Let's Meet Alive Novel - Chương 159
Không rõ đã di chuyển bao lâu, xung quanh dần trở nên tĩnh lặng. Thứ nghe thấy chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của chính mình và âm thanh lách tách của nước vỗ. Mặt trời lên, thế giới sáng rõ hơn trước; hồ nước vốn đen đặc, nặng nề giờ lại trả về màu xanh thẳm. Cơn gió từng quất mạnh vào má cũng đã dịu bớt.
Cảm giác như thể rơi xuống một thế giới khác. Khu rừng xa tít phía đối diện nom chẳng giống thực. Không, có lẽ chính bản thân việc họ đang nổi lênh đênh giữa mặt hồ này mới là không thật.
Shinhoo thoáng thất thần, chăm chú nhìn mặt hồ. Nhưng Taebaek đang nhìn thẳng phía trước bỗng ngoái lại. Shinhoo lập tức thu mắt, điều chỉnh ánh nhìn tán loạn, đối diện với hắn. Taebaek chun mũi, giơ cái chảo lên.
“Cái này… nhìn chẳng ngầu tí nào, phải không?”
Lời lạc quẻ đột ngột ấy khiến Shinhoo bật cười khẽ. Khoảnh khắc mơ màng trong cảnh sắc huyền ảo như bị dội một gáo nước lạnh, tinh thần anh ngay lập tức trở lại tỉnh táo.
“Ngay lúc này mà vẫn nghĩ đến chuyện ‘ngầu’… Taebaek, em thật là… thú vị.”
“…Anh vừa chê em đấy à?”
“Có lẽ vậy.”
Shinhoo nhún vai rồi lại cầm thớt lên. Taebaek bĩu môi, vung chảo như thể đang cầm dao, hùng hổ quạt nước.
Hai người nhanh chóng vượt hồ. Dài thì dài thật, nhưng bề ngang hẹp, nên chèo ngang qua chẳng mấy chốc đã đến bờ bên kia.
Khi kayak mắc cạn, không nhúc nhích được nữa, Shinhoo nhảy xuống trước. Nước bõm bõm dưới chân anh, anh đi bộ qua vùng nước nông và bước lên đất liền. Bên này bờ toàn rừng cây, không có đường xá, không còn bóng dáng khu nghỉ dưỡng. Chỉ có cỏ cây xanh rì, mọc sum suê nhờ nguồn nước hồ.
Shinhoo siết chặt khẩu súng, lặng lẽ dõi theo khu rừng. Không cảm thấy động tĩnh, không có vệt máu, có lẽ cũng không có Phàm Ăn, nhưng anh vẫn cẩn thận nhặt vài viên đá, ném vào bụi rậm. Cành lá trúng đá thì run lên, ngoài ra chẳng có gì khác xuất hiện.
Tiếp đó, anh đưa mắt nhìn ra hồ. Sóng vỗ hiền hòa, chỉ là trò đùa của gió, không có gì nhân tạo. Những kẻ đã bơi theo kayak ban nãy dường như không chọn bờ này.
Shinhoo hoàn tất việc thăm dò, rồi gật đầu với Taebaek. Hắn phóng nhẹ từ kayak xuống.
Hai người nhanh chóng tiến vào rừng. Trong một bụi rậm rậm rạp, họ ngồi xổm thay đồ. “Chống thấm nước” chỉ là lời dối trá, áo phao đã hút nước nặng trĩu. Họ cởi phăng áo phao, vứt sang một bên, may mắn thay phần áo trong không ướt quá nhiều.
Shinhoo khoác thêm áo vest lên, còn Taebaek thì mặc áo khoác jeans. Quần thể thao lấy từ outlet đã ướt sũng, nước chảy ròng ròng xuống mắt cá nên Shinhoo đổi sang quần tây trong bộ vest; Taebaek thay bằng quần jeans. Họ nhanh chóng lau sơ chân bằng khăn, mang tất khô rồi xỏ giày lại.
Dù đã thoát khỏi dáng vẻ như tảo biển nhão nhoẹt, nhưng cái lạnh vẫn rần rần bò lên da mặt. Cả hai vô thức rùng mình, như có lớp băng mỏng phủ trên da ẩm ướt.
Taebaek lấy khăn cọ tóc loạn xạ, rồi thở ra một hơi dài, hơi trắng phả ra vương trong không khí. Mới chỉ giữa tháng mười một, mà thời tiết Hàn Quốc, mùa hè và mùa đông bao giờ cũng quá đà, nên dù mới đầu đông mà cứ như đã ở giữa mùa đông lạnh giá.
“Ôi… lạnh chết mất.”
“…Có cần nhóm lửa không?”
Shinhoo vừa đeo đồng hồ, vừa dừng ánh mắt lo lắng trên người Taebaek. Hắn lắc đầu, rồi hất cằm về phía khu rừng sẫm màu vẫn tối tăm rậm rạp, mặc dù mặt trời đã sáng hẳn.
“Dù sao thì cũng lại leo núi thôi mà.”
