Liệu Pháp Mèo Novel - Chương 28
Thế mà thấy đôi mắt hổ dữ dội đó, Haedong vẫn vênh váo xù lông, nằm rạp xuống như chẳng có gì ghê gớm.
Eng, ong.
Seo Yongwoo vừa tỉnh dậy giữa cơn ác mộng sống dở chết dở, chớp mắt mấy lần, cuối cùng mới nhận ra chuyện gì xảy ra.
“Em đúng là… Ha…”
Anh định nói gì đó, nhưng rồi chỉ lắc đầu, thở dài chán chường và úp mặt vào gối. Dáng vẻ cau mày của anh cho thấy rõ ràng là đang cố chịu đau.
Grừm.
Mặc kệ anh, Haedong cuộn mình lại ngay trên lồng ngực ấm áp ấy, nằm đúng tư thế mèo ổ bánh mì. Làm được điều mình muốn, tâm trạng cậu cũng khá lên đáng kể. Tiếng gừ gừ tự nhiên bật ra.
Cậu cố tình quay đuôi về phía mặt Seo Yongwoo, để rồi thấy bàn tay anh đẩy nhẹ ra, nhưng Haedong chẳng buồn nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế thoải mái.
Đã bảo phải sống như mèo thì cậu sẽ làm cho đúng, và không quên kèm luôn chút thù hằn dành cho kẻ đã làm trò đồi bại với hai đùi mình.
Sau khi trả thù xong, Haedong thong thả liếm lông, rửa mặt kiểu mèo. Làm mèo của Seo Yongwoo đâu phải nhục nhã gì, trái lại một buổi sáng khá dễ chịu đang dần hé mở.
Còn Seo Yongwoo thì ngồi giữa sofa, mặt cứng đờ đến đáng sợ.
***
Haedong ngồi xổm thấp xuống sát thân trên đỉnh trụ cào, ngồi tư thế bánh mì liếm môi vẫy đuôi.
Seo Yongwoo đang quan sát Haedong như vậy, khẽ thở dài nặng nề. Đôi mắt hổ vàng rực của anh có vẻ ánh lên một vệt đỏ lóng lánh. Dù ánh nhìn đó khiến Haedong khó chịu, cậu vẫn thỉnh thoảng vẫy nhẹ đuôi.
Dù sao hôm nay cũng là thời gian rảnh của mình.
“Nói chuyện đi. Nhìn đây.”
Gừm.
“Em gây sự rồi đấy. Nói xem đi.”
Seo Yongwoo hỏi bằng vẻ mệt mỏi. Thân trên anh để trần, cơ bắp săn chắc do tập luyện hiện rõ trông rất áp đảo, nhưng đó không phải điều Haedong quan tâm.
Trước cái đầu nhỏ bằng củ khoai tây như một con mèo ấy, Seo Yongwoo dùng ngón tay nghiêm mặt chỉ vào cái sofa như để mắng:
“Sao em lại dùng sofa làm bàn cào vậy?”
“Eong.”
“Cái này đặt làm theo đơn của nhà thiết kế đấy, sao cào rách hết thế. Em biết trong nhà có bao nhiêu cái cào không?”
Seo Yongwoo khẽ chọt vào giữa trán như khi mắng. Haedong chỉ thản nhiên nằm dài, rồi lăn hẳn ra, duỗi người sảng khoái.
Cái thân hình bị vò nát như quả dưa vàng giờ trải ra, kéo dài ra như que phô mai lộ cả bụng ra và lắc lư đuôi, khiến Seo Yongwoo bật cười khẽ. Cử chỉ ấy chẳng khác gì trả lời bằng ngôn ngữ cơ thể.
“Nịnh thì tha được không?”
“Ừm.”
“Còn cào Sofa nữa không?”
