Passion: Diaphonic Symphonia Novel - Chương 70
Nơi đó nằm ở một vị trí nhạy cảm, ở ngay ranh giới giữa khu dân cư và khu thương mại.
Một con hẻm đủ rộng cho hai hoặc ba chiếc ô tô đi qua, không có đèn giao thông, cứ thế đi lại.
Hai bên con hẻm là các cửa hàng và nhà ở đối diện nhau.
Đã nửa đêm nên đường phố vắng tanh, dãy cửa hàng san sát hầu hết đều đóng cửa. Lác đác ánh đèn hắt ra từ những cửa hàng đã kéo cửa sắt xuống.
Giữa những cửa hàng đó, có một tòa nhà yên tĩnh và hòa lẫn vào không gian đến mức khó mà nhận ra ngay.
Vẻ ngoài giản dị của nó toát lên vẻ tĩnh mịch.
Lối vào nằm ở góc khuất bên hông tầng một.
Christoph không chút do dự, bước thẳng xuống cầu thang qua lối vào đó, Jeong Taeui chậc lưỡi, theo sát phía sau.
Cái khí thế nghênh ngang bước đi của cậu ta khiến cậu cứ thế đi theo, nhưng cái gã đàn ông này định làm gì khi một mình xông vào sào huyệt của địch như vậy, cậu hoàn toàn không hiểu nổi.
Nếu cậu không nghe nhầm thì rõ ràng đó là quán của Richard.
Vậy thì những kẻ đang trấn giữ bên trong quán phần lớn đều là thuộc hạ của hắn, ít nhất cũng không phải là người cùng phe với bên này.
“…… Cậu ổn không?”
Jeong Taeui lên tiếng hỏi, Christoph đang đi phía trước quay đầu lại, ánh mắt như muốn hỏi ‘cái gì’. Nhìn cái vẻ thản nhiên đó, Jeong Taeui nhún vai.
Christoph Tarten.
Cậu đã nghe vô số lời đồn đại về cậu ta, rằng đây là nhân vật chính của phiên bản Cánh Đồng Chết ở châu Âu, một tên điên nguy hiểm tột độ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến cái uy lực đó.
Cái khả năng áp đảo khi cậu ta xé nát hai ba người một cách dễ dàng trong chớp mắt, ngay cả trong cái quá trình thảm khốc đó, cậu ta vẫn dẫm đạp lên chúng mà không hề hấn gì, dù máu của đối phương có vấy đầy người.
Cậu đã từng chứng kiến một con quái vật khác, thậm chí còn sống cùng hắn nên đã quen với sự kinh ngạc ở một mức độ nào đó, nhưng lồng ngực khi chứng kiến cảnh đó vẫn lạnh buốt.
Nhưng dù vậy đi chăng nữa, Jeong Taeui biết rõ cậu chỉ có thể tự bảo vệ bản thân chứ không thể trở thành một lực lượng đáng kể cho Christoph khi đi cùng để xông thẳng vào sào huyệt của địch, lòng cậu không khỏi nặng trĩu.
Trong đầu thoáng nghĩ đến việc báo cảnh sát để làm náo loạn bên trong quán, nhưng cậu cũng biết rõ trong trường hợp này cảnh sát chẳng giúp ích gì.
Jeong Taeui suy nghĩ hồi lâu nhưng không thể nghĩ ra được một kế hoạch nào khả thi khi chưa nắm rõ tình hình, nên chỉ biết chép miệng đắng chát.
Thôi kệ đi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ như vậy, Christoph đã bước xuống trước cậu bốn bậc thang và không chút do dự đẩy cánh cửa gỗ ra.
Ánh mắt của những người trong quán đồng loạt đổ dồn về phía họ.
Jeong Taeui theo sát Christoph bước vào, cảm nhận rõ ràng những ánh mắt soi mói đang đổ dồn về phía họ.
Ánh mắt đó chủ yếu tập trung vào Christoph, sau khi lướt qua cậu ta một lượt rồi mới chuyển sang người đi cùng là Jeong Taeui.
“…… Chà…,quán này trông đẹp đấy.”
