Lick Me Up If You Can Novel (Hoàn Thành) - Chương 229
Ngoại truyện 2: Ngày cưới
“Ưh, a… … ha… …”
“Haa,” một tiếng thở dốc thoát ra. Koi lấy hai tay che miệng vì không thể kìm nén được, mặt đỏ bừng. Nhưng những tiếng rên rỉ vẫn không ngừng tuôn ra, chỉ còn lại những âm thanh bị đè nén tuôn qua kẽ ngón tay liên tiếp.
Người đàn ông đang mút và liếm đùi Koi từ phía dưới khẽ di chuyển môi. Nhưng đó không phải hướng mà Koi mong đợi. Ngược lại, Ashley lại hôn sang bên đùi kia. Koi nóng ruột, vô thức nắm lấy đầu Ashley. Một tiếng cười khẽ vang lên giữa hai chân, khiến mặt Koi đỏ rực đến mức gần như tối sầm lại.
Vừa tan làm về đến nhà, Ashley đã quật ngã Koi lên giường. Trước đó, cô thư ký đã gửi một chiếc hộp đến cho Koi vào ban ngày, và ngay khi kiểm tra bộ đồ bên trong, Koi đã cảm thấy xấu hổ, nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
– Đừng mặc đồ lót – Ashley
Khoảnh khắc Koi nhìn thấy dòng chữ đó, cậu đã muốn bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng tất nhiên, đó chỉ là ý nghĩ. Ashley tuyệt vọng cần Koi. Khi nghĩ đến việc Ashley sẽ sụp đổ ngay lập tức nếu cậu biến mất, Koi không thể cử động. Cuối cùng, Koi lấy chiếc sườn xám ra khỏi hộp và bắt đầu mặc theo hướng dẫn để vừa kịp giờ tan làm.
Tuy nhiên, ban đầu cậu đã cố gắng mặc đồ lót. Lúc đầu đã giật mình vì kích cỡ ôm sát cơ thể như lớp da thứ hai. Tất nhiên, loại quần áo này không thể là hàng thông thường.
Tất nhiên là sở thích của Ash.
“Ư,” một tiếng rên đau đớn tự nhiên thoát ra. Nhưng từ chối là điều không thể. Trên thực tế, cậu có lẽ còn sợ nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Ash hơn là sợ phá sản.
Koi thở dài trước ý nghĩ chợt nảy ra và miễn cưỡng thừa nhận điều đó. Cậu muốn làm hài lòng Ashley. Chỉ cần Ashley hạnh phúc, cậu có thể làm bất cứ điều gì.
Tại sao mình lại không thể mặc những bộ đồ như thế này chứ?
Koi hạ quyết tâm và cởi đồ lót ra. Và Ashley vừa tan làm về đến nhà, đã cười rạng rỡ ngay khi nhìn thấy cậu ở cửa. Đợi đến khi Koi lấy lại ý thức, thì cậu đã ở trong tình huống này rồi.
“Ách… …”
Sau khi nhận ra điều, cậu xấu hổ rồi bật ra một tiếng rên rỉ khác. Chiếc váy xẻ hai bên chẳng có tác dụng gì ngoài việc che chắn phía trước và phía sau. Ngay khi Ashley vén tấm vải lên, vùng giữa hai chân lộ rõ mồn một. Koi xấu hổ, vội vàng muốn che chắn phía trước, nhưng Ashley đã chen vào.
“Khoan đã, Ash, chờ đã!”
Koi giật mình hét lên, nhưng Ashley không quan tâm mà cắn vào đùi cậu. Koi há hốc vì ngạc nhiên trước cơn đau thoáng qua. Tận dụng sự chần chừ của cậu, lần này Ashley mở to miệng và bắt đầu mút ngay tại chỗ đó. Một âm thanh chà xát thô bạo vang lên không chút ngần ngại từ phía dưới.
Koi nhíu mày và nhanh chóng che miệng bằng tay. Cậu cảm thấy phía dưới căng cứng mà không hề biết xấu hổ. Koi run rẩy vươn tay ra, cố gắng giữ lấy dương vật bằng cách nâng tấm vải rộng ở một bên, nhưng thất bại. Đó là bởi vì Ashley đã kịp lúc dùng lưỡi liếm đùi cậu.
“Á!”
Cậu nhanh chóng giơ bàn tay còn lại lên, che miệng thật chặt. Thật khó để kìm nén những âm thanh liên tục phát ra. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Cậu hoảng loạn, lặp đi lặp lại cùng một suy nghĩ trong đầu, nhưng không có gì nảy ra cả.
“Koi.”
Đột nhiên, Ashley gọi tên cậu. Đáp lại giọng nói đầy vẻ kích thích đó, Koi khó khăn lắm mới thốt lên “Vâng”. Ashley hỏi, xoa xoa phần thịt non mềm bên trong đùi để cậu không bị đau.
“Em cũng ngửi thấy mùi của mình phải không?”
“À… vâng… …”
Có mùi pheromone sao?
Đột nhiên, Koi trở nên lo lắng. Vì không có khứu giác nên cậu không biết mình có mùi pheromone hay không, và nếu có thì nó mạnh đến mức nào. Tuy nhiên, khi nhớ đến sự quá mẫn cảm của Ashley với pheromone của Omega, cậu không thể phớt lờ được.
