Lick Me Up If You Can Novel - Chương 135 - Epilogue
“Xong rồi ạ.”
Nghe giọng thông báo đơn điệu, Ashley mở mắt. Nhân viên y tế vừa tháo kim tiêm truyền khỏi tay anh, thu dọn dụng cụ quanh đó. Anh đứng dậy khỏi giường, kéo tay áo xuống và chỉnh lại quần áo.
Ánh mắt vô tình chạm vào gương treo trên tường. Đôi mắt trũng sâu, quầng thâm dưới mắt nổi bật trên gương mặt tái nhợt. Cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, Ashley chỉ khẽ vuốt lại tóc rồi quay người.
Anh mặc áo sơ mi trắng bỏ cà vạt, vài chiếc cúc trên cùng để mở, khoác bộ suit bên ngoài. Khi bước ra hành lang, người phụ nữ đang đứng chờ lập tức đứng nghiêm.
Ashley không hề liếc nhìn thư ký riêng của cha, người đã chờ suốt mấy tiếng anh truyền thuốc mà thẳng bước đi. Cô ta dường như đã đoán trước phản ứng này, lập tức bước theo và mở lời:
“Cậu thấy trong người ổn chứ ạ? Theo lời bác sĩ Stewart, lượng pheromone của cậu tích tụ khá nhiều.”
“Giờ thì hết rồi.”
Tất nhiên, vì anh vừa tiêm thuốc rút pheromone. Cô ta không cần được cho phép vẫn đi cạnh anh, tiếp tục nói:
“Ngài Dominic Miller muốn tôi xem xét tình trạng của cậu. Ông ấy lo ngại việc cậu cứ tiếp tục dùng thuốc để rút pheromone như thế này.”
Nghe vậy, Ashley bất ngờ bật cười. Nụ cười khô khốc, gợn cáu kỉnh khiến thư ký im bặt.
“Lo ngại? Ông ta? Cho tôi?”
Giọng vẫn vương tiếng cười, nhưng mỉa mai rành rành, một thói quen đã thành thường nhật. Thư ký vẫn giữ gương mặt vô cảm như thường:
“Ngài ấy muốn biết liệu việc cậu không rút pheromone bằng cách ‘bình thường’ có phải là vì… cậu ta không.”
Lần đầu tiên, bước chân Ashley khựng lại. Nhưng sự dao động chỉ thoáng qua, anh lại tiếp tục đi:
“‘Bình thường’ ý là kiểu mấy chục người trần truồng quấn lấy nhau mà làm tình?”
“Đa số Alpha trội đều làm thế.”
Nghe cô trả lời, Ashley quay đầu nhìn, trong mắt anh tràn đầy mỉa mai:
“Đa số làm thì nghĩa là bình thường à?”
“…Vậy là… vì cậu Niles sao?”
Anh không đáp. Thư ký cũng không hỏi thêm. Nếu nói là vì Koi, có lẽ Dominic sẽ bắt anh làm như thế ngay, coi như còn tốt hơn dùng thuốc. Nhưng giờ, Ashley đã tuyệt đối từ chối.
Nếu gặp lại, có khi anh sẽ giết cậu mất.
Cả hai bước ra khỏi tòa nhà, hướng về bãi đỗ xe, thư ký lại lên tiếng:
“Nếu cậu không muốn rút pheromone ở tiệc, ngài ấy bảo nên tìm một đối tác cố định. Tôi đã chọn vài người, gặp thử cũng không tệ.”
Họ đã tới trước chiếc Bentayga của Ashley. Trước khi anh khởi động, thư ký chìa tập hồ sơ qua cửa kính. Anh hạ kính, miễn cưỡng nhận lấy.
“Tốt nhất là gặp hết. Nếu không, hãy chọn vài người cậu thấy hợp. Ngày giờ, địa điểm, bên tôi sẽ sắp xếp.”
Ashley chẳng nói gì, chỉ vứt tập hồ sơ lên ghế phụ rồi lái xe đi. Thư ký đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe xa dần.
Ashley thoát khỏi bãi xe, hòa vào dòng phương tiện đông đúc, tiếng còi inh ỏi tứ phía giờ đã quen tai đến mức chẳng còn bận tâm. Anh xoa cánh tay vẫn còn nhức nhẹ, mắt nhìn thẳng.
Việc Dominic đột ngột đưa ra đề nghị này rõ ràng vì ngày tốt nghiệp của anh đang đến gần. Tốt nghiệp rồi cưới, một kịch bản cũ rích, nhưng an toàn.
Suốt thời gian ở đại học, anh chưa từng hẹn hò ai. Không phải cố ý, mà là chẳng có hứng. Đã đôi lần thử tới tiệc rút pheromone, nhưng mùi của Omega khiến anh buồn nôn, thậm chí ngất xỉu. Cách duy nhất còn lại là tiêm thuốc.