Jeong Taeui chỉ có thể thốt ra lời đó.
Những ánh mắt kinh hãi nhìn Christoph xuất hiện với đầy máu trên người, cũng đồng thời quy chụp Jeong Taeui đi cùng cậu ta là cùng một loại người và nhìn cậu với ánh mắt tương tự. Ánh mắt đó thực sự rất khó chịu.
Christoph kìa, Christoph Tarten kìa, những tiếng thì thầm khe khẽ lọt vào tai Jeong Taeui.
Theo dõi những giọng nói lẫn lộn giữa ngạc nhiên, địch ý rõ ràng, bất an và sợ hãi đó, Jeong Taeui đảo mắt nhìn quanh quán.
Nơi này trông không khác gì một quán bar bình thường.
Bên trong có một quầy bar được nâng cao hơn một chút, xung quanh bày các bàn dài, diện tích cũng tàm tạm.
“Mọi thứ đều ổn, chỉ là thành phần không được vừa mắt cho lắm. Cả khách lẫn nhân viên……”
Jeong Taeui khẽ nhíu mày lẩm bẩm.
Cậu cũng đã đoán trước được phần nào, nhưng trong số những người đang ngồi bên trong, có không ít gương mặt quen thuộc. Hầu hết những gương mặt quen thuộc đó đều là những người cậu đã thấy ở Cánh Tây, những thuộc hạ của Richard.
Dù chỉ có ba bốn người quen biết, nhưng vậy thì những người còn lại cũng có lẽ tương tự như vậy. Nhìn cái cách họ nhìn Christoph thì rõ ràng họ không phải là người cùng phe với bên này.
Mong hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc suôn sẻ, Jeong Taeui thầm cầu nguyện rồi khẽ hít một hơi dài.
“Christoph!”
Một giọng nói trong trẻo gọi tên Christoph từ phía bên trong vọng ra.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục nửa trang trọng, không quá cứng nhắc cũng không quá xuề xòa, đang ngồi ở một bên quầy bar đứng dậy bước về phía họ khi nhìn thấy hai người mới đến. Nhìn bộ dạng và vẻ quen thuộc của anh ta, thì có vẻ như người này làm ở đây, hơn nữa có lẽ cũng có địa vị không nhỏ.
Christoph đang bước vào phía trước hướng mắt về phía người gọi tên mình. Và ngay khi xác nhận được người đó, cậu ta hơi mở to mắt và dừng bước.
“Erich!”
Có vẻ như họ quen nhau.
Người đàn ông tên Erich dang rộng hai tay, cười tươi rói bước tới.
“Ôi chao, đã bao lâu rồi nhỉ? Hình như là từ sau lần gặp ở Serbia thì phải? Rất vui, rất vui được gặp lại cậu. …… Mà khoan đã, máu me gì thế này, cả người cậu toàn là máu! Cậu bị thương ở đâu à?”
Người đàn ông tiến sát đến Christoph, định vỗ vai cậu ta thay vì bắt tay, nhưng khi Christoph trừng mắt nhìn dữ tợn vào tay anh ta, người này lẩm bẩm “À, đúng rồi, đã từng như vậy mà” rồi mỉm cười. Sau đó anh ta mới nhận ra Christoph đầy máu và tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng nhìn cái vẻ mặt không chút lo lắng, chỉ mang tính xã giao của câu hỏi “Cậu bị thương ở đâu à?”, Jeong Taeui hiểu ra.
Vậy thì người đàn ông này có lẽ là người đã biết Christoph là người như thế nào.
“Sao anh lại ở đây?”
Christoph cau mày hỏi người đàn ông. Anh ta khẽ nhướn mày rồi bật cười thành tiếng.
“Tôi chẳng phải là kẻ lang bạt sao? Ở đâu cũng có thể là nhà mà.”
“Anh đến đây từ khi nào?”
“Ở đây á? À, tôi đến Đức cách đây tám tháng, đến Dresden cách đây hai tháng. Đến chỗ này cũng hai tháng rồi.”
Người đàn ông nhún vai nói.
Christoph định nói gì đó nhưng rồi lại im bặt. Vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
“Anh cũng theo phe Richard rồi sao?”