Ashley cười khẽ. Cậu biết rằng anh phản ứng khác thường với mùi hương của chính mình nhưng không biết phải làm gì. Ashley nói với Koi đang do dự bằng một giọng đầy thỏa mãn.
“Nó là của riêng anh.”
Anh lẩm bẩm áp rồi vào đùi Koi như một đứa trẻ đầy phấn khích. Chỉ khi đó Koi mới thả lỏng sự căng thẳng trên vai. Chắc là anh ấy không thích người khác ngửi thấy pheromone của mình.
Ngay cả cậu cũng không được.
Khi nghĩ vậy, cậu tự hỏi liệu khao khát độc quyền của Ashley có quá mạnh mẽ hay không. Nhớ lại việc anh suýt giết Bill, Koi cảm thấy lạnh toát trong lòng và cậu bừng tỉnh.
Nếu mình không cẩn thận… … .
Koi lén nhìn xuống, Ashley dường như đã say sưa với pheromone của cậu. Nhìn anh vùi mũi vào đùi và hít một hơi thật sâu, Koi cố gắng bình tĩnh lại.
Phải cẩn thận để người khác không ngửi thấy mùi pheromone.
Có lẽ nếu có ai đó ngửi thấy mùi pheromone của Koi, không biết Ashley sẽ bày ra phản ứng gì. Bộ não không phải là vấn đề duy nhất với chứng suy giảm trí nhớ. Sự suy giảm trí nhớ chỉ là một phần nhỏ. Alpha trội được cho là thường bị mất trí nhớ khi bị va đập hoặc sốc pheromone.
Mặc dù sốc pheromone là rất hiếm.
Ngoài ra, vấn đề lớn nhất của Ashley hiện tại là phần phụ trách tự chủ bị suy giảm và kết quả là xu hướng bốc đồng và bạo lực của anh thường thể hiện rất rõ. May mắn thay, hầu hết chúng chỉ giới hạn ở Koi.
Từ những gì nghe được qua thư ký, Ashley không thay đổi nhiều so với trước đây. Anh luôn quá lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn, và mặc dù nhận đủ loại chỉ trích tiêu cực, anh chưa bao giờ mất bình tĩnh hay đưa ra những quyết định ngẫu hứng. Chỉ có Koi là một ngoại lệ.
“A ha…… chậm đã… …”
Koi suy nghĩ rất nhiều trong khi thở dốc. Ashley thì kiên trì liếm mút quanh dương vật nhưng không chạm vào nó, khiến cậu nóng ruột và vô thức nâng lên hạ xuống đầu gối nhiều lần.
Nếu đứa trẻ ra đời…
Cậu cố gắng suy nghĩ trong khi đầu óc ngày càng mơ màng. Sự độc chiếm của Ash liệu có cải thiện không… …?
“Ha ha!”
Ashley bất ngờ ngậm lấy dương vật của Koi trong miệng. Cùng lúc đó, một tiếng hét không thể kiểm soát thoát ra khỏi miệng cậu và Koi mất ý thức ngay lập tức. Khoảnh khắc cậu chờ đợi bấy lâu đã đến, nên không thể kìm được mà xuất tinh một cách vô vọng.
“Ôi, đau… …”
Hành động mút liên tục không ngần ngại nhanh chóng khiến phía dưới run rẩy. Koi rên rỉ và túm lấy đầu Ashley. Tuy nhiên, Ashley không quan tâm và cũng không dừng lại, mà phát ra âm thanh liên tục như thể muốn nuốt chửng tất cả. Khi anh cố gắng tách môi ra, dương vật của Koi rũ xuống như thể đã hoàn toàn trống rỗng.
“Em đã nói là đau mà, đau… …”
Ashley cười và hôn lên má cậu.
“Anh xin lỗi, em không ghét anh chứ?”
Nói xong, Ashley nhìn Koi. Mặt đối mặt thế này khiến Koi không thể trách móc anh thêm nữa.
“Không phải là ghét anh… …”
Ashley lập tức rạng rỡ trước Koi đang ngập ngừng đáp lại và tắm mưa hôn lên khắp mặt cậu. Ashley nắm lấy đôi chân mềm nhũn của Koi, kéo chúng ra. Koi đã đoán trước được điều sắp xảy ra nên có chút lo lắng, Ashley cười nhẹ và hôn môi cậu một cách nhẹ nhàng với tiếng “chụt”. “Nếu em có thể ngửi thấy pheromone của anh, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều đấy.”
Koi nhanh chóng lắc đầu trước vẻ mặt và giọng điệu chua chát của anh.
“Không, Ash. Em vẫn cảm thấy rất tốt. Thật sự đấy. Ở bên anh thật tuyệt… …”
Thấy Koi vội vàng phủ nhận, Ashley nghi ngờ hỏi.
“Thật sao?”
“Em thực sự, thực sự thích anh.”
“Vậy thì sao?”
“À… …”
Koi định lên tiếng thì dừng lại, bởi Ashley đang nhìn gương mặt cậu chăm chú bằng vẻ mặt ngoan cố, đôi mắt ánh lên sự sâu thẳm, như thể anh sẽ không để yên nếu không không ngoan ngoãn trả lời ngay lập tức.