Let's Meet Alive Novel - Chương 3
Trên hành lang dẫn vào phòng trưởng nhóm treo đầy những bức tranh trông có vẻ đắt đỏ. Shinhoo nhìn chúng bằng ánh mắt khá thích thú. Tuy không biết gì về hội họa, nghệ thuật hay văn hóa, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cái gì là đẹp.
Mà… hành lang này dài thật. Người phụ nữ dẫn đường có vẻ là thư ký riêng của Han Taebaek. Không phải giám đốc, chỉ là trưởng nhóm mà đã có cả văn phòng riêng lẫn thư ký thì quả thật bất thường. Mà nghĩ lại, việc cử vệ sĩ cho một trưởng nhóm bình thường đã là chuyện kỳ lạ ngay từ đầu rồi.
Nói cách khác… dù trên danh nghĩa chỉ là trưởng nhóm, nhưng công việc thì ở tầm cỡ giám đốc? Hoặc cũng có thể ai đó đã cố tình cô lập cậu ta vào cái văn phòng tít xa thế này.
Shinhoo nheo mắt lại. Người phụ nữ đã dừng bước trước cánh cửa lớn, ra hiệu bằng ánh mắt rồi gõ cửa cốc cốc.
“Trưởng nhóm, vệ sĩ Lee Shinhoo đã đến ạ.”
Vài giây sau lời thông báo ấy—
“Vào đi.”
Một giọng nói vang lên. Có vẻ là Taebaek.
Giọng của cậu ta trầm hơn Shinhoo tưởng. Vì khuôn mặt còn trẻ nên anh đoán giọng cũng sẽ pha chút non nớt. Tuy không hẳn là trầm ấm, nhưng đúng kiểu giọng đàn ông. Khuôn mặt như trong ảnh mà lại đi với chất giọng này, hèn gì được lòng phái nữ.
Cô thư ký thân thiện mở cửa giúp anh, Shinhoo bước vào bên trong. Văn phòng rộng rãi, không bày bừa những món nội thất vụn vặt, được bài trí trẻ trung mà tinh tế.
Và ngay chính giữa là Taebaek đang ngồi đó. Mái tóc bạch kim, mặc suit. Khi Shinhoo cúi đầu định chào, ánh mắt anh bất giác trợn to.
Khoan đã, tóc vàng?
Shinhoo nhìn chằm chằm vào Taebaek. Trong tất cả ảnh trước đó, tóc của Taebaek đều là màu đen… Lẽ nào đây không phải Taebaek? Nhưng trên bàn lại có bảng tên ghi rõ: <Trưởng nhóm Han Taebaek>. Khuôn mặt đẹp trai ấy cũng đúng là cậu ta.
Shinhoo chớp mắt liên tục rồi mới cúi gập người.
“Tôi là Lee Shinhoo, từ hôm nay sẽ đảm nhận công việc bảo vệ trưởng nhóm Han. Tôi sẽ nỗ lực hết sức.”
Lời chào cứng nhắc chẳng có gì sáng tạo, nhưng anh cũng không biết phải nói gì hơn. Bản thân đâu phải nhân viên mới đầy nhiệt huyết, là vệ sĩ thì có vui tươi hoạt bát đến mấy cũng chẳng được lợi gì.
Shinhoo giữ tư thế cúi đầu và đếm đến năm sau đó từ từ ngẩng lên, ánh mắt hai người gần như đồng thời giao nhau.
“……”
Taebaek nhìn anh chằm chằm, tay cầm bút máy, không chớp mắt lấy một lần. Khóe môi hơi nhếch nhưng không thể gọi là nụ cười.
Shinhoo đáp lại ánh nhìn đó một cách vững vàng. Dù ánh mắt kia dai dẳng và khó chịu, anh cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Làm sao bây giờ, đâu thể bỏ chạy trong ngày đầu đi làm.
Sự im lặng không rõ nguyên do kéo dài, đầu ngón tay Shinhoo khẽ giật. Anh muốn chạm vào thẻ quân nhân đeo trên ngực.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên và thư ký bước vào. Trên tay cô là một tập hồ sơ và đặt nó ngay ngắn trước mặt Taebaek. “Hồ sơ lý lịch của anh Lee Shinhoo ạ”, nói rồi cô nhẹ nhàng cúi đầu và rời đi.
Taebaek mở hồ sơ. Đến lúc đó ánh mắt hắn mới rời khỏi Shinhoo. Shinhoo khẽ thở ra.
“Anh Lee nhỉ? Rất vui được gặp.”
