Passion Novel - Chương 63
Dù đang giữ khuôn mặt thản nhiên, trong đầu Jeong Taeui lại đang nghĩ đến những ý tưởng ghê gớm. Nhân viên y tế đứng gần không hề biết ý nghĩ trong đầu Jeong Taeui, nhìn cậu với vẻ không hài lòng. Sau khi Qing nhận được bôi, liếc mắt khó chịu nhìn Jeong Taeui rồi rời khỏi phòng y tế, nhân viên y tế khẽ tặc lưỡi.
“Ở đây, đứa nào cũng như mới năm tuổi cả. Ôi trời, năm tuổi. Taeui à, nhìn cậu thế này, đúng là khổ nhỉ. Nhưng qua một thời gian nữa thì mọi thứ sẽ ổn hơn thôi, cố chịu đựng một chút. … Mặc dù chắc cậu không nghe thấy lời này đâu. Chỉ vì cái thằng chết tiệt cậu đang phục vụ mà đám người bị thương kéo dài hàng hàng lớp lớp, khiến tôi bận đến mức không ngẩng đầu lên được! Chăm sóc nó tử tế một chút đi!”
“Không, đó không phải việc của tôi mà…”
“Vậy thì cấp trên của cậu làm cái gì? Chẳng phải họ phải lo mấy thứ đó sao?”
“Không, cấp trên vốn không chịu trách nhiệm về chuyện đó mà…”
Jeong Taeui thở dài một hơi sâu.
“Thằng này hay thằng khác, chỗ nào cũng vậy. Bọn họ toàn trút giận lên tôi, chết tiệt.”
Khổ vì đau đớn thể xác thì vẫn còn chịu đựng được. Nhưng nếu so với những rắc rối về mặt tinh thần, những tổn thương thể xác này chẳng đáng là gì.
Nhìn những đồng đội từng thân thiết giờ đây giữ khoảng cách xa lạ, cảm giác buồn bã trong lòng Jeong Taeui đã chuyển thành sự tức giận.
“Mấy người là trẻ con à?! Thật sự là trẻ con sao?!”
Nếu là người bình thường, cậu đã tóm cổ họ và tát cho vài cái, nhưng vì biết họ căm ghét Ilay đến mức nào, cậu đành cố nhịn. Nghĩ kỹ lại thì người đáng bị tát có lẽ là Ilay mới phải.
Đến cuối ngày làm việc, Jeong Taeui gần như kiệt sức. Việc đi lại nhiều lần đến phòng y tế không phải là điều gì quá mệt mỏi, thứ khiến cậu kiệt quệ hơn chính là tinh thần.
Trong số những người mà cậu chạm mặt, không ai có thể được gọi là đồng minh. Ngay cả những người từng thuộc cùng một đội cũng tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy cậu.
“Không ngờ đến tuổi này rồi mà mình lại bị cô lập như thời trẻ con. Nhớ lại thì hồi bé mình có nhiều lý do để bị cô lập hơn chứ nhỉ? Có anh trai tài giỏi, bố mẹ xuất chúng, chú thì ưu tú. Nhưng vẫn có nhiều bạn bè mà…”
Jeong Taeui vừa nhẩm vài lời vừa khi đặt điếu thuốc lấy trộm từ túi của Ilay lên miệng. Cậu không phải là người thích thuốc lá, thường quên mua khi ra ngoài, nhưng lại hay mượn vài điếu từ Tou. Tuy nhiên giờ đây khi bị cô lập toàn diện, cậu thậm chí không dám mở miệng xin thuốc.
Muốn hút thuốc nhưng lại không thể nói chuyện với người đang có, cuối cùng chỉ còn cách lấy trộm từ ai đó. Trong hoàn cảnh này những người cậu có thể tiếp cận chỉ là các huấn luyện viên hoặc Ilay Riggrow. Nhưng cậu không thân thiết với bất kỳ huấn luyện viên nào đủ để mượn thuốc.
Người duy nhất mà cậu có thể lấy mượn là chú, nhưng đáng tiếc chú không hút thuốc.
Khi phát hiện ra bao thuốc trong túi Ilay được mở sẵn như mời gọi, Jeong Taeui không nói gì mà lấy luôn.
“Có tức thì tức đi. Dù sao thì người khiến tôi thèm thuốc đến thế này cũng là anh.”
