Passion Novel - Chương 67
Buổi chiều hôm nay không có lịch gì đặc biệt. Công việc chỉ xoay quanh việc xử lý giấy tờ ở phòng huấn luyện viên, không phải ra lớp giảng dạy.
Khi Ilay giảng bài, Jeong Taeui ngồi phía sau lớp quan sát luôn cảm thấy căng thẳng. Cậu phải căng mắt theo dõi để chắc chắn rằng không có ai bị đánh chết tại chỗ. Sau khi buổi học kết thúc, ánh mắt lạnh lùng của các học viên không chỉ nhắm vào Ilay mà còn hướng cả về phía Jeong Taeui. Điều đó thực sự không tốt cho dạ dày.
Đang định đứng dậy đi tới phòng huấn luyện viên, thì cửa thư viện mở ra, vài người đàn ông bước vào. Jeong Taeui không bận tâm lắm, chỉ định đặt quyển bách khoa toàn thư về chỗ cũ. Nhưng rồi cậu cảm nhận được ánh mắt họ đang hướng tới mình nên ngẩng đầu lên. Và đúng như dự đoán những người đó đang liếc nhìn cậu.
Cảm giác chẳng dễ chịu chút nào. Những ánh mắt đó không hề thân thiện. Dù sao dạo gần đây, trong cơ sở này cũng chẳng ai dành cho Jeong Taeui cái nhìn thiện cảm. Mười phần thì có đến chín là muốn gây sự.
Quả nhiên khi Jeong Taeui định quay đi giả vờ không biết, một trong số họ bước đến và công khai khiêu khích:
“Sao không đi theo ‘huấn luyện viên của mày mà lại ở đây một mình? Không phải mày nên bám theo sau để hầu hạ ‘ngài ấy’ sao?”
“Sắp đến giờ giảng bài của huấn luyện viên rồi thế mà còn ở đây làm gì? Trốn việc hả? Để xem bị bắt gặp thì huấn luyện viên sẽ phạt mày thế nào.”
Jeong Taeui trả lời bình thản. Nếu đã định gây sự, chí ít cũng nên thay đổi nội dung cho mới mẻ một chút chứ.
Kẻ đang thao thao bất tuyệt lặp lại câu thoại quen thuộc bị một tên khác chặn ngang, có vẻ như tên này có chút lý trí hơn bạn của hắn. Hắn nhìn Jeong Taeui với vẻ không thoải mái rồi thẳng thừng hỏi:
“Tae, tôi không biết rõ cậu vì thuộc đội khác, nhưng xem ra cậu không phải là loại người kỳ quặc, thậm chí còn khá ổn. Vậy tại sao lại đi hầu hạ một kẻ điên như vậy?”
Đến lúc này thì Jeong Taeui chán chẳng buồn giải thích nữa. Cậu không hề tự nguyện nhận chức vụ đội phó này.
Thông thường, để trở thành đội phó, sự phê duyệt từ cấp trên rất quan trọng, nhưng trước đó các ứng viên phải tự nguyện đăng ký. Khi có huấn luyện viên mới được bổ nhiệm, các thành viên trong chi nhánh sẽ được thông báo và ai muốn thì tự nộp đơn. Sau đó họ sẽ chọn ra ứng viên phù hợp nhất. Chưa từng có ai bị ép buộc nhận chức đội phó mà không muốn.
Đúng vậy, chưa từng xảy ra… cho đến bây giờ.
Ngay từ khi chú cậu gọi lên văn phòng huấn luyện viên, mọi thứ đã có dấu hiệu không lành. Khi đó cậu không hề biết hệ thống này vận hành như thế nào. Cậu cứ nghĩ rằng cấp trên bảo sao thì chỉ việc tuân theo. Nếu biết rằng bản thân cũng có quyền từ chối, cậu chắc chắn sẽ không cúi đầu chấp nhận. …Mặc dù nghĩ lại thì, có cứng đầu phản kháng tới cùng, chưa chắc chú đã để yên.
Jeong Taeui thở ra một hơi dài. Tên vừa lên tiếng có vẻ không hài lòng, cau mày nói tiếp:
“Cuộc sống ai mà chẳng có khó khăn, nhưng sao cậu lại đi làm cái việc này? Chẳng lẽ không còn lựa chọn nào khác?”
