Passion: Diaphonic Symphonia Novel (Hoàn thành) - Chương 195
Nhưng đây không phải là lúc để hoảng loạn.
Ilay rút con dao khỏi tường, khẽ cười và vung dao nhắm chính xác vào những điểm chí mạng đến mức nếu trúng thì chắc chắn sẽ chết, như thể hắn thật sự có thể nhìn thấy vậy.
Khi Jeong Taeui định phóng người bỏ chạy thì lưỡi dao cũng vung theo hướng đó, khiến người ta nghi ngờ liệu hắn có thực sự nhìn thấy không?
Ilay bỗng bật cười khẽ như thể đang thán phục.
“Quả nhiên, đúng là may mắn. Một người chỉ ngồi trước bàn làm việc, suốt ngày vùi đầu vào thế giới trong đầu, sao có thể tránh né xuất sắc đến thế được.…Vậy thì, giờ tôi bắt đầu thật sự đây.”
Thế có nghĩa là nãy giờ chưa phải thật sao! Thế này thì chết chắc rồi.
Jeong Taeui nghiến chặt răng.
Không còn cách nào khác. Mình vốn không định làm thế này, nhưng phải sống đã rồi tính. Xin lỗi, Ilay.
Jeong Taeui không thèm giấu giếm hơi thở nữa, xác định hướng tiếp cận thong thả của hắn rồi nhắm thẳng vào, nhắm mắt lại và tung cú đá hết sức.
Bộp.
Cảm giác nặng nề truyền tới cẳng chân cho cú đá trúng đích.
Và lần đầu tiên, Jeong Taeui nhận ra rõ ràng rằng người đàn ông này là một con người.
Một tiếng rên trầm ngắn vang lên. Là tiếng rên vì đau phát ra từ Ilay—hình như là lần đầu nghe thấy. Cậu cảm nhận được tiếng hắn nuốt nghẹn trong khi khom người lại.
Jeong Taeui chỉ do dự một khoảnh khắc ngắn rồi lập tức quay người, nuốt nước mắt mà chạy. Là một người đàn ông, cậu vốn không định làm việc như thế này.
Vì áy náy mà nước mắt trào ra. Đồng thời, cậu nhận ra nếu bị bắt lại thì thật sự chỉ còn con đường chết, đến cả tuyệt vọng cũng dâng lên.
Dù không nhìn thấy phía trước nên không thể chạy nhanh, Jeong Taeui vẫn cố gắng nghiêng người, dùng vai thay tay để xác định phương hướng và dốc hết sức chạy.
Theo trí nhớ của cậu thì tầm này sẽ có một góc rẽ, và nếu rẽ qua đó đi thêm một đoạn thì sẽ có một cầu thang khác. Chỉ cần thế là đủ. Cứ xuống dưới, rồi thoát ra khỏi tòa nhà là xong.
Khỉ thật. Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, sao mình lại đang chơi trò sinh tồn đánh cược cả mạng sống chứ? Sao mình lại ra nông nỗi này?
Lần đầu tiên, Jeong Taeui thấy có chút oán trách anh trai mình.
Dù thề là chưa từng mong anh ấy phải thay mình rơi vào tình cảnh này, nhưng nghĩ đến việc nguyên nhân dẫn đến tình huống này phần lớn là do anh, cậu không khỏi cảm thấy một chút trách móc. Đồng thời, một lần nữa cậu lại nhận ra anh mình đúng là kẻ quá may mắn.
“…―.”
Jeong Taeui thở hổn không ra hơi, cảm giác thật sự sắp chết đến nơi.
Cậu nghĩ có lẽ hiện giờ mình không còn ở trạng thái bình thường nữa. Từ nãy tới giờ tiếng súng cứ vang lên dồn dập, và càng lúc càng gần… tiếng súng rất gần.
Bỗng nhiên, cậu bừng tỉnh.
Tiếng súng phát ra khá gần, nhưng chắc chắn không phải từ tầng này.
Nếu vậy thì đi theo tiếng đó mà xuống tầng dưới.
Dù có thể sẽ chạm mặt kẻ đang chĩa súng về phía mình, nhưng chí ít thì cũng có thể thoát khỏi tên đàn ông đáng sợ đang truy đuổi sau lưng.
Jeong Taeui lao về hướng phát ra tiếng súng.
Trong màn đêm đen kịt không thể bấu víu vào đâu, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ là âm thanh lạnh lẽo của tiếng súng đó.
