Lunacy Novel - Chương 32
Trong căn phòng chỉ le lói ánh trăng mờ và vài ngọn nến, Ail ngồi đó, gương mặt tái nhợt sau một ngày một đêm chờ đợi Ruth không chợp mắt. Hắn đã hoãn toàn bộ lịch trình, kể cả lời mời khẩn cấp từ Thừa tướng Kaizel cũng bị từ chối, chỉ vì một điều đó là phải gặp được Ruth.
Dù vậy, bản thân Ail lại chẳng thấy mệt mỏi. Trái lại, đầu óc hắn ngày càng tỉnh táo, sắc bén.
Suốt cả ngày ngồi bất động như một con rối, cuối cùng Ail đứng dậy. Hắn bắt đầu bước đi chầm chậm vòng quanh căn phòng, vì lòng dạ quá đỗi bồn chồn. Ruth sẽ bước vào với vẻ mặt như thế nào? Anh sẽ nói gì đầu tiên khi thấy hắn? Còn bản thân hắn phải đối mặt thế nào?
Nếu Ruth vừa vào đã xin lỗi, tha thiết cầu xin được tha thứ, thì có thể hắn sẽ bỏ qua. Dù đã từng tuyên bố sẽ giết cho bằng được, nhưng nghe nói anh đã ngoan ngoãn quay về, thì có lẽ không có ý định bỏ trốn thật. Tuy từng có, nhưng rồi lại từ bỏ giữa chừng thì cũng có thể tha thứ.
Phải, tha thứ cũng không sao. Chỉ mới lúc trước thôi, hắn còn muốn phải trừng phạt cho tan nát mới hả dạ, nhưng càng đến gần thời khắc gặp lại, suy nghĩ đó dần phai mờ.
Nếu vẫn muốn giữ người bên cạnh thì không cần tàn nhẫn. Hắn muốn đối xử tốt với Ruth, nếu có thể. Vậy nên chỉ cần anh xin lỗi là được. Quỳ gối cầu xin, thì hắn thì sẽ tha thứ.
Nếu Ruth van nài rằng đừng hiểu lầm, rằng anh không định rời đi, thì hắn sẽ tha thứ, nhất định sẽ làm vậy.
“Điện hạ, ngài Ruth đã đến.”
Trong lúc Ail còn đang bước qua lại giữa căn phòng, giọng của Meryl vang lên từ ngoài cửa. Không đợi câu trả lời, cánh cửa đã khẽ mở, và Ruth bước vào.
Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt Ruth hiện ra gầy gò, mệt mỏi, trông như đã trải qua nhiều gian khổ. Trong khoảnh khắc, Ail đã muốn dang tay ôm anh vào lòng, muốn ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo, hôn lên gương mặt tái nhợt kia.
Cơ thể luôn thành thật hơn trái tim. Hắn theo bản năng mách bảo bước tới, nhưng ngay khi định tiến lên một bước, Ruth đã cất tiếng.
“Điện hạ là người đã bắt cóc Elsen và Erita sao?”
Bước chân Ail khựng lại.
Câu hỏi cứng rắn như nhát búa giáng xuống. Giọng nói của Ruth lạnh lùng, sắc bén, ngữ điệu không hề mềm mại, tuy bình thản nhưng trong đó vẫn ẩn chứa phẫn nộ. Đôi mắt đầy chỉ trích ấy như xuyên qua ngực Ail.
Ngực hắn đột nhiên lạnh toát, cảm giác như tim ngừng đập. Máu đang cuộn chảy bỗng hóa băng, rồi đè nặng lên lồng ngực, nặng như đá tảng.
Trong cơn nhức nhối ấy, Ail cất lời:
“Chuyện đó… thì liên quan gì lúc này?”
May mắn thay, giọng hắn không run. Ail thấy nhẹ nhõm vì điều đó.
“Có liên quan.”
“Tại sao?”
“Nếu đó là sự thật, thì thần đã rơi vào cái bẫy mà ngài giăng sẵn, tất cả các giao ước sẽ vô hiệu.”
Ánh mắt Ruth nhìn Ail đầy quyết đoán, không có lấy một tia do dự. Ánh mắt ấy vững vàng đến mức dù có giải thích thế nào cũng không thể khiến anh lung lay.
Ail siết chặt tay, ngẩng đầu, đáp lại bằng vẻ kiêu ngạo.
