Lick Me Up If You Can Novel - Chương 142
Không khí hỗn loạn trong phòng tạm giam nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng. Những kẻ vừa nãy còn nhao nhao nhìn nét mặt của Nelson giờ quay sang nhìn nhau đầy khó hiểu. “Connor Niles?”, “Ai thế?”, những tiếng thì thầm vang lên, và Koi vô thức nuốt nước bọt khô khốc.
Không nghi ngờ gì nữa, cái tên mà cảnh sát gọi chính là của cậu. Ánh mắt đổ dồn về phía Koi cũng vậy. Từ phía sau, tiếng Nelson lẩm bẩm đầy bối rối vang lên:
“Connor Niles? Ai cơ, cái tên đó là…”
Giọng hắn tràn đầy sửng sốt, nhưng với Koi lúc này, mọi âm thanh đều như lọt thỏm. Ánh mắt cậu chỉ tập trung duy nhất vào một người, và đối phương cũng thế.
Ashley đã đến tìm mình.
Không thể tin được. Cậu chưa từng tưởng tượng nổi sẽ gặp lại Ashley trong hoàn cảnh như thế này, ở một nơi như thế này. Giữa bao nhiêu con người hỗn độn thế kia, vậy mà Ashley đã lập tức nhận ra cậu. Điều đó không còn nghi ngờ gì nữa, bởi ánh mắt của Ashley đã bám chặt lấy Koi từ trước cả khi cảnh sát lên tiếng.
Dù mình đã thay đổi nhiều đến vậy.
Một ký ức cũ bỗng ùa về trong đầu Koi, khiến cậu thở ra một hơi run rẩy.
Hồi đó cũng vậy. Dù đông người đến đâu, dù Koi có bé nhỏ đến mức lọt thỏm trong đám đông thế nào, Ashley vẫn luôn tìm thấy cậu trước tiên, và bước tới chìa tay ra.
Và bây giờ vẫn không có gì thay đổi.
Nhận ra điều đó, sống mũi cậu bỗng cay xè. Koi vội hít sâu một hơi. Cảnh sát lại gọi tên cậu lần nữa. Khi ấy, cậu mới lúng túng đứng dậy, đáp lời:
“V-Vâng.”
Chỉ là một câu đơn giản thôi mà mặt cậu đỏ bừng vì ngượng.
“Là… tôi đây ạ.”
Giọng khàn khàn bất ngờ bật ra khiến cậu vội vàng hắng giọng. Cảnh sát vẫy tay ra hiệu đi theo. Koi luống cuống nhấc chân bước tới. Mọi ánh mắt bám riết lấy cậu, kể cả ánh mắt ngẩn ngơ của Nelson.
“Ơ… hả?”
Một tiếng lẩm bẩm ngơ ngác bật ra, rồi ngay sau đó là tiếng hét:
“Khoan, cái gì? Ai? Connor Niles? Cái thằng thảm hại đó á?”
Giọng hắn gào lên the thé, khiến cả đám quay lại nhìn, vẻ mặt ai cũng như muốn hỏi “Cái quái gì vậy?”
“Sao vậy? Làm sao thế?”
“Mày biết người đó à?”
Tiếng hỏi dồn dập vang lên. Nelson đột ngột đưa tay ôm đầu rồi hét toáng lên.
“Mày… mày đúng là nó hả? Thằng đần Connor Niles ấy? Đệt, không đùa chứ?!”
Hắn vò đầu bứt tóc rồi bất chợt chỉ thẳng vào Koi, như thể vừa nhận ra chuyện động trời.
“Thằng đó hồi cấp ba bị tao bắt nạt sấp mặt đấy! Mỗi ngày đều bị tao đập cho ra bã! Biết nó nhát tới mức nào không? Này, Koi! Tới đây ngay! Còn đứng đó làm gì? Mau chui tới đây, nằm rạp xuống đất cho tao! Nghe không? Muốn bị ăn đòn nữa à? Mẹ kiếp, đồ…”
Hắn lập tức quay lại thành thằng đầu gấu từng bắt nạt Koi năm xưa, gã học sinh không ngần ngại nhổ nước bọt và đá cậu không thương tiếc.
Nhưng không chỉ mình Nelson trở về quá khứ, Koi cũng vậy. Trong thoáng chốc, cậu lại trở thành một Connor Niles nhỏ bé, thảm hại, không chút phản kháng. Dù giờ cậu đã cao lớn hơn Nelson, tóc cũng dày hơn gã, nhưng không hiểu sao, toàn thân vẫn run rẩy vì sợ hãi.
Điều duy nhất khiến cậu nhẹ nhõm là cậu đã không làm theo lời hắn. Cậu không bò tới, không nằm rạp xuống. Dù chỉ là vì sợ quá không thể cử động, thì ít nhất cậu đã không phục tùng như xưa.
Ashley lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt hẹp dần. Rồi, môi anh khẽ mở. Và lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Koi nghe thấy giọng anh.
“Koi, ra đây.”
Giọng anh trầm thấp hơn xưa, vang vọng trong lồng ngực, khiến sống lưng Koi rợn lạnh. Cậu do dự quay lại, và bắt gặp ánh mắt anh. Ashley vẫn đứng đó, tay đút túi áo khoác, chỉ nói ngắn gọn:
“Ra đây, mau.”
