Passion: Diaphonic Symphonia Novel - Chương 83
Thật ra nghĩ kỹ thì trong tình huống này, điều gây sốc cho bọn họ không phải là thể diện của Jeong Taeui, mà chính cấu trúc não bộ của Christoph khi hỏi một câu hiển nhiên như “Bị đánh à?” mới là điều gây sốc hơn cả.
Một bầu không khí vô cùng vi diệu đang bao trùm.
Giữa những người đàn ông bê bết máu nằm la liệt như xác chết, bầu không khí căng thẳng tột độ, sục sôi giận dữ và hiếu chiến vừa nãy đã nguội lạnh một cách khó hiểu như bị dội một gáo nước ấm. Đúng lúc đó, Jeong Taeui xuất hiện, đám đàn ông như thể vừa nhớ lại ký ức hừng hực khí thế ban nãy, đột nhiên lại bừng bừng lửa giận trong mắt.
Richard vẫn giữ gương mặt vô cảm—nhưng không hề che giấu ánh nhìn đầy sửng sốt, hay đúng hơn là ngán ngẩm nhìn Christoph rồi từ từ chuyển ánh mắt sang Jeong Taeui. Ánh nhìn lạnh lẽo chầm chậm lướt từ đầu xuống chân.
“Không ngờ cậu đã đến rồi. Nếu biết trước thì tôi đã chào hỏi đàng hoàng rồi.”
“À… vâng…”
Không rõ Richard có hiểu hay không, nhưng câu đáp mang hàm ý “Xin lỗi vì lúc nãy đã vô tình nghe lén cuộc trò chuyện.” Tuy nhiên ánh mắt anh nhìn Jeong Taeui lại không gay gắt như tưởng. Thậm chí trong tình huống này, thật bất ngờ là hắn vẫn giữ nụ cười tin cậy và có vẻ tử tế như thường lệ.
“Nhưng mà… hình như Riegrow đã giải quyết công chuyện nhanh hơn tưởng tượng rồi thì phải.”
À. Trong nụ cười có ẩn ý.
“Vâng… cũng tạm…”
Chỉ làm những việc cần thiết rồi ra ngay là ý của câu nói ngắn gọn đó. Không rõ Richard có hiểu không, nhưng hắn hơi nhướn mày và không hỏi thêm.
Jeong Taeui khẽ thở dài không thành tiếng rồi lặng lẽ đánh giá tình hình xung quanh.
Không ổn chút nào.
Những người đàn ông nằm sõng soài bê bết máu như giẻ rách, mỗi bước chân bước đi đều dẫm lên những mảnh vụn vỡ tan tành dưới đất, cảnh tượng hỗn loạn này rõ ràng là nghiêm trọng. Hơn nữa, ánh mắt hung tợn đang bao vây họ cho thấy dù người nằm la liệt nhưng vẫn còn ít nhất dăm bảy kẻ đang đứng quanh.
Nhưng trong số đó, thứ đáng ngại nhất vẫn là Richard Tarten, người đàn ông đang đứng cách đó chỉ vài bước chân.
Giữa một đám đàn ông mắt đỏ ngầu đầy giận dữ, chỉ có một mình hắn giữ gương mặt điềm tĩnh và tử tế, nhưng chính điều đó lại khiến người ta khó chịu nhất.
Nghĩ lại thì Jeong Taeui chưa bao giờ thấy Richard đánh nhau với ai. Tuy đã nhiều lần nghe nói hắn là một nhân vật kiệt xuất, tài năng, nhưng trong tất cả những lời đồn đó, chưa bao giờ nói hắn giỏi đánh nhau.
Thế nhưng Jeong Taeui không muốn đánh nhau với người đàn ông ấy. Dù cho hắn có yếu đến mức không đánh nổi ai thì Jeong Taeui cũng không muốn chuốc họa vào thân sau này vì gây thù lúc này.
“Vậy thì… chúng ta về thôi chứ?”
Jeong Taeui cười như thể không có gì, quay sang Christoph. Tuy nhiên trước khi Christoph kịp đáp lời, vài người trong đám vây quanh họ đã gào lên giận dữ.
“Định tự ý rút lui hả?!”
