Lick Me Up If You Can Novel - Chương 50
Đầu óc Koi như bừng tỉnh. Cậu suýt nữa bật lùi ra sau, nhưng cánh tay vẫn bị Ashley giữ chặt nên chỉ khựng lại được một chút. Trái tim vốn đang đập thình thịch vì hồi hộp giờ lại đập nhanh hơn vì một lý do hoàn toàn khác.
“Có… có mùi hả?”
Koi ấp úng hỏi khi Ashley ngẩng đầu lên. Anh thản nhiên đáp:
“Ừ.”
Và như thể đó là điều hiển nhiên nhất đời, Ashley bổ sung:
“Mùi của Koi.”
“Ý cậu là… người tớ có mùi sao?”
Giọng Koi bật cao vì giật mình. Ashley lại gật đầu không chút do dự.
“Ừ.”
Koi bối rối hỏi dồn:
“Mùi… thế nào?”
Ashley giả vờ “ừm” một tiếng như đang suy nghĩ, rồi trả lời:
“Mùi… ngon?”
“Hả?”
Koi chớp mắt ngơ ngác, còn Ashley thì khẽ cười. Đến lúc này, đầu óc đang cứng đờ của Koi mới dần vận hành lại, và cậu chợt nhận ra mình vừa bị trêu.
“Cậu nói gì thế.”
Koi bật cười nhẹ nhõm, nhưng Ashley lại nhíu mày, nói với vẻ nghiêm túc:
“Thật đấy, tớ lúc nào cũng muốn ăn Koi cả.”
Koi vẫn cười, lắc đầu:
“Không được đâu, tớ chẳng ngon lành gì đâu.”
Ashley nghiêng đầu, nhìn xuống cậu:
“Thật không? Nhưng trông ngon lắm.”
Rồi anh lại cúi xuống nơi mà hơi thở anh vừa chạm vào khi nãy, lần này lại cảm nhận được môi. Koi còn chưa kịp phản ứng thì Ashley đã hé miệng, khẽ cắn vào cổ.
“A… đau…”
Thực ra chẳng hề đau, nhưng tiếng rên nhỏ vẫn bật ra theo phản xạ. Chỗ bị cắn lại quá nhột, khiến Koi muốn lùi tránh, nhưng hai tay đã bị giữ chặt, chỉ đành rụt vai lại.
“Đừng làm thế.”
Koi vội nói, nhưng Ashley chỉ lặng lẽ dựng răng lên, như cắn vào một viên kẹo mềm, anh mím chặt phần thịt nơi cổ và giữ nguyên một lúc. Koi vừa nhột, vừa xấu hổ, giãy nhẹ để thoát ra.
“Thôi đi, nhột lắm.”
Giữ chặt hai bàn tay đang đẩy mình ra với Ashley là chuyện dễ như không. Nếu muốn, anh có thể ôm trọn Koi ngay tại đây và Koi sẽ chẳng biết mình đang bị làm gì.
Nhưng Ashley nén lại cơn thôi thúc đó, ngẩng mặt lên… tất nhiên là không quên áp môi vào và mút mạnh trước khi rời đi.
Ashley hài lòng nhìn dấu đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn, ánh mắt lại dời lên gương mặt Koi đang chớp mắt, vẻ mơ hồ như vừa tỉnh mộng, hoàn toàn không ý thức được chuyện vừa xảy ra. Ashley cố ý mỉm cười và hỏi:
“Ăn thêm được không?”
Koi mới “hự” một tiếng, lập tức đỏ mặt lắp bắp:
“Không… tớ đâu phải đồ ăn.”
Cậu vội rút tay khỏi tay Ashley, chạy thẳng vào căn phòng kho kiêm phòng thay đồ, chẳng buồn nói “đợi chút” hay “ra ngay đâu”.
Rầm!
Nhìn cánh cửa đóng sầm, Ashley đưa ngón cái vuốt nhẹ môi mình. Cảm giác khi nãy vẫn còn nguyên.
“Aa….”
Anh vẫn giữ tay ở môi rồi khẽ thở dài:
“Muốn ăn thêm quá.”
*
Phải 15 phút sau Koi mới bước ra. Cũng chỉ là chiếc áo phông cũ bạc màu, cổ giãn, cùng quần jeans sờn rách như mọi lần, nhưng không hiểu sao lại mất từng ấy thời gian. Ashley biết rõ lý do, nhưng giả vờ không hỏi.
“Wow, tớ tưởng cậu sẽ ăn mặc lồng lộn lắm chứ.”
“X-xin lỗi.”
Koi vội xin lỗi gãi đầu, rồi ngẩn ra khi nhìn thấy Ashley.
