Passion: Diaphonic Symphonia Novel (Hoàn thành) - Chương 200
Christoph không rời mắt khỏi ống ngắm. Alain bên cạnh nhìn về phía toà nhà và cười nói:
“Người ta bắt đầu đổ vào trong rồi kìa. Cửa sau bị phá.…Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.”
“Ừ. …A, thấy rồi…”
Christoph trả lời như lơ đãng, rồi đột ngột cố định hướng nhắm.
Trong bóng tối, những bóng người lờ mờ màu đỏ sậm hiện lên trong ống nhắm.
Có ít nhất ba, bốn cái bóng đang di chuyển cùng nhau, giữ một khoảng cách nhất định.
Ở giữa những bóng người đang đi về phía cầu thang đó, có một bóng hình nhỏ nhắn. Những người còn lại bao quanh phía trước và sau người đó. Nòng súng của Christoph nhắm thẳng vào người ấy.
“Cũng lớn tuổi rồi, bắn nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
“…Ừ. …Chỉ cần không để hắn ta chạy được một mình là được.”
Christoph khẽ nói, giọng lạnh nhạt.
Ngay khoảnh khắc hình bóng ấy lọt vào chính giữa đầu ruồi, ngón tay Christoph siết cò.
*
Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà trắng toát.
Tuy nhiên, ngay cả trước khi chớp mắt lần hai, lần ba để nhận ra đó là trần nhà, mùi thuốc đã len vào mũi. Mùi thuốc dường như thấm đẫm trong không gian, như thể nơi này sinh ra đã vậy. Nhờ mùi ấy, cậu nhận ra ngay đây là bệnh viện.
Sau đó, Jeong Taeui vừa định quay đầu để xác nhận mình thực sự đang ở đâu, thì bất giác dừng lại.
Bên cạnh giường cậu có một gương mặt quen thuộc đang lặng lẽ ngồi đó nhìn, không rõ đã ngồi đó từ khi nào.
Là một gương mặt quen thuộc, dù đã rất lâu rồi không được thấy. Dù có xa cách đến mấy chục năm, nhưng chỉ cần gặp lại, vẫn là một gương mặt thân quen không lẫn đi đâu được.
“…Anh Jaeui.”
“Em tỉnh rồi à.”
Người anh Jeong Jaeui lâu ngày không gặp của cậu khẽ đáp.
Jeong Taeui mở mắt ra, lặng người nhìn anh trai đang hiện diện ngay trước mặt, rồi nghiêng đầu nhẹ khi vẫn còn nằm.
“Đây là bệnh viện hả. Sao em lại nằm ở đây? Em bị thương à?”
“Không nhớ gì sao?”
Không phải là không nhớ… Thật ra thì ngay khi mở mắt và nhận ra đây là bệnh viện, những ký ức về thời điểm trước khi ngất xỉu lại ùa về.
Cậu nhớ đã kéo Ilay cứ khăng khăng là mình không sao, đến bệnh viện gần nhất, rồi vừa tới nơi và thở phào một cái thì cơn buồn ngủ như bão lốc ập đến, khiến cậu gục ngay tại chỗ, điều đó cậu cũng lờ mờ nhớ được.
Nhưng rõ ràng người bị thương là Ilay, vậy sao cậu lại đang nằm trên giường bệnh… Jeong Taeui vừa định đưa tay lên gãi đầu thì bất giác khựng lại khi cố nâng cánh tay.
Vai cậu đau dữ dội. Chỉ một cử động nhỏ thôi cũng khiến vai nhói lên như có dao cứa.
À… đúng rồi. Hình như vai mình có bị thương… Vừa nghĩ đến đó, cậu khẽ xoay người để nằm ngay ngắn lại, nhưng lúc ấy cả cơ thể đồng loạt lên tiếng phản đối.
“……! ……!!!”
Jeong Taeui không thể thốt ra lời, chỉ có thể gào thét bằng vẻ mặt méo xệch vì đau. Lúc này, Jeong Jaeui ở bên cạnh mới bình thản lên tiếng:
“Em bị bong gân mắt cá chân, trật khớp vai, có vài vết rách khá sâu ở lưng và cổ. Ngoài ra thì bầm dập khắp người, nhìn gương chắc sẽ sốc đấy.”
Anh vừa lẩm bẩm, “Anh nhìn rồi, da em chẳng còn là màu da người nữa,” thì Jeong Taeui đã cố nuốt nước mắt trào lên vì toàn thân đau nhức.
“Ờ… Nhưng mà… anh ở đây thế này không sao à? Chẳng phải anh đến Đức vì cái hội thảo gì đó sao?”