Tuy miệng thì đang nói lời nghiêm túc, song tay Seo Yongwoo đã trượt tới xoa nhẹ ngực và bụng Haedong. Haedong không nói gì, chỉ phì phò gừ gừ vì sướng, nhưng bỗng ánh đèn đỏ của chiếc camera xa xa chợt lọt vào tầm mắt, khiến cậu hơi giật mình và căng thẳng.
‘…Thật sự đang giận hay chỉ đang diễn nhỉ?’
Dù đã được dặn muốn gây sự thì cứ gây, nhưng thực tế là Haedong vẫn thấy e ngại. Lo sợ vụn vặt sẽ bị đẩy lên thành chuyện to hơn, cậu liếc lên và nhìn Seo Yongwoo bằng ánh mắt hoài nghi.
Seo Yongwoo bật cười khẽ như thể chẳng mấy khi để ý đến vẻ mặt cứng lại của cậu, rồi vuốt cằm một cách chậm rãi.
“Có đang để ý không nhỉ?”
‘…Chắc là tha cho rồi.’
Dù dùng sofa làm cào vẫn hơi ngượng, may mà Seo Yongwoo trông không quan tâm lắm. Chỉ có dấu vết vụng về của việc đổ chậu cây khiến anh nhìn vào đó bằng ánh mắt có phần mệt mỏi.
“…Em làm đổ chậu cây còn kiểu nghệ thuật nữa kìa.”
Rõ ràng là vừa lười dọn vừa thất vọng, nhưng Haedong chỉ ung dung nằm dài, khép nhẹ hai chân trước lại và gừ gừ. Thật ra cậu cũng hơi áy náy vì có ý định không đổ cái chậu ấy, nhưng chiếc camera khó chịu kia lại vô tình thành tấm khiên che cho mình.
‘Bảo mà cứ làm mèo cơ mà…’
Chỉ là làm đúng như được dặn thôi, Haedong ngẩng cao đầu gừ gừ một cách trơ trẽn. Nghĩ sao mà lại cứ sợ trước mặt camera liệu Seo Yongwoo có lại làm trò biến thái hay quấy rầy nữa không.
Rồi Seo Yongwoo đang vuốt ve thân mèo nằm dài, bỗng hỏi cực kỳ nghiêm túc:
“Dodong à… Có nên… tách hạt đậu không?”
“….”
“Thôi tách đi. Cái này cũng chẳng cần thiết đâu.”
Lời nói nhỏ nhẹ làm đôi đồng tử và cái đuôi Haedong phồng lên gấp đôi. Trong lúc hoảng hốt, cậu vô thức đưa chân trước che kín vùng phía dưới. Seo Yongwoo trông nghiêm túc đến mức dù anh làm gì cũng như thật. Haedong cắn vài cái vào tay anh đang sờ bụng mình rồi vội vàng chạy trốn.
Nếu hôm nay còn nghịch ngợm nữa thì chẳng biết sẽ bị trả thù ra sao, có khi còn gặp chuyện kinh khủng.
‘…Thôi, gây sự đến đây là được.’
Dù vậy, Haedong vẫn biết điều nên chỉ ngồi yên lặng. Phần trong đùi vẫn khiến cậu khó chịu nên cứ vô thức liếm vào đó, mà càng nhớ lại chuyện hôm qua, đầu óc lại càng hoang mang, trống rỗng đi.
May mắn là Seo Yongwoo không làm phiền thêm, chỉ lo quay chương trình.
Anh thật sự làm đúng theo kịch bản.
Seo Yongwoo quay cảnh một con hổ sống theo nếp sinh hoạt của loài ban đêm, ghi hình lại cảnh anh tập luyện trong phòng gym riêng trong nhà, xong rồi vào phòng tắm. Lạ là lần này anh lại mặc đồ chỉnh tề đi tắm.