Có lẽ tên này nghĩ rằng Jeong Taeui bị nắm thóp hoặc có hoàn cảnh khó khăn nào đó nên mới phải làm trợ lý cho Ilay. Thà rằng họ nghĩ như vậy còn tốt hơn. Ít nhất có lẽ sẽ bớt gây sự hơn.
Đúng lúc cậu nghĩ rằng lần này có thể sẽ kết thúc êm đẹp, thì tên thứ ba tiến lên, phá hỏng bầu không khí.
“Không đúng! Cậu nghĩ nó làm vậy vì có lý do à? Thực chất, nó vốn cùng hội với thằng điên đó. Chắc cậu cũng biết chuyện lúc trước phải không? Khi huấn luyện viên Kippenhan và Kyle bị giết, hiện trường chỉ có hai người: thằng điên đó và tên này. Nhưng cuối cùng chỉ có mỗi nó sống sót. Lạ quá còn gì. Với tính cách của thằng điên đó, nếu không phải người của nó thì chắc chắn đã bị giết rồi!”
Tên thứ ba này thẳng thừng xem Jeong Taeui như đồng phạm giết người. Cậu đứng đó bất lực lắng nghe những lời cáo buộc vô căn cứ. Đã không ít lần cậu phải chịu đựng những nghi ngờ tương tự. Có người còn nói cậu cũng giống như Ilay – một kẻ điên không hơn không kém.
Những lời xúc phạm khác cậu có thể bỏ ngoài tai, nhưng bị ví như Ilay thì thật sự là một nỗi nhục khó quên.
Jeong Taeui liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường phía sau lưng bọn họ. Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc. Nếu mấy tên này muốn mượn sách thì cũng nên nhanh chóng mà rời đi để còn kịp quay lại giờ làm việc. Nhưng có vẻ bọn chúng định ở đây đến hết giờ nghỉ chỉ để gây sự.
“Không đi à?”
Cậu chỉ nói ngắn gọn. Tụi này có vẻ không hiểu, liền quay lại hỏi: “Hả?”
Cậu nhấn mạnh thêm:
“Tôi hỏi, các người không đi à? Nhìn đồng hồ đi.”
Jeong Taeui vừa nói vừa hất cằm chỉ về chiếc đồng hồ, nhưng bọn chúng không buồn liếc nhìn – chỉ có một tên nhìn thoáng qua. Thay vào đó, vẻ mặt của chúng càng trở nên bặm trợn hơn, như thể cố ý vặn vẹo ý nghĩa lời cậu.
“Ồ, ý mày là bảo tụi tao biến?”
Mấy người này thật sự là chuyên gia suy diễn. Làm sao mà câu “Không đi à?” lại trở thành “Biến đi” được? Dù sao trong mắt kẻ đã ghét mình thì cậu làm gì cũng thấy chướng tai gai mắt.
Jeong Taeui liếc nhìn tên thứ hai. Hắn đang lườm cậu bằng ánh mắt khó chịu và bực bội, khiến cậu cảm thấy chán nản không kém. Nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ họ đã có thể trở thành những đồng đội tốt. Những kẻ hay gây sự này, nếu tìm hiểu sâu hơn thì phần lớn đều có lý do: bạn bè thân thiết hoặc đồng đội từng bị thương nặng hay thậm chí mất mạng trong các buổi huấn luyện liên quân với chi nhánh châu Âu. Hiếm có ai rỗi hơi đi gây sự vô cớ.
Có đôi khi tính cách hai người không hợp nhau, nhưng ngay cả vậy, cũng không cần phải gây gổ kiểu này.
Nếu nói không cảm thấy tiếc nuối thì là nói dối. Dù sao dù chỉ ở đây thêm nửa năm, cậu cũng muốn có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp. Cho dù là cùng đội hay không, cậu vẫn mong có thể hoàn thành công việc với tâm trạng thoải mái và xây dựng những mối quan hệ vững chắc. Giống như thời còn trong quân đội, trước khi xuất ngũ, cậu và các đồng đội trong tiểu đội đã thân thiết như thế nào.
Nhưng tất cả chỉ vì cậu xui xẻo mà bị cuốn vào rắc rối với một kẻ điên như Ilay và có một người chú như vậy.
