Passion Novel - Chương 66
Gil Sang Cheon [danh từ] <Phật giáo>:
Nữ thần ban phúc đức. Có gương mặt xinh đẹp, mặc thiên y, đội mũ mão, tay trái cầm ngọc như ý. Còn được gọi với những tên khác là Gongdeokcheon, Gongdeokcheonnyeo và Gilsangcheonnyeo.
Trong một cuốn bách khoa toàn thư dường như đã cũ kỹ hàng chục năm, dưới hai ba dòng mô tả ngắn gọn còn có một đoạn chú thích khá dài với những dòng chữ nhỏ. Trí nhớ mơ hồ của cậu chợt hiện về những lúc ngồi đọc các sách liên quan đến thần thoại ngày trước. Nữ thần ban phúc đức trong thần thoại Ấn Độ được gọi là Lakshmi, tính cách của bà cũng tương tự. Bà thường được minh họa dưới hình dáng một người phụ nữ xinh đẹp đang rải của cải.
Jeong Taeui đọc đi đọc lại đoạn văn trong bách khoa toàn thư ba bốn lần. Cậu hiểu ý nghĩa của những dòng đó. Cũng đã biết Gil Sang Cheon là vị thần như thế nào. Cốt lõi là, đây là một người ban phúc đức cho những ai gần gũi với mình.
Tuy nhiên mặc dù hiểu ý nghĩa trong từ điển, Jeong Taeui vẫn chưa thể thấu đáo ý tứ trong lời nói của Ilay.
― Cậu là Gil Sang Cheon của Jeong Jaeui đấy.
Câu nói ấy chứa đựng một nụ cười nhàn nhạt, không mang giọng điệu của một câu đùa đơn thuần. Nhưng nếu giải nghĩa một cách trực tiếp, lại cảm thấy có chút gì đó không hợp lý, khiến cậu cứ mãi bận tâm.
Thật là một lời kỳ lạ. Nữ thần ban phúc cho những ai dâng hiến. Nếu giải nghĩa theo lời của Ilay, chẳng phải điều đó giống như cậu đã mang lại vận may cho anh trai mình sao?
Nhưng Jeong Taeui hoàn toàn không nhận thấy mình đã làm được điều đó, cũng không nghĩ rằng điều đó là khả thi. Vận mệnh bẩm sinh thuộc về mỗi người, do một thế lực siêu nhiên định đoạt từ trước khi con người ra đời. Làm sao một con người có thể thay đổi điều đó được? Huống chi nếu theo lời của Ilay, thì những người quanh Jeong Taeui lẽ ra đều phải ngập tràn may mắn. Nhưng thực tế không phải vậy. Chỉ có anh trai cậu mới sở hữu vận mệnh đặc biệt như thế.
― “Thì ra là vậy. Tên nhóc đó trông hiền lành vậy mà cũng tham vọng ghê. Nhưng mà không ngờ cậu ta lại định chiếm trọn Gil Sang Cheon.”
Lời nói của Ilay chợt hiện lên trong đầu. Jeong Taeui tựa cằm lên tay, chìm vào dòng suy nghĩ.
Vì không có thông tin chắc chắn nên dĩ nhiên cậu không thể rút ra được kết luận nào rõ ràng. Tuy nhiên, những lời nói đó vẫn khiến cậu thấy khó chịu và có chút u ám trong lòng.
Chiếm lấy Gil Sang Cheon. Nhưng Gil Sang Cheon mà Ilay nhắc đến không phải là Jeong Taeui.
Jeong Taeui khẽ tặc lưỡi. Cậu cảm thấy nực cười khi đột nhiên suy nghĩ nghiêm túc về những điều này. Cuối cùng những lời mà Ilay buông ra chỉ lơ lửng trong không trung, không có câu trả lời.
“Chết tiệt. Cái gì thế này? Tự dưng xông vào phòng người khác, nói nhăng nói cuội, rồi làm bậy…”
Trong lúc lẩm bẩm, đột nhiên Jeong Taeui đỏ bừng mặt. Do từ “làm bậy” gợi nhớ lại tình huống lúc đó.
Cảm giác bàn tay trắng muốt ấy chậm rãi lướt từ đùi lên háng, sau đó di chuyển đến bụng dưới rồi leo dần lên ngực, như in hằn trong cơ thể cậu, sống động như hiện rõ trước mắt.
“Ê này, tỉnh táo lại đi.”