“Nhưng mà……”
Dù Taebaek nói lời thản nhiên, nhưng lông mày nhíu chặt của Shinhoo vẫn chẳng chịu giãn ra. Ai nhìn vào cũng sẽ tưởng Shinhoo vừa đẩy hắn xuống hồ, và thực ra trong anh lúc này cũng có ý nghĩ như thế.
Taebaek hất mái tóc ướt sũng ra sau, bước đến gần Shinhoo. Những giọt nước đọng trên hàng mi rơi xuống, lăn dài trên gò má sắc nét. Shinhoo đưa mu bàn tay khẽ lau đi. Chỉ thế thôi cũng khiến anh thấy hắn trông lạnh đến mức chẳng thể khoanh tay đứng nhìn.
Taebaek vẫn mặc kệ, vòng tay ôm eo anh thật tự nhiên. Thắt lưng gọn ghẽ săn chắc, không chút mỡ thừa. Hắn kéo sát lại, đầu mũi chạm hờ bên vai anh.
“Hay là mình hôn cho đã cái đi. Thế thì người ấm lên ngay ấy mà.”
Giọng nói lên xuống ngẫu hứng, nghe như lời rap. Nhưng thực ra giống… một ông chú chưa chín chắn đang phun lời tục tĩu hơn. Shinhoo áp má mình lên má Taebaek, chà nhẹ hơi ấm, rồi bảo:
“…Anh chưa ở vị trí để gọi ai là ‘chú’, nhưng câu Taebaek vừa nói thì thật sự đúng kiểu ‘chú già’ đó.”
“Cũng có sao. Dù gì cũng là người yêu của anh mà, chấp nhận đi.”
Taebaek bạo miệng đáp trả. Shinhoo khúc khích cười. Hắn nhẹ nhàng giữ lấy gáy anh, dán môi mình vào. Shinhoo hạ súng, kiễng nhẹ gót chân, khẽ nghiêng đầu. Đôi môi hai người khít chặt, không còn kẽ hở.
Taebaek đặt từng nụ hôn lên môi Shinhoo, cắn khẽ môi anh rồi buông. Đôi môi chạm nhau ngắn ngủi, rời ra rồi lại nhập lại, khiến tim đập rộn, căng thẳng mà hạnh phúc như sắp có chuyện tốt đẹp xảy ra.
Rồi lưỡi Taebaek liếm dài môi dưới của Shinhoo. Anh lập tức ngậm lấy, để mặc hắn thở hắt qua mũi, đẩy cả lưỡi vào miệng mình. Shinhoo dang trọn khoang miệng cho hắn, đổi lại, anh hút mạnh toàn bộ môi Taebaek.
Cả hai hôn nhau có phần thô tục, dính chặt, rối loạn. Mái tóc còn nồng nặc mùi tanh nước hồ, nhưng chẳng hề ngần ngại, vừa âu yếm vừa lén áp sát hạ thể cọ xát.
Sau một hồi dài môi lưỡi trộn lẫn, đúng như lời Taebaek nói, cơ thể họ nóng ran. Hơi nóng lăn trên má khiến Shinhoo cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết. Anh vùi mặt vào lồng ngực Taebaek, bật cười khúc khích.
Điên thật. Trong hoàn cảnh thế này. Suốt đêm không ngủ, bị quái vật truy sát, đánh nhau với con người, rạng sáng lại lội hồ, trèo lên kayak, thay đồ trong rừng… rồi lấy cớ lạnh, lấy cớ làm ấm cơ thể mà hút môi nhau điên cuồng.
Tình yêu quả là thứ biến con người thành kẻ kỳ lạ. Không cần đến ma túy cũng đủ gây nghiện.
Shinhoo cười rúc trong lòng Taebaek một lúc, rồi tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Taebaek cảm thấy tiếc nuối vẫn cố hôn thêm một lần nữa mới chịu buông.
Cả hai chỉnh trang xong, bước vào rừng sâu. Những chiếc áo phao nặng nề như đá đã được vứt bỏ không chút luyến tiếc, cơ thể và ba lô vì thế mà nhẹ nhõm hơn nhiều.
Shinhoo cố tình chọn đường núi dốc và hiểm trở để tiến. Với Taebaek thì vất vả, nhưng rốt cuộc, đó cũng là vì muốn bảo vệ cả hai.
Chỉ mới hôm qua thôi, không, thực ra chỉ vài tiếng trước, họ đã thấy rõ ràng: ngay cả núi rừng cũng chẳng an toàn. Nếu có nơi nào giống trại tị nạn, có bác sĩ và lính ở đó thì may mắn, nhưng nếu tất cả đã bị lây nhiễm, thành Phàm Ăn cả rồi thì thảm hoạ. Thật ra, bất kể bác sĩ hay quân nhân đi nữa, việc gặp con người giờ đây tự nó đã khiến người ta thấy rờn rợn.
Nếu xảy ra xung đột với ai trên núi, Taebaek sẽ phải lao đi, và vết thương ở đùi vừa khâu lại sẽ rách toạc lần nữa.
Dãy núi hiểm trở. Hôm qua từ khu townhouse vượt qua mấy ngọn núi, tuy đất ẩm và cây cối khiến bàn chân trượt dài, nhưng độ cao thì chẳng đáng kể. Thế nhưng hôm nay, những ngọn núi họ gặp sau khi vượt hồ Naju lại dốc đứng toàn bộ. Đường lên vừa dài vừa dốc, thì đường xuống cũng dài dằng dặc không kém.