Dựa theo ký ức về cấu trúc tòa nhà, cậu không ngừng đâm sầm vai vào góc tường khi rẽ qua các ngã rẽ để đuổi theo tiếng súng, đến một khoảnh khắc nào đó, cảm giác như có bậu cửa quét ngang dưới chân Jeong Taeui.
Là cầu thang.
Một niềm vui ngắn ngủi trỗi dậy trong đầu Jeong Taeui.
Chỉ cần xuống dưới, chỉ cần thoát ra khỏi tòa nhà này.
Chỉ còn suy nghĩ ấy, và khi đang lần mò từng bậc cầu thang không biết bắt đầu từ đâu thì…
“Định đi một mình à?”
Âm thanh vang lên ngay sau lưng.
Giọng nói thì thầm áp sát bên tai.
Từ lúc nào hắn đã tới gần đến vậy? Trong khi mình chẳng hề hay biết?
Ngay khoảnh khắc đó, tim Jeong Taeui như đông cứng.
Đó là lúc cậu nhận ra—đây là cuộc săn của người đàn ông này.
Dẫn dụ cho người ta tưởng rằng mình có thể trốn thoát, nhưng thực chất là không thể trốn đi đâu được.
“……!!”
Một cơn đau rát lan khắp lưng.
Dù cậu đã phóng người né đi ngay khi cảm nhận được hơi thở hắn trước cả khi nghe tiếng nói, nhưng lưỡi dao vẫn kịp xé toạc áo và rạch một đường lên lưng.
Không đến mức chí mạng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi máu nhè nhẹ.
Phía sau, lần này là giọng nói đầy chân thành thán phục vang lên.
“Tránh được à? Tuyệt thật đấy. Jeong Jaei, có khi anh hợp với nghề này hơn là làm nghiên cứu đó.”
Nhưng ngay khi câu nói ấy vừa dứt.
Một luồng gió sắc lẹm áp sát trước mặt.
Chân Jeong Taeui vướng vào mép bậc cầu thang phía sau mất thăng bằng, va lưng vào tường rồi ngã ngồi xuống.
Và con dao kề ngang cổ Jeong Taeui.
Chính xác là dưới tai chừng một tấc.
Lưỡi dao mảnh rạch sâu vào da cổ và cắm vào tường.
Chỉ là một lớp da nhưng cũng khá sâu.
Chuôi dao vẫn nằm trong tay Ilay. Nếu hắn chỉ cần đẩy tay sang một bên, lưỡi dao sắc ngọt ấy sẽ cắt ngang cổ cậu như máy chém.
…Trò chơi kết thúc rồi.
“Chính xác lắm.”
Ngay trước mặt, tiếng nghiến răng ken két của Ilay vang lên. Hắn vẫn còn đau thì phải, giọng nói trầm đục giống như đang gầm gừ.
“Lâu rồi mới đau đến thế này, anh đúng là đá không nương tay. Trong khoảnh khắc, tôi còn nghĩ là có khi suốt đời không dùng được chân nữa.”
Lưỡi dao đã rạch qua cổ khẽ rung lên như muốn động. Tay cầm dao siết chặt.
Jeong Taeui nhắm mắt lại thật chậm, trong lòng như ngừng thở.
Không lẽ mình sẽ chết như thế này sao. Cứ thế này… bởi tay Ilay?
Không được. Mình không muốn chết, nhưng càng không thể chết dưới tay tên này.
Khoan đã, hẳn là vẫn còn cách nào đó. Dù có rơi vào tay cọp cũng không được mất bình tĩnh, chỉ cần giữ được tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo…
“Không được đâu, Jeong Jaei. Nếu hỏng mất cái thứ này, em trai anh sẽ khóc đấy.”
Không bao giờ! Không đời nào!!
Đột nhiên, cậu như bừng tỉnh. Nếu hiện giờ cậu đang ngộp thở đến chết, thì nguyên nhân chắc chắn không phải do thể chất.
Jeong Taeui thở hồng hộc, nhìn chằm chằm vào Ilay dù chẳng thấy gì.
Như chẳng mảy may nhận ra ánh nhìn đó, Ilay khẽ cười.
“Vậy… để xem nào. Jeong Jaei may mắn lắm đúng không, thử xem nếu chém thì cổ có đứt không nhé.”
“……!!”
Cảm giác tay hắn siết lấy chuôi dao truyền dọc theo lưỡi dao.
Ngay khoảnh khắc ấy, tim cậu như ngừng đập.
Và rồi.
Ngay bên tai, một âm thanh rền rĩ rúng động không khí vang lên.
Âm thanh ấy dội thẳng vào màng nhĩ giống như tiếng sấm.
Ngay sau đó là mùi thuốc súng nồng nặc chạm vào mũi.