Giọng Christoph lập tức trở nên lạnh lẽo. Người đàn ông ngạc nhiên mở to mắt rồi giả vờ nhăn mặt.
“Cậu nói gì vậy. Tôi chỉ là người được Richard thuê thôi. Dưới trướng anh ta đột nhiên thiếu người nên mới nhờ tôi trông coi quán một thời gian cho đến khi tìm được người. Cậu cũng biết tôi mang ơn Richard mà. Người quen cả, sao tôi nỡ từ chối chứ?”
“Vậy là vì cái ơn đó mà anh theo phe Richard, ý anh là vậy đúng không?”
“Ấy ấy, Christoph, phải nghe người ta nói hết câu chứ. Tôi vừa là bạn của Richard, vừa là bạn của cậu mà, đúng không? Nếu tôi không phải là bạn cậu thì vì cái gì mà ở Serbia tôi lại mạo hiểm tính mạng cứu cậu? Cái đầu gối bị thương hồi đó đến giờ trời mưa vẫn còn nhức nhối đây, nhưng tôi chưa bao giờ oán hận cậu hay hối hận về chuyện đó cả.”
“……”
Christoph im lặng nhìn người đàn ông, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo. Đó là khuôn mặt của một người mà mọi chuyện đã đi chệch khỏi dự tính.
“……Vậy thì, Erich, anh định dùng chuyện khi đó để cản trở tôi sao?”
Christoph lạnh lùng nói, người đàn ông kia trợn tròn mắt vẻ kinh ngạc. Anh ta giơ hai tay lên trời, làm bộ kêu lớn:
“Trời ơi, tôi mà lại cản trở cậu sao! Tuyệt đối không có chuyện đó! Việc của bạn bè thì tôi sẵn lòng giúp đỡ hết mình, chứ không bao giờ gây cản trở! Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao!”
Trước lời lẽ tha thiết kêu gọi tình bạn của người đàn ông, vẻ mặt Christoph càng lúc càng trầm xuống, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ dữ tợn.
Jeong Taeui nhìn người đàn ông vui vẻ đến mức náo loạn này, rồi liếc mắt sang Christoph. Christop trông như thể đang gặp phải vận xui khủng khiếp.
Qua những gì cậu đoán được, người đàn ông này có vẻ quen biết cả Richard lẫn Christoph, trước đây đã từng bị thương nặng ở đầu gối để cứu mạng Christoph, đồng thờ anh ta cũng có vẻ nợ Richard một ân tình nào đó không rõ.
Christoph lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông hoạt bát đã đón tiếp cậu ta với vẻ mặt vô cùng niềm nở rồi tặc lưỡi một tiếng, hơi ngẩng đầu lên và lạnh lùng nói:
“Gọi Richard ra đây. Tôi có việc cần gặp hắn.”
“Richard á? …… Tôi có thể hỏi là chuyện gì không?”
Người đàn ông hoạt bát tên Erich nghiêng đầu vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy tên Richard, rồi thận trọng hỏi. Vẻ mặt Christoph trở nên cau có.
“Đó không phải là chuyện anh nên biết, Erich. Tôi đến đây có chuyện cần giải quyết với hắn, và tôi biết hắn ở đây. Nếu hắn trốn không chịu ra, tôi sẽ đập tan cái quán chết tiệt này. Nếu anh không muốn thấy quán tan tành thì mau dẫn Richard ra trước mặt tôi.”
“Cái gì cơ?! Cái thằng nhãi này dám xông vào quán người ta mà……!!”
Đó là tiếng hét của một người đàn ông đứng cách họ vài bước chân.
Người đàn ông này Jeong Taeui đã từng chạm mặt vài lần ở Cánh Tây, từ khi hai người bước vào quán đã nhìn họ với ánh mắt đầy địch ý, giờ nghe Christoph nói vậy thì nổi giận đùng đùng xông lên.
Christoph liếc mắt nhìn về phía đó. Người đàn ông hất tay người đang cố gắng ngăn cản mình ra và sải bước về phía họ.