Jeong Taeui lúc này mới cảm thấy thắc mắc vì anh mình lại đang ở bên cạnh. Trên tường sau lưng anh là chiếc đồng hồ treo, và theo trí nhớ của cậu, đây chính là thời gian hội thảo đang diễn ra.
Nghĩ lại thì người bị bắt cóc trên danh nghĩa công khai là Jeong Jaeui, nên có khi hội thảo đã bị hoãn lại, hoặc anh cậu không tham gia nữa… Khi cậu còn đang suy nghĩ như thế, Jeong Jaeui khẽ đáp sau một thoáng ngập ngừng.
“Em đã ngủ một ngày rưỡi rồi đấy.”
“…Hả?”
“Anh đến đây từ sáng hôm qua, tham gia hội thảo xong là chạy ngay đến đây. Hôm nay là ngày thứ hai của hội thảo.”
Nghe anh mình nói vốn chỉ dự định tham dự ngày đầu tiên, Jeong Taeui chớp mắt ngẩn ra.
Thảo nào khi tỉnh dậy, dù người thì rã rời nhưng lại cảm thấy như vừa có một giấc ngủ dài và thật sự sảng khoái… Cậu lơ mơ gật đầu.
Nghĩ lại thì dạo gần đây cậu chẳng ngủ tử tế chút nào. Không chỉ mấy ngày vừa rồi, mà từ sau khi đến Dresden, cậu chưa một lần được nghỉ ngơi hay thả lỏng trọn vẹn. Có lẽ mọi căng thẳng dồn nén đã vỡ òa cùng với những chấn thương trên cơ thể.
“Ừ… À, còn hội thảo thì sao rồi? Mọi việc ổn cả chứ?”
Jeong Jaeui gật đầu. Nhìn thấy anh như vậy, Jeong Taeui bất chợt thở dài.
“Ra là vậy… May mà mọi chuyện kết thúc rồi anh mới quay lại, thật may mắn đấy, anh à…”
Sau một đêm như ác mộng, giờ đây có thể sống sót và bình yên mà đón ánh nắng thế này, Jeong Taeui cảm thấy nhẹ nhõm đến tận đáy lòng.
Dĩ nhiên nếu là anh thì ngay từ đầu đã chẳng rơi vào những chuyện rắc rối thế này, nhưng nếu lỡ như — dù chỉ một phần vạn — anh cũng gặp phải tình huống tương tự, cậu không dám tưởng tượng tới viễn cảnh đó.
Jeong Jaeui lộ vẻ vừa lúng túng vừa áy náy.
“Ừ, anh định vào cùng với chú, nhưng mà giấy tờ thủ tục đã nộp đúng hạn lại đột nhiên biến mất, nên cuối cùng hôm đó không thể vào cùng được. Nhân viên phụ trách cũng rõ ràng là đã cầm hồ sơ rồi, mà không hiểu sao nó lại biến mất, còn thấy kỳ lạ nữa. Hôm qua mới liên lạc lại bảo là tìm thấy nó rơi vào khe dưới tủ hồ sơ.”
Nếu không vì chuyện đó thì anh cũng đã đến sớm rồi. Anh nói lời xin lỗi với gương mặt áy náy vì em trai đã phải trải qua mọi việc thay cho mình, nhưng Jeong Taeui lắc đầu phủ nhận.
Với một tấm lòng thuần hậu, Jeong Taeui thật lòng vui mừng và nhẹ nhõm khi biết anh mình không gặp chuyện gì, nhưng đồng thời cậu cũng một lần nữa nhận ra — anh mình đúng là đã nhận được một phước lành đặc biệt từ ai đó trên trời cao.
Jeong Taeui thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng tốt thật đấy.
Dù cả người đang rên rỉ vì đau, nhưng cậu được ngồi đối diện với người anh mà mình yêu thương, anh vẫn sống cuộc đời yên bình không biến động, và bản thân cậu giờ đây cũng không sao cả.
“Cuối cùng tốt đẹp là được rồi mà”, Jeong Taeui có một cảm giác hài lòng mơ hồ như vậy.
Hơn nữa, khi nghe rằng trong lúc mình ngủ mê man như chết, hội nghị đã trôi qua mà không có vấn đề gì, cậu lại âm thầm cảm thấy an tâm.
Thật ra cậu cũng hơi lo. Dù Ilay đã gây ra một trận náo loạn, nhưng không biết liệu sau đó hắn có tiếp tục nổi điên đòi giết Jeong Jaeui hay không, nhưng có vẻ là không đến nỗi như vậy.
Dù hôm đó bụng hắn bị xé toạc, ruột lòi ra, đến khi tới bệnh viện vẫn phải lấy tay đè lại và quấn chặt quần áo để cầm máu, nhưng với cái loại quái vật như hắn, dù trong tình trạng đó mà muốn đi giết vài người nữa cũng chẳng có gì lạ.
