Let's Meet Alive Novel - Chương 134
[Giới thiệu về Virus – Virus MB
– Phát hiện đầu tiên
Ngày 20 tháng 9, trong chiến dịch tiêu diệt địch, vô hiệu hóa vũ trang và giải cứu con tin tại cơ sở y tế bất hợp pháp ở Afghanistan, Trung sĩ đặc nhiệm Park Hojin đã bị nhiễm virus khi trở về không phận Hàn Quốc. *Đính kèm tình huống vô tuyến lúc đó [1]
– Con đường lây lan
Trung sĩ Park Hojin được chuyển đến và cách ly tại bệnh viện quân đội thuộc Lữ đoàn 5172, thành phố Yongin. Tuy nhiên, thất bại trong việc bắt giữ một ca nhiễm khác là Trung úy Kwak Jihwan. Từ quận Cheoin, thành phố Yongin, virus bắt đầu lan rộng. *Đính kèm bản ghi âm báo cáo của cư dân [2]
– Giới thiệu về virus
Bệnh viện quân đội và Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh đã bắt đầu nghiên cứu từ thi thể Trung sĩ Park Hojin. Virus được phát hiện được định danh là “MB (Meokbo – Phàm Ăn) Virus”. Vì điểm đến cuối cùng trong nhiệm vụ của Trung sĩ là Afghanistan, nên giả định ổ phát sinh của virus là Afghanistan. Liên hệ với chính phủ Afghanistan, khởi động điều tra dịch tễ. *Đính kèm danh sách dịch bệnh do chính phủ Afghanistan cung cấp [3]
– Triệu chứng lây nhiễm
Virus MB lây truyền qua răng của người nhiễm……]
…
“Anh, ăn mì không?”
Shinhoo đang mải đọc tài liệu, chợt bừng tỉnh bởi giọng nói trầm thấp. Taebaek đặt một ly mì ăn liền xuống cạnh Shinhoo, dau đó kéo một chiếc ghế lại và ngồi xuống bên cạnh bàn.
Shinhoo mỉm cười, cầm lấy đôi đũa gỗ Taebaek đã tách sẵn.
“Anh sẽ ăn ngon. Cảm ơn em, Taebaek.”
“Vâng. Ở đây có kim chi nữa. Cái này là nước trái cây. Nhưng anh đang xem gì thế?”
“À, tài liệu liên quan đến cuộc đảo chính. Trong đó ghi rất chi tiết về cách họ lập kế hoạch và cách virus được lan truyền.”
Shinhoo vừa thổi mì vừa nói, rồi gắp một đũa thật đầy cho vào miệng. Không nhớ đã bao lâu rồi mới được ăn mì thế này, từ sau khi quyết định hiến tạng, anh rất hiếm khi ăn. Có chăng cũng chỉ vài lần nếm cùng đồng đội khi họ rủ rê. Nước dùng cay nóng, sợi mì thấm đẫm gia vị dù vẫn có vị bột mì. Thật sự là một hương vị tuyệt hảo.
Trong lúc Shinhoo ăn ngon lành, Taebaek lật xem tập tài liệu còn dang dở. Gương mặt hắn khi đọc từng dòng chữ nghiêm túc đến mức khiến người ta liên tưởng tới dáng vẻ khi còn là trưởng nhóm.
Taebaek lật qua khoảng ba trang, khẽ thốt ra tiếng cảm thán:
“Ồ, lần đầu em thấy mấy cái này.”
“Anh cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy.”
“Anh cũng à? À, đúng rồi, anh cũng chưa gặp đảo chính bao giờ nhỉ.”
Taebaek gật đầu, rồi mới chậm rãi tham gia vào bữa ăn. Trong khi Shinhoo tập trung hoàn toàn vào bát mì, thì Taebaek liên tục lật giở tài liệu. Trong đó ghi chi tiết về cách virus lây lan, cách họ kiểm soát thành phố Yongin, và bằng cách nào đã đưa “Meokbo” tới tận Seoul. Thậm chí còn có cả phương pháp kiểm soát sân bay, bao gồm cả Incheon, để ngăn chặn công dân ra nước ngoài. Lúc đó, Shinhoo bất giác nhớ đến cuộc gọi của Đại đội trưởng ngày xưa.
Đó là cứu viện sao? Hay là muốn kéo người có năng lực như Shinhoo vào phe đảo chính? Không thể nào biết được.
Ngoài ra còn có cả kế hoạch chế áp và phương pháp điều trị virus. Nhưng tất cả đều bị gạch đen kín mít, chẳng thể thấy được gì.
Tài liệu, trừ những phần phụ lục, thì chưa đến hai mươi trang. Chỉ với chừng ấy thôi mà cả một đất nước sụp đổ, vô số người đã chết.
Taebaek lướt qua tài liệu rồi khó chịu ném nó xuống.
“Anh, đây đúng y nguyên những gì anh từng nói với Mục sư Seong. Trực thăng rơi ngay ở Yongin, thế là chỉ có dân thường chết oan chết uổng……”
“Rốt cuộc thì cả dân tộc đều chết oan chết uổng rồi.”
