Let's Meet Alive Novel - Chương 2
Shinhoo đứng trước gương toàn thân chỉnh lại cà vạt. Lớp vải mềm mại lướt qua ngón tay khiến anh có cảm giác lạ lẫm. Có thể vì đã lâu không đeo, cũng có thể là do khác với loại cà vạt cứng nhắc đi cùng quân phục, đây là một chiếc cà vạt hàng hiệu đắt tiền anh đã mạnh tay chi tiền mua ở cửa hàng xa xỉ.
Shinhoo phải chỉnh đi chỉnh lại đến ba lần. Sau đó, anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Bảy giờ kém mười. Còn khoảng hai mươi phút nữa là đến giờ xuất phát.
Anh cầm lấy áo vest rồi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Căn hộ hai phòng của Shinhoo có diện tích vừa phải, chỉ trang bị những đồ đạc cần thiết như TV, sofa, bàn ăn,… Thật ra những món đó anh cũng chỉ mua vì nghĩ một căn nhà thì nên có, chứ gần như không hề sử dụng. Vì thế, tất cả đều còn bóng loáng như mới.
Shinhoo treo áo vest lên lưng ghế bàn ăn rồi bật TV kênh tin tức, không hẳn vì quan tâm đến thời sự hay kinh tế, mà đã thành thói quen.
Phim ảnh hay chương trình tạp kỹ thì nhân vật lúc nào cũng nhiều và ồn ào. Tin tức thì không quá yên tĩnh cũng chẳng quá ồn, thích hợp để làm âm thanh nền. Đôi khi cũng tiện để xem dự báo thời tiết.
— Xin kính chào quý vị, bản tin bảy giờ xin được bắt đầu.
Sau vài quảng cáo, người dẫn quen mặt xuất hiện. Shinhoo liếc nhìn gương mặt chỉn chu đặc trưng của các phát thanh viên rồi quay người đi về phía bếp chuẩn bị ăn sáng.
Anh rót đại sữa vào chiếc bình nhựa, kéo về phía mình hũ bột protein cỡ lớn đặt ở một góc bàn ăn, múc vài muỗng thứ bột có mùi ngai ngái cho vào bình, đậy nắp và lắc mạnh tay.
Dù luyện tập nhiều nhưng Shinhoo thuộc dạng khó lên cơ, nên phải bổ sung protein thường xuyên. Nếu không thì chỉ cần lơ là chút thôi là thân thể gầy rộc đi, rồi lại bị người ta chì chiết kiểu như: “Cái thân hình đó mà cũng cầm súng?”, “Vậy thì giữ nước nhà kiểu gì?”, “Đến luyện tập còn chẳng xong”… Các câu nói vô lễ ấy cứ lúc nào cũng có thể bắn ra.
Thêm vào đó là làn da trắng bệch khó bắt nắng và gương mặt không rõ nét, nên càng dễ bị mỉa mai.
Thỉnh thoảng, mấy kẻ không biết sợ còn văng ra mấy câu hạ đẳng như “sở trường là dùng mỹ nhân kế à?”, “lắc mông làm nhiễu loạn kẻ địch phải không?”, “có phải nằm lên giường với cấp trên rồi mới có quân hàm đó không?”…
Shinhoo chẳng buồn đáp trả những thứ đó, nhưng nếu chẳng may phải cùng mấy tên đó tham gia nhiệm vụ, anh sẽ giả vờ vô tình làm chúng mất ngón chân út, hoặc xẻ đôi vành tai. Đó là cách rất hiệu quả để khiến mồm chúng ngậm lại.
Dù thế nào thì việc cơ thể không thể nở nang vạm vỡ luôn là một điểm khiến Shinhoo tự ti, nên anh đã tạo thói quen chăm chỉ uống protein.
Shinhoo cầm ly protein lắc kỹ rồi ngồi xuống ghế sofa, tiện tay lôi ra xấp hồ sơ đọc dở tối qua. Trong đó có vài tấm ảnh và thông tin nhân thân.
[Han Taebaek]
Bên cạnh cái tên in đậm là bức ảnh của một người đàn ông xa lạ. Shinhoo chăm chú nhìn vào tấm ảnh thẻ thì thấy một gương mặt điển trai hiện lên trên võng mạc của mình.
Người bạn trong quân đội giới thiệu việc làm cho anh từng bảo, đây là một nhân vật nổi tiếng. Trong số các anh ấm nhà tài phiệt thì đây là người đẹp trai nhất, còn đua xe thể thao như sở thích, khiến phụ nữ phát cuồng, giao thiệp rộng với giới nghệ sĩ, thậm chí còn chụp cả ảnh bìa cho tạp chí hàng hiệu dù chỉ là người thường.
Khi nghe kể thì Shinhoo chỉ cười khẩy, nhưng nhìn tận mắt thì… đúng là đẹp thật.
Đôi mắt sâu và rõ nét, đường nét từ lông mày kéo xuống đôi mắt sắc sảo. Mũi cao và mượt, môi có độ dày vừa phải, làn da sạch sẽ và săn chắc đúng chất con nhà giàu.