…Khụ. Không được.
Jeong Taeui chợt nhớ tới vết thương kinh khủng đó, cái hình ảnh đã khiến máu trong người cậu như đông cứng lại trong nháy mắt, và trừng mắt mở to.
“Ilay đâu rồi?”
“Em đang gọi tôi à?”
Ngay khi cái tên ấy vừa thốt ra khỏi miệng, giọng nói kia liền vang lên khiến Jeong Taeui suýt nữa thì nhảy dựng trên giường.
Không khí quá yên tĩnh đến mức cậu cứ tưởng trong phòng chỉ có mình và anh, nên khi đột nhiên có tiếng người vang lên, hẳn nhiên là giật mình cũng phải.
Khi quay đầu lại hướng phát ra giọng nói, cậu thấy Ilay đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, lật một tờ báo và nhìn về phía mình.
Jeong Taeui nhìn hắn trân trối như không tin vào mắt mình, chăm chú quan sát từng li từng tí. Dường như thấy ánh nhìn đó có phần kỳ lạ, Ilay nhướng mày lên.
“Hử?”
“Sao trông anh bình thường quá vậy.”
“Sao lại bình thường á… thì tại chẳng chỗ nào đau cả.”
Ilay đáp lại một cách tự nhiên như thể chuyện đó là điều đương nhiên, làm Jeong Taeui trừng mắt nhìn hắn.
“Không thể nào! Anh bị rách toạc bụng mà…!!”
“Vết thương cỡ đó thì chỉ cần khâu vài mũi là khỏi.”
“…! ……!!”
Cậu muốn gào lên rằng làm gì có chuyện đó, nhưng cơ thể đau nhức đến mức chẳng thể cử động nổi — dẫu gì so với cơn đau của cái gã quái vật kia thì cũng chẳng đáng là bao — và trên thực tế, nhìn hắn thế kia thì đúng là như thể chỉ cần khâu vài mũi là xong thật.
Nhưng mà vô lý quá. Nói ra thì có vẻ muộn, nhưng con người sao có thể như thế được.
Ngày hôm đó, chỉ nhìn thấy vết thương đó thôi mà đầu óc Jeong Taeui đã muốn quay cuồng rồi.
Đúng thế, khi bóng tối đen đặc bị ánh đèn pin xé toạc ra và chiếu sáng bọn họ,
Jeong Taeui lúc đó mới lần đầu nhìn thấy Ilay bằng mắt mình và lập tức chết trân tại chỗ.
Mùi máu tanh đến mức buồn nôn — ban đầu cậu tưởng là do Raman vì hắn nằm đó, toàn thân đẫm máu, không có chỗ nào lành lặn hệt như một xác chết.
Nhưng bụng của Ilay cũng đang tuôn máu như suối.
Như thể bị cứa sâu bởi một lưỡi dao sắc bén, phần bụng bị rạch một đường lớn, ruột bên trong lòi ra. Hắn thản nhiên dùng một tay đè lên phần bụng và da để ngăn ruột trào ra vì áp lực trong ổ bụng, còn tay kia thì lau con dao dính máu vào áo.
Nhìn thấy hắn như thế, Jeong Taeui có cảm giác như mình đang ở trong một bộ phim máu me.
Vậy mà cái tên đó lại còn thản nhiên bảo không cần đến bệnh viện, thế nên Jeong Taeui mới túm hắn và kéo đến đây.
Sau khi kéo được hắn tới bệnh viện, đẩy vào phòng cấp cứu, Jeong Taeui ngồi thẫn thờ ở hành lang cho đến khi bị cơn buồn ngủ ập đến như thể ngất đi.
Có lẽ vì đây là bệnh viện tổng hợp gần nhất, chẳng bao lâu sau xác người — à không, là các binh sĩ bị thương — lần lượt được đưa tới, và cậu cứ ngơ ngác nhìn họ, rồi cuối cùng mất ý thức.
“….”
Giờ nghĩ lại thì trong lúc nửa tỉnh nửa mê ấy, cậu lờ mờ nghe ai đó thì thầm run rẩy rằng trong lúc dọn dẹp tòa nhà, khắp các phòng đều đầy rẫy xác người bị chém bằng thứ gì đó như lưỡi cưa lởm chởm — những vết thương khủng khiếp.
Phần lớn những xác chết đó là người đã chiếm đóng tòa nhà, những kẻ mà Rashid đã thuê từ các nhóm nổi dậy và du kích ở Trung Đông. Dù sao thì người đàn ông đã tiêu diệt toàn bộ bọn họ chắc chắn nên được khen thưởng.