“Làm cái nơi này ra nông nỗi này rồi tưởng cứ thế mà đi là xong chắc?!”
Trong khi những kẻ đang la hét đó không ai thực sự bước lên, ánh mắt mọi người tự nhiên dồn về phía Richard.
Hắn vẫn điềm nhiên như cũ nhìn Christoph và mở miệng:
“Nếu tôi giả vờ như không thấy, cậu sẽ rút lui ngoan ngoãn chứ?”
Một câu hỏi đầy khoan dung, dáng vẻ như thể sẵn sàng để họ rút lui nếu họ chịu rút. Gương mặt hắn toát lên vẻ tử tế tuy không có ý cười nào.
Thế nhưng.
“Tôi đâu có đến đây chỉ để nói vài câu hay nhìn mặt anh. Vẫn chưa bắt đầu dọn dẹp gì đâu.”
Christoph dứt khoát từ chối đề nghị đó khiến Jeong Taeui trong lòng muốn vò đầu bứt tóc. Nhưng khi thấy Richard khẽ nhếch môi như mỉm cười, cậu nhận ra rằng có lẽ hắn đã đoán trước được câu trả lời đó.
“Này, đừng đứng ngay giữa mà chắn tầm nhìn. Tránh ra một bên.”
Người nhíu mày ra hiệu cho Jeong Taeui lại chính là Christoph, khiến cậu tự hỏi liệu cậu ta có thực sự là đồng minh của mình không. Jeong Taeui định lẩm bẩm điều gì đó nhưng rồi chỉ mím môi định lùi ra sau thì Christoph lại trừng mắt.
“Không phải hướng đó, tránh sang bên này. Ai bảo cậu đi hướng kia.”
“…”
Christoph gật cằm về phía bên vai mình, Jeong Taeui chỉ khẽ mấp máy môi “Vâng, vâng,” rồi lặng lẽ đi về phía cậu ta chỉ.
Khi đứng nép vào chỗ khuất bên cột trụ, cậu thấy có hai người đàn ông (trông như xác chết) đang nằm dựa vào đó. Cậu nhìn họ với vẻ chua chát, rồi vì cơ thể mệt mỏi hơn là vì cảm xúc, cậu ngồi luôn xuống cái bàn lật úp mà một trong hai người đó đang ngã dựa vào.
Sau khi xác nhận Jeong Taeui đã ngồi sau lưng mình, Christoph mới quay đầu lại đối mặt với Richard.
Richard bỗng nhiên bật cười khi quan sát hai người họ nãy giờ.
“Thật nhỏ. Có vẻ cậu rất, rất thích chuyện này. Ừ thì tốt thôi.”
Cạch. Richard bước thêm một bước nữa, thứ có thứ gì đó dưới chân vang lên. Là khẩu súng, chính khẩu súng mà lúc nãy Christoph đã ném đi.
Richard hờ hững đá nhẹ khẩu súng bằng mũi giày như muốn hất nó ra rồi mới hỏi một câu muộn màng:
“Tại sao lại ném súng đi? Hết đạn à? Nếu cậu nói một tiếng thì tôi cũng sẵn lòng đưa thêm đạn mà. Với một kẻ chẳng có gì đáng xem ngoài việc biết dùng súng như cậu, nếu vứt súng đi thì tính làm gì?”
“Chẳng có gì đáng xem ngoài việc biết dùng súng…?”
Chân mày Christoph nhíu lại rất nhẹ, gần như không nhận ra. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt cậu lại trở về bình thường, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt.
“Nếu vậy thì cứ việc xác nhận bằng cơ thể của anh xem ngoài dùng súng ra, tôi còn gì đáng xem không.”
“Đang định làm vậy rồi.”
Vừa dứt lời, câu nói của Richard cũng như là tín hiệu.
Tiếng kính vỡ vụn dưới gót giày vang lên mơ hồ, nhưng thậm chí trước khi âm thanh đó kịp chạm vào tai người ta—ít nhất là với những người đang quan sát—Richard đã áp sát Christoph.
“……!”
Không một lời báo trước, không một dấu hiệu nguy hiểm nào.