“Tránh ra khỏi người đó.”
Một giọng nói trầm thấp và rõ ràng vang lên giữa bóng tối.
Từ dưới cầu thang trên tầm chiếu nghỉ, tiếng bước chân tiến lại từng bước, từng bước, rồi lại một tiếng súng nữa vang lên.
Hướng chính xác đến chỗ phát ra giọng nói của Ilay. Không màng việc viên đạn ấy có thổi bay đầu hắn hay không, kẻ kia cứ thế bóp cò một cách dứt khoát giữa màn đêm.
Jeong Taeui nhận ra giọng nói đó.
Ngữ điệu ấy vốn đã in sâu phong thái đường bệ của kẻ bẩm sinh sinh ra để đứng trên người khác, không phải thứ dễ quên.
Một lưỡi dao sượt qua cổ Jeong Taeui, có lẽ là để tránh viên đạn bay thẳng về phía đầu mình.
Ilay đứng cách Jeong Taeui một bước chân, dường như cũng nhận ra giọng nói đó, bật cười khẽ và nói:
“Không ngờ ngài Raman Abid Al Saud lại hạ cố đến tận nơi tối tăm mù mịt này.”
“Ilay Riegrow. Thứ mà cậu thật sự muốn giết hại, không phải là người đó mà là tôi cơ mà. Đừng chạm vào người đó.”
“――Aha……?”
Ilay kéo nhẹ giọng lên một cách đầy ẩn ý. Dường như đang nghĩ gì đó, hắn tạm ngưng một lát rồi chợt bật cười, nhưng rồi lại lẩm bẩm như thể chẳng sao cả:
“Phải rồi, tôi nghĩ là anh sẽ đến. Tôi đã đoán được mà. Thế thì, để tôi chiều theo ý anh vậy. Dù sao thì hình như tôi vẫn còn nợ anh một món chưa trả hết thì phải?”
Cùng với lời nói ấy, Ilay lập tức chuyển động hướng về phía phát ra giọng nói của Raman như thể có thể nhìn xuyên thấu cả thứ vũ khí mà hắn đang cầm.
Lại một lần nữa, tiếng súng vang lên, nhiều lần, gián đoạn, và mỗi lần lại đến từ một hướng khác nhau.
Đáp lại tiếng súng ấy, thi thoảng xen lẫn giữa những khoảng ngắt là tiếng “sạt, sạt” mỏng manh như vải vóc bị rách.
Không có lời nào vang lên. Tựa như từ đầu đã không có ý định đối thoại, cũng chẳng cần thiết, cả hai bên đều không ai lên tiếng trước.
Chỉ còn lại tiếng súng, và âm thanh của lưỡi dao.
Súng hay dao. Thứ nào chiếm lợi thế hơn?
Trong tình huống hiện tại, không thể nói chắc bên nào có lợi hơn. Giữa hoàn cảnh không nhìn thấy gì trước mắt, một bên là lưỡi dao vung chém trong phạm vi rộng mà không phát ra tiếng động, bên kia là khẩu súng có thể xuyên thủng da thịt ngay khi định vị được vị trí đối phương mà không bị giới hạn khoảng cách.
Tùy vào bàn tay đang cầm vũ khí, bên nào phù hợp hơn, bên nào thành thạo hơn. Và trong tình huống không thể lường trước, nơi mà giác quan đã bị tước đoạt hoàn toàn, ai là người quen thuộc hơn với chiến đấu.
――Nếu vậy thì, câu trả lời đã rõ ràng.
Mùi máu tanh ngày càng nồng nặc.
Có vẻ Ilay đã trúng đạn, hoặc Raman đã bị chém trúng. Dù là bên nào, chắc chắn đã có kẻ bị thương và vết thương đó càng lúc càng nghiêm trọng theo thời gian.
Giữa những chuyển động tĩnh lặng nhưng rợn người ấy, Jeong Taeui bất giác co tay lại. Bàn tay lạnh toát trước những âm thanh này không đơn thuần là do bị trói không thể cử động.
Ai đó đang bị thương, mùi máu quá đỗi nồng nặc.
Thế nhưng không ai phát ra tiếng, không rên rỉ, thậm chí không thể nghe thấy cả hơi thở dốc. Chỉ đôi lúc vang lên một tiếng tặc lưỡi ngắn ngủi, nhưng chừng đó không đủ để xác định là của ai.
Ngay trước mặt, trong bóng tối không thể nhìn thấy, ai đó―có lẽ là người rất thân thiết với mình―đang dần bị thương.
Nỗi sợ hãi của việc không thể nhìn thấy được khắc sâu theo một cách như thế.
