Lick Me Up If You Can Novel - Chương 106
Ashley thoạt đầu còn chưa ý thức được mình vừa nghe thấy gì.
Hộc, hộc—chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập. Mãi đến khi gắng gượng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh mới chạm phải thư ký đang đứng nhìn xuống mình. Nét mặt cô vẫn lạnh lùng như mọi lần khi cất giọng:
“Cậu còn nhớ lần xét nghiệm máu chứ?”
Ashley chỉ thở hổn hển mà không đáp. Thư ký tiếp tục:
“Lượng pheromone đã tích tụ đến mức nguy hiểm. Từ trước đến giờ chắc hẳn chưa từng xử lý đúng cách lần nào. Việc cậu phát tình là điều hiển nhiên.”
“Vậy… cái này rốt cuộc là…”
Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Một thứ pheromone tương tự nhưng lại khác với của bản thân, hòa lẫn mùi hương xa lạ, quẩn quanh khắp không gian. Điều khiến anh khó giữ được lý trí nhất chính là mùi hương xa lạ đó khiến lồng ngực như bị thiêu đốt, bụng dưới âm ỉ đau, chỉ còn biết liên tục thở dốc. Thư ký lên tiếng khi thấy Ashley cố phát ra tiếng:
“Đây là tiệc pheromone của các Alpha trội.”
Lúc đầu anh chẳng hiểu gì. Vẫn chỉ nhìn cô chằm chằm, để rồi nghe tiếp:
“Tôi sẽ truyền đạt lại lời ngài Miller.”
Ashley thất thần dõi theo đôi môi đỏ đang mấp máy chậm rãi, tựa như một thước phim quay chậm.
“Junior.”
Junior.
Giọng nam lạnh lẽo vang vọng bên tai anh. Cô thư ký đều đều nói tiếp:
“Hãy giải phóng hết toàn bộ pheromone đang tích tụ đi.”
Ông ta từng cười với Ashley, mùi khói xì gà nồng hắc xen lẫn hương thơm ngọt ngào chết người ùa về nơi chóp mũi.
“Quà mừng năm mới đấy.”
“Đừng… nói nhảm.”
Ashley buông lời mắng chửi và định rời đi, nhưng ngay khi dồn hết sức để đứng dậy, cơ thể lại loạng choạng rồi sụp xuống. Hai vệ sĩ đứng canh ở hành lang lập tức áp sát hai bên, sẵn sàng khống chế bất cứ lúc nào. Thư ký đứng ở giữa họ chậm rãi nói:
“Ngài biết tác động của pheromone Alpha trội lên não người ra sao rồi chứ? Khi tích tụ lại sẽ thế nào? Nên chúng tôi mới tổ chức những buổi này định kỳ để giải phóng trước.”
Dù cô đang nói, Ashley vẫn không thể hiểu nổi. Pheromone… cái gì? Vẻ mơ hồ trên gương mặt anh không lọt khỏi mắt cô, nhưng chuyện này vốn nằm trong dự liệu. Cô chỉ tiếp tục:
“Có nhiều cách để giải phóng pheromone, nhưng chẳng gì hiệu quả và chắc chắn hơn sex.”
Cô cố ý đưa mắt đảo quanh đại sảnh, Ashley bị dẫn dụ cũng nhìn theo. Cô khẽ nói khi ánh mắt anh chạm vào những thân thể rối ren chồng chéo:
“Ở đây có rất nhiều Omega, cứ tìm một người giải quyết đi. Buổi tiệc này là để làm vậy mà. Đừng lo, cậu Miller. Chẳng bao lâu nữa pheromone sẽ khiến cậu hoàn toàn mất ý thức, khi đó cơ thể sẽ tự động hành động theo bản năng.”
Haa… haa… Anh vẫn chỉ biết thở dốc. Từng hơi thở đều bị mùi hương nồng nặc lấp đầy phổi, khiến anh như phát điên. Cô thư ký cúi xuống, đưa ra lời nhắc nhở cuối:
“Nghe nói trong đây còn có một Omega trội. Ngài cũng rõ Omega trội quý hiếm thế nào. Hãy tận dụng cơ hội.”
“Chờ… đã…”
Ashley định chộp lấy cô nhưng toàn thân đã mất hết sức, đến đưa tay cũng không được. Anh chỉ còn gắng giữ lại chút lý trí mong manh. Cô thư ký nhìn xuống anh, nói thêm một câu:
“Chúc cậu vui vẻ.”
Rồi cô quay lưng bước đi. Như nhận được tín hiệu, hai vệ sĩ lập tức đẩy Ashley vào trong sảnh.
“Không…!”
Anh hét lên, nhưng cánh cửa đã đóng sập, chỉ còn lại anh bị bỏ mặc giữa bầu không khí đặc quánh mùi pheromone.
*
“Hmm hmm hmm~”
Koi vừa dọn dẹp vừa khe khẽ hát. Sắp sang năm mới, cậu đã nói với bố rằng vì làm thêm nên không thể về nhà. Dù bố tỏ vẻ không hài lòng nhưng ông cũng không gặng lời.
Nếu lúc nào cũng được thế này thì tốt biết mấy.
Koi nghĩ thầm, đập đập chiếc gối để phủi bụi. Mọi thứ đều yên bình. Thu nhập làm thêm tăng, việc ôn thi đại học cũng thuận lợi. Chưa bao giờ cậu thấy cuộc sống hằng ngày thỏa mãn đến vậy, ngoại trừ một điều.