Taebaek vừa nói vừa lia mắt theo dòng thông tin về Shinhoo trong hồ sơ.
“Vâng, rất hân hạnh.”
Shinhoo nhỏ giọng đáp , hai tay đan sau lưng, hai chân hơi mở đứng vững như tư thế “nghiêm” trong quân đội. Bản thân Shinhoo không ý thức được điều đó. Mười bốn năm trong quân ngũ, mới xuất ngũ chưa đầy nửa năm, khó mà rũ bỏ được dáng dấp lính tráng.
Taebaek liếc qua lý lịch của anh bằng ánh mắt thờ ơ.
[Tên: Lee Shinhoo
Tuổi: 32
Chiều cao: 177cm
Cân nặng: 70kg
Sinh nhật: 15 tháng 10
Lý lịch: Bộ Tư lệnh Tác chiến Đặc biệt Lục quân Hàn Quốc
– Nhập ngũ năm 2010, xuất ngũ năm 2024
Cha: Không rõ
Mẹ: Không rõ
Xuất thân: Cô nhi viện Areum]
Ánh mắt Taebaek thoáng nheo lại ở dòng “xuất thân cô nhi viện”, nhưng rồi nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu. Hắn ngẩng lên nhìn Shinhoo.
“Xuất thân quân đội nhỉ? Còn là đặc nhiệm.”
“Vâng.”
“Giết người bao giờ chưa?”
“……”
Câu hỏi ập tới không phanh khiến chân mày Shinhoo khẽ giật. Một câu hỏi vô cùng khiếm nhã nhưng đồng thời cũng rất quen thuộc. Vì anh là quân nhân, hơn nữa lại thuộc đơn vị chủ yếu thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt mục tiêu chứ không phải cứu hộ hay chống khủng bố nên hay bị hỏi như vậy.
Dù thế, đó vẫn là một câu không thể dễ dàng trả lời.
Shinhoo siết chặt hai tay sau lưng. Taebaek khẽ nhăn mũi lại.
“Nếu thấy khó nói thì không cần—”
“Rồi.”
Shinhoo trả lời trễ một nhịp, ngắn gọn, nhưng là lời khẳng định rõ ràng. Taebaek nở nụ cười nửa miệng, hứng thú như đang sủi bọt trong mắt hắn.
“Bao nhiêu người?”
“Tôi không giết người vì thích thú nên cũng chẳng đếm từng mạng để nhớ.”
Shinhoo nhìn Taebaek bằng đôi mắt lạnh tanh. Anh nghĩ Taebaek sẽ tiếp tục hỏi vặn. Những người đàn ông trẻ tuổi, tự cho mình là mạnh mẽ, thường hay vậy. Họ sẽ nài nỉ kể chi tiết: người chết trông ra sao, có giống phim không, giết bằng cách nào, cảm giác thế nào, máu có văng nhiều không…
Thế nhưng ngược lại, Taebaek chỉ nói:
“Ừm, vậy à.”
Rồi chuyển ánh nhìn lại vào hồ sơ. Không phải vì tử tế nên không hỏi tiếp, mà dường như chỉ đơn giản là không muốn phí thời gian. Điều đó lại khiến Shinhoo khá có cảm tình.
Sau đó là một khoảng lặng ngắn. Shinhoo nhìn mái tóc vàng chói nhưng được chăm chút gọn gàng của Taebaek. Ở quân đội toàn là đầu đinh, nên khi thấy kiểu tóc như vậy, mắt anh cứ bị hút vào.
Thấy lạ, anh cũng hơi tò mò tại sao lại chọn màu tóc đó, nhưng rồi lại nghĩ nếu đẹp trai đến mức đó thì việc chú trọng ngoại hình chắc là lẽ đương nhiên.
Đang suy nghĩ vẩn vơ nhìn khuôn mặt nổi bật của Taebaek, thì hắn ngẩng lên. Shinhoo tự nhiên hạ ánh mắt.
“Sao lại bỏ quân đội? Bị thương à? Hay lương không đủ sống?”
“Lý do cá nhân.”
“……”
Câu trả lời khiến khóe môi Taebaek méo đi, có vẻ không hài lòng. Hỏi câu nào cũng không được câu trả lời đàng hoàng nên trông hắn như đang bực mình.
Taebaek dựa sâu vào lưng ghế.
“Anh thật sự từng ở trong quân đội sao?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Không giống người giỏi đánh đấm lắm.”
Ánh mắt Taebaek quét xuống thân hình của Shinhoo, nhưng Shinhoo vẫn bất động, chẳng chớp mắt.