Jeong Taeui tự vỗ má mình vài lần. Lần nào cũng khá mạnh, đến mức tiếng động vang lớn cả thư viện. Gương mặt cậu lập tức đỏ bừng lên. Nhưng đỏ mặt vì đánh vào má vẫn tốt hơn đỏ mặt vì những suy nghĩ viển vông.
“…Ôi trời… đau thật đấy.”
Vừa thấy hối hận vì đánh quá mạnh, Jeong Taeui vừa hạ ánh mắt trở lại cuốn bách khoa toàn thư. Bên cạnh đó là một bức hình nhỏ vẽ một tiên nữ có họa tiết tương tự Gil Sang Cheon. Có lẽ hình vẽ đó được tạo ra với ý định minh họa Gil Sang Cheon, nhưng nó không tạo cảm giác rằng vị nữ thần ấy sẽ mang đến phúc đức và của cải. Trái lại, thần sắc trong tranh trông có vẻ khá buồn bã.
Một nữ thần ban phúc đức cho những người dâng hiến. Nếu vậy ắt hẳn có nhiều kẻ tiếp cận với tham vọng được ban phúc. Biểu cảm buồn bã này cũng là điều dễ hiểu.
Jeong Taeui tựa cằm lên tay, nghĩ về anh trai mình.
Jeong Jaeui là một người may mắn đến mức không muốn nhắc lại nhiều lần nữa. Tuy nhiên Jeong Taeui lại là một người hết sức bình thường so với anh trai sinh đôi của mình. Cậu nhớ mẹ đã từng nói với bà ngoại như thể cảm thấy may mắn lắm: “Dù Jaeui may mắn như vậy, nhưng Jeong Taeui không phải là đứa trẻ bất hạnh, thế cũng là may mắn rồi.” Những người lớn tuổi ngày xưa thường nghĩ như vậy. Họ cho rằng nếu ai đó quá may mắn, thì điều đó có được vì đã “ăn” mất vận may của người khác. Có lẽ mẹ đã nghe điều đó nhiều lần, nên thỉnh thoảng bà lại nhìn Jeong Taeui với ánh mắt lo lắng.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ sự lo lắng đó là một loại lo lắng khác.
Anh trai vừa may mắn vừa thông minh vượt bậc. Vì vậy anh ấy đã bị bắt cóc nhiều lần. Nhưng lần nào cũng thế, anh ấy luôn trở về mà không hề hấn gì.
Những lúc đó, mẹ thường vuốt ve Jeong Taeui và thì thầm: “Hãy cẩn thận. Anh con sẽ luôn an toàn, nhưng con thì không.” Vì còn quá nhỏ, Jeong Taeui không hiểu ý nghĩa của những lời đó. Sau này lớn hơn một chút, cậu chỉ nghĩ đơn giản: “Anh ấy vốn là người may mắn, nên việc luôn bình an là điều đương nhiên.”
―Cậu là Gil Sang Cheon của Jeong Jaeui.
“…Đúng là nói nhảm.” Jeong Taeui bật cười.
Nếu mình từng khiến những người xung quanh trở nên may mắn, thì ít nhất bản thân cũng phải may mắn chứ. Nhưng vận mệnh của mình thế này đây. Bên cạnh không chỉ có thêm một tên sát nhân, mà còn có cả cậu nhóc mặt mũi dễ thương nhưng cứng đầu lúc nào cũng chờ để được đè mình nữa.
Nói xong, tâm trạng cậu bỗng trở nên chán nản. Từ khi đến hòn đảo này, chẳng có chuyện gì thuận lợi cả.
“…Khoan đã.” Jeong Taeui chớp mắt. Từ khi đến hòn đảo này, mọi thứ đều không thuận lợi. Nói cách khác, kể từ khi không thể gặp anh trai mình vì anh ấy mất tích, mọi thứ đều trục trặc. Có nghĩa là có lẽ lời của Ilay chỉ đúng một nửa. Cụ thể hơn theo chiều hướng ngược lại.
Có thể vốn dĩ cậu là một người kém may mắn, nhưng nhờ anh trai luôn ở bên chia sẻ vận may, cậu mới có thể sống một cách bình thường như một người bình thường. Đúng vậy, nghĩ như thế có vẻ hợp lý hơn. Nếu người mang lại vận may cho người khác mà bản thân lại bất hạnh, thì điều đó thật vô lý.
