Let's Meet Alive Novel (Hoàn Thành) - Chương 184
Đèn pha sáng quá mức. Ánh sáng trắng loá rọi khắp bốn phía chẳng khác nào mặt trời mọc giữa đêm, khiến lũ Phàm Ăn không tìm tới điểm phát sáng mà lại dồn sự chú ý vào những bóng người còn sống đang cử động. Bởi vậy, phải dập tắt ánh sáng và tạo ra một mục tiêu khác cho chúng.
Nhưng chỉ một lọ sơn phát quang thì không thể nào lôi kéo được sự chú ý của hàng trăm con Phàm Ăn. Nhận ra điều đó, Taebaek nhanh trí ném luôn lọ sơn của mình. Shinhoo cũng bắn nổ nó, nhưng vẫn chẳng đủ. Cùng lắm chỉ khiến vài con gần đó tò mò, còn đám đông chen chúc kia thì chẳng thèm liếc mắt.
Shinhoo cau mày, đầu óc xoay vòng tìm cách. Thình lình, một cái bóng đen trèo lên nóc chiếc xe đã dính sơn phát quang. Chính là gã võ sĩ.
Hắn bóp mạnh chai sơn của mình lên áo mưa, như vắt dầu gội, rồi dùng tay quết khắp thân. Cơ thể hắn phát sáng mờ mờ. Ngay sau đó, hắn bắt đầu nện ầm ầm trên nóc xe.
“Đồ chó chết, lại đây!”
Không phải một người đàn ông bình thường, mà là một khối cơ bắp khổng lồ đang dẫm nhảy. Tiếng nện vang rền như sấm sét, át cả tiếng báo động dồn dập.
Giữa tiếng còi và một hình người sáng rực đang gào thét, lũ Phàm Ăn tất nhiên chọn điều kích thích hơn, chính là hắn.
Chúng há toác miệng, gầm rít mà lao về phía gã võ sĩ. Hắn vung rìu, bổ thẳng vào quai hàm của từng con. “Phập! Phụp!” mỗi cú đánh, một khuôn mặt nát bấy văng ra.
Trong chốc lát, dường như có một khoảng lặng bao trùm cây cầu. Vẫn là âm thanh hỗn độn, nhưng tất cả những người sống sót đều nín thở, mắt dán chặt vào gã võ sĩ.
Rồi, trong khoảnh khắc ấy, họ bắt đầu lặng lẽ di chuyển. Không chạy cuống cuồng, nhưng cũng không quá chậm, từng bước từng bước tránh khỏi tầm mắt lũ Phàm Ăn đang dính chặt vào gã.
Shinhoo và Taebaek nhảy xuống khỏi nóc xe. Shinhoo mở cửa xe, dựng thành chướng ngại tạm thời, đồng thời lia súng bắn vỡ sọ những con Phàm Ăn lao vào võ sĩ. Taebaek thì vừa cầm súng, vừa vung dao hạ gục bất cứ con nào tiến lại gần hai người.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng còi báo động gào rát cũng bỗng ngưng bặt. Võ sĩ trừng mắt, rồi lột phăng chiếc áo mưa loang sơn của mình, chụp thẳng lên đầu một con Phàm Ăn đang leo lên mui xe. Sau đó, hắn nhảy xuống đất, quay đầu bỏ chạy thục mạng.
“Đi thôi.”
Shinhoo thay băng đạn, giọng cộc lốc. Taebaek gật đầu, áp sát vào vai anh.
Cả hai lao đi với tốc độ cực nhanh. Nhờ võ sĩ đã thu hút sự chú ý, cây cầu thoáng chốc vơi hẳn bóng Phàm Ăn. Đúng lúc đó, trăng lại bị mây che, màn đêm dày đặc giúp họ lướt đi mà không bị phát hiện, chỉ thỉnh thoảng vài con còn nguyên chân tay lao tới, nhưng Taebaek kịp vung dao chặt phăng cổ, hoặc Shinhoo dùng báng súng giáng thẳng vào quai hàm chúng.
Khi hai người vừa chạm tới cuối cầu.