Shinhoo xúc nửa phần cơm ăn liền, đổ thẳng vào tô mì. Taebaek cau mày nhai lấy nhai để miếng kim chi, rồi dùng đầu đũa gõ gõ vào tập tài liệu.
“Chúng ta mang cái này đi nhé?”
“Đi đâu?”
“Đi Mokpo. Dù là cho Liên Hợp Quốc hay phóng viên ngoại quốc, cũng phải cho họ biết. Những kẻ đã nhúng tay, đã đồng lõa, đã ngoảnh mặt làm ngơ với chuyện này, nếu còn sống sót, mà mang theo tài sản tẩu tán sẵn để đến một nước khác, sống phè phỡn thì bất công quá còn gì.”
Shinhoo đang cầm thìa nhựa khựng lại, khẽ thở dài bằng mũi.
“Nếu để thực hiện công lý thì đúng vậy. Vì những người đã chết, cũng đúng vậy.”
“Vậy thì…”
“Nhưng mà…… đất nước này sẽ bị ghi là sụp đổ vì một cuộc đảo chính, có phải hơi…… buồn không?”
“……Buồn ạ? Buồn cái gì chứ?”
Taebaek nhướng mày, rõ ràng chẳng hiểu nổi. Shinhoo đặt thìa xuống, bình thản nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Trong mắt anh, Hàn Quốc không phải là đất nước có thể, hay đáng, sụp đổ vì một cuộc đảo chính tầm thường thế này.”
“……”
“Chỉ là vì virus quá mạnh nên tình thế mới thành ra thế này thôi.”
“……”
“Đặt ở bên ngoài mà nhìn vào, đây là một thảm họa. Một thảm họa bùng phát từ loại virus không ai ngờ tới. Nhưng nếu mang tập tài liệu này ra ngoài, từ đó trở đi nó sẽ thành sự kiện. Sẽ mãi mãi bị lưu danh trong lịch sử thế giới như cuộc đảo chính cướp đi nhiều sinh mạng nhất.”
“……”
“Đem việc đất nước và nhân dân rơi vào tuyệt vọng không lối thoát chỉ vì lòng tham của một nhóm nhỏ, mà phơi bày cho toàn thế giới thì có ích gì? Dù sao cũng chỉ còn là một đất nước sẽ bị tên lửa oanh tạc thành tro, không thể vãn hồi được gì. Vậy thì trên cái tên ‘Đại Hàn Dân Quốc’ đã bị máu nhuộm đỏ, giờ lại còn thêm một vết sẹo nữa thì có gì tốt đẹp chứ?”
Nghe Shinhoo nói, Taebaek ngậm chặt môi. Lời đó chẳng sai nhưng vẫn tức giận. Bởi nếu im lặng, thì những kẻ sống sót sẽ chẳng chịu trừng phạt, sẽ sống trơ trẽn trong vai nạn nhân. Cả Gọng Sừng đã chết, cả gia đình ở Outlet đã chọn tự kết liễu. Những sinh mạng quý giá vốn sẽ không chết nếu không có chiến dịch này.
Nhìn khuôn mặt Taebaek nhuốm u ám, Shinhoo khẽ mỉm cười, cái cười dịu dàng, có phần xót thương. Em ấy đúng là quá tốt bụng…… Anh khẽ vỗ mu bàn tay Taebaek.
“Cho dù chúng ta không công khai, thì sớm muộn gì cũng sẽ được phơi bày. Rằng nguồn gốc virus không phải ở Hàn Quốc, và còn những chuyện khác mà ta chưa biết nữa.”
“Thật vậy sao?”
“Chắc chắn rồi. Thời nay làm gì có chuyện virus bị giới hạn trong một quốc gia. Cả thế giới sẽ phải cảnh giác, chú ý, rồi cuối cùng những gì cần phơi bày thì sẽ được phơi bày thôi.”
“……”
“Chỉ là sẽ tốn nhiều thời gian. Nhưng anh nghĩ…… đến khi đó, có lẽ những người sống sót cũng đã kịp ổn định phần nào, dù ở Jeju hay ở nước ngoài.”
“Người sống sót…… ạ?”
“Ừ. Những người đã đi Mokpo, và cả những người sẽ đi như chúng ta. Dù những kẻ cầm đầu có bị trừng phạt hay không, thì quan trọng nhất vẫn là những người sống sót có thể sống một cách trọn vẹn.”
Taebaek lặng lẽ nhẩm lại lời Shinhoo, rồi khẽ gật đầu. Đúng vậy, chẳng cần phải chất thêm lo âu lên đôi vai vốn đã rối loạn và khổ sở của mọi người.
Việc khơi gợi ra chuyện này có thể khiến lực lượng Liên Hợp Quốc đang phụ trách an toàn Mokpo tập trung truy lùng kẻ cầm đầu đảo chính, mà trì hoãn công tác giải cứu. Hoặc những quốc gia đã đồng ý tiếp nhận người tị nạn sẽ lại vin vào cớ này để bàn tán, gây khó dễ. Rồi bằng cách này hay cách khác, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến những người sống sót.
