Passion: Diaphonic Symphonia Novel - Chương 7
Ilay nghiêng đầu, lấp lửng đáp. Qua điện thoại vang lên tiếng khớp xương kêu răng rắc.
—Mà này, Jeong Taei. Ở nhà một mình suốt hai tháng nay thấy sao? Không chán à? Cơ thể có mỏi mệt không? Tôi thì hôm nay lại thấy hơi nặng nề đây.
Ngay lúc hắn nói “hôm nay lại”, Jeong Taeui đã lỡ thấy một thứ không nên thấy. Ilay dựa nghiêng người vào giường, bàn tay lướt xuống chiếc quần boxer thay vì đồ ngủ. Và rồi không biết từ khi nào, khối thịt căng phồng bên dưới đã thình lình lộ ra ngoài.
“…”
Jeong Taeui cứng người nhìn chằm chằm vào thứ đó đang chiếm trọn cả phần dưới màn hình. Một lúc sau, cậu hoàn toàn nghẹn lời.
Dạo gần đây cứ nghĩ là không thấy mặt một thời gian, giờ thì lại phải nhìn thấy cái thứ đó qua màn hình, trong khi nó chắc cũng đã cách xa mình đến hàng trăm, hàng nghìn dặm (theo ước tính).
“Vậy là… ý anh… muốn phone sex hay gì?”
Jeong Taeui đùa với vẻ mặt chán ngán. Dù trên môi không hề có lấy một nụ cười, nhưng rõ ràng đó là một câu bông đùa.
Trên khuôn mặt Ilay, kẻ đang xoa nắn cái thứ gớm ghiếc đã cứng ngắc và áp sát màn hình, lại chẳng hề lộ vẻ hưng phấn hay căng thẳng, hoàn toàn trái ngược với thứ đang ở trong tay hắn. Trái lại, Ilay mỉm cười lơ đãng, biểu cảm nhàn nhã cứ như đang đùa cợt.
—Sao? Không muốn à? Tôi thấy cũng khá thú vị đấy chứ?
“Đến mức đó thì… tôi cảm giác đời mình đến bước đường cùng luôn rồi, nên thôi vậy.”
Bây giờ mà dập máy rồi về phòng mình luôn nhỉ? Không, dù hiện tại đang cách xa nhau, nhưng cũng phải nghĩ đến hậu họa sau này chứ.
Ilay nhìn Jeong Taeui đang lặng lẽ lùi dần khỏi màn hình, khẽ hừ một tiếng. Lạ thật, hình như góc nhìn trong màn hình có gì đó sai sai, sao mỗi chỗ đó lại trông như bị phóng đại vậy? Khi Jeong Taeui đang cố tránh nhìn vào màn hình, cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ như tiếng hơi rít qua kẽ răng.
—Taei, em quên rồi sao? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà, em là của tôi. Nếu em quên vì đã quá lâu rồi thì để tôi nhắc lại. Em—.’
“Thôi thôi, rốt cuộc anh muốn gì chứ?!”
Nghe lại cái câu mà hắn đã tẩy não mình đến cả trăm lần, sống lưng Jeong Taeui chợt ớn lạnh, vô thức ngắt lời hắn mà hét lên. Và câu trả lời xuất hiện ngay lập tức.
—Cởi quần ra đi.
Mới được yên ổn hai tháng thì cái tên này…
“Này, Ilay, dù tôi không biết bao giờ anh mới quay lại, nhưng tôi nghĩ đợi khi về rồi thì anh thích làm gì cũng được—.”
—Một tháng.
“Hả?”
— Một tháng nữa tôi sẽ về. Vậy nên Taei, để giúp em đỡ khó xử, tôi sẽ cho em một gợi ý. Giữa việc chịu khổ ba tháng dồn lại trong một đêm, với việc giải quyết trước hai tháng qua điện thoại rồi chỉ còn một tháng chịu trong một đêm, em nghĩ cái nào có lợi cho mình hơn?
Nghe đến đó, Jeong Taeui bỗng á khẩu. Đúng là một góc nhìn mới mà cậu chưa từng nghĩ đến. Nhìn gương mặt đờ đẫn của Jeong Taeui qua màn hình, Ilay lại khẽ gật đầu.