Không có Ash.
Chỉ nghĩ đến anh, niềm hứng khởi trong cậu bỗng chùng xuống. Cậu đã nói dối bố để ở lại biệt thự chờ anh, hy vọng anh sẽ đến hôm nay, nhưng tất nhiên chỉ là hy vọng hão.
Anh bảo sẽ về sau Tết mà…
Rõ ràng đã gọi điện cho nhau, vậy mà mình vẫn ôm mộng hão huyền. Koi ngừng tay lại, nhận ra sự tĩnh mịch đang bao trùm khắp căn biệt thự. Lần đầu ở lại đây một mình vào giờ này khiến cậu có cảm giác lạ lẫm.
Thì ra nơi này yên ắng đến vậy.
Nghĩ đến việc Ash vẫn thường ở một mình trong khoảng lặng này, lòng cậu chợt nhói.
Chắc anh cô đơn lắm…
Cậu thở dài. Ít nhất giờ anh cũng đang ở cùng gia đình. Dù Ash từng nói về gia đình mình chẳng mấy tốt đẹp, nhưng so với ở đây một mình thì vẫn hơn. Tất nhiên, nếu ở lại đây, anh đã có thể cùng Koi đón Giáng sinh và năm mới, nhưng ngoài những ngày đó, anh vẫn sẽ cô quạnh.
Ở bên ấy, ít ra ngày nào cũng có người.
Còn Koi, từ khi anh đi, chỉ toàn một mình. Dù vẫn duy trì liên lạc với đám bạn trong đội khúc côn cầu và nhóm cổ vũ, nhưng vào dịp lễ, họ đều bận ở bên gia đình. Cậu chỉ có thể ở một mình.
Mình và Ash… giống nhau nhỉ.
Nhận ra điều đó, cậu càng thấy cô đơn hơn. Cuối cùng, cậu khẽ thì thầm:
“Nhớ anh, Ash…”
Tiếng nói vang quá lớn khiến cậu giật mình ngậm miệng. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo vang. Koi hốt hoảng vội mở máy, mắt cậu tròn xoe.
“Ash?”
*
Nghe giọng reo mừng ấy, Ashley bất giác nhắm mắt. Hơi thở dồn dập khiến đầu óc anh quay cuồng nhưng nguyên nhân không chỉ vậy.
Lượng pheromone vốn đã tích tụ, giờ lại kích phát khi ngửi thấy mùi Omega khiến anh rơi vào cơn phát tình mất kiểm soát. Bụng nóng ran, hơi thở dồn dập, trí óc mụ mẫm. Anh ngồi bệt trong không gian chật hẹp, gò mình thở hổn hển rồi khẽ cất tiếng:
“Koi.”
Chỉ gọi được tên, đã nghe đầu dây kia Koi reo lên:
– Ash? Sao vậy? Anh gọi chúc mừng năm mới à?
…Gì?
Ashley rời máy khỏi tai rồi liếc đồng hồ, sau đó anh lại nghe Koi hỏi:
– Anh chắc mệt lắm, phải canh giờ bên em à? Giờ bên anh là ba giờ sáng mà.
À… hiểu rồi. Anh hít sâu, bình ổn lại đôi chút rồi đáp:
“Ừ, đúng vậy.”
Anh thì thào xen giữa nhịp thở:
“Chúc mừng năm mới, Koi.”
– Chúc mừng năm mới.
Giọng Koi đầy niềm vui. Nghe vậy, Ashley cũng thấy nhẹ lòng. Trong đầu anh lúc này chỉ muốn giải tỏa pheromone, nhưng khát vọng được nghe giọng cậu lại kìm hãm tất cả.
“…May mà, em… không ở đây.”
– Hả?
Koi ngạc nhiên hỏi lại. Ashley muốn cười, nhưng không còn sức.
“Anh mua nhẫn rồi, Koi.”
Câu nói thốt ra giữa hơi thở gấp gáp.
– Nhẫn?
“Ừ.”
Hơi thở run rẩy truyền qua ống nghe.
“Lần cầu hôn trước… thật là tệ, đúng không?”
Ý thức chập chờn, Ashley cố nhớ lại, không rõ đã bao lâu rồi.
“Lần này, gặp em… anh sẽ quỳ xuống, cầu hôn đàng hoàng.”
– Ash…?
Giọng Koi đã lộ rõ bất an. Trước khi cậu kịp hỏi, Ashley cắt lời:
“Koi.”
– Vâng.
Anh thở dốc, hỏi lại ngay tức khắc:
“Lấy anh nhé, Koi.”
Giọng anh run lẩy bẩy, từng hơi thở đứt đoạn. Koi nuốt khan, rồi đáp:
– Vâng.
“…Thích em… Koi.”
– Em cũng thích anh.
Koi nói dứt khoát:
– Không, em yêu anh, Ashley Miller.
Ashley khẽ cười yếu ớt. Koi chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, anh đã cúp máy. Anh không thể gắng thêm.
Haa… haa…
Ashley loạng choạng ngồi dậy, mò mẫm xung quanh, chạm phải bồn cầu. Anh gục xuống và bắt đầu nôn khan.
Khoảng ba mươi phút sau, thư ký mới tìm thấy người mất ý thức, quần áo xộc xệch, nằm trong buồng vệ sinh dơ bẩn của một trạm xăng bỏ hoang nơi hẻo lánh.