Nghĩ tới đó, Taebaek bất giác nhếch môi cười.
“Anh lúc nào cũng nghĩ xa hơn những điều em chẳng bao giờ tưởng được. Thật ngầu. Y hệt người lớn vậy.”
“……Anh vốn là người lớn mà. Em cũng là người lớn rồi, Taebaek à.”
“Không phải theo nghĩa đó. Ý em là anh thông minh, chín chắn.”
Shinhoo khẽ hừ mũi cười. Mặc kệ anh, Taebaek lại chống cằm, làm điệu bộ nâng má, nhìn Shinhoo với vẻ mặt như muốn nói: Em lại phải lòng anh lần nữa rồi.
Ăn xong, cả hai rửa mặt ở chiếc bồn rửa nhỏ trong góc phòng viện trưởng. Họ còn gội cả đầu bằng xà phòng rửa tay sủi bọt. Dù tóc trở nên khô cứng, nhưng so với việc để bùn đất bết lại thì dễ chịu gấp trăm lần. Họ cũng cởi áo, giũ sạch đất cát rồi chỉnh lại trang phục.
Sau đó bắt đầu chuẩn bị lên đường. Chính xác hơn là chỉ có Shinhoo, còn Taebaek thì cứ mải mê ngắm cảnh doanh trại qua khung cửa sổ, không hiểu sao lại thấy thú vị. Có lẽ bởi hắn chưa từng có bất kỳ dính dáng nào đến quân đội.
Trong lúc đó, Shinhoo cẩn thận xếp những thứ cần thiết vào ba lô, kiểm tra lại thuốc men, nhét thêm mấy chai nước cam Taebaek vẫn thích uống. Và, để phòng xa, anh cũng mang theo cả tập hồ sơ tuyệt mật cấp một. Không phải để giao nộp, mà để xem lại. Trong đó có tài liệu nghiên cứu về Phàm Ăn, biết đâu sẽ giúp ích cho việc sinh tồn sau này.
Shinhoo đeo chiếc ba lô đã nặng trĩu, khoác thêm súng rồi tiến về phía Taebaek.
“Đi thôi. Nếu đi nhanh, trước khi mặt trời lặn chúng ta sẽ kịp qua Jeonju.”
“Jeonju…… ra vậy……”
Giọng Taebaek vang lên như thể tâm trí đang lơ lửng nơi nào khác. Shinhoo hơi nghiêng đầu, dõi theo ánh mắt hắn. Một chiếc xe quân dụng hiện ra trong tầm nhìn, không phải xe chiến đấu mà là loại xe tải quân dụng trống bốn phía, thường dùng để chở binh lính.
Thứ đó khiến hắn thấy lạ sao? Đến mức phải nhìn chằm chằm thế này? Shinhoo thoáng ngạc nhiên thì Taebaek bỗng nhỏ giọng gọi.
“Anh.”
“Ừ.”
“Anh nói ở đây có cả Bộ Tư lệnh Lục quân, Hải quân, Không quân, đúng không?”
“Ừ.”
“Nếu có Không quân…… thì chắc cũng có trực thăng hay máy bay chiến đấu chứ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến hàng mi Shinhoo thoáng nâng lên rồi hạ xuống.
“Ờ…… có. Không hiện đại như ở căn cứ chính, nhưng ở đây cũng sẽ có trực thăng với máy bay chiến đấu.”
“Vậy…… chúng ta lái mấy cái đó đi được không?”
“……Chúng ta ư?”
“Vâng.”
“Em biết lái trực thăng à, Taebaek?”
“Anh biết còn gì.”
Shinhoo trố mắt, giơ ngón tay trỏ chỉ vào bản thân. “Anh? Anh á?” Taebaek gật đầu chắc nịch. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi Shinhoo cau mày, phá vỡ nó.
“……Làm sao mà anh biết?”
“Ơ, sao lại không biết ạ?”
“Anh là đặc nhiệm Lục quân, không phải đặc nhiệm Không quân, Taebaek.”
“À……”
Taebaek chậm rãi vỗ tay cái “bốp”. Hắn vốn nghĩ Shinhoo việc gì cũng làm được, dĩ nhiên bao gồm cả lái trực thăng. Vậy thì xe tăng thì sao? Cái đó thuộc về Lục quân, chắc anh biết lái? Hắn đưa tay xoa cằm, nghĩ ngợi.
“Thế thì…… để em thử nhé? Em từng lái máy bay hạng nhẹ ở Guam rồi.”
“Ở Guam á? Tại sao?”
“Có trong gói tour mà.”
“……”
Shinhoo mím môi im lặng. Gói tour…… tour du lịch…… tức là hướng dẫn viên bảo hắn thử, thế là hắn leo lên lái. Shinhoo bỗng thấy cái vị cay của mì gói ăn nãy giờ mới xộc lên cổ họng, rát khé.
Thằng nhóc này tài sản thì cả nghìn tỷ, mà đi du lịch cũng phải chọn gói tour. Sao không sắm luôn vài chiếc trực thăng như mua xe hơi cho xong.