Lúc nào cũng chỉ mặc áo choàng tắm hay mỗi cái quần thôi mà…
Dù là quay hình, nhưng Seo Yongwoo chỉ mặc một bộ đồ tập đơn giản thôi, mà sao nhìn lại cứ thấy không quen mắt. Haedong trốn trong góc, liếc nhìn camera lắp khắp nhà, rồi lén lút tiến ra ngồi chồm hỗm ngay trước cửa phòng tắm nơi Seo Yongwoo vừa bước vào.
Dù là quay cảnh sinh hoạt, người quay phim vẫn ra vào trong căn nhà này, thế nên chính cậu cũng cảm thấy mình phải trông chừng anh.
Haedong ngồi trước cửa phòng tắm, ngước lên nhìn cái camera lắp luộm thuộm trên trần nhà.
Camera… khó chịu quá.
Tưởng là quay đời sống thật, nhưng trong lúc quay lại có lúc ekip bàn bạc điều chỉnh, nên không khí trong nhà thay đổi rõ rệt. Trong lúc Seo Yongwoo đang tắm, Haedong cứ nằm cuộn trước cửa, mà chiếc camera trên đầu làm cậu càng thêm bứt rứt, tai cứ cụp lại.
…Chú ấy có tắm như bình thường thật không nhỉ?
Ít ra cũng nên đề phòng để không lộ hết da thịt chứ. Chắc vì có hai cô em gái nên Haedong cứ suy nghĩ theo kiểu hơi bảo thủ như vậy.
Đầu óc mèo nhỏ rối lên. Nhỡ đâu khi tắm xong mà chú bước ra rồi bị camera bắt trọn cơ thể thì sao? Chắc là sẽ khoác áo tắm mà ra… nhưng dù sao cũng khó chịu quá, hay mình trốn đâu đó nghỉ một lúc, vừa nghĩ thế ánh mắt cậu trông rõ vẻ bất an.
“….”
Bỗng nhiên, thân mèo nhỏ đang co lại run bần bật như nấc cụt giống như nín hắt hơi không nổi, thứ gì đó quen thuộc trào dữ dội lên cổ họng.
Ục, ục, ục!
Âm thanh lạ vang lên, rồi cuối cùng, trong miệng cậu phọt ra một thứ đen sệt, dính đặc, tụ thành cục.
Chết rồi.
Không phải lúc này chứ. Cậu vừa nôn ra một cục búi lông. Trước camera nữa.
Lại còn nôn thẳng lên tấm thảm chùi chân trước cửa phòng tắm. Búi lông của Haedong có màu đen đặc sệt, nên cậu càng không muốn ai nhìn thấy, vậy mà lại ra đúng lúc này.
Ôi không. Chú ấy sẽ ghét mất.
Seo Yongwoo vốn là người sạch sẽ, thấy cảnh này chắc sẽ khó chịu lắm. Mèo con hoảng loạn, luống cuống cào cào sàn như đang gom cát để lấp lại. Cậu thật sự muốn ngay lập tức hóa thành người để dọn cho sạch, nhưng có camera nên chịu chết.
Đúng là không nên nghịch trước…
Trong lúc bối rối, Haedong còn tự trách mình vô ích. Hay là làm rơi bông tẩy trang trên kệ rồi chùi tạm? Trong khi cứ quanh quẩn trước cái búi lông định xử lý thì—
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra, hơi nước bay theo cùng mùi thơm sạch mát, và Seo Yongwoo bước ra.
Anh khoác áo tắm, vừa đi vừa lau mái tóc ướt đẫm bằng khăn. Y như thường lệ, việc đầu tiên Seo Yongwoo làm là khen ngợi chú mèo đã ngồi đợi mình trước cửa.
“Lại đợi à?”
“…E-eong.”
Nghe anh nói tử tế, cậu lại càng hoảng hơn. Haedong ngước lên nhìn anh với đôi mắt đẫm nước, rồi nghẹn ngào kêu khẽ:
“E… eong…”
Giờ phải làm sao đây?
“Sao đấy, chuyện gì thế?”