Chú à. Dù nửa năm sau con có rời khỏi đây, con sẽ không bao giờ quên việc chú đã ném con vào chốn nguy hiểm trong suốt nửa năm đó. Con muốn chú cảm nhận mối oán hận sâu như rắn của con lâu thật lâu. …Dù sâu như rắn nhưng chẳng thể trả thù, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Taeui, tôi khuyên cậu thật lòng, tốt hơn hết là cắt đứt quan hệ với gã đó ngay đi. Cậu mới vào UNHRDO chưa được bao lâu nên có lẽ chưa biết rõ. Gã đó thật sự là một kẻ điên. Chỉ cần đứng cạnh gã, cậu cũng dễ dàng gặp nguy hiểm. Loại người chỉ có thể làm tổn hại người bên cạnh mà vẫn thản nhiên chính là gã đó.”
Người đàn ông thứ hai có vẻ vẫn thấy tiếc nuối cho Jeong Taeui, chân thành khuyên nhủ.
Thật đáng tiếc cho hắn ta. Nếu không phải trong tình huống này, Taeui có lẽ đã trở thành đồng đội tốt với một người như thế. Khi còn ở quân đội, kiểu người này luôn là những đồng đội đáng tin cậy.
Thật đáng tiếc. Đáng tiếc và cũng thật xót xa.
Không muốn tranh cãi thêm hay dây dưa thêm nữa, Jeong Taeui chỉ gật đầu cho có lệ.
“Được rồi. Cảm ơn lời khuyên. Tôi sẽ nhớ.”
Những lúc thế này thật khiến người ta kiệt sức. Khi cảm thấy đồng đội không còn là người mình có thể tin tưởng và thân thiết, mà chỉ là đối tượng phải cảnh giác, thật là cay đắng. Trong những tình huống không thể xoay chuyển hay tránh né, mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi.
May mắn thay nhóm người có vẻ không có ý định gây sự thêm, còn Jeong Taeui cũng không muốn đối đầu. Càng đối đầu chỉ càng mất thời gian vô ích.
Khi họ định rời đi với vẻ mặt khó chịu, thì đột nhiên, không biết họ nhìn thấy gì, cả bọn như bị ma ám, mặt tái mét cứng đờ. Một tên thậm chí còn lùi lại mấy bước.
Jeong Taeui cũng dừng lại. Bởi ánh mắt của họ đang dừng ngay sau lưng cậu.
“Quan hệ của Jeong Taeui càng ngày càng khép kín nhỉ. Thế này thì làm được gì chứ?”
Giọng nói chậm rãi, như có vẻ đang thích thú của một người đàn ông vang lên ngay sau vai. Có lẽ không cách quá một gang tay.
Jeong Taeui nhăn mặt. Nhớ lại lần trước, một sự việc tương tự cũng xảy ra. Khi đó không phải lúc cậu bị vướng vào rắc rối, mà là trong một buổi huấn luyện chung với chi nhánh châu Âu. Cậu đang yên tĩnh một mình trong thư viện thì bị tiếp cận từ phía sau, suýt nữa thì hét toáng lên. Cũng giống như lúc này ―dù cậu không để lộ ra.
“Ilay… Anh ở đó từ khi nào?”
Jeong Taeui lầm bầm không mấy hài lòng. Cậu còn nghĩ xem con quái vật này đã khiến ai phải khiếp sợ trong buổi trưa yên tĩnh này, và hóa ra người đó là ở đây.
Ilay vươn tay ra ngang eo Taeui, giật lấy cuốn bách khoa toàn thư cậu đang cầm. Lật vài trang đến phần mà Taeui vừa xem, với dấu trang còn ở đó, Ilay lẩm bẩm một cách kỳ lạ.
“Gil Sang Cheon à… Bức tranh này xấu quá. Đối diện với loại phụ nữ thế này, tôi chắc cũng không cương nổi.”
Ilay nói đùa rồi trả lại cuốn sách cho Taeui. Sau đó ánh mắt hắn dừng lại ở những người đàn ông đang đứng trước mặt, nhìn mình chằm chằm.
“Gì đây? Mấy người có việc gì với tôi à?”
Jeong Taeui thấy những kẻ đang cứng đờ trước mặt, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía Ilay, liền tặc lưỡi. Cậu xoay người tránh sang một bên và nói với Ilay.