Nhưng Jeong Taeui lại nhíu mày và lắc đầu. Dù sao đi nữa, cậu cũng không sống cạnh anh trai suốt hơn hai mươi năm qua. Đặc biệt là từ khi vào trường quân đội, cậu sống ở ký túc xá và chỉ về nhà vào cuối tuần. Sau khi tốt nghiệp trường sĩ quan và nhập ngũ, tình hình vẫn tương tự. Nói cách khác, cậu chỉ sống cùng anh trai đến khi tốt nghiệp cấp ba, và từ đó về sau hầu như sống riêng cho đến trước khi đến đây. Sau khi xuất ngũ, họ chỉ sống cùng nhau vài tháng.
Nếu vận may chỉ được chia sẻ khi sống gần nhau, thì khoảng thời gian sống xa nhau cậu lẽ ra đã rất xui xẻo. Tuy nhiên Jeong Taeui dù đã gặp một tên đáng ghét như Trung úy Kim vẫn có một thời gian vui vẻ và hứng khởi ở trường sĩ quan quân đội. Anh trai cậu cũng đạt được những thành tích xuất sắc ở nơi mà Jeong Taeui không biết. Trong suốt thời gian sống xa nhau, cả hai vẫn ổn và sống cuộc sống của riêng mình.
“Hoàn toàn chẳng hợp lý chút nào… Còn mình nữa, nghe mấy lời nhảm nhí rồi lại đi tìm hiểu nó, thật ngớ ngẩn.”
Jeong Taeui bực dọc đóng sập quyển bách khoa toàn thư lại.
Có phải vì nghe một câu chuyện vô ích mà đột nhiên nhớ đến anh trai không nhỉ? Thực ra kể cả gặp anh thì cũng chẳng có gì đặc biệt để nói. Như mọi khi chắc chỉ chào một câu ngắn ngủi “Anh đến rồi à?” rồi cùng nhau tán gẫu vài chuyện vớ vẩn. Nào là ngày mai có hẹn với bạn, hay hôm kia trên đường gặp một gã say rượu rồi cãi nhau.
Không phải điều gì bắt buộc. Không có anh trai cậu vẫn có những người bạn để tâm sự nỗi lòng, những tiền bối để chia sẻ niềm vui, và cả những hậu bối sẵn sàng uống rượu giải sầu cùng. Không nhất thiết phải là anh trai. Nhưng dù vậy, đôi khi chỉ muốn gặp anh để nói vài câu chuyện không đầu không cuối.
Gia đình có lẽ là như vậy.
Jeong Taeui đẩy quyển bách khoa toàn thư sang một bên, ngồi trên ghế rồi đung đưa đôi chân. Nghĩ lại thì sinh nhật của anh không còn xa nữa, cũng là ngày sinh nhật của cậu. Vào ngày hôm đó, chắc chắn có thể gọi điện cho anh cậu. Không nhất thiết phải đúng vào ngày sinh nhật, mà vài ngày trước hoặc sau đó, Jeong Jaeui cũng sẽ gọi cho cậu. Từ trước đến giờ vẫn luôn như thế. Khi sống chung một nhà thì trực tiếp chúc mừng, còn khi sống riêng thì gọi điện.
Cũng chẳng phải chúc mừng gì to tát. Chỉ là trong lúc nói vài câu chuyện vớ vẩn, bất chợt nhớ ra rồi nhắc đến.
“Này, hình như hôm nay là sinh nhật nhỉ.” Thế rồi câu chuyện tiếp tục. “Chúc mừng sinh nhật.” “Vâng, anh cũng thế.” “Ừ, chúc mừng.” Sau đó lại quay về những câu chuyện linh tinh thường ngày.
“Ừm― Nếu đến sinh nhật mà gọi về nhà thì liệu anh ấy đã về chưa nhỉ?”
Jeong Taeui vừa lắc qua lắc lại trên chiếc ghế phát ra âm thanh kẽo kẹt, vừa lẩm bẩm. Có lẽ anh cậu chưa về. Lần này anh đi khá lâu. Nhưng ngay cả vậy, chắc chắn anh ấy sẽ gọi điện. Dù không hẹn trước, hay không gọi cũng chẳng sao, nhưng cậu biết anh sẽ gọi.
“Chẳng lẽ vì cắt đứt quan hệ mà không gọi nữa?”