“Đây không phải là chỗ mày nên đến, thằng điên! Ở nhà chạm mặt nhau tao còn thấy ghét, đây là đâu mà mày dám xông vào hả?! Cái thứ như mày mà dám nói chuyện đó hả? Gọi Richard ra không thì mày đập quán hả?! Được thôi, thử xem, trước khi đập được quán thì mày phải hạ tao đã, thử xem, làm được không!”
Người đàn ông nắm chặt nắm đấm, giơ lên lắc lắc ngay trước mũi Christoph, khiến cậu liếc đôi mắt thờ ơ đang nhìn gã. Jeong Taeui thấy Christoph khẽ nắm tay lại.
Kẻ đầu tiên là tên đó rồi, Jeong Taeui nghĩ rồi khẽ liếc mắt đi.
“Này anh bạn kia sao lại thế! Bạn tôi đến mà anh cư xử hung hăng vậy thì còn ra thể thống gì nữa, hả! Mau xéo đi cho khuất mắt!!”
Người vừa vỗ mạnh vào lưng người đàn ông kia vừa hét lên như vậy chính là Erich, người nãy giờ vẫn tươi cười nói không ngừng trước mặt Christoph.
Erich vừa quát “Đừng có cãi lại quản lý, mau xéo đi, bạn tôi đấy, bạn tôi!” với người đàn ông đang lầm bầm phản đối, vừa đẩy mạnh gã ra một cách nhanh chóng, rồi quay lại phía Christoph cười tươi:
“Xin lỗi cậu nhé, mong cậu thông cảm cho. Mấy tên ở đây hầu hết đều rất nghe lời Richard, cậu cũng biết mà, phải không? Hả? Nể mặt tôi mà bỏ qua cho đi. À đúng rồi, lại đây, lại đây. Hôm nay vừa có một loại rượu cực kỳ quý hiếm đấy! Vừa nghĩ sao hôm nay mình may mắn thế, hóa ra là cậu định đến. Nào, mau lại đây ngồi đi. ―À, kia là bạn đi cùng Christoph đúng không? Cậu cũng lại đây đi, lại đây.”
Erich không biết từ lúc nào đã dẫn Christoph đến một chỗ trống bên trong quầy bar.
Jeong Taeui đi theo họ cách vài bước chân, không khỏi thán phục.
Người đàn ông đó, bất kể anh ta là ai, đã dẫn Christoph đến ghế quầy bar mà không cần chạm vào người cậu. Có vẻ như anh ta rất hiểu thói quen hễ có ai đưa tay đến gần là Christoph sẽ phản xạ né tránh.
Thật là lợi hại, Jeong Taeui thầm nghĩ rồi đi theo, lúc đó Christoph đã ngồi xuống chiếc ghế Erich vừa kéo ra.
Nhưng có vẻ như Christoph không hẳn là bị bất ngờ mà là nửa tự nguyện nghe theo, dù vẻ mặt cậu ta không hài lòng nhưng cũng không hề nổi giận.
“Nào nào, để tôi xem hôm nay có loại rượu gì đặc biệt nhé―.”
“Không cần, gọi Richard ra đây. Tôi cần gặp hắn ngay lập tức.”
Christoph lạnh lùng nói, rồi úp ngược chiếc ly anh ta vừa đưa xuống đất. Erich chậc lưỡi vẻ tiếc nuối. “Ôi chao, rượu ngon thế này mà…” anh ta lẩm bẩm lắc đầu, không trả lời Christoph mà quay sang Jeong Taeui ngồi bên cạnh cười thân thiện: “Cậu đây muốn dùng gì nào? Cứ gọi thoải mái, tôi bao.”
“Vậy thì cho tôi cái loại rượu quý hiếm đó đi. Phần của Christoph tôi uống thay cho. Hôm nay xem ra vận may của tôi tốt thật.”
Jeong Taeui nói khẽ, Erich khựng lại rồi bật cười lớn. Anh ta vỗ mạnh vào vai Jeong Taeui.
“Cậu bạn thú vị đấy, thú vị thật! Được thôi, cho cậu đây. Loại rượu này là―.”
“Erich.”