Tới đây.
Koi cảm thấy như thể có một giọng nói khác vang lên từ sâu trong tim. Đừng lo. Không sao đâu. Ashley đang nói vậy, giống hệt ngày xưa.
Koi như bị thôi miên, bước về phía trước. Mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn lại Ashley và cậu. Như cái ngày Ashley chạy tới sau trận đấu, ôm chầm lấy cậu, hôn điên cuồng.
〈Anh thích em, Koi.〉
Âm thanh ấy vang vọng như ảo giác. Cảm giác má nóng bừng, hơi thở gấp gáp, mọi thứ đều sống động như vừa xảy ra hôm qua.
〈Hẹn hò với anh nhé.〉
Ký ức rõ mồn một ùa về. Nhưng rồi hiện thực ập đến.
Ashley của hiện tại không hề cười. Anh không thở dốc, cũng chẳng đỏ mặt, chỉ lạnh lùng nhìn xuống Koi bằng ánh mắt tím lạnh. Koi như rơi xuống mặt đất. Và đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng cửa sắt đóng lại. Cánh cửa phòng giam vừa được cảnh sát khóa lại.
Lúc này, âm thanh mới dần quay trở lại tai Koi. Từ phía sau, Nelson đang gào thét điên cuồng. Hắn chửi Ashley thậm tệ, đồng thời mạt sát Koi không tiếc lời.
Vì mình mà Ash bị lôi vào chuyện này.
Ý nghĩ ấy khiến Koi cúi gằm mặt vì tội lỗi. Ashley liếc xuống nhìn cậu, rồi mở miệng:
“Ra ngoài trước đi.”
“Hả?”
Koi ngước lên theo phản xạ, bắt gặp ánh mắt Ashley, liền vội gật đầu. Thấy Ashley bước tới thì thầm gì đó với cảnh sát, Koi cũng hấp tấp bước ra. Mãi đến khi rời khỏi đó, trái tim mới bắt đầu đập thình thịch trở lại.
Ash…
Đứng trước trụ sở cảnh sát, Koi lấy lại hơi thở, dần cảm nhận được thực tại. Không khí lạnh lẽo giúp đầu cậu tỉnh táo hơn – và ngay sau đó, cảm xúc trào dâng.
Mình thật sự đã gặp lại Ashley.
Cậu hít một hơi sâu đến nghẹn. Nhưng khi tiếng cửa mở vang lên sau lưng, Koi lập tức quay lại rồi sững người.
Ashley vừa bước ra khỏi đồn, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cậu. Một lần nữa đối diện ở khoảng cách gần là Koi đều vô thức nuốt khan.
Dù đã nhìn thấy Ashley khi còn trong phòng giam, nhưng giờ, khi ở gần đến thế, cảm giác lại hoàn toàn khác. Ariel từng nói Ashley đã thay đổi, nhưng với Koi thì không. Sống mũi thẳng tắp, môi dưới đầy đặn, quai hàm sắc nét, vai rộng, eo thon, đôi chân dài miên man, tất cả vẫn y nguyên như xưa. Chỉ có điều, giờ Ashley đã là một người đàn ông thực thụ. Nhìn anh, Koi bỗng thấy anh giống Dominic Miller hơn bao giờ hết. Có lẽ vì dấu vết non nớt của cậu thiếu niên năm nào đã hoàn toàn biến mất. Koi cố gắng tìm lại hình ảnh ngày xưa trong anh, rồi cất tiếng thật khó nhọc:
“…Cảm ơn… vì đã giúp em.”
Giọng cậu khản đặc, phải vội ho nhẹ để chỉnh lại. Biết bao lời muốn nói dồn lên cùng lúc khiến cậu chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Không biết Ash đang nghĩ gì nhỉ.
Cậu muốn hỏi lắm, nhưng khuôn mặt lạnh như băng của Ashley không để lộ chút biểu cảm nào. Koi đành lục tìm trong đầu một câu chuyện vô hại.
“Anh nhận ra em bằng cách nào vậy? Ai cũng nói em thay đổi nhiều lắm mà.”
Cậu cố gắng nở một nụ cười gượng, nhưng Ashley khẽ cau mày. Trái tim Koi lập tức chùng xuống. Đúng lúc đó, ánh mắt Ashley quét qua người cậu, rồi dừng lại ở gương mặt. Anh chậm rãi lên tiếng:
“Không thay đổi mấy.”
Lần đầu tiên nói điều gì đó riêng tư, giọng anh vẫn trầm thấp nhưng lại khiến Koi thấy nhẹ cả người.
“Th-Thật hả?”
Cậu ngập ngừng vì xúc động. Ashley gật nhẹ.
“Tôi nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Th-Thật sao? Haha…”
Koi cười gượng. Dù câu trả lời không nằm trong dự đoán, nhưng ít nhất họ đang nói chuyện, điều đó mới là quan trọng.
“Nelson còn chẳng nhận ra em nữa. Cũng đúng thôi… Em… lớn hẳn rồi mà.”