Cậu đột nhiên cau mày, lẩm bẩm một mình, tự nhiên nhớ ra một chuyện. Vài tháng trước, khi anh chuẩn bị rời đi, vào đêm trước ngày ra khỏi nhà, anh trai đã chỉ vào ngón tay út của cả hai, rồi nói rằng hãy cắt đứt sợi chỉ đỏ nối liền giữa hai người. Thậm chí còn làm động tác như cắt phăng nó.
Tự dưng lại bảo cắt đứt nhân duyên, nhưng vì Jeong Jaeui thường làm những chuyện kỳ lạ mà chẳng ai hiểu được, nên cậu cũng chỉ cho qua. Dù sao thì chắc chắn không phải vì chuyện đó mà anh ấy rời đi.
Jeong Taeui ngừng gõ tay lên mặt bàn. Một câu nói kỳ lạ khác của anh lại bất chợt hiện lên trong đầu.
― Sống một cuộc đời quá may mắn thì cũng chẳng thú vị gì. Anh cũng phải trải nghiệm sự xui xẻo chứ.
“…….”
Jeong Taeui ngẩn người nhìn lên trần thư viện. Trần nhà trắng cũ kỹ, đầy những vết ố loang lổ. Cậu dõi mắt theo những vết ố ấy, rồi chìm vào dòng suy nghĩ.
Nếu như lời của Ilay là đúng.
Vậy thì anh đã biết từ trước?
Nhưng biết điều gì, biết đến đâu, bằng cách nào, tất cả đều là những điều Jeong Taeui không thể biết được. Không thể đoán được bất cứ điều gì. Mối liên hệ giữa anh trai và cậu, nó là gì, sâu đậm đến đâu, vì lý do gì, cậu không thể nào hiểu nổi. Không phải vì là anh em song sinh. Trên đời này cũng có rất nhiều cặp song sinh khác.
“Hay là tất cả những người xung quanh mình đều trở nên may mắn hơn…….”
Jeong Taeui khẽ nghiêng đầu lẩm bẩm. Rồi cậu bật cười khẽ. Có vẻ như điều đó không đúng lắm. Mặc dù đúng là xung quanh cậu không có ai quá bất hạnh, nhưng cũng chẳng có ai mà cậu cảm thấy quá may mắn. Chỉ có mỗi anh trai của là ngoại lệ.
“Ôi trời, đột nhiên khiến mình cảm thấy bản thân như một người đặc biệt lắm vậy.”
Jeong Taeui nói đùa rồi đứng dậy. Thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, đã đến lúc quay lại công việc thường ngày.
Theo nguyên tắc, với cương vị là đội phó, cậu phải luôn ở cạnh huấn luyện viên cho đến khi kết thúc giờ làm việc. Tuy nhiên Jeong Taeui không cảm thấy điều đó là cần thiết. Việc trợ lý ở bên huấn luyện viên là để hỗ trợ công việc vặt hoặc giúp đỡ trong trường hợp huấn luyện viên gặp tình huống nguy hiểm. Nhưng vào giờ nghỉ trưa, huấn luyện viên cũng không làm việc, đồng nghĩa với việc trợ lý không có nhiệm vụ gì phải hỗ trợ. Hơn nữa trường hợp huấn luyện viên gặp nguy hiểm là điều khó có thể tưởng tượng.
Viễn cảnh ‘ngài’ Ilay Riegrow rơi vào tình huống nguy hiểm cần Jeong Taeui giúp đỡ, ngay cả khi cố gắng tưởng tượng cậu cũng không thể. Nếu có thì ngược lại, có lẽ Jeong Taeui sẽ là người cần được giúp đỡ. Làm sao một ‘con quái vật’ như Ilay lại có thể gặp nguy hiểm được chứ?
Từ đầu Jeong Taeui đã nói rõ rằng ngoài giờ làm việc chính thức, cậu sẽ đi lại tự do. Ilay cũng không yêu cầu cậu phải luôn ở cạnh mình, và thực tế là không muốn điều đó. Chính Ilay cũng là kiểu người không thích ai kè kè bên cạnh làm phiền.
“Haizz… Lại phải nhìn cái gương mặt lạnh lùng đó nữa rồi.”
Jeong Taeui thở dài, đẩy ghế vào. ‘Con quái vật’ ấy giờ đang ở đâu? Chắc lại khiến ai đó hoảng sợ ở một góc nào đó trong cơ sở này.