Khác hẳn phong cách thường ngày với áo thun và quần jeans, hôm nay Ashley mặc sơ mi xanh ánh, cài hờ vài khuy trên cùng, phối cùng quần tây xanh lá đậm ngả xám, lộ cổ chân, chân đi giày da lười màu nâu sepia. Mái tóc thường vuốt gọn bằng sáp nay xõa tự nhiên, cùng kính râm đen lớn che mắt, khoác thêm áo blazer xám nhạt, trông khác lạ đến mức Koi lần đầu tiên thấy.
“Sao thế?”
Ashley mỉm cười hỏi. Koi chớp mắt:
“Ờ… hôm nay cậu… trông khác quá.”
“Vậy à?”
Anh chỉ đáp vậy, nhưng trong lòng lại rất hài lòng. Từ tối qua Ashley đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Bình thường, anh chẳng ưa chưng diện, và nếu không liên quan đến công việc của bố thì sẽ chẳng bao giờ mặc thế này, nhưng lần này là ngoại lệ.
Koi rời cửa hàng, khoá cửa lại, rồi nhanh chóng bước đến chỗ Ashley đang đợi.
“Còn mấy bạn khác thì sao? Chắc đang vui lắm nhỉ?”
Cậu hỏi vì thật lòng tò mò việc chủ tiệc lại bỏ ra ngoài. Ashley bất ngờ nắm lấy tay trống của cậu. Koi giật mình, nhưng Ashley giả vờ như không, vừa dắt đi về hướng đỗ xe vừa đáp:
“Không biết, tớ chưa vào.”
“Vậy… được à?”
Koi cố gắng tập trung vào câu chuyện, nhưng tâm trí cứ dính lấy cảm giác tay bị nắm. Ashley biết rõ và vẫn tỉnh bơ:
“Đã nói với thư ký của bố rồi, sẽ lo liệu được.”
“Ra… vậy.”
Koi đáp, nhưng trong đầu vẫn rối loạn. Chỉ nắm tay thôi mà tim đã loạn nhịp, hôm nay Ashley lại còn đẹp hơn thường ngày. Cậu vừa ngưỡng mộ, vừa thấy có lỗi, tự hỏi một người như mình có xứng đáng đi bên cạnh không. Ý nghĩ đó khiến cậu chùng xuống, định rút tay ra, nhưng lại bị giữ chặt hơn.
“Có chuyện gì à, Koi?”
“H-ơ… không…”
Cậu chưa kịp nói hết thì nhìn thấy chiếc xe trước mặt. Không phải chiếc Cayenne quen thuộc. Koi nghiêng đầu, ngạc nhiên hơn nữa khi Ashley rút chìa bấm mở khóa, tiếng “bíp” vang lên cùng âm thanh cửa mở.
“Xe của cậu à?”
“Của bố tớ, chính xác là vậy.”
Lần này câu trả lời y như lúc nãy với ông khách, nhưng giọng điệu lại ấm áp.
“Wow…”
Ngay cả Koi chẳng rành về xe cũng không khỏi trầm trồ khi nhìn thấy nó.
“Lên đi.”
Ashley mở cửa ghế phụ. Koi vội chui vào.
Bên trong còn sang trọng hơn bên ngoài. Ghế bọc da mềm mại đến mức tự khắc khiến cậu thở ra nhẹ nhõm. Mọi chi tiết từ bảng điều khiển, hộp găng tay đến cụm đồng hồ đều sáng bóng lộng lẫy. Cậu sờ vào tay nắm cửa bọc da, trầm trồ vì độ mịn, thì Ashley đã ngồi vào ghế lái.
“Làm gì mà mải mê thế?”
“H-hả? À…”
Nghe giọng đùa cợt, Koi giật mình, cuống cuồng kéo dây an toàn nhưng tay run nên cứ lóng ngóng mãi.
“Để tớ.”
Ashley vươn tay qua người cậu, kéo dây và cài gọn vào chốt.
Ngay trước mắt Koi là đỉnh đầu của Ashley. Mái tóc bạch kim mềm mại, sáng như sợi bạc dưới nắng ở ngay tầm mắt. Koi bất giác nhớ lại lần Ashley cúi buộc dây giày trượt cho mình… và cả cảm giác bồi hồi khi đó.
Thình thịch… thình thịch…
Cậu muốn đưa tay lên chạm thử xem tóc sẽ mềm thế nào, má sẽ ấm ra sao, đường nét khuôn mặt, và… môi.
Đúng lúc đó, Ashley ngẩng lên, ánh mắt chạm nhau khiến Koi cứng người, nhìn đôi môi kia khẽ hé.
Cậu ấy… định hôn mình?
Hơi thở nóng hổi phả vào môi, khiến chúng khẽ ngưa ngứa.