“Họ có việc với tôi. Không phải chuyện anh cần quan tâm.”
Ilay hạ ánh mắt xuống nhìn Taeui với ánh mắt lạnh nhạt, như thể lời anh vừa nói thật buồn cười.
“Nếu đúng là như vậy thì không liên quan đến tôi. Nhưng nếu họ có việc với tôi, thì đó không phải chuyện cậu được xen vào. Tôi đã nói với cậu rồi, đừng can thiệp. Cậu muốn cả hai chúng ta đều thấy phiền phức sao?”
Khuôn mặt hắn chẳng khác gì mọi ngày. Nụ cười nhàn nhạt treo bên môi có vẻ như đang không vui, nhưng với người không quen thì trông rất dễ mến và lịch lãm. Có lẽ mười, hai mươi năm sau, gương mặt này vẫn sẽ y nguyên. Và chắc chắn một điều khác cũng không thay đổi chính là ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn kia.
Jeong Taeui chỉ biết thở dài trong lòng.
Đúng vậy, người đàn ông thứ hai — tên là Jo thì phải — đã đúng. Gã này chính là kiểu người có thể thản nhiên gây hại ngay cả với những người ở cạnh mình. Dù đó là cấp dưới của hắn, kẻ đi theo hắn hơn nửa ngày, hay thậm chí là bạn bè cùng chơi trò chia đất, nếu tình huống yêu cầu, hắn cũng sẽ không ngần ngại mà bẻ gãy cổ họ.
Vậy nên cậu đã nói bao nhiêu lần rồi, việc dính dáng đến gã này hoàn toàn không phải ý muốn của cậu, câu nói ấy như muốn thoát ra khỏi cổ họng. Nếu có thể, cậu muốn phát thanh trong toàn bộ chi nhánh để mọi người nghe rõ: “Tôi chỉ làm vì bị ép buộc thôi, làm ơn đừng gây chuyện với tôi!”
Tuy nhiên cũng có lý do khiến cậu không thể công khai nói rằng: “Mọi chuyện đều do gã đó bảo làm.” Cho dù thế nào, đội phó Jeong Taeui vẫn phải thực hiện cái nhiệm vụ khó chịu này, đó là ngăn cản bất kỳ ai muốn gây sự hay làm hại giảng viên Ilay Riegrow.
Trong lúc Jeong Taeui đứng giữa ba người đàn ông và một tên quái vật, lo lắng cho viễn cảnh vài phút sau, thì những người đàn ông kia nhìn thấy ánh mắt của Ilay nên giữ im lặng. Cuối cùng, người đầu tiên lên tiếng với giọng điệu pha chút mỉa mai:
“Việc ư, anh là giảng viên mà, làm sao dám gây chuyện với anh được. Chỉ còn cách tìm đội phó mà thôi.”
Cậu thực sự muốn khen hắn là gan lớn, nhưng việc tỏ ra anh hùng trước một đối thủ không thể thắng chẳng phải là can đảm, mà là ngu ngốc. Theo góc nhìn của Jeong Taeui, việc người đàn ông đầu tiên cư xử như vậy với Ilay chẳng khác gì tự dấn thân vào bệnh viện.
Ilay cuối cùng cũng bật cười. Trước đó biểu cảm của hắn khó mà đoán được là đang cười hay không, nhưng giờ thì cảm xúc đã hiện rõ. Tuy nhiên Jeong Taeui hiểu rằng nụ cười này không mang ý nghĩa thông thường. Những kẻ xui xẻo và ngu ngốc đúng là đáng thương.
“Tôi không ghét tất cả những kẻ vô lý gây sự với tôi. Đôi khi tôi thấy chúng thú vị và rất hay ho. Tôi cũng thích cái gan mà tôi không có ở những kẻ đó.”
Ilay bước một bước về phía trước, nụ cười của hắn càng rõ ràng. Giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể thực sự hài lòng với những người đàn ông đối diện. Thậm chí có phần nghe như ân cần.
Jeong Taeui quyết định đứng ngoài cuộc. Dù có nhúng tay vào thì cũng chẳng được gì. Với nhóm người kia, cậu sẽ bị mắng là che chở cho kẻ điên, còn với Ilay, cậu sẽ bị chê trách vì làm chuyện phiền phức. Nói chung xen vào sẽ chỉ thiệt hại chứ chẳng có lợi ích gì. Cậu cũng không có sở thích hành động vì công lý trong mấy tình huống như thế này.