“Ai cho phép ngươi quyết định như thế?”
“Nếu là ngài làm thật… thì thần phải lấy lại những gì đã trao đi. Hãy trả lời thần, có phải ngài đã lên kế hoạch?”
“Phải, là ta. Nhưng ngươi không thể rời khỏi ta.”
Ail cũng trả lời đầy quyết tâm. Đôi mắt Ruth thoáng chấn động tuy chỉ trong khoảnh khắc rồi lập tức giấu kín cảm xúc, thay bằng ánh nhìn lạnh lùng, giận dữ. Anh chậm rãi cất lời:
“Tại sao ngài làm vậy?”
“Việc đó có quan trọng không?”
“Có, thần cần biết để đưa ra quyết định.”
“Quyết định gì?”
“Quyết định rời đi.”
Đôi mắt Ruth mở to đầy phản kháng, giọng cũng cao hơn một chút.
Anh đã quyết rồi. Việc quay về hoàng cung không phải để trốn, mà để xác minh, để bước ra khỏi nơi này một cách đường hoàng.
Nhận ra Ruth thực sự nghiêm túc, Ail sững người, không biết phải nói gì. Có lẽ vì hắn đã nhận ra giờ đây lời nói sẽ không còn tác dụng. Ruth không còn sợ hãi hắn, việc hắn là thái tử cũng chẳng còn ý nghĩa. Anh đang nhìn hắn với ánh mắt ngang hàng.
Ail bắt đầu rối loạn. Khi địa vị và uy hiếp không còn tác dụng, hắn không biết phải giữ lấy anh bằng cách nào.
Thế nên hắn buột miệng nói:
“Ta… không thể cho phép.”
Trước câu nói vô vọng ấy, Ruth kiên quyết đáp:
“Thần không cần sự cho phép của ngài.”
“Ngươi muốn chết à?”
“Ngài sẽ không có lý do gì để giết thần.”
“Ngươi lừa ta và bỏ trốn.”
“Thần không phải thiếp của ngài, ngài không thể giết chỉ vì thần rời khỏi hoàng cung và ngài cũng không có quyền bắt mẹ và em gái thần làm con tin.”
Ruth nói đúng, anh vẫn chưa chính thức trở thành thiếp hay phi tử. Ngay cả chức đoàn trưởng kỵ sĩ cũng đã bị tước bỏ, không có bất cứ tội danh nào có thể áp đặt.
Giờ đây, Ail không còn thứ gì để uy hiếp Ruth. Anh cũng biết chuyện Elsen và Erita là do hắn dàn dựng, nên cả con bài uy hiếp này cũng không thể dùng nữa.
Không còn lý do nào để giữ anh lại.
Chỉ vừa nghĩ đến đó, đầu óc Ail trống rỗng, chỉ còn lại một ý nghĩ: phải giữ lấy Ruth. Nhưng càng nghĩ, những ý tưởng càng trở nên tầm thường, hèn mọn.
Phải làm gì đây? Phải nói gì?
Dù suy nghĩ đến mấy, hắn cũng không tìm ra lời nào.
Trong lúc Ail còn đang do dự, Ruth lại hỏi:
“Làm ơn hãy trả lời, vì sao ngài làm vậy?”
Lý do rất đơn giản. Ail bắt cóc Elsen và Erita, dựng lên màn kịch ấy chỉ vì một lý do: để trói chặt Ruth bên mình.
Tất cả những điều khác như nắm giữ nhà Kaizel, lợi dụng quyền lực chỉ là thứ đi kèm.
Mục tiêu duy nhất của Ail là giữ Ruth lại.
Nhưng… hắn không thể nói ra điều đó.
Nếu thốt nên lời rằng “vì muốn giữ ngươi lại”, thì chẳng khác nào đang cầu xin, đang thú nhận rằng anh rất quan trọng với hắn.
Nên hắn không thể nói. Hắn không biết cách cầu xin, không biết cách van nài.
“… Vì ta cần phải làm vậy.”
“Cần cho điều gì?”
“Ta cần giải thích đến mức đó sao?”
“Vì có liên quan đến thần, nên thần có quyền được biết.”
“Ngươi không có cái quyền đó.”
“Là người bị hại, thần có quyền. Vì sao ngài lại làm vậy? Và vì sao lại bắt thần?”