Cho rằng đây là hành động trộm cắp dễ dàng được biện minh nhất, Jeong Taeui rời khỏi phòng đi lên sân thượng, tựa mình dưới tán cây rậm rạp châm thuốc.
“Thật sự thì chú ghét con đến mức này sao…”
Gần đây suy nghĩ này ngày càng rõ ràng trong đầu cậu. Rồi cậu hít một hơi thuốc thật dài như để xác nhận.
Càng nghĩ, càng thấy quả là vậy.
Không biết lý do là gì, nhưng nếu không vậy thì chẳng đời nào lại dẫn cậu đến đây, dù biết rõ chuyện sẽ thành ra thế này.
Thậm chí còn giao cậu cho Ilay, kẻ chẳng khác gì một vũ khí sống khi mọi thứ không suôn sẻ. Còn tệ hơn nữa, có lẽ chính những đồng đội ghét cay ghét đắng Ilay cũng sẽ khiến cậu mất mạng.
Người duy nhất còn tỏ ra thân thiện là Tou, có lẽ vì cảm thấy tội nghiệp cho Jeong Taeui. Khi chạm mặt trong nhà tắm, Tou bĩu môi và buông một câu nghe như tự nói với mình nhưng cố ý để cậu nghe:
“Tại sao lại phải làm đội phó của cái gã đó chứ?”
“Đâu phải tôi muốn làm đâu!”
Jeong Taeui dù đã nói đi nói lại câu này cả trăm lần nhưng không ai thèm quan tâm, giờ chỉ biết im lặng nuốt vào trong lòng. Chắc cuối cùng cậu sẽ phát bệnh mà chết thôi.
Trong hộp thuốc lá còn sáu điếu. Jeong Taeui hút liên tiếp ba điếu, nhìn ba điếu còn lại đắn đo, gã này đến thuốc lá cũng phải chọn loại nặng như hắn vậy. Hút ba điếu mà cổ họng như bị dao cắt. Nếu hút nốt thì chắc cổ họng cậu sẽ bị phá hỏng mất, nhưng không hút thì lòng vẫn thấy ngột ngạt.
Đắn đo một lúc, Jeong Taeui rút thêm một điếu và châm lửa. Kệ xác đi, cổ họng có hỏng, phổi có nát thì cũng phải hút cho hết. Cậu ra một hơi thật dài, đúng lúc đó từ trên đầu vang lên một giọng nói ngập ngừng.
“… Anh hút nhiều quá rồi đấy. Thuốc này mạnh lắm mà.”
Jeong Taeui ngẩng lên, điếu thuốc vẫn ngậm trên môi. Qua cửa sổ bị lá cây che một phần, người kia đứng đó chắc đã lâu. Jeong Taeui ậm ừ, dụi điếu thuốc vào đất. Nếu Tou mà thấy chắc chắn sẽ làm ầm lên.
“Xinlu, em đứng đó từ bao giờ vậy?”
Jeong Taeui lên tiếng, giọng đầy vui vẻ. Nhưng Xinlu không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu với vẻ mặt u buồn khiến Jeong Taeui chột dạ.
“Dạo này em bận lắm à? Ít thấy em quá.”
Jeong Taeui cố gắng bắt chuyện, dù trong lòng không khỏi chép miệng. Gần đây Xinlu cứ như vậy mãi. Không phải chỉ gần đây, mà từ lúc nghe tin huấn luyện viên mới là Riegrow đến từ châu Âu, Xinlu đã bắt đầu lảng tránh cậu. Trước đó, cứ hai ba ngày lại ghé phòng hoặc nhắn tin, giờ thì bặt vô âm tín.
Jeong Taeui nhắn tin cũng không được hồi âm, đến gặp thì trò chuyện kiểu miễn cưỡng. Lý do duy nhất không cần đoán cũng biết. Vì cậu trở thành đội phó của Ilay, chỉ thế thôi.
“Anh dạo này ổn chứ? Em thấy anh hay đi cùng huấn luyện viên mới. Tính cách hợp nhau lắm nhỉ?”
“Không, mệt muốn chết. Tính tên đó khó đoán lắm. Dạo này anh phiền đến phát điên.”
Jeong Taeui thở dài thật lòng, nhưng Xinlu chỉ nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, vẻ mặt vẫn u buồn.
Nhìn gương mặt vừa như trách móc vừa như tức giận ấy, Jeong Taeui không khỏi bực bội. Không phải bực Xinlu, cũng chẳng phải bực bản thân, chỉ là giận cái tình cảnh này.