Còn có nhiều ảnh khác nữa. Ảnh chụp tạp chí, ảnh phóng viên chụp, ảnh mặc đồ đua xe ôm cúp chiến thắng, ảnh chụp cùng bạn bè… Biểu cảm thì không giống chút nào so với gương mặt vô cảm trong ảnh thẻ.
Nụ cười… ừm, phải nói sao nhỉ, có vẻ hơi… ngông cuồng. Không hẳn là hư hỏng, nhưng cũng chẳng cho cảm giác lễ độ, trông tinh nghịch kiểu người không biết lớn.
Shinhoo lật qua loạt ảnh được ghim bằng kẹp giấy, rồi nhìn vào phần thông tin.
[Tuổi: 28
Chiều cao: 188cm
Cân nặng: 82kg
Sinh nhật: 18 tháng 10
Thông tin bổ sung: Con trai độc nhất của tập đoàn HW, Trưởng nhóm hỗ trợ quản lý HW hiện tại.
Cha – Park Jingyeom, chủ tịch tập đoàn HW hiện tại.
Mẹ – Han Kyungah, cựu chủ tịch tập đoàn HW, qua đời năm 2018
Đặc biệt: Park Jingyeom và Han Kyungah đã tái hôn năm 2017]
Cổ họng Shinhoo lướt chậm một nhịp.
“Họ lấy theo mẹ, là con trai độc nhất mà cấp bậc không phải giám đốc mà chỉ là trưởng nhóm… Người thuê mình làm vệ sĩ là ông Park Jingyeom… Dù nói là vệ sĩ, nhưng bắt mình báo cáo từng giờ một cách chi tiết như viết nhật ký…”
Người mẹ từng là chủ tịch công ty đã mất, cha dượng lập tức bước vào phòng chủ tịch. Đứa con độc nhất không phải giám đốc, cũng chẳng là ủy viên, chỉ là một trưởng nhóm bình thường. Cha lại muốn biết tường tận từng hoạt động của con nên thuê vệ sĩ theo dõi.
Shinhoo chẳng biết gì về giới tài phiệt, nhưng phần nào đoán được mối quan hệ giữa hai người họ ra sao.
Anh khẽ gõ ngón trỏ lên phần thông tin cha mẹ rồi ánh mắt chạm vào một cụm từ khiến anh khó chịu từ mấy hôm trước.
[Bệnh lý: Bệnh nan y]
“Bệnh nan y…”
Nếu là bệnh nan y thì phải ghi rõ bệnh gì và cần lưu ý điều gì chứ. Chỉ ghi mỗi “bệnh nan y” thế này thì để làm gì? Là bệnh gì? Nếu vẫn còn uống rượu với bạn bè, đi làm bình thường, thậm chí còn tham gia hoạt động tốn nhiều sức như đua xe thì chắc không nghiêm trọng lắm?
Shinhoo nhìn luân phiên giữa ảnh của Taebaek và cụm từ “bệnh nan y” rồi uống ừng ực ly protein. Phát thanh viên vẫn đều đặn nói như không để ý anh có nghe hay không.
— Tiếp theo là bản tin lúc 2 giờ sáng nay. Một vụ tai nạn rơi trực thăng đã xảy ra tại Yongin, Gyeonggi. Đó là một chiếc trực thăng của đặc nhiệm lục quân đang quay về Bộ chỉ huy sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Sau đây là phóng sự từ phóng viên Kim Deokheon. Xin mời anh Kim.
Shinhoo giật mình ngẩng đầu lên, những từ như Bộ chỉ huy đặc nhiệm lục quân, trực thăng, đặc nhiệm… xuyên thủng màng tai đang chăm chú vào tập hồ sơ.
Anh dùng ngón trỏ xoa lên chỗ thượng vị. Qua lớp sơ mi mỏng, ngón tay anh chạm vào lớp kim loại cứng, phẳng, là thẻ quân nhân.
Đã xuất ngũ hơn nửa năm rồi, nhưng việc không đeo thẻ vẫn thấy lạ nên anh cứ giữ bên mình. Người khác nhìn vào có thể sẽ cười khẩy, tưởng anh đang khoe mình từng là đặc nhiệm.
TV chuyển hình, một nam phóng viên xuất hiện phía trước rặng núi.
— Khoảng 2 giờ sáng nay, một chiếc trực thăng màu đen đã rơi xuống núi Hambak ở Yongin, Gyeonggi.
— May mắn là trực thăng rơi xuống khu vực có nhiều cây rừng nên không phát nổ.
Hình ảnh thay đổi, một chiếc trực thăng méo mó hiện ra. Chiếc trực thăng đen bị bóp dúm như lon nhôm, cánh quạt gãy bay cắm xuống khắp nơi trên núi. Shinhoo nhìn chằm chằm vào màn hình với nét mặt lạnh băng.
— Trực thăng KUH-1 chở theo chín lính đặc nhiệm và một phi công đang trên đường trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Bộ Quốc phòng cho biết máy bay rơi do lỗi động cơ, chi tiết vẫn đang được điều tra.