—Cởi ra đi.
Chết tiệt, lần này thì mắc bẫy thật rồi. Nếu bây giờ tìm cách cho qua chuyện hoặc dập máy thì đúng một tháng sau, cậu sẽ phải chịu hậu quả nặng nề.
Jeong Taeui trừng mắt nhìn Ilay trong lúc đưa tay xuống lưng quần. Nhưng sau một hồi đấu mắt không lời kéo dài hàng chục giây, cuối cùng cậu cũng chịu thua, cởi quần ra.
Đáng lẽ không nên nghe điện thoại này ngay từ đầu. Tốt nhất là nên nghe radio rồi đi ngủ thôi. Nhưng hối hận thì cũng đã muộn.
Đột nhiên Jeong Taeui nổi lên cơn bực bội, cầm cái quần vừa cởi ra ném thẳng vào màn hình, nhưng nó chỉ rơi phịch xuống đất một cách vô dụng. Sau tấm màn hình, chỉ còn gương mặt của Ilay đang cười đểu.
“Rồi, sao nữa? Anh muốn tôi cởi cả đồ lót luôn à?”
—Dĩ nhiên rồi.
Jeong Taeui lườm gã trắng bệch kia, trút hết vẻ khó chịu lên hắn. Dù cậu có hét lên hắn cũng chẳng nhúc nhích lấy một cái lông mày. Jeong Taeui tiếp tục trừng mắt nhìn, rồi tức tối cởi luôn đồ lót và ném về phía màn hình. Cậu thoáng nghĩ nếu nó mắc vào góc màn hình che đi cảnh tượng phía sau thì tốt biết mấy, nhưng kiểu gì thì mấy mong muốn này chẳng bao giờ thành sự thật.
Giờ thì dù cậu có trần truồng cũng chẳng có gì lạ, nhưng đứng khỏa thân trước màn hình mà nhìn kẻ bên kia đang xoa nắn thứ của hắn, cảm giác đúng là… vi diệu. Vi diệu hay phải nói là khó chịu nữa thì không biết.
—Ngồi xuống đi. Đừng cứ đứng trừng trừng như thế.
Cái thái độ thản nhiên của hắn cũng khiến Jeong Taeui phát bực. Nhưng dù sao hắn vốn là kiểu người như thế maf.
Jeong Taeui giữ nguyên vẻ mặt bực bội, ngồi phịch xuống ghế. Thậm chí cậu còn gác chân lên, phơi bày toàn bộ cơ thể như thể muốn thách thức hắn.
“Vậy này có vừa mắt chưa?”
—Aa, rất vừa mắt. Cảnh sắc thật tuyệt mỹ.
Thứ đang chiếm gần hết màn hình bên phía Ilay dường như càng to hơn. Jeong Taeui bỗng thấy hớ, nhưng vì đã trừng mắt nhìn hắn rồi, mà giờ đột nhiên quay đi thì cũng kỳ.
Không hiểu sao, cứ mỗi lần nói chuyện với tên này, cậu lại tự đào mộ chôn mình thế nhỉ…
“Nhìn giữa hai chân đàn ông mà cũng gọi là tuyệt mỹ hả?”
Jeong Taeui định mỉa mai hắn một câu. Nhưng ngay lúc đó, thứ đang nằm trong bàn tay trắng nhợt kia càng trở nên cương cứng.
Ilay cười, ánh mắt lạnh lẽo ánh lên nét cười. Cậu đã nhìn đôi mắt đó suốt mấy năm trời, nhưng mỗi khi hắn cười, cậu vẫn thấy xa lạ. Không hiểu sao chỉ cần hắn cười, gương mặt đó lại trở nên khác biệt đến kỳ lạ.
—Đương nhiên là tuyệt mỹ rồi. Khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra lại chỉ muốn dập máy chạy trốn, hoặc nếu không thì cũng muốn thắt cổ tự tử ngay tại chỗ. Cái vẻ cố che giấu đó thật sự đẹp đẽ vô cùng.