Jeong Taeui thở dài nặng nề. Xinlu bắt được sự thay đổi ấy, gương mặt thoáng chốc trông như muốn khóc. Nhìn khuôn mặt cậu như vậy Jeong Taeui thầm nghĩ, người muốn khóc là anh đây này.
Cậu bất giác nhìn Xinlu với vẻ mặt cũng sắp khóc đến nơi. Xinlu thấy vậy thì khựng lại.
Khoan đã, Carlo từng nói gì nhỉ? Cái gã tự nhận là Casanova* ấy từng khoe khoang:
“Khi cãi nhau với người yêu, đừng nói gì cả, cứ kéo người ta lại và hôn một cái thật sâu. Đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn.”
(*Casanova được mệnh danh là “gã đào hoa sát gái nhất” lịch sử Châu Âu)
Hồi đó cậu nghe chỉ biết cười khẩy, đời nào có chuyện thế. Nhưng giờ trong tình cảnh này Jeong Taeui lại thấy có lý. Có lẽ cậu đang như người chết đuối bám vào cọng rơm.
Cậu nhìn Xinlu, thầm nghĩ: Ích kỷ thật, nhưng mình chỉ mong em ấy nói một lời an ủi thôi.
Trong lúc cảm thấy không ai đứng về phía mình, chỉ cần Xinlu nói gì đó cũng đủ rồi.
“… Sao anh nhìn em kiểu đó? Làm em thấy mình như vừa ra gây lỗi vậy.”
Đột nhiên Xinlu nghẹn ngào lẩm bẩm nhưng Jeong Taeui chỉ nghiêng đầu với vẻ mặt mệt mỏi. Cậu không biết mình đang mang biểu cảm gì, chỉ biết rằng bản thân cảm thấy kiệt sức.
“Đừng khóc… Xinlu, đừng khóc.”
Dù mệt mỏi nhưng khi thấy Xinlu nhìn mình bằng đôi mắt đỏ hoe, lòng Jeong Taeui không khỏi đau nhói. Mình đã khiến một người dễ thương và đáng yêu như thế này phải khóc, cậu tự trách mình.
Taeui đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt trên đầu Xinlu rồi cẩn thận vuốt ve mái tóc mềm mại của. Cảm giác mềm mượt nơi lòng bàn tay khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng đúng lúc đó Xinlu bất ngờ nghẹn ngào hét lên:
“Anh Taeui thật quá đáng! Tại sao anh lại đi cùng tên khốn đó chứ? Nếu là người khác thì em còn có thể chịu đựng, nhưng em thực sự không thể chấp nhận được gã đó! Em không thể chịu nổi việc anh ở bên một kẻ mà em không tài nào đối phó được! Thế mà anh lại làm vẻ mặt như vậy, cứ như em mới là kẻ xấu xa vậy!”
Xinlu bộc lộ cảm xúc dồn nén trong lòng bằng tiếng hét vang. Trong khi Jeong Taeui còn chưa kịp phản ứng, cậu ấy bất ngờ túm lấy cổ áo Jeong Taeui, kéo mạnh xuống và… áp môi mình vào môi cậu.
Đôi môi run rẩy của Xinlu khẽ mở ra, lưỡi cậu luồn vào trong miệng Jeong Taeui, quét qua mọi ngóc ngách. Xinlu cứ thế hôn cậu một lần, hai lần, ba lần, đến khi cả hai không thể thở nổi khiến Jeong Taeui phải cuống quýt vỗ vào vai Xinlu mới khiến cậu chịu rời ra.
“…”
Sau khi rời ra, Xinlu ngước nhìn cậu bằng ánh mắt tội nghiệp, nước mắt cứ thế chảy dài như mưa. Jeong Taeui dù vẫn còn đang thở dốc nhưng vẫn cảm thấy tim mình nhói lên khi thấy Xinlu khóc.
“Không phải vậy đâu, anh cũng rất ghét tên đó. Nhưng anh chẳng còn lựa chọn nào khác… Người ta ép anh phải làm đội phó của hắn mà. Thêm nữa Xinlu à, em hiểu lầm rồi. Hắn không để ý đến anh đâu mà là… những người đáng yêu như em mới là kiểu hắn thích. Vì vậy anh mới không muốn em lại gần hắn…”
Jeong Taeui toát mồ hôi trấn an Xinlu rồi lúng túng vòng tay ôm lấy vai cậu. Xinlu vẫn khóc nức nở, nhưng rồi bất ngờ siết chặt vòng tay, kéo sát Jeong Taeui vào lòng.