Richard lao tới ngay trước mặt Christoph, không để cậu có thời gian hít thở. Christoph cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, cậu chỉ mở to mắt như có phần bất ngờ, nhưng chẳng biểu lộ gì rõ ràng.
Cùng lúc đó, Christoph cũng hành động.
Cậu vung chai thủy tinh nắm chặt trong tay, đập vào cú đấm đang lao về phía cổ mình. Choang! Tiếng va chạm sắc lạnh vang lên, máu văng tung tóe. Không chỉ là nắm đấm của Richard, cả má và thái dương của Christoph cũng bị mảnh kính cắt qua chảy máu.
Tay Richard rách toạc và đẫm máu, nhưng hắn vẫn đánh vào cổ Christoph như dự định. Đồng thời, tay Christoph đang định đâm chai thủy tinh vỡ vào cổ hắn lại lệch đi, rạch một đường xước dài dữ dội dưới cằm.
Cả hai chẳng khác gì quái vật, lao vào nhau với những cơ thể đầy vết thương, không chớp mắt, không rút lui, chỉ chăm chăm nhắm đến sinh mạng đối phương.
“Trời ơi…”
Giọng run rẩy của ai đó vang lên khẽ khàng.
Đây là một cuộc chiến của dã thú.
Dù chỉ là một trận đấu giữa người với người, nhưng lại mang dáng vẻ của hai con quái vật khổng lồ cắn xé nhau, phá hủy mọi thứ xung quanh.
Jeong Taeui đã từng chứng kiến vô số trận ẩu đả giữa đàn ông. cả những trận hỗn chiến vung vũ khí cũng không thiếu, những trận sinh tử đỏ mắt cũng chẳng lạ gì.
Vậy mà.
Cuộc chiến này quá áp đảo, đến mức không thể nghĩ đến chuyện can ngăn. Đây là kiểu chiến đấu “phải có kết cục”.
Chưa bao lâu đã trôi qua. Ngay sau khoảnh khắc tưởng chừng như hai người tách ra thì họ lại ập vào nhau.
Khoảnh khắc ngắn ngủi đó quá nhanh để người ngoài kịp nhận ra.
Phụt, bụi bay lên dưới ánh đèn mờ ảo. Trong làn bụi đó lấp lánh những mảnh nhỏ có thể là mảnh thủy tinh.
Và dưới làn bụi ấy, Christoph đã nằm ngửa, bị Richard đè lên nắm chặt cổ áo. Christoph cũng đang túm lấy khuỷu tay Richard.
“……!”
Vị trí Christoph đang nằm không phải là nơi cậu đứng ban đầu. Có vẻ đã có một chuỗi chuyển động nhanh như chớp mà Jeong Taeui bị khuất tầm nhìn không thể theo dõi kịp.
Nhưng điều chắc chắn là Christoph đang bị Richard đè dưới đất. Và một điều nữa là cánh tay bị Christoph giữ lấy của Richard đang vặn theo một hướng bất thường.
Cánh tay Christoph siết chặt. Rắc—âm thanh xương gãy vang vọng đến tai Jeong Taeui. Máu chảy từ cổ Richard xuống, ướt sẫm tay áo, từng giọt đọng lại nơi khớp ngón tay.
Dù chắc chắn đang đau đến vã mồ hôi lạnh, Richard vẫn không nhíu mày lấy một cái, mặt không biến sắc như thể không hề cảm thấy gì, thậm chí hình như hắn còn khẽ mỉm cười.
Nhưng nhìn từ ngoài vào thì tuyệt đối không phải lúc để cười.
Dù Christoph đang nằm dưới, trầy xước vài chỗ, nhưng có vẻ chưa bị thương nghiêm trọng. Trái lại, Richard đang đè lên trên lại bị máu nhuộm đầy từ mặt trở xuống, cánh tay bị bắt lấy cũng vặn vẹo kỳ dị. Máu rỉ từng giọt men theo cánh tay ấy.
“Richard!”
Ai đó gọi tên hắn và định chạy tới nhưng hắn chỉ khẽ giơ tay ra hiệu ngăn lại. Cử chỉ ngắn gọn đó nói lên rõ ràng: không ai được tới gần.
