanh theo sau cô.
***
“……!”
Vừa mở cánh cửa dẫn lên sân thượng nơi đậu trực thăng, một tràng hét inh tai nhức óc lập tức vang dội. Josh suýt nữa thì điếc tai nhưng vẫn cố gắng chạy vội đến chiếc trực thăng đang chờ. Hít vào làn không khí bên ngoài giúp anh thấy dễ thở hơn một chút. Không chần chừ, anh lập tức ngồi vào ghế lái và bắt đầu kiểm tra hệ thống.
Những người khác rời đi ngay sau đó, chỉ để lại Seth và Isaac ở lại quan sát tình hình. Chase đứng tựa vào tường hút thuốc. Hắn không nhìn chằm chằm Josh như trước, nhưng chỉ cần có mặt ở đó cũng đủ khiến Josh thấy như bị đe dọa: Nếu không xong nhanh, mày chết chắc. Nhờ vậy mà Josh làm việc gấp đôi bình thường.
Dù sao cũng chẳng kéo dài thêm được nữa bởi tiếng hò hét mỗi lúc một dữ dội hơn.
“Bị phá rồi!”
Tiếng hét hốt hoảng vang lên cùng lúc khi Mark lao ra, cánh cửa mở ra khiến âm thanh trở nên vang dội hơn gấp bội. Josh rợn người. Đúng lúc đó, Chase từ nãy giờ vẫn đứng yên liền rời khỏi chỗ dựa.
Tiếng hét chói tai như muốn xé rách màng nhĩ vang lên.
“Chase…!”
Cả nhóm còn lại lập tức đóng cửa và lấy thân người chắn lại. Josh vội vàng khởi động trực thăng. Nếu Chase bị bắt, có khi hắn sẽ bị xé xác không còn mảnh.
Chase đang bước về phía trực thăng thì ngoảnh lại nhìn, những người trong đội bảo vệ vẫn đang gắng gượng giữ cửa.
“Lên nhanh đi!”
Josh hét lên. Chase leo lên đầu tiên, sau đó là trợ lý và các nhân viên theo sát. Josh cho trực thăng nhấc nhẹ lên, chờ mọi người lên hết sẽ lập tức bay.
Mark hét lên từ phía cửa:
“Mọi người, chạy mau!”
Tất cả quay người và lao về phía trực thăng. Mark lên trước, rồi đến Isaac, cuối cùng là Seth nhảy vào trong.
Tiếng động ầm ầm vang lên khi cánh cửa sân thượng cuối cùng cũng bị phá, hàng loạt người ập ra giữa tiếng gào thét.
Chưa bao giờ Josh chứng kiến cảnh tượng nào kinh hoàng đến vậy.
“Khốn kiếp, ê!”
Henry vừa kịp tới, nhảy lên và túm được mép sàn trực thăng đang cất cánh, nhưng vì vậy mà máy bay bị nghiêng.