Sự bối rối hiện rõ qua ngôn ngữ cơ thể. Thấy vậy, Seo Yongwoo tưởng có chuyện lớn xảy ra, vội quỳ gối xuống với vẻ mặt lo lắng. Và rồi anh trông thấy thứ đen sền sệt đang bị che đi một nửa dưới người Haedong. Trông chẳng khác gì thứ rác rưởi trong cống thoát nước nhà tắm, khiến mắt Haedong tự nhiên đẫm lệ. Cậu còn buồn hơn cả việc bị camera ghi lại, điều khiến cậu tổn thương nhất là việc chính Seo Yongwoo nhìn thấy nó.
Đúng như dự đoán, đôi mắt Seo Yongwoo nhíu lại, trở nên nghiêm trọng.
“Em nôn à?”
“E-mong…”
Haedong hoảng quá theo phản xạ cụp tai xuống hai bên, thân mình cũng rụt lại. Khuôn mặt tự nhiên hóa ra vẻ tội nghiệp đầy mặc cảm. Vừa mới gây ra đống rắc rối, giờ lại để lộ ra khối búi lông tởm lợm của mình, thứ mà cậu thật sự không muốn cho ai nhìn thấy. Nhưng giờ đến xin lỗi cũng chẳng dám, bởi đâu thể tùy tiện mà dùng ngôn ngữ cơ thể được nữa.
Seo Yongwoo thở dài nhìn qua búi lông một lúc, rồi vẻ mặt dần dịu lại:
“À, tưởng là em nôn cơ. Hóa ra là búi lông à?”
“Không đau ở đâu chứ? Vậy thì tốt rồi.”
Anh hỏi đi hỏi lại vài lần, rồi lấy khăn giấy nâng cục búi lông sẫm đen đó lên kiểm tra xem có phải nôn không. Seo Yongwoo không hề tỏ ra ghê tởm mà chỉ bình tĩnh xử lý sạch sẽ, cũng không mắng mỏ hay buông lời dọa dẫm như mọi khi.
Không thấy ghê sao…?
Haedong bắt đầu rón rén đi theo sau anh, len lén quan sát sắc mặt. Bình thường chẳng để ý người khác nghĩ gì, nhưng giờ thì khác, cậu bỗng lo sợ bị anh ghét bỏ.
“Nhìn làm gì, búi lông mèo thì đương nhiên phải có chứ.”
Ngay lập tức, anh phát hiện ra con mèo đang ngồi trên bàn, liền xoa lấy xoa để cái đầu nhỏ, vừa xoa vừa càm ràm.
“E-mong.”
“Em không chịu nói mỗi khi ốm nên chú mới giật mình thế đấy.”
“…”
“Đúng không, hả?”
Haedong hiểu ngay. Những lời đó không phải nói với một con mèo, mà đang nói với cậu, với “Haedong” trong bộ dáng con người của mình. Cậu nhớ rất rõ, những ngày đầu đến đây, dù mệt hay đau cũng chưa từng hé môi nói ra.
Câu nói ấy khiến trong lòng Haedong dâng lên một cảm xúc khó gọi tên, nên cậu cứ thế lẽo đẽo đi theo anh. Dù tình huống này chẳng hề có trong kịch bản, nhưng cậu hiểu rõ sự cưng chiều đó là thật, không hề diễn xuất.
Hóa ra đó là lý do mình mới thích ở bên chú đến thế.
Dù đêm qua bị xử tơi bời, nhưng tảng đá nặng trĩu trong tim Haedong như dần được tháo gỡ.
Buổi quay còn lại hôm đó, cậu quyết định sẽ sống đúng theo cảm xúc của mình.
Cứ làm và thể hiện đúng như mức độ mình thích Seo Yongwoo là được. Nhờ vậy, có lẽ máy quay đã ghi lại khá nhiều khoảnh khắc thân thiết. Nhưng giờ Haedong chẳng còn bận tâm đến ghi hình nữa, chỉ cần là chính mình thì chẳng có gì phải giữ kẽ cả.