Cứ thế, mỗi lần qua một ngọn núi, mặt trời lại tụt thêm về phía tây. Khi lòng bàn chân nhức nhối, tóc không còn vương mùi nước hồ mà ướt sũng mồ hôi, thì cảnh núi rừng đã nhuộm đỏ rực bởi ánh hoàng hôn.
Shinhoo vừa đi vừa so sánh các cột mốc đường mòn với bản đồ để xác định vị trí.
Họ đang ở núi Baekyrong. Đi đúng đường, càng lúc càng gần Mokpo, nhưng vấn đề là: mặt trời sẽ lặn mất mà vẫn không thoát khỏi rừng núi.
Vừa nghĩ phải tăng tốc thôi, thì một giọt nước lạnh tạt xuống sống mũi anh.
Mưa.
“Ôi…”
Một tiếng thở dài bật ra giữa kẽ răng. Bầu trời vốn đã âm u, rốt cuộc cũng đổ mưa xuống. Mùi rừng đậm đặc, cay cả sống mũi.
Shinhoo quay nhìn Taebaek, hắn đang ngồi trên tảng đá, uống nước, khuôn mặt tái nhợt, mắt cúi gằm xuống đất, thở hổn hển. Cứ như chẳng nhận ra trời đang mưa.
Hôm qua leo núi nguyên ngày, hôm nay từ tờ mờ sáng đã chạy, lo lắng, bơi lội, rồi lại leo suốt cả ngày, thế thì cạn sức là đương nhiên. Những giọt trên trán chẳng còn giống mồ hôi, mà là mồ hôi lạnh. Thứ socola hắn luôn nhấm nháp, buổi sáng còn ăn vài miếng, từ chiều trở đi không đụng tới nữa, có nghĩa là chẳng còn thấy thèm. Trong khi tiêu hao sức lực khủng khiếp thế này mà không buồn ăn, đó là dấu hiệu cực kỳ nghiêm trọng.
Chính Shinhoo cũng thấy mắt cá, đầu gối nhức nhối, bắp đùi căng rát. Và với một người bị thương khiến cơ bắp đùi chẳng vận dụng được như thường như Taebaek thì càng tệ hơn.
Shinhoo cắn môi, phải tìm nơi nghỉ thôi. Nhưng đây là lưng chừng núi, mưa đang trút xuống từ bầu trời vốn đã hỗn loạn, còn xuống núi thì ít nhất cũng phải hai giờ nữa.
Anh tiến lại gần Taebaek, giơ bàn tay che mưa lên trán hắn. Lúc ấy hắn mới ngơ ngác, nhận ra trời đang mưa.
“Ơ… trời mưa à?”
“Ừ.”
“Chết tiệt.”
“Ừ. Chết tiệt thật.”
Shinhoo lặp lại, khô khốc mà nghe như cười. Taebaek cũng bật cười, rồi hạ tay xuống, vuốt ve bắp chân Shinhoo. Đôi tay có lực, vừa xoa vừa bóp mạnh. Khuôn mặt thì trắng bệch, vậy mà trong hoàn cảnh ấy vẫn lo cho người yêu, thật khiến người ta vừa đau lòng, vừa thấy đáng yêu.
Shinhoo đưa tay luồn vào mái tóc ướt của Taebaek, như chiếc lược chải, rồi hỏi:
“Đùi đau lắm phải không?”
“Không.”
Taebaek đáp ngay, chẳng chút ngập ngừng. Thật ra, ít nhất cũng nên giả vờ nghĩ ngợi, rồi mới nói. Cái kiểu trả lời tức thì ấy khiến Shinhoo buồn cười, như nghe một đứa trẻ vụng về nói dối. Anh đưa ngón cái ấn nhẹ xuống môi dưới của hắn.
“Nói dối là sẽ bị phạt đấy.”
“…Chỉ hơi. Rát rát, nóng nữa.”
Cuối cùng cũng phải thú thật, Shinhoo thở dài thườn thượt. Anh muốn xem vết thương, nhưng chẳng thể cởi quần hắn ra giữa nơi này. Mưa thì đang trút xuống, xử lý cũng không được.
Ban đầu anh dự định nếu muộn thì sẽ tạm ngủ ven rừng. Nhưng với cơn mưa này thì không thể. Áo phao đã bỏ lại, chỉ còn túi ngủ làm sao chịu nổi đêm lạnh ngắt giữa núi non hắc ám. Shinhoo và Taebaek sẽ dính cảm nặng mất.
Anh còn đang loay hoay tính toán, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một cột mốc nhỏ bị dây leo phủ kín. Cái cột gỗ cũ kỹ, vênh vẹo, mục nát chỗ nọ chỗ kia. Ánh mắt Shinhoo như bị hút vào, anh lập tức bước tới, giật mạnh dây leo.
[Chùa Baekyrong – 245m]
Dòng chữ mờ nhòe hao mòn theo năm tháng, hiện ra.