“……!”
Đây chính là lúc cậu cảm nhận rõ ràng cái tính cách khốn kiếp của hắn đến tận da thịt.
“……Thấy vui lắm hả?”
Cậu hỏi bằng giọng điệu đầy châm chọc, hàm ý rằng cái tính cách như thế thì có gì hay. Nhưng Ilay lại đáp theo một hướng hoàn toàn khác.
—Lúc đầu thì tôi không định như thế này đâu, nhưng mà nhìn thấy em lại khiến tôi hưng phấn rồi. Hai tháng qua tôi chỉ có thể tưởng tượng trong đầu. Giờ nhìn thấy em thực sự thế này, cảm giác dưới này như co thắt lại, đau đến tê dại.
Cái giọng nói trầm thấp và điềm nhiên của hắn không hề ăn nhập với thứ đang dựng thẳng tắp kia.
Ánh mắt hắn khóa chặt lấy cậu, giọng nói trầm xuống, xen lẫn những hơi thở phảng phất khoái cảm. Bàn tay hắn chậm rãi vuốt ve phần hạ thân, tất cả những điều đó bất giác đâm thẳng vào lồng ngực Jeong Taeui. Đúng như lời hắn nói, cảm giác như tim cậu cũng co thắt theo.
Gáy bỗng nóng bừng.
Khốn thật, ở cạnh tên này quá lâu, đầu óc mình cũng có vấn đề rồi.
—Taei. Dang chân ra hơn nữa đi. …Taei.
Mẹ nó, chính mình cũng ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Jeong Taeui chỉ còn biết tự cầu nguyện rằng ít nhất bản thân sẽ không có phản ứng gì đáng xấu hổ. Cậu tựa đầu vào ghế, muốn nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt đen thẳm đang giam cầm ánh nhìn cậu không cho phép điều đó.
Taei, hắn lại gọi tên cậu. Cùng lúc đó, một dòng dịch trắng đục bắn lên màn hình. Những vệt mờ bám lên màn hình, chậm rãi chảy xuống, phía sau đó, đôi mắt sắc lạnh của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
“……”
—..Dù sao thì, không có em bên cạnh cũng chẳng vui chút nào.
Nghe câu đó, cơn bực bội mà cậu vừa quên đi chợt bùng lên lần nữa. Tên khốn này, chỉ mới vài giây trước nó còn bắn đầy lên cái màn hình mà người ta đang nhìn chằm chằm, vậy mà giờ lại bảo là không tốt?
Nhưng trước khi Jeong Taeui kịp bật ra tiếng quát, Ilay đã đưa ngón tay lướt qua màn hình, quệt đi vết tích còn sót lại. Jeong Taeui bất giác rụt người lại, cảm giác như chính ngón tay ấy đang lướt thẳng qua mình vậy. Ilay mỉm cười nhạt.
—Ừm, em cũng cần được giải tỏa mà, nhưng nếu xa nhau thì đâu có làm được. Tiếc quá nhỉ.
“…Không có gì đâu. Anh không cần phải quan tâm đến chuyện đó chút nào cả.”
Bên này ngược lại mới thấy sợ nếu bên kia lao vào bảo sẽ giải tỏa giúp.
Nhưng vì chút lòng tự trọng vớ vẩn, Jeong Taeui nuốt lại câu nói đó, chỉ chậc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng rồi trừng mắt nhìn hắn.
“Rồi, giờ nói đi. Liên lạc tôi làm gì?”
Khi đầu óc đã nguôi ngoai phần nào, chủ đề mà tên này cứ lập lờ lúc nãy lại hiện lên trong tâm trí. Nhưng Ilay chỉ im lặng nhìn Jeong Taeui mà không nói gì. Một lúc sau, hắn khẽ thì thầm như thể tự nói với chính mình.
—Em thật sự không nghĩ rằng tôi gọi chỉ vì muốn hỏi thăm sao?
“Bỏ mấy lời vòng vo đó đi, nói thẳng ra xem nào. Gì đây, anh quan tâm đến tin tức của chú tôi à? Hay đột nhiên lại thấy tò mò về UNHRDO?”