Ail khẽ cắn môi trước những lời truy vấn dai dẳng của Ruth. Câu hỏi thứ hai là điều chính Ail cũng chưa tìm ra được câu trả lời, rốt cuộc là vì sao hắn lại bắt lấy Ruth, vì sao lại bất chấp đến mức đó chỉ để giữ anh bên mình, bản thân hắn cũng chưa hiểu rõ. Mà điều bản thân còn chưa hiểu thì làm sao trả lời được.
“Biết thì làm được gì? Dù lý do có là gì thì ngươi cũng chẳng thể rời đi. Biết hay không kết cục vẫn vậy, nên cũng chẳng có lý do gì để biết cả. Nếu ta không cho phép, ngươi sẽ không thể bước nổi dù chỉ một bước ra khỏi hoàng cung.”
Một trong hai câu hỏi là điều Ail tuyệt đối không thể nói ra sự thật, còn câu kia là điều chính hắn cũng không có câu trả lời. Vì vậy, hắn muốn lái sang chuyện khác, chỉ cố chấp muốn giữ Ruth lại bên mình. Nhấn mạnh rằng nếu không có sự cho phép của hắn, anh tuyệt đối không thể rời đi, nhấn mạnh tình cảnh hiện tại của Ruth, chỉ để cột chặt anh lại.
Ruth điềm tĩnh đáp lại tựa như đọc thấu tâm tư đó.
“Điện hạ không có quyền đó.”
Ý chí của Ruth kiên định. Ail bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Trong đầu hắn giờ chỉ còn mỗi một suy nghĩ: Tuyệt đối không thể để Ruth rời đi.
Chỉ cần anh bước ra khỏi căn phòng này, Ruth sẽ biến mất vĩnh viễn, sẽ trượt khỏi kẽ tay hắn như cơn gió và không bao giờ quay trở lại.
Phải giữ anh lại, dù có phải bẻ gãy chân, cũng phải giữ lại bằng được.
Ail chìm trong dòng suy nghĩ đó, đã vô thức nắm lấy cánh tay Ruth, rồi xoay người anh lại.
Bàn tay mạnh bạo của Ail khiến Ruth nhíu mày, nói:
“Xin hãy buông ra.”
“Ta nói là không được đi.”
“Ngài không thể giữ thần lại được đâu.”
“Đây là mệnh lệnh!”
Giọng Ail đột ngột cao lên. Hắn hét lên, nhưng kể cả gương mặt hắn lúc này phảng phất sát khí, Ruth cũng không hề chùn bước.
“Tôi không còn là thần tử của ngài nữa. Hợp đồng giữa tôi và ngài cũng đã vô hiệu, nên tôi không còn nghĩa vụ phải giữ nó. Giờ đây tôi chẳng có lý do gì để nghe theo lời ngài. Đêm nay, tôi sẽ rời khỏi hoàng cung.”
“Ta đã nói là không được đi mà?”
“Giờ chắc ngài cũng chẳng còn gì để đe dọa tôi nữa đâu, phải không? Tôi đã cố hết sức để giữ lời hứa với ngài, còn ngài thì sao? Ngay từ đầu đã chẳng có ý định giữ lời, vậy mà tôi vẫn ôm một tia hy vọng mà cố gắng đến tận bây giờ. Nhưng cái tôi nhận được chỉ là thế này đây. Ngài rốt cuộc đã phản bội và chà đạp tôi. Cả bốn năm qua, cả những nỗ lực tôi đã bỏ ra, ngài đều vứt bỏ không thương tiếc, ngay cả việc làm tổn thương những người tôi yêu quý.”
Lời lẽ ban đầu còn điềm tĩnh, nhưng đến cuối cùng đã trở thành tiếng gào đầy phẫn uất như muốn trào máu. Giọng Ruth run rẩy vì giận, cằm anh khẽ rung lên vì kìm nén cảm xúc, và trong đôi mắt ngẩng cao kia, ánh nhìn phản kháng cháy bừng không gì lay chuyển nổi. Ail bắt gặp ánh mắt ấy, cũng nổi cơn điên cuồng.
“Thì sao chứ? Tại sao ta phải nghĩ cho người khác?”