Nhưng khi cậu định lùi vài bước để quan sát từ xa, thật buồn cười, người thứ hai trong nhóm kia lại bước lên trước.
Jeong Taeui cau mày. Cậu tưởng rằng người đàn ông đầu tiên sẽ ra mặt, nhưng không ngờ lại là người thứ hai. Không có lẽ cậu cũng đoán trước được phần nào. Mọi chuyện trên đời thường diễn ra như vậy. Người gây chuyện và tạo rắc rối ban đầu lại lẩn mất, để lại người ít liên quan hơn bị đẩy lên lo liệu hậu quả.
“Phải chăng sự công bằng chỉ là ảo tưởng do những người mơ tưởng về chủ nghĩa cộng sản tạo ra…”
Jeong Taeui lẩm bẩm đầy chán nản, môi hơi cong lên khó chịu.
Người đàn ông thứ hai thực ra lại khiến cậu có chút cảm tình. Nếu hắn bị đánh cho thê thảm, chắc cậu cũng thấy áy náy lắm. Nhưng ngay cả vậy, ý định can thiệp vẫn không xuất hiện, cậu chỉ thở dài và chờ đợi một tương lai không mấy khả quan cho người kia.
Đúng lúc đó một tiếng chuông ngắn vang lên, báo hiệu giờ nghỉ trưa đã kết thúc. Trong thư viện không có hệ thống loa phát thanh, nên âm thanh từ hành lang bên ngoài lọt vào.
Những người đàn ông dừng lại. Ilay chỉ liếc mắt nhìn ra ngoài mà không tỏ vẻ gì đặc biệt. Jeong Taeui nhìn đồng hồ, sau đó quay sang nhìn Ilay.
“Không phải tôi muốn xen vào đâu.”
Jeong Taeui vừa nghịch mép cuốn bách khoa toàn thư cũ vừa lẩm bẩm, cố tỏ ra như không có chuyện gì. Ánh mắt của Ilay liếc qua không mấy thiện cảm. Dường như hắn muốn hỏi: “Cậu thực sự muốn gây chuyện phiền phức này à?”
“Ilay, giảng viên McKin rất cứng đầu, nếu đã nhắm vào ai thì sẽ bám riết lấy người đó. Tôi không phải người từng trải qua, nhưng chú tôi kể lại như vậy.”
Ilay nhìn cậu với vẻ thắc mắc. Hắn có vẻ ngạc nhiên trước lời nói đột ngột của cậu.
“Chiều nay McKin cũng rảnh. Tức là trong văn phòng huấn luyện viên chiều nay sẽ chỉ có anh và McKin. Đừng để ông ta có ấn tượng rằng anh đến muộn vì mải chơi đâu đó. Tôi nói vậy là vì lợi ích của anh thôi. Thật lòng tôi không hề muốn xen vào chuyện của anh.”
Jeong Taeui không quên nói thêm câu cuối. Ilay nghe thế liền nhẹ nhàng nhướn mày, nhìn chằm chằm Jeong Taeui một cách chăm chú. Sau đó hắn liếc nhìn mấy gã đàn ông. Đôi mắt của Ilay dừng lại trên họ vài giây, rồi đột nhiên một nụ cười thoáng qua môi hắn.
“Thật là… cứ phải tạo ra chuyện phiền phức mà,” Ilay nói, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút cười khẩy. “Taeui, nếu cậu xen vào thì không chỉ mình cậu bị tổn thương đâu. Dù sao thì những kẻ mà tôi đã định ‘xử lý’ từ đầu, tôi sẽ xử lý chúng dù cậu có làm gì đi nữa. Nhưng sau đó, cậu cũng sẽ phiền phức theo thôi.”
Chết tiệt, lại dẫm phải mìn rồi.
Jeong Taeui lùi lại một bước, khuôn mặt giữ vẻ bình thản, giả vờ như không biết gì. Cậu nhìn Ilay như muốn nói, “Vậy thì muốn làm gì thì làm đi,” rồi quay lại, giả bộ như đang chuẩn bị nhét cuốn bách khoa toàn thư trở lại kệ sách.