Việc biến mình thành vật thí nghiệm giúp thuốc dần tốt hơn, ít gây nôn mửa hay mệt mỏi dài ngày như trước.
Bác sĩ Stewart vừa thương hại vừa tỏ ra hứng khởi, hiếm lắm mới có cơ hội lấy mẫu từ một Alpha trội. Nơi nghiên cứu dạng này gần như không tồn tại, và tình nguyện làm đối tượng thử nghiệm là chuyện không tưởng.
Tất nhiên, Ashley chẳng hề muốn, chỉ là không còn cách nào khác. Nhưng giờ, anh cũng bắt đầu chán ngán phương pháp này.
Dominic nói không sai, nếu đã phải rút pheromone định kỳ, cưới vợ là phương án an toàn và hợp lý nhất. Ai cũng được.
Khi xe dừng chờ đèn đỏ, Ashley rút thuốc lá châm lửa. Hơi nicotine đem lại chút yên ổn.
Anh bắt đầu hút thuốc từ khi phải chịu đựng mùi pheromone hỗn tạp trong tiệc. Giờ thì bất cứ lúc nào cũng hút. Rượu và thuốc kích thích từng thử qua, nhưng Alpha trội chẳng bao giờ say hay nghiện. Thật là một đời sống nhàm chán.
Đèn chuyển xanh, xe lại lăn bánh. Gió và khói bụi len vào từ cửa kính mở, anh nhấn nút kéo kính lên.
*
Tên cô ấy là Melanie. Có người nói hai người họ trông hợp nhau. Ashley gặp cô sau khi đã gặp qua sáu đối tượng khác.
Xét tới cấp độ pheromone của anh, Dominic chọn toàn Omega. Tất cả đều là nữ, vì bạn gái cũ của anh cũng là nữ.
Chỉ có Koi ngoại lệ là nam. Dựa vào đó, Dominic mặc nhiên cho rằng Ashley sẽ hứng thú với phụ nữ hơn.
Với Ashley, thật ra chẳng quan trọng, nam hay nữ đều thế. Từ ngày hôm đó, anh chẳng còn hứng thú với gì nữa. Cuộc đời chỉ toàn lặp lại tẻ nhạt, và rồi một ngày nào đó anh sẽ chết, nghĩ vậy lại thấy yên lòng.
Thế nên khi tới buổi hẹn hôm nay, anh chẳng kỳ vọng gì. Lý do anh loại mấy người trước chỉ đơn giản là không chịu nổi mùi pheromone của họ.
Vài người có mùi quá nồng khiến anh nôn ói, nhưng lần này khác, ngay từ đầu, mùi pheromone gần như không có.
“À… nếu không phải chu kỳ thì em hầu như chẳng có mùi…”
Cô nói nhỏ, hơi ngượng. Nhưng với Ashley, điều đó lại tốt. Họ trò chuyện vừa phải, ăn tối, rồi anh lái xe đưa cô về.
“…Ờ…”
Khi đã đưa tới cửa, Ashley định quay đi thì Melanie gọi lại. Anh dừng bước, ngoảnh đầu. Cô ngập ngừng rồi nói:
“Lần sau… mình gặp nữa được không ạ?”
Giọng cô run run, rõ ràng đang rất căng thẳng, nhưng Ashley thì chẳng thấy rung động. Dù sao thì cưới ai trong danh sách cũng thế thôi.
Anh gật đầu, cũng chẳng hại gì nếu gặp lại. Ngay lập tức, mặt cô sáng bừng, má ửng đỏ. Ashley đứng đó chợt nói:
“Cuối tuần đi xem phim nhé?”
“V-vâng, được ạ!”
Melanie đáp ngay. Anh khẽ cười. Khuôn mặt cô thoáng sững lại, rồi đỏ bừng hơn khi nghe anh tiếp lời, giọng dịu đi:
“Vậy thứ Bảy, 4 giờ, anh qua đón nhé. Được không?”
“Vâng, tất nhiên ạ. Được ạ, rất được.”
Cô lặp lại mấy lần, gương mặt đỏ ửng, líu ríu chào anh rồi vội vào nhà. Ashley đứng một lúc, rồi quay lại xe.
Cô khác hẳn những người trước. Ý định “cưới đại ai cũng được” trong anh bỗng lung lay. Anh muốn gặp cô thêm vài lần. Và từ chỗ hẹn cuối tuần, họ bắt đầu gặp nhau ba ngày một lần, nhắn tin gần như liên tục.
Chuyện hôn nhân giữa hai gia đình được bàn bạc nghiêm túc vào khoảng một tháng trước lễ tốt nghiệp của anh.