“Phải, ngài chính là loại người như vậy, loại người vì thứ mình muốn mà có thể làm bất cứ điều gì. Chính vì thế tôi mới phải rời đi. Tôi khinh miệt con người như ngài. Kẻ sẵn sàng phản bội, làm tổn thương người khác, hi sinh cả người thân mà không chút lương tâm chỉ để đạt được thứ mình muốn. Tôi căm ghét ngài, một người như tôi liệu có thể ở cạnh một kẻ như ngài được không?”
“Làm bất cứ điều gì để có được thứ mình muốn thì có gì sai? Ta sẽ có tất cả những gì mình muốn. Cả ngươi, quyền lực, tất cả phải thuộc về ta. Kẻ nào cản trở, ta sẽ không tha. Kẻ nào chống lại, ta sẽ giết.”
Một kẻ ngạo mạn đến tận cùng, thứ kiêu hãnh bệnh hoạn khiến người ta phát lạnh. Ruth rùng mình vì ghê tởm.
“Chính vì ngài kinh tởm như thế nên tôi mới phải rời đi. Tôi đã chờ bốn năm, bốn năm chỉ vì một lời hứa hão huyền. Vậy ra tôi ở bên ngài chỉ để rồi cuối cùng phải ra tay giết bạn bè mình sao? Nếu ngài từng coi tôi là một con người… nếu thời gian bên nhau từng có chút giá trị… ngài đã không làm thế này. Dù có không giữ lời, ít nhất ngài cũng sẽ không gài bẫy tôi.”
Nghe đến đó, Ail cười lạnh, rồi đáp lại bằng giọng lạnh thấu xương.
“Ngươi là cái thá gì chứ?”
“……”
“Tại sao ta phải nghĩ đến lập trường của ngươi? Ngươi chẳng là gì cả, chỉ là một thứ rác rưởi nhan nhản ngoài kia. Ngươi là con chó của ta, làm theo mọi lời ta bảo. Ta có thể nuôi, rồi vứt ngươi đi bất cứ lúc nào. Nhưng ngươi không được bỏ ta. Chó thì không được rời bỏ chủ.”
Đôi mắt Ruth bắt đầu run rẩy vì kinh hoàng và đau đớn. Ánh nhìn cương quyết như đã đóng băng của anh chao đảo, khiến Ail rùng mình vì một niềm khoái cảm méo mó. Hắn muốn nghiền nát ánh nhìn đó, muốn đập nát cái nhìn chống đối, phản kháng và khinh bỉ ấy.
“Ngươi nói đến quyền sao? Mạng sống của ngươi, cái chết của ngươi đều do ta quyết định. Ngươi không có quyền quyết định số phận mình. Cuộc sống của ngươi, cái chết của ngươi đều thuộc về ta. Loại như ngươi không được phép có ý chí. Ngươi là con chó của ta, đó là lý do ta bắt ngươi.”
Ruth thẫn thờ hỏi lại:
“Chỉ… vì vậy thôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Chỉ vì lý do đó mà ngài giữ tôi lại sao?”
“Con chó của ta mà dám phản kháng thì không thể tha thứ, dù ngươi có nói muốn chết cũng không được. Cho đến khi ta muốn giết, cho đến khi ta muốn vứt bỏ, ngươi vẫn là của ta. Ta tuyệt đối không cho phép ngươi suy nghĩ hay hành động theo ý mình.”
Ail tin rằng cuối cùng hắn đã thắng, hắn đã khuất phục được anh, dùng sức mạnh mà đè bẹp. Ruth sẽ tổn thương đến nỗi vỡ vụn. Hắn chắc chắn rằng từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện trốn thoát nữa.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của Ruth không còn dao động. Ngược lại, anh nhìn Ail với một ánh mắt phẫn hận còn mãnh liệt hơn trước, cất giọng như trào máu:
“Nếu có thể quay lại, tôi muốn trở về bốn năm trước. Tôi đã không nên cứu ngài trong khu săn bắn đó. Ngài lẽ ra nên bị sát thủ giết chết, không, có khi tôi chết còn tốt hơn. Nếu chết rồi, ít nhất tôi đã không phải đối diện ngài suốt bốn năm, để đến hôm nay phải rùng mình vì khinh bỉ và ghê tởm. Tôi sởn gai ốc, tôi run rẩy vì kinh tởm. Tại sao tôi lại cứu ngài? Tôi hối hận, tôi hối hận đến tột cùng. Lẽ ra tôi không nên gặp ngài. Ngài đáng lẽ không bao giờ được xuất hiện trong đời tôi… Biến khỏi cuộc đời tôi đi, vĩnh viễn.”