“Aaaa!”
Tiếng gầm vang rền của võ sĩ khiến họ đồng loạt ngoái đầu. Một con Phàm Ăn đã bám chặt lấy hắn, ngoác miệng đầy răng như cá sấu mà cắn ngập vào vai.
Shinhoo và Taebaek không kịp nghĩ ngợi gì, liền lao thẳng về phía gã võ sĩ. Dù biết chẳng thể cứu được, nhưng cơ thể tự động chuyển động. Ngay lúc đó, gã võ sĩ gầm lên:
“Đừng có lại đây!”
“……”
“Đi! Cút đi! Bước thêm nữa là chết cả lũ, nghe không!”
Trong màn đêm đặc quánh, dẫu chẳng thể nhìn thấy họ, hắn vẫn gào như thể đã biết chắc hai người sẽ chạy đến.
Bước chân Shinhoo và Taebaek khựng lại. Mi mắt Taebaek nặng trĩu sụp xuống, tếng thét điên cuồng của gã võ sĩ khiến ngày càng nhiều Phàm Ăn đổ về phía hắn.
Gã nghiến chặt răng, vẫn quăng quật cây rìu, dù trên vai còn treo lủng lẳng một con Phàm Ăn. Máu đỏ thẫm phun tung toé. Và ngay khoảnh khắc ấy con quái vật đang ngoạm vai hắn bất ngờ giật phắt một mảng thịt. Cả bờ vai rắn chắc và cánh tay lực lưỡng bị xé toạc trong nháy mắt.
“Khụ…!”
Gã võ sĩ loạng choạng, sắp ngã. Taebaek nấc nghẹn, nín thở.
Trong bóng tối mịt mùng, cảnh tượng ấy lại khắc rõ mồn một trên võng mạc, như thể hắn đang đứng giữa sân khấu dưới ánh đèn chói chang.
Shinhoo siết chặt lấy tay Taebaek.
“Taebaek. Đi thôi.”
“… Anh”
“Đi. Han Taebaek.”
Shinhoo kéo hắn đi, dứt khoát và cứng rắn. Taebaek nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, nắm lại bàn tay Shinhoo, cùng anh lao về phía trước, về phía mặt trăng, về phía tương lai.
Hai người cuối cùng thoát khỏi cây cầu. Chỉ cách vài mét, mà bên ngoài cầu vắng lặng hẳn, có lẽ mọi người đã đi trước. Taebaek cũng chẳng mong ai sẽ dừng lại chờ, chỉ cần họ đã an toàn đến Mokpo là đủ. Và cũng có lẽ vì lũ Phàm Ăn bị cuốn vào trên cầu, nên con đường trước mặt nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cả hai dần giảm tốc. Họ phải giả làm Phàm Ăn trở lại, cho đến khi tìm được nơi an toàn, cho đến khi mặt trời mọc.
Shinhoo cắn môi, trong đầu mường tượng lại bản đồ. Chính lúc ấy, từ xa vẳng đến một giọng kêu yếu ớt:
“Tôi… tôi còn ở đây! Tôi vẫn còn sống ở đây mà!”
Jingyeom.
Lưng Taebaek khẽ giật, hắn quay sang nhìn Shinhoo. Nhưng Shinhoo chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước, không rõ là không nghe thấy, hay cố tình làm như không nghe.
Taebaek ngoảnh đầu lại. Hắn biết chẳng cần thiết, nhưng vẫn theo bản năng mà tìm bóng Jingyeom. Vì sao ư? Có lẽ muốn chứng kiến tận mắt kết cục của kẻ đáng ghét kia. Hoặc… có lẽ đó là chút thương hại còn sót lại giữa con người với con người.
“Đi cùng tôi! Cứu tôi với!”
Jingyeom vẫn còn bám trên chiếc xe tải. Ông ta trèo lên nóc, vung tay điên loạn. Tiếng gào náo loạn lôi kéo cả đám Phàm Ăn tụ về. Nhưng vì thùng xe quá cao, chúng không dễ gì vươn tới. Jingyeom cũng khôn khéo ép sát người xuống, khiến từ dưới không thể nhìn rõ ông ta.