Chính lúc đó.
Tiếng súng vẫn vang vọng từng chặp từ phía dưới bắt đầu tiến lại gần. Có lẽ họ đã lần theo tiếng súng phát ra từ phía này, cảm giác có người cũng theo đó kéo đến.
Một, hai, ……chỉ cần ước lượng sơ sơ cũng đoán được có đến bốn, năm người đã đến chiếu nghỉ cầu thang ở tầng dưới ngay bên dưới.
Không rõ là phe của ai. Là người của Raman, hay là của Rashid.
Thế nhưng có vẻ họ đã xác nhận được đồng đội trong bóng tối, tiếng trò chuyện của họ vang vọng đến tận đây. Bọn họ vừa thở hổn hển, vừa gấp gáp nói chuyện với nhau bằng giọng điệu lo lắng và gấp gáp, từ chiếu nghỉ phía dưới hô lớn lên phía này điều gì đó.
Trong những lời nói không rõ ràng ấy, cái tên Raman chợt vang lên.
Jeong Taeui nhanh chóng nhận ra người đang gọi hắn với giọng lo lắng đó là ai, đó là giọng của Malik.
Từ trong bóng tối, Raman hét ngắn một tiếng. Nghe vậy, đám người đang vội vã leo lên kia lập tức khựng lại.
“…Phải rồi, nếu bị đám khác xen vào giữa chừng thì thật phiền toái.”
Ilay lẩm bẩm. Nghe thấy giọng nói trầm thấp, pha chút tiếng cười nguy hiểm ấy, Jeong Taeui khẽ thở phào, đoán rằng hắn vẫn còn ổn.
Cuộc chiến ở tầng dưới―và cả trong và ngoài tòa nhà―có vẻ cũng gần kết thúc. Dưới đó, sau vài tiếng súng vang lên từ xa thì không còn nghe thấy thêm phát nào nữa.
Căn cứ vào việc bọn họ không di chuyển nữa mà chỉ đứng yên dưới tầng, có thể suy đoán rằng chính phe của Raman đã kiểm soát được tình hình.
Có lẽ đây sẽ là trận chiến cuối cùng trong đêm nay.
Ai đó ở dưới hét lên bảo bật đèn, nhưng vì dây dẫn đã bị cắt hoàn toàn từ trước, nên không thể dễ dàng khôi phục được. Loáng thoáng phía dưới hình như có ánh sáng mờ nhạt lóe lên, có ai đó mang theo đèn pin hoặc thứ gì đó phát sáng.
Mấy người đàn ông đang đứng ở chiếu nghỉ tầng dưới trong tâm trạng bồn chồn, không thể tiến thêm lên, cũng hét gì đó xuống phía dưới. Ánh sáng bắt đầu chập chờn xuất hiện.
Thế nhưng ngay trước mắt Jeong Taeui vẫn chìm trong bóng tối đặc quánh, mùi máu tanh đã trở nên nồng nặc hơn bao giờ hết.
Thình thịch. ――Thình thịch. Trái tim Jeong Taeui nhói lên từng nhịp, đập loạn không kiểm soát.
Ngay khoảnh khắc đó, một làn mùi tanh nồng nóng rực lướt qua đầu mũi. Trước mùi máu quá đỗi khủng khiếp không rõ là của ai ấy, Jeong Taeui vượt qua cơn căng thẳng sắc bén mà thoáng chốc dạ dày trào ngược.
Và chỉ đến lúc đó, âm thanh rên rỉ đầu tiên mới vang lên. Dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để nhận ra đó không phải là giọng của người quen.
Sau một tia nhẹ nhõm thoáng qua, Jeong Taeui vẫn tiếp tục lắng nghe với sự căng thẳng sắc lẹm không hề giảm sút. Cậu không mong Ilay bị thương, nhưng cũng không mong Raman bị thương.
Đúng lúc đó, một âm thanh va chạm ngắn ngủi vang lên. Dù là âm thanh nặng nề đến mức người nghe cũng có thể cảm thấy đau, nhưng việc nó không phải tiếng súng hay tiếng lưỡi dao lại khiến người ta nhẹ nhõm.
Ngay sau tiếng va chạm đó, có một sức nặng đổ sụp lên người Jeong Taeui.
“…―.”
Jeong Taeui giật mình co rúm người lại theo phản xạ. Ngay bên tai cậu, hơi thở dồn dập và gấp gáp vang lên.
“…Haha… Hai người cũng có điểm giống nhau đấy.”
Giọng nói của Ilay vọng lại từ cách đó vài bước chân.