Giọng trầm thấp, sắc lạnh, ánh mắt lạnh băng không chút độ lượng.
Từng lời Ruth nói là từng nhát dao cắm thẳng vào tim Ail. Lưỡi dao sắc lạnh ấy chém nát trái tim hắn, khiến gương mặt Ail bắt đầu méo mó. Dù thế, Ruth vẫn không rời mắt khỏi hắn. Ánh nhìn không chút dao động, không một tia ngập ngừng. Chính ánh mắt đó khiến Ail cảm thấy đau đớn đến tột cùng, đau hơn bất kỳ lời nào.
Không thể chịu đựng được nữa. Quá đau đớn đến mức không thể chịu nổi.
Phải xóa sổ anh. Một kẻ khiến hắn đau đớn đến thế phải biến mất.
Nếu anh định rời khỏi hắn vĩnh viễn thì thà giết đi còn hơn. Như vậy, ít nhất anh vẫn sẽ mãi mãi ở cạnh hắn.
Ít ra sẽ không nói ra những lời đau đớn như thế nữa.
“Khặc…”
Ail siết chặt cổ áo Ruth, rồi bắt đầu bóp cổ anh. Hắn siết lấy chiếc cổ mảnh khảnh bằng cả hai tay, dồn toàn lực.
Ruth bất giác cảm thấy mình thật sự có thể chết. Khí quản bị chèn ép, hơi thở tắc nghẽn, cổ họng đau buốt, nhưng anh vẫn đưa tay lên nắm lấy tay hắn, định đẩy ra nhưng rồi lại buông xuống, như thể đã buông xuôi tất cả.
Đôi mắt Ail đang siết cổ anh trống rỗng đến rợn người, đồng tử màu vàng từng rực sáng giờ chìm sâu, đen đặc như hố sâu không đáy, chỉ còn lại ánh sáng điên dại của sát ý lạnh lẽo.
Đó là ánh mắt của một con thú bị thương. Một con thú bị giày vò đến tơi tả, giờ đây chỉ còn lại bản năng sinh tồn. Với kẻ như thế, anh không thể thắng được, thà chết còn hơn, thà chết còn hơn phải sống để tiếp tục nhìn thấy ánh mắt đó.
Nghĩ thế, Ruth khép mắt lại, hai lá phổi bắt đầu đau đớn. Anh ho khan, rồi dần dần, ý thức mờ đi. Nỗi đau cũng dần tan biến.
Đúng lúc ấy, khi Ruth đã thả lỏng toàn thân trong tay Ail, một tiếng gõ cửa vang lên khiến Ail bừng tỉnh.
“Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Là Meryl, có lẽ đã hoảng hốt vì tiếng động khi Ruth ngã xuống sàn mà gõ cửa.
Đến khi ấy, Ail mới tỉnh táo lại. Và khi nhìn thấy Ruth mềm nhũn dưới tay mình, hắn tái mặt.
“Ruth!”
Khi Ail buông tay khỏi cổ anh, cơ thể ấy lập tức đổ sập xuống nền và rồi Ruth bắt đầu ho sặc sụa như lên cơn co giật. Thấy anh thở dốc, xả hơi một cách dồn dập, Ail mới thở phào nhẹ nhõm.
Không chết, may quá, vẫn chưa chết. Thật lòng mà nói, hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Thế nhưng thay vì hỏi anh có sao không, thay vì nói rằng thật may mắn, lời thốt ra khỏi miệng hắn lại tàn nhẫn đến mức không tưởng.
“Nếu cái chết còn dễ chịu hơn… thì cứ sống đi, sống bên cạnh gã đàn ông kinh tởm ấy vì ta sẽ không buông tha ngươi đâu. Dù có chết, không, kể cả khi ngươi chết rồi, ta cũng không buông, cho đến khi ta phát chán mới thôi.”
Chỉ cần như thế, chỉ cần ở bên cạnh hắn là đủ. Chỉ cần còn sống và ở bên cạnh hắn là được.