Ngay lúc đó, Jeong Taeui khẽ nghiêng đầu: “Hả?” Cảm giác có gì đó rất lạ. Không biết vì lý do gì, nhưng linh cảm bất an dâng lên. Không ổn. Có gì đó rất không ổn. Đèn báo động đang nhấp nháy trong đầu.
“Tránh ra. Đừng chạm vào tôi.”
Giọng Christoph lộ rõ sự khó chịu nhưng vẫn bình thản như cũ.
Jeong Taeui lại nghiêng đầu, cậu tưởng mình nghĩ sai. Dù có cảm giác bất ổn nhưng giọng đó của Christoph không giống người đang đau hay bị thương nghiêm trọng.
Tuy có vẻ không nghiêm trọng, Christoph vẫn lộ rõ vẻ cực kỳ khó chịu. Đôi mắt cậu sáng rực, nhìn Richard đang đè lên bụng mình bằng ánh nhìn căm ghét như thể bị đè bởi một loài bò sát khổng lồ. Giọng cậu đầy ghê tởm, nhưng Richard lại cười.
“Cậu có một điểm yếu chết người đấy. Một điểm yếu chí mạng trong cận chiến. Nếu không thể kết thúc chỉ với một đòn, cậu sẽ phải lao vào giằng co thể lực, và cậu không chịu nổi chuyện đó. Cái tính khí chết tiệt của cậu ghét đến phát rồ việc bị người khác chạm vào.”
“Bỏ tay ra.”
Tay Richard siết chặt cổ áo Christoph. Dù cánh tay đó bị Christoph bẻ sai khớp, nó vẫn không có dấu hiệu buông lơi. Mắt Christoph càng lúc càng hung dữ hơn.
Bỗng nhiên, Richard ngừng cười. Hắn cúi người chầm chậm, ánh mắt như pha lê không chớp lấy một lần dán chặt vào Christoph. Gương mặt hắn rướn sát lại, chỉ còn cách chưa đến một gang tay.
“Cậu nghĩ trong khi cậu lăn lộn giữa lũ điên ở Cánh Đồng Chết thì tôi chỉ việc ăn chơi ở một nơi an toàn à? Tôi nói lại lần nữa, nếu không có vũ khí tầm xa, thì cậu chẳng có gì đáng xem cả.”
“Tôi bảo bỏ tay ra.”
Christoph như chẳng thèm để tâm đến lời hắn, lại tiếp tục nói. Các khớp ngón tay trắng bệch khi cậu siết chặt khuỷu tay đối phương, như thể định bẻ gãy cánh tay đang vặn vẹo ấy luôn.
Nhưng đúng lúc đó.
“Chris!”
Đột ngột, Jeong Taeui hét lên.
Ban đầu vì trời tối nên cậu không thấy rõ. Nhưng khi nghiêng đầu nhìn Christoph, ánh mắt Jeong Taeui chợt phát hiện có thứ gì đó như làn khói đang rón rén lan ra từ dưới thân người đang nằm dưới đất.
Cái đó là gì vậy…?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì anh đã nhận ra ngay, cái “khói” đó chính là máu đen đặc.
Những mảnh thủy tinh vỡ sắc bén rải quanh người Christoph trên sàn từ từ bị nhuộm đỏ, ánh lên một vẻ ghê rợn. Có lẽ đâu đó trên cơ thể cậu đã bị mảnh kính đâm sâu vào.
Dù Jeong Taeui hoảng hốt gọi to tên cậu, Christoph cũng chỉ lườm một cái với vẻ mặt khó chịu như muốn nói “Gì mà la lối om sòm”.
Máu kìa, chẳng phải cậu bị thương à? Jeong Taeui nhíu mày thắc mắc, và rồi trong đầu thoáng vụt qua một câu nói từng nghe đâu đó.
―Tên này không có cảm giác đau. Mà nếu có thì cấu trúc nhận thức của cũng nát bét rồi.
“Chris, cậu―.”
Jeong Taeui vừa mở miệng thì Christoph nhăn mặt, chậc lưỡi, rồi nói bằng giọng cực kỳ phiền phức:
“Im đi. Tai tôi đang ong ong đây, đừng có làm ầm nữa mà ngồi yên đi.”