— Do rơi ở lưng chừng núi nên không có thiệt hại thêm ngoài các binh sĩ. Trong số chín người trên trực thăng, bảy người chết tại chỗ, hai người bị thương nặng, đang được điều trị tại cơ sở y tế quân đội.
— Bộ Quốc phòng đã phong tỏa khu vực chân núi nơi máy bay rơi và đang làm hết sức để ngăn ngừa thiệt hại thêm.
Bản tin kết thúc. Shinhoo nghiêng đầu sang một bên.
“…Lỗi động cơ? Trực thăng quân đội?”
Lý do ngụy biện nghe thật vớ vẩn. Trực thăng quân đội, đặc biệt là loại mà đặc nhiệm sử dụng thường xuyên luôn được kiểm tra kỹ lưỡng. Nếu có lỗi nhỏ thì còn có thể hiểu, nhưng đến mức rơi thì không đời nào. Giả sử có rơi thật cũng không thể đến mức không một ai kịp nhảy thoát.
Điều quan trọng hơn cả…
“Súng…”
Trong trực thăng có dấu vết đạn bắn, không phải bên ngoài, mà là bên trong. Dù máu vương vãi khắp nơi khiến khó phân biệt, nhưng Shinhoo chắc chắn đã thấy. Độ rộng vết đạn không lớn, tức là không phải bắn lẻ từng phát mà là liên thanh. chẳng lẽ bên trong có địch?
Shinhoo dựng thẳng thẻ quân nhân lên và dùng ngón tay đè mạnh lên, đang chìm trong suy nghĩ thì điện thoại rung lên. Là báo thức nhắc đến giờ phải ra ngoài.
Anh miễn cưỡng đứng dậy và dùng điều khiển tắt TV.
Căn hộ trở nên tĩnh lặng.
❖ ❖ ❖
Khi thang máy sắp đến nơi, Shinhoo chỉnh lại nút áo vest. Anh liếc gương, giật nhẹ vạt áo để phẳng nếp, chỉnh cà vạt và hắng giọng.
Ba ngày trước anh đã gặp chủ tịch Park Jingyeom để phỏng vấn và nhận lệnh đi làm. Nhưng dù gì thì người mà anh sẽ phải đồng hành là Han Taebaek, nên vẫn có chút căng thẳng.
Nút đầu tiên phải cài cho chuẩn.
Không phải là sẽ làm việc trực tiếp hay phối hợp tác chiến, nhưng vẫn nên tạo ấn tượng tốt ở mức nào đó. Dù sao thì công việc của anh là bảo vệ cậu ta, nếu chia theo vai vế thì Taebaek chính là bên “trên”.
Đây là lần đầu tiên Shinhoo bước vào đời sống xã hội. Cuộc sống quân ngũ thì không thể gọi là xã hội theo đúng nghĩa, nhưng anh không nghĩ sẽ có khác biệt gì nhiều. Vẫn có cấp trên, mình thì nhận lệnh, bảo vệ một ai đó, rồi báo cáo lại. Gần giống nhau.
Đinh, cửa thang máy mở ra.
Một không gian công sở bóng bẩy hiện ra. Nội thất gọn gàng, điểm xuyết vài chiếc đèn đắt tiền và những bức tượng kỳ quái, tất cả hài hòa tạo nên cảm giác cao cấp. Nhân viên thì đang tất bật chuẩn bị công việc.
Shinhoo bước ra khỏi thang máy, đảo mắt nhìn quanh. Chưa đầy vài giây, hình ảnh nơi này biến thành một chiến trường trong trí tưởng tượng anh.
Cửa kính vỡ tung, kẻ địch tràn vào, tay anh cầm súng, xung quanh vang tiếng hét. Anh lật đổ bàn làm vật chắn. Địch xả đạn liên tục. Chiếc bàn gỗ chẳng mấy chốc đã nát vụn.
Anh lăn người đến sau cột trụ. Cột bị bắn trúng, bụi xi măng tung lên mù mịt.
Shinhoo cũng nổ súng, địch ngã xuống. Nhưng rồi một lúc, cò súng nhẹ bẫng, họng súng vốn kêu phụt phụt vì có giảm thanh giờ chỉ phát ra tiếng tạch tạch. Hết đạn. Anh ném cây súng trống rỗng đầy bực bội.
Anh liếc tìm vũ khí thì thấy một bức tượng lởm chởm. Nếu đập vỡ và rút ra một mảnh, có thể dùng làm dao. Anh định lao đến thì…
“Anh Lee Shinhoo?”
Một cô gái tóc buộc gọn bước đến gọi khiến Shinhoo giật bắn vai. Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng rồi đưa tay chỉ về phía hành lang.
“Anh đến để bảo vệ trưởng nhóm Han đúng không? Mời anh đi lối này.”
“À… Vâng. Cảm ơn cô.”
Shinhoo cúi đầu chào nhẹ rồi bước theo cô.