Đến chuyện hỏi thăm cũng phải tùy người mà hỏi, Jeong Taeui nghĩ thế rồi cất tiếng. Ilay gõ nhẹ ngón tay lên bàn cạnh giường vài cái, rồi hắn nhún vai như thể chẳng còn quan trọng nữa.
—Huấn luyện viên Jeong Changin đến đó à? Đáng tiếc thật, giá mà tôi cũng có thể gặp anh ta một lần.’
“Nói vậy mà mặt chẳng có chút gì tiếc nuối hết. Nếu thật sự tiếc thế thì gặp vào tháng sau đi. Chú ấy sẽ quay lại đấy.”
—Hửm…?
“Tháng sau ở Frankfurt có diễn đàn công nghệ hàng không quốc tế, chú nói sẽ đến. À đúng rồi, anh Jae cũng tham gia, nên có lẽ với tôi đó sẽ là ngày đoàn tụ gia đình hiếm hoi đấy.”
Giờ mặc quần áo lại được chưa nhỉ? Dù gì cậu cũng muốn mặc ít nhất là đồ lót vào. Cơ mà tên kia xong việc rồi thì cũng nên dọn dẹp cho gọn vào đi chứ. Nghĩ đến đó, Jeong Taeui lặng lẽ kéo quần áo lại, và rồi cậu chợt nhận ra.
Ilay đang chống cằm, lặng lẽ nhìn mình mà không nói gì.
“…Gì.”
— Anh ta nói đến chuyện đó sao…? Thế em định đi Frankfurt à?’
Trong giọng nói hắn có chút gì đó chát đắng. Jeong Taeui ngừng tay đang kéo quần áo lại, lặng im nhìn hắn. Một vài giây trôi qua, không ai nói gì.
“…Có lẽ tôi sẽ đi. Tôi nghe nói lần này sẽ không có thời gian ghé qua Berlin đâu. Cả chú tôi và anh Jae cũng vậy.”
—Tiếc quá nhỉ.
“Cái gì tiếc?”
—Lại hẹn gặp lần sau vậy.
Jeong Taeui lại im lặng. Nhưng lần này, khoảng lặng ấy kéo dài hơn một chút so với lúc nãy. Cậu ném bộ quần áo đang cầm trong tay sang một bên, ngồi thẳng dậy, mắt hướng về màn hình.
“Tóm lại, ý anh là bảo tôi đừng đi?”
—Đúng vậy.
“Kể cả khi tôi muốn đi để gặp gia đình mình?”
—Lần sau đi.
“…”
—…
Jeong Taeui nhìn chằm chằm Ilay với vẻ mặt không thể tin nổi, rồi đôi mắt cậu dần ánh lên sự bực bội. Sự bực bội đó chẳng mấy chốc trở thành cơn giận dữ.
“Tôi không thích.”
—Ngoan ngoãn ở yên đó, đừng đi lung tung.
“Anh thì tha hồ ra ngoài, còn tôi thì phải ru rú ở nhà á…!?”
—Đừng đi’
“Tôi không thích!”
Thực ra cũng không phải là cậu cực kỳ muốn đi đến mức không chịu nổi, cũng không phải là cậu có quyết tâm phải gặp chú và anh trai bằng mọi giá trong dịp này. Nhưng nghe cái giọng lạnh lùng, dứt khoát của hắn mà cơn giận kìm nén bấy lâu lại trỗi dậy.
Ngay khi cậu vừa phản bác, ánh mắt của Ilay đột nhiên tối lại.
—Jeong Taei. Đừng đi.
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên từng chữ một, sắc bén như lưỡi dao cứa vào tai. Nghe thấy thế, phần yếu mềm trong lòng Jeong Taeui lại trỗi dậy. Nhưng ngay khi nhận ra sự dao động đó, cậu liền cảm thấy một sự tự giễu cợt tràn lên.
Cuộc đời cậu rốt cuộc đã thành ra thế này đây. Đến cả nơi muốn đi cũng không được, người muốn gặp cũng chẳng được gặp.