Christoph lạnh lùng ngắt lời Erich. Giọng cậu ta trầm thấp và lạnh như băng, ẩn chứa ý tứ nếu anh ta còn dám lảng tránh thêm một lần nữa thì cậu sẽ lật tung mọi thứ lên.
Jeong Taeui nhạy cảm nhận ra ý tứ đó, có lẽ Erich cũng vậy, anh ta chợt biến sắc rồi thở dài một cách khoa trương đến nỗi tưởng như đất lún xuống. Kỳ lạ thay, nếu là người khác làm vậy thì trông thật lố bịch, nhưng người đàn ông này lại trông thật sự ỉu xìu và bất lực, khiến người ta mềm lòng.
Có lẽ mình hiểu được năng lực của người đàn ông này rồi…, Jeong Taeui nghĩ thầm rồi mân mê ly rượu . Ở bên cạnh, Erich đã ngồi xuống trước mặt Christoph với vẻ mặt nặng trịch.
“Christoph, cậu nể mặt tôi một lần được không? Richard chắc chắn đang ở trong quán này nhưng bây giờ anh ta đang tiếp một vị khách rất quan trọng nên không thể nào bảo ra được.”
“Đó không phải chuyện của tôi. Tôi cần giải quyết xong việc rồi đi ngay.”
“Này Chris, làm ơn hiểu cho tôi đi mà. Cậu cũng biết tôi mang ơn Richard nhiều thế nào mà. Anh ta tin tưởng giao quán cho tôi, nếu trong thời gian tôi trông coi mà quán xảy ra chuyện không hay thì tôi còn mặt mũi nào nhìn mặt nữa? Xin cậu đấy, nể mặt tôi một lần thôi. Tôi không có ý không dẫn anh ta ra đâu, chỉ cần vị khách quan trọng kia đi rồi tôi sẽ báo ngay. Hả? Chờ một chút thôi, một chút thôi.”
“Tôi đã bảo đó không phải chuyện của tôi―.”
“Ối, ối ối ối……, đầu, đột nhiên đầu gối tôi…… Cái đầu gối này khiến tôi không thể làm việc đàng hoàng ở đâu được…… Trong lúc đó Richard lại tin tưởng giao quán cho tôi, tôi biết ơn anh ấy lắm…… À, nhưng tất nhiên tôi vẫn nghĩ mình đã hy sinh cái đầu gối này để cứu được cậu là một điều vô cùng may mắn!”
“……”
Ánh mắt Christoph như tóe lửa xanh lè, bàn tay nắm chặt trên mặt bàn run rẩy khe khẽ.
Christoph im lặng như vậy vài giây rồi cuối cùng thở dài một cách cay đắng, buông lỏng nắm tay. Cậu nhìn Erich với ánh mắt khó chịu ra mặt và hỏi:
“Cái vị khách quan trọng đó khi nào thì đi?”
“Ừm? À, cái đó thì…… Họ vừa mới đến nên chắc cũng mất một lúc đấy…… Cậu cứ chờ đi, dù vị khách đó chưa đi thì tôi cũng sẽ tìm cơ hội thích hợp để lẻn ra báo cho Richard. Chắc anh ấy mà biết cậu đến thì sẽ chạy ra ngay thôi.”
Nghe anh ta nói vậy thì có vẻ như mối quan hệ của họ rất tốt, nhưng Jeong Taeui lại nhớ đến cái cảnh hai người kia vừa lao ra đã có thể cho nhau một cú đấm chéo mặt mà không hề nao núng, cậu lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.
Christoph trừng mắt nhìn Erich với vẻ khó chịu – có vẻ như đây không phải lần đầu tiên cậu bị lôi kéo vào chuyện như thế này – rồi thở dài thườn thượt.
“Một tiếng. Tôi sẽ không đợi lâu hơn đâu, tự anh liệu mà làm.”
“Một tiếng? Nhanh vậy sao?! À, không, không phải, ừ, chắc chắn sẽ có kẽ hở thôi.”
Erich vừa lật giọng kêu oai oái vừa nhìn Christoph bày ra vẻ mặt như sợi dây kiên nhẫn sắp đứt, liền nhanh chóng đổi giọng cười hề hề.