“……”
Môi Taebaek mím chặt thành một đường ngang. Khoảng cách xa vời vợi, nhưng dường như hắn vẫn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Jingyeom.
Có nên cứu không? Có nên giúp không? Chỉ cần muốn là có thể. Nhưng cơ thể không hề nhúc nhích. Thật ra là… hắn không muốn.
Nhưng… ông ta đâu có tội ác đến mức phải chết thế này. Ông ta chưa từng làm gì ác độc đến độ đáng chịu một cái chết nhục nhã như thế. Vậy thì… cứu ông ta mới đúng, phải không?
Taebaek rơi vào giằng xé.
“……”
Shinhoo lặng lẽ để mặc Taebaek giằng co. Thực ra, anh đã có đáp án từ lâu rồi, từ cái khoảnh khắc hai người đứng đối diện trên sân thượng phòng thể chất, ông ta ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn anh chằm chằm, Shinhoo đã tự quyết định.
Nhưng anh không định bắt ép Taebaek phải đi theo quyết định ấy. Dù hắn chọn cách nào, anh cũng sẽ tôn trọng, và cùng hắn gánh lấy.
Ngay khi môi Taebaek hé ra, định nói gì đó…
Đoàng!
Tiếng súng nổ xé tan bóng đêm. Không phải Taebaek, cũng chẳng phải Shinhoo, người bóp cò là Jingyeom.
Viên đạn rít qua khoảng trống giữa vai Shinhoo và Taebaek, ghim “phập” vào kính chiếc xe van gần đó.
“Lũ chó chết! Aaaa! Tao đã sống đến tận bây giờ như thế nào hả! Mẹ kiếp! Tao đã sống đến tận bây giờ mà!”
Giọng ông gào lên điên loạn. Rồi thêm đoàng, đoàng, đoàng! Tiếng súng bắn loạn xạ không ngừng vọng đến. Đạn xé gió, rít “vù vù” bên tai như móng vuốt cào cấu. Nhắm bắn thì loạng choạng, nhưng chỉ cần xui xẻo thôi là đủ trúng.
Shinhoo lập tức đẩy Taebaek ép vào phía sau xe van. Nhưng tiếng súng vẫn không dứt. Tiếng kim loại bị đạn xuyên, tiếng kính vỡ liên hồi. Cùng với đó, tiếng súng liên tiếp kéo theo lũ Phàm Ăn ùn ùn lao về phía cầu.
Shinhoo khẽ thở dài, rất khẽ, như muốn giấu đi trước Taebaek. Cái khẩu súng hỏng giảm thanh anh đưa cho Jingyeom, rõ ràng là có ác ý. Anh đã mong, trong lúc khốn cùng, ông ta sẽ bóp cò và tiếng nổ ấy sẽ kéo lũ Phàm Ăn xé xác.
Nhưng Shinhoo không ngờ… không ngờ ông ta sẽ quay nòng súng về phía mình và Taebaek. Có thể đã đoán trước phần nào, nhưng tận mắt thấy một kẻ đang bị bao vây mà vẫn chọn nhắm bắn đồng loại thay vì hạ gục con quái vật trước mặt. Jingyeom thật sự điên đến tận cùng rồi.
Cuối cùng, những tiếng nổ ngắt quãng cũng tắt hẳn. Hết đạn. Đồng thời, tiếng gào thét đầy căm hận của Jingyeom cũng biến mất. Là ông đã chấp nhận cái chết? Hay bị Phàm Ăn cắn nát sọ? Hoặc chính tay dí viên cuối cùng vào trán?
Taebaek cúi rạp đầu, nuốt khan, rồi vô thức muốn ló đầu ra ngoài quan sát. Shinhoo chộp lấy cổ tay hắn, kéo mạnh về phía mình. Trong bóng tối, đôi mắt ươn ướt run rẩy của Taebaek chạm vào ánh nhìn rắn lạnh, kiên quyết của Shinhoo.
“Đừng nhìn.”
“… Anh.”