“Anh… Anh Taeui… Đừng ghét em. Em chắc chắn có thể làm tốt hơn hắn mà… Anh vẫn chưa thử ở bên em một cách đúng nghĩa mà, phải không? Em nhất định sẽ khiến anh hạnh phúc, em thề đấy.”
Jeong Taeui nghe thấy lời thì thầm của Xinlu, cảm thấy cơ thể mình như cứng đờ lại. Em ấy đang khóc trong vòng tay mình, vậy mà những lời này… không hiểu sao lại khiến không khí trở nên lạ kỳ.
“Xinlu, em… Để lần sau được không? Giờ anh chưa muốn làm thế với em.”
Jeong Taeui không phủ nhận rằng cậu thích Xinlu. Nếu có cơ hội, cậu cũng muốn ở bên người mình thích. Nhưng không phải bây giờ, khi tình cảm giữa hai người còn quá nhiều khúc mắc. Xinlu nghe thấy câu trả lời của cậu thì khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Xinlu ngước nhìn cậu với ánh mắt rực lửa trong chốc lát, rồi bất ngờ quay đi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc không ngừng. Cậu chạy nhanh khỏi đó, bỏ lại Jeong Taeui đứng gọi với theo:
“Khoan đã, Xin…!”
Nhưng Xinlu không hề ngoảnh lại, bóng lưng cậu nhanh chóng biến mất nơi hành lang dài.
***
Trên đường trở về phòng như thường lệ lòng cậu lại trĩu nặng u uất. Những người đi ngang qua đều nhận ra cậu, rồi lại trao cho cậu những ánh nhìn dữ dằn, hoặc thậm chí cố ý chửi bới như muốn cậu nghe thấy.
Không thể giữ họ lại để dạy cho một bài học, mà nếu cứ nổi nóng với từng chuyện lặt vặt thì e là chẳng đủ sức. May mà những người từng là đồng đội chỉ nhìn cậu với ánh mắt lạnh nhạt rồi đi ngang qua, anh nghĩ vậy cũng đã là may lắm rồi.
Không biết chừng nào thì lưng mình bị đâm lén đây….Ý nghĩ này lại khiến bước từng chân trở về phòng càng nặng nề.
Chuyện vừa rồi ở nhà ăn cũng thế. Khi nghe người ta thẳng thừng nói xấu về Ilay, cậu đã lỡ buột miệng nói, “Dù gì thì giờ hắn cũng là người của chi nhánh châu Á mà,” và suýt chút nữa đã bị đâm ngay tại chỗ. Giọng nói đầy sát khí hét lên, “Mày có biết hắn đã giết bao nhiêu người ở chi nhánh châu Á không?!”
Cậu nghĩ mình chỉ nói sự thật, nhưng không ngờ câu nói ấy lại khiến mọi người quay ra xem cậu như kẻ đáng chết.
“Liệu mùa xuân có bao giờ đến trên mảnh đất hoang tàn này không…” Cậu thở dài, không biết bao giờ mùa xuân mới tới, nhưng nếu có, thì mong nó đến sớm trước khi cậu rời khỏi chi nhánh này. Còn không, chỉ cần đừng để mùa đông khắc nghiệt bao trùm nơi này trước khi cậu rời đi là được. Jeong Taeui cảm giác rằng chỉ cần một chuyện nhỏ xảy ra, thì một cuộc bạo loạn tập thể cũng có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, cậu rùng mình.
Bạo loạn tập thể, tức là toàn bộ thành viên của chi nhánh châu Á sẽ xông vào đánh hội đồng Ilay Riegrow. Chỉ tưởng tượng kết quả thôi mà sống lưng Jeong Taeui đã lạnh toát. Cậu nhớ lại quá khứ của người đàn ông đó: Dù phải đối đầu với cả một đội có trang bị vũ khí, hắn cũng chỉ bị thương nhẹ ở vai, còn những người khác thì chết thảm.
Nếu mọi người lại ngây thơ nghĩ rằng đông người thì sẽ thắng được và cùng xông vào Ilay…
“Ôi trời, đúng là thảm họa lớn… Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”
“Cậu đang nghĩ gì mà sợ đến thế?”