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Christoph giờ lại càng trắng hơn. Có lẽ do ánh sáng, nhưng gương mặt ấy trông nhợt nhạt đến đáng sợ, mà biểu cảm lại bình thản đến dị thường.
Nhưng Jeong Taeui đã thấy rõ, dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc bồng bềnh như bông trên trán cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“……!”
Không thể nào là không biết đau được. Cậu ta chỉ đang cố không để lộ ra thôi hoặc cũng có thể là không biết phải thể hiện ra như thế nào.
Khi Jeong Taeui định lao lên theo bản năng, một gã đàn ông đứng gần đó bỗng nhăn nhó mặt mày rồi chắn ngang đường cậu.
“Này, đừng có mà xen vào. Mày nhúng tay vào là bọn tao cũng nhúng tay đấy. Suy nghĩ cho kỹ xem ai sẽ có lợi. Tới giờ vẫn nhắm mắt cho qua vì mày là ‘khách của Tarten’, nhưng xen vào chuyện này thì mày hết là ‘khách’ rồi.”
Jeong Taeui nhìn chằm chằm gã đàn ông như bức tường chắn trước mặt mình rồi cậu quét mắt một vòng xung quanh.
Đúng như gã nói, nếu định can thiệp vào cuộc ẩu đả này hay giúp ai đó thì hoàn toàn bất lợi. Trước hết là về số lượng, rõ ràng bên cậu yếu thế hơn hẳn. Dù để Richard cho Christoph lo thì Jeong Taeui cũng chẳng thể đối phó nổi cả đám gần mười người còn lại vây quanh.
Vậy thì chỉ còn một cách―.
“Giúp tôi đi. …Rick.”
Tiếng thì thầm yếu ớt như lời độc thoại khiến gã chắn trước mặt nhíu mày khó hiểu. Hắn nhìn theo ánh mắt của Jeong Taeui, nhưng phía đó chỉ có chiếc đèn huỳnh quang trên trần.
“…? Gọi ai giúp….”
“Tại sao tôi phải làm vậy?”
Nhưng trước khi hắn kịp nói hết câu.
Một giọng nói khẽ như cười nhạo vang lên từ sâu bên trong quán. Lách cách, tiếng giẫm lên mảnh kính vỡ, đá vụn, mảnh gỗ vang lên vài bước rồi chậm lại.
Quán rơi vào tĩnh lặng trong khoảnh khắc. Ngay cả hai người đang giằng co ở giữa cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía ấy.
Phải rồi. Chắc hắn đã tắm xong, chắc đến lúc mặc đồ và ra đây rồi. Và ánh nhìn đâm xuyên sau gáy cậu nữa.
Jeong Taeui thở dài rồi quay lại. Ilay xuất hiện từ hành lang cậu vừa đi qua, bộ dạng chỉnh tề như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Jeong Taeui nhìn lại bộ đồ nhàu nhĩ vì vội vã mặc vào rồi lại bực bội liếc chiếc cổ áo sơ mi phẳng phiu của hắn và gãi đầu. Nhưng trước khi cậu kịp mở lời, Ilay đã thản nhiên lên tiếng trước.
“Tôi nói trước. Tôi không thể và cũng không muốn dính vào vấn đề cốt lõi của tình huống này. Tôi chỉ có thể giúp em với tư cách cá nhân thôi. Vậy thì, nếu em vẫn muốn nhận sự giúp đỡ, tôi hỏi em: tại sao tôi phải giúp?”
Ilay mỉm cười mơ hồ. Nhưng ánh mắt không chứa chút hơi ấm nào khiến Jeong Taeui nhận ra rõ ràng người đứng trước mặt cậu giờ không còn là Ilay à là Riegrow.
Jeong Taeui thở dài rồi lẩm bẩm.
“Này… Nhờ ơn anh mà tôi chuẩn bị phải ôm bụng vào nhà vệ sinh suốt cả ngày đấy. Bụng tôi bắt đầu đau rồi, giúp chút có chết ai đâu?”
Nói xong mới thấy lời đó thật vô duyên trong tình huống này, nhưng cậu cũng chẳng còn mặt mũi để giữ sĩ diện nữa rồi.