Nhưng nghe nói cũng có người phàn nàn rằng việc trao thưởng cho một kẻ giết người tàn bạo như thế là không thể chấp nhận được và chẳng hợp lý chút nào.
“……..…….”
Jeong Taeui rên khẽ một tiếng, nhăn mặt lại.
Lưỡi dao như cưa…
Xác chết đầy khắp các căn phòng trong tòa nhà…
Một kẻ tàn ác giết người kinh hoàng…
Cậu không kịp nghe tên của cái kẻ tàn ác đó trước khi ngất đi, nhưng Jeong Taeui đã ngầm đoán ra được là ai.
“Đây là kiểu gì, vô lý quá… À không, phải gọi là ‘trong rủi có may’ mới đúng chứ.”
Jeong Taeui nghĩ rằng với tình hình hiện tại — dù hắn đã gây ra vụ thảm sát đó mà có vẻ như sẽ không phải chịu trách nhiệm gì — thì có nên cảm ơn Rashid, kẻ đã thuê đám du kích đó để bắt cóc mình hay không.
Nhưng nghĩ vậy thôi chứ cậu cũng không biết Rashid giờ ở đâu và cũng chẳng có hứng đi tìm, thế nên đành xếp cái suy nghĩ đó lại.
“À, phải rồi, Taei.”
Ilay bất chợt gọi tên cậu như vừa nhớ ra điều gì đó, khiến Jeong Taeui đang lặng người trong suy nghĩ phải ngẩng đầu lên, “Hử?”
“Khi em ngủ, Christoph có ghé qua một lần, bảo tôi chuyển lời hỏi thăm.”
“Hả? À, ừ… Gì mà tự nhiên gửi lời như thể không gặp được nữa vậy, cái tên đó.”
Trả lời xong, Jeong Taeui hơi nghiêng đầu vì thấy có chút lạ. Ilay vẫn dửng dưng lật trang báo, đáp như chẳng có gì.
“À, có lẽ vì phải chuẩn bị đi và làm thủ tục nữa, nên chắc sẽ không rảnh mà quay lại đâu. May ra trước khi xuất cảnh còn gặp được một lần.”
“Hả? Cậu ấy đi đâu cơ?”
Jeong Taeui tròn mắt hỏi. Mới nhắm mắt chớp một cái mà sao thế giới như thay đổi hẳn vậy.
“Cậu ta quyết định sang Ả Rập Xê Út rồi. Được Al-Faisal thuê làm vệ binh riêng, nghe bảo sẽ huấn luyện lính đánh thuê ở đó. Tôi không rõ chi tiết, nhưng có vẻ như Al-Faisal khá ưng cái tên đó.”
Nhìn mấy bà vợ của ông già đó thì thấy cũng ham sắc mặt thật… chắc vì thế chăng — Ilay nói thêm một câu như thể chuyện chẳng có gì nghiêm trọng, khiến Jeong Taeui chớp mắt một hồi.
Cảm giác gì đó thật kỳ lạ khó tả.
“Vậy à. Thế thì một thời gian sẽ không gặp được rồi.”
“Nhưng hình như cậu ta cũng không định ở đó lâu dài. Khi tôi hỏi là có định quay lại đây hay Dresden nữa không thì tên đó lặng thinh hồi lâu, rồi chỉ lẩm bẩm ‘có thể, thỉnh thoảng’. Vậy nên chắc cũng chẳng khó để gặp lại đâu.”
Dù sao thì cũng giống như từ trước đến nay, chắc cũng không còn kè kè bên nhau như trước nữa, Ilay cong khóe môi đầy tinh quái lẫn mãn nguyện.
Jeong Taeui khẽ gật đầu rì rầm, “Ừ, vậy ra là thế à…” nhưng lại cảm thấy có điều gì đó thật kỳ lạ. Thế nhưng cậu chẳng tài nào hiểu được đó là cảm giác gì.
Nếu sắp tới không thể gặp được nữa, thì dĩ nhiên sẽ thấy buồn rồi.
Nhưng cũng không hẳn là chỉ có vậy.
Buồn thì buồn thật, nhưng lại khó mà khẳng định như vậy, bởi vì một mặt nào đó, cậu lại có cảm giác như điều đó có lẽ lại là chuyện tốt với cậu ta. Hơn nữa, nếu thực sự muốn gặp, thì kiểu gì cũng có cách để gặp mà. Nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng đến mức buồn bã gì mấy.
Chỉ là… sao nhỉ.
…Phải rồi, cảm xúc này là thứ cảm xúc không hề liên quan đến cảm xúc của chính cậu.
Vk cyj
Cái jz lòi cả ruột😱😰🙏