Trên đường mở cửa bước vào phòng, mồ hôi lạnh còn đọng trên trán, Jeong Taeui giật mình dừng chân khi nghe thấy tiếng đáp lại. Cậu sống một mình, nên trong phòng không thể nào có ai trả lời được. Nhưng rõ ràng có một người đàn ông đang ngồi trong bóng tối.
Người đàn ông đó nằm dài trên giường không bật đèn, nhưng khi thấy cậu bước vào thì ngồi dậy. Chỉ cần nghe giọng nói cậu cũng biết đó là ai.
Jeong Taeui bật công tắc đèn, và đúng như dự đoán, khuôn mặt quen thuộc ấy hiện ra. Không chỉ là khuôn mặt quen thuộc, cậu còn biết rõ đến mức có thể đoán được số sợi râu mọc lởm chởm trên cằm hắn vì ngày nào cũng dính lấy nhau.
“Sao anh ở đây?”
Jeong Taeui cau có nhìn Ilay với vẻ khó chịu lộ rõ. Ilay đang ngồi tựa vào giường với vẻ chán nản, khẽ phẩy tay.
“Ở phòng tôi thì liên tục nhận được mấy cuộc gọi phiền phức.”
“Cuộc gọi phiền phức? Không nhận có ổn không?”
“Không biết nữa. Dù gì thì cũng chẳng phiền tới tôi. Chỉ có người cần gọi mới bực mình thôi.”
“…”
Ý nghĩ phải liên lạc với người đàn ông này mỗi khi cần trong tương lai khiến Jeong Taeui thấy bầu trời tương lai thật u ám. Ngay cả thiết bị định vị lên cổ hắn cũng chẳng thèm đeo, mà dù có đeo đi nữa, cũng không chắc hắn sẽ kiểm tra mỗi khi thiết bị kêu.
“Vậy từ giờ tôi phải liên lạc với anh bằng cách nào?”
“Chúng ta hầu như lúc nào cũng ở cạnh nhau, đâu cần bận tâm đến chuyện liên lạc.”
Nghe cũng có lý. Nếu phải nghĩ cách để không phải liên lạc thì chắc còn hợp lý hơn.
Jeong Taeui tháo áo khoác treo lên lưng ghế, rồi cởi vài khuy áo cổ trong khi đi về phía tủ lạnh lấy ra một lon bia. Cậu liếc Ilay rồi hỏi hắn có muốn uống không, nhưng Ilay chỉ phẩy tay từ chối. Nhìn lại mới thấy trên bàn cạnh giường đã có hai lon bia rỗng. Có lẽ hắn tự tiện lấy trong tủ lạnh của cậu uống rồi.
Không hề nghĩ đến việc bản thân cũng từng làm vậy với chú mình, Jeong Taeui trừng mắt nhìn vị khách vô ý thức này. Nhưng trước khi trách móc, cậu nghĩ tốt hơn là phải làm dịu đi nỗi bực tức trong lòng đã.
Jeong Taeui lấy ra ba lon bia, uống một hơi cạn mà không dừng lại. Đến khi uống hết lon cuối, cậu lau đi vệt bia tràn trên môi bằng mu bàn tay.
“Chừng này vẫn chưa đủ để hạ hỏa.”
“Haha, có vẻ như cậu đang bực bội đến mức phải nhờ cậy vào rượu bia nhỉ?”
Ilay nói với khuôn mặt làm như chẳng biết gì và nụ cười điềm nhiên. Trong thoáng chốc Jeong Taeui đã nghĩ liệu có thể nhét ba lon bia rỗng vào mặt hắn được không. Dù là khuôn mặt đang cười, nếu là mặt của hắn thì cũng đủ để khiến người ta muốn nhổ nước bọt.
Jeong Taeui gắt gỏng nhìn hắn rồi kéo ghế tựa ôm lấy, ngồi ngược ghế một cách cục cằn.
“Cái quái gì thế này, rốt cuộc là sao. Tôi cảm thấy mình như một thành viên của chi nhánh châu Âu bị quăng vào chi nhánh châu Á vậy.”
Ilay bật cười lớn. Có lẽ hắn thấy chuyện này thú vị, nhưng người trở thành đối tượng cười cợt như Jeong Taeui thì chẳng thấy vui vẻ chút nào, khuôn mặt ngày càng cau có.