“Không cần phải thấy.”
Giọng anh dứt khoát. Cổ họng Taebaek phập phồng dữ dội, hắn khẽ kéo khẩu trang Shinhoo xuống, chẳng vì lý do gì khác chỉ muốn nhìn rõ gương mặt anh, để một lần nữa tự nhắc mình: người đang ở đây, đúng là Shinhoo.
“… Anh đưa súng cho ông ta?”
“Ừ.”
“……”
Taebaek đã muốn hỏi: Tại sao? Với mục đích gì? Nhưng cuối cùng lại im lặng. Dù lý do gì đi nữa, chắc hẳn cũng là vì anh muốn bảo vệ mình. Vậy mà không hiểu sao… trong lòng vẫn thấy nặng nề, khó chịu khôn nguôi.
Thực ra, nếu xét cho đúng thì không phải Shinhoo, cũng chẳng phải hắn, họ không hề giết Jingyeom. Không ai ép ông ta đi cùng, rồi trói lại bắt phải leo lên cây cầu chết chóc kia. Cũng không phải họ đã giữ ông ta lại, không cho thoát khi mọi người khác đã băng qua.
Ngay cả khi ông không bóp cò khẩu súng mà Shinhoo trao, thì Jingyeom cũng sẽ bỏ mạng trên thùng xe rỉ sét đó thôi. Hoặc, ngược lại, có lẽ nhờ cây súng ấy mà ông đã có cơ hội sống sót. Chỉ là ông ta chọn chĩa nòng về phía họ thay vì vào lũ Phàm Ăn. Đó là quyết định của chính ông ta.
Tức là tất cả đều do Jingyeom tự chuốc lấy. Còn hắn, hắn chỉ đứng nhìn. Đúng như lời Shinhoo đã bảo vài giờ trước, không cứu, không giết, chỉ lặng lẽ quan sát Jingyeom tự mình lao xuống vực thẳm của cái chết.
Nghĩ vậy, lòng hắn chợt nhẹ nhõm. Và cũng cùng lúc ấy, hắn nhận ra nhiều điều.
À, thì ra hắn chẳng hề dao động vì cái chết của ông ta, mà là vì mặc cảm tội lỗi khi đã để mặc ông ta đi đến đó.
Thì ra hắn không hề thấy buồn, dù chỉ một chút, trước cái chết của ông ta.
Thì ra, cũng như ông ta coi hắn là người ngoài, hắn cũng đã xem ông ta như một kẻ xa lạ hoàn toàn.
Cơ thể hắn dần lạnh xuống, cơn cuộn trào trong lồng ngực cũng lặng lại. Taebaek chớp mắt chậm rãi. Shinhoo lo lắng bước lại gần.
“Taebaek à. Em không có lỗi gì hết. Tất cả là do anh…”
“Không sao cả.”
“……”
“Chẳng có gì quan trọng. Em ổn. Thật sự ổn.”
Taebaek lắc đầu. Không phải là chối bỏ hay phớt lờ, mà là lời nói thật từ đáy lòng. Shinhoo hơi nhướng mày, ngạc nhiên. Taebaek kéo lại khẩu trang che mặt cho anh, rồi gỡ bàn tay đang nắm cổ tay mình, chuyển thành cái siết chặt trong lòng bàn tay.
“Đi thôi, anh. Em đói rồi.”
“……”
Shinhoo nhìn hắn không rời, rồi khóe môi anh khẽ cong, nụ cười mơ hồ thoáng lướt qua. Giữa cơn hỗn loạn, anh lại thấy vui. Taebaek… đã trưởng thành thêm một bước nữa.
Taebaek bước lên trước, bàn tay nối dài giữa hai người. Shinhoo siết lại khẩu súng, vừa định nhấc chân theo thì…
Xoẹt…
Một âm thanh rợn người vang lên, như thể thạch dẻo đang trượt xuống mặt phẳng. Nó phát ra ngay sau lưng. Shinhoo giật mình ngoái lại, nhưng chưa kịp thấy nguồn gốc thì.
Phập!
Bờ vai anh bị ngoạm chặt.