Dù không trao đi chút tình cảm nào, dù có nguyền rủa hay mắng chửi hắn, như thế vẫn còn tốt hơn, còn hơn là sống xa cách, còn hơn là bị đẩy đến một nơi xa vời vợi chẳng bao giờ gặp lại, thì sống cả đời trong căm hận vẫn còn tốt hơn.
Hắn không biết thứ cảm xúc mãnh liệt này bắt nguồn từ đâu, cũng chẳng cần biết làm gì, chỉ cần dùng sức mạnh mà giữ anh bên cạnh là đủ.
Ruth vẫn đang nằm trên sàn, tay ôm cổ, thở dốc vì nghẹn thở, không hề nhìn Ail. Có lẽ từ giờ về sau, anh cũng sẽ không bao giờ nhìn hắn nữa. Trong đôi mắt ấy sẽ không bao giờ phản chiếu hình ảnh của hắn, nhưng cũng chẳng sao cả. Dù gì thì người trước mặt cũng là kẻ căm ghét hắn đến tận xương tủy, hắn chưa từng mong chờ điều gì khác.
“Ta không có lý do để giết ngươi, nhưng tốt nhất nên trân trọng mạng sống của em gái và mẹ ngươi thì hơn. Ta đã phát hiện cỗ xe trúng tên của nhà Kaizel. Kaizel dám mưu sát vị hôn thê của ta, đó là phản nghịch. Nếu còn muốn giữ lại mạng sống cho hai người họ thì ngoan ngoãn nghe lời đi. Như vậy hôn lễ giữa Jesse và Lea sẽ được tiến hành như kế hoạch.”
Cơ thể Ruth đang ho đến phát run bỗng cứng đờ lại. Anh có thể không sợ cho bản thân, nhưng lại vô cùng xem trọng mẹ và em gái. Nếu lấy mạng sống của họ ra uy hiếp, ít nhất hắn có thể giữ anh lại bên mình một thời gian. Cuối cùng thì đầu óc hắn cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
Phải, ngoài cách này ra thì không còn gì khác. Dù gì thì hắn cũng chỉ biết làm những chuyện kiểu này mà thôi và hắn cũng chỉ hiểu được chừng đó. Hắn không thể tin tưởng con người, cũng chẳng biết cách cầu xin vì chưa từng học qua. Ngay từ đầu đã không cho rằng nó cần thiết, nên cũng không bao giờ học.
Hắn chẳng biết gì ngoài đe dọa và mặc cả.
Vậy nên, không còn cách nào khác.
Phải, không còn cách nào khác.
Buông ra những lời cuối cùng, Ail quay người mở cửa rời đi. Trước sự xuất hiện của hắn, Meryl và các kỵ sĩ đang chờ bên ngoài đồng loạt cúi đầu, dè chừng quan sát sắc mặt Ail.
“Điều toàn bộ ba đội kỵ sĩ đang canh phòng ngoại vi đến bảo vệ Cung Bắc. Huy động tất cả nhân lực có thể để bảo vệ nơi đó. Nếu Ruth Kaizel bỏ trốn, mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu các kỵ sĩ. Meryl, ngươi cũng ở lại đây giám sát Ruth.”
“…… Vâng, thần rõ.”
“Và từ giờ trở đi, ngoài ta ra, không ai được phép bước vào Cung Bắc, cả khu vườn cũng không được phép đặt chân tới. Phải canh phòng nghiêm ngặt đến mức một con chim cũng không thể lọt vào. Nếu có con chim nào bay vào, hãy bắn hạ. Bất kỳ ai bước vào lập tức xử tử tại chỗ. Dù là mẫu thân, không, phụ thân của ta bước vào cũng vậy, giết hết.”
Trước mệnh lệnh rợn người của Ail, sắc mặt những kẻ đang canh gác tái mét. Nhưng Ail chẳng hề để tâm đến họ, chỉ lặng lẽ bước đi, băng qua hành lang dài.
Vừa đi qua hành lang dài, Ail vừa không ngừng tự trấn an mình.
Rằng mình không sao cả, rằng chẳng có chuyện gì xảy ra, rằng thời gian vẫn đang trôi qua như thường lệ, chẳng có gì thay đổi.
Dù sao thì cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Vậy nên không có vấn đề gì cả. Mọi thứ đã quay lại trạng thái bình thường.
Thế nhưng, cớ sao lồng ngực lại nghẹn đến mức không thở nổi―.