Ánh mắt ấy mang đầy nghi ngờ như đang nói với thân hình đó mà đòi bảo vệ tôi à? Loại hoài nghi ấy, Shinhoo đã lường trước, khi phỏng vấn với chủ tịch mấy ngày trước cũng vậy, lúc thi thăng cấp trong quân cũng thế. Anh khẽ nhếch môi.
“Bây giờ thì không có cách chứng minh… Trưởng nhóm có thể tra lý lịch tôi trên hệ thống quân đội, hoặc nếu muốn, có thể thử giao đấu một trận ngắn với tôi?”
Trên mặt Shinhoo hiện rõ sự tự tin. Tuy Taebaek chỉ ngồi nhưng nhìn là biết hắn to lớn hơn hẳn anh. Số đo chiều cao, cân nặng cũng nói lên điều đó. Nhưng Shinhoo biết chắc: nếu muốn, chỉ trong 2 phút anh có thể hạ gục người này, nếu cần thì giết cũng làm được.
Dù vậy thì công việc sẽ đi tong, nhưng vốn dĩ anh chỉ định điền thêm một dòng vào hồ sơ mà thôi.
Mục tiêu cuối cùng của Shinhoo là gia nhập một công ty quân sự tư nhân ở Mỹ. Một đất nước an toàn, không có đe dọa khủng bố hay vũ khí như Hàn Quốc thì quá chán chường để ở lại.
Chỉ là trước khi ứng tuyển, có thêm một dòng kinh nghiệm cũng tốt, vậy nên anh mới tự nguyện nhận làm vệ sĩ cho một cậu tài phiệt trẻ tuổi và đẹp trai.
Công việc nhàn, lương cao, chế độ tốt. Tạm thời làm một thời gian thì không còn gì để chê.
Taebaek nhìn vào đôi mắt trầm ổn của Shinhoo rồi bất chợt cười khúc khích và xua tay.
“Thôi khỏi, tại tôi yếu sẵn mà. Nếu khiến anh khó xử thì xin lỗi nhé.”
“Không sao ạ.”
“Vì khác người trước quá nên tôi mới hỏi thôi. Người trước cũng là quân nhân, mà trông như Ma Bongseok ấy.”
“Vâng.”
“…Anh biết Ma Bongseok chứ? Diễn viên đó.”
“Tôi không biết.”
“Vậy sao lại đáp ‘vâng’?”
“Tôi đoán đó là từ để chỉ người to con. Tôi đoán vậy, không đúng sao?”
Shinhoo thản nhiên đáp. Không phải nhân vật lịch sử, cũng chẳng phải chính trị gia nổi tiếng, anh chẳng cần phải biết. Đó chỉ là phép ẩn dụ, mà đã hiểu nghĩa rồi thì coi như đủ.
Taebaek bật cười khẽ và chống cằm lên bàn.
“Ừm… cũng không đúng lắm. Nhưng mà nghe vậy tôi hơi lo, sợ sau này anh cũng làm việc theo kiểu đoán đại như thế.”
“…Xin lỗi. Tôi sẽ tìm hiểu kỹ từ lần sau.”
Shinhoo lập tức nhận lỗi. Vì nghĩ rằng Taebaek cũng có lý do để nghĩ vậy. Ma Bongseok… chắc phải tra Google sau. Taebaek mỉm cười, vì hình dung quá rõ cảnh Shinhoo ngồi dò từng dòng lý lịch người ta trên cổng thông tin.
Thật là, người gì lạ thế.
Ấn tượng đầu tiên của Taebaek về Shinhoo là như vậy. Những vệ sĩ mà Chủ tịch Park từng thuê đều là quân nhân, và ai nấy đều thiếu kỹ năng xã hội, cứng nhắc, nên hắn biết rõ điều đó.
Tuy nhiên Shinhoo lại khác. Có lẽ do gương mặt mảnh mai, dịu dàng, hơi mang nét thần tượng hơn là quân nhân, cũng có thể là trực giác vu vơ của hắn.
“Buổi phỏng vấn là do Chủ tịch đích thân thực hiện, tôi không có quyền nhân sự, cũng không có gì đặc biệt để trao đổi cả. Nhưng mà, anh có gì muốn hỏi không? Liên quan đến công việc, hay cá nhân gì cũng được.”
Taebaek nhường quyền đặt câu hỏi cho Shinhoo. Nghe thấy thế, đôi mắt anh lần đầu khẽ động, mấp máy môi, do dự một chút rồi cất lời.
“…Dị ứng.”
“Gì cơ?”
“Cậu có dị ứng gì không?”
Câu hỏi khiến Taebaek chớp mắt.