Passion Novel - Chương 68
Chết tiệt. Nếu hôm nay mình không may, chắc sẽ mệt lắm đây. Jeong Taeui bực bội nghĩ. Cậu đã định chỉ chơi bài hoãn binh với hắn ta, nhưng rõ ràng đó là một sai lầm ngu ngốc.
Jeong Taeui tặc lưỡi, chậm rãi bước về phía chỗ lấy cuốn sách ra. Một khi đã quyết định không can thiệp, cậu nghĩ tốt hơn hết là đừng nhìn cảnh bạo lực làm gì. Để họ tự giải quyết và tránh xa là tốt nhất. Thực ra Jeong Taeui cũng luôn làm như vậy trước giờ.
Khi đặt cuốn bách khoa toàn thư trở lại chỗ cũ, Jeong Taeui đứng lại, chờ một lúc để chắc chắn mọi chuyện đã lắng xuống. Trong lúc đó, cậu gõ nhẹ các ngón tay lên kệ sách, suy nghĩ vẩn vơ.
Thực ra, Jeong Taeui chưa từng đối đầu trực tiếp với Ilay bao giờ. Nếu thật sự đấu, chắc chắn cậu sẽ bị đánh gục ngay lập tức. Nhưng ngay cả một trận đấu nhẹ nhàng kiểu luyện tập cũng chưa từng xảy ra. Khi Ilay còn ở chi nhánh châu Âu, có lẽ đã từng có cơ hội trong các buổi huấn luyện chung, nhưng tuần đầu tiên cả hai không hề đụng mặt. Tuần thứ hai thì cậu lại bị mắc kẹt trong “phong ấn ma thuật” Eoryeong nên cũng chẳng có cơ hội nào.
À, nghĩ lại thì trong thời gian bị giam giữ, hai người có đôi lần đụng chạm, kiểu đấu chơi cho đỡ buồn. Dù vậy, Ilay vẫn chỉ coi đó là trò đùa và chẳng nghiêm túc chút nào.
Chỉ qua vài lần tay chạm tay như thế, Jeong Taeui cũng đủ hiểu rằng mình không thể đấu lại Ilay trong bất kỳ trường hợp nào. Điều đó quá rõ ràng. Vốn dĩ cậu chẳng giỏi đánh nhau, mà trong chi nhánh này cũng không phải người nổi bật về khả năng chiến đấu.
Nếu phải đối đầu với hắn, mình nên làm gì đây?
“…”
Dù suy nghĩ đến đâu, Jeong Taeui cũng không tìm ra câu trả lời. Có lẽ hoặc là bỏ chạy càng xa càng tốt, hoặc là để hắn đánh nhừ tử cho đến khi ngất xỉu trước khi chết.
Chắc hắn sẽ quay lại hỏi cậu sao lại xen vào chuyện không đâu, rồi lại trách cậu làm cả hai phía phiền phức. Jeong Taeui cảm thấy đắng miệng, nghĩ ngợi linh tinh trong khi đứng đó, bỗng nhiên một giọng nói thoải mái vang lên từ phía sau.
“Ai đang nói gì về tôi đó?”
Jeong Taeui giật mình, khựng lại. Cậu ngừng đôi tay đang chạm vào cuốn sách và quay đầu nhìn qua khoảng trống giữa các quyển sách trên kệ. Phía bên kia, qua khoảng hở nhỏ, cậu nhìn thấy phần cằm và đôi môi của Ilay bị che một phần bởi sách.
“Đã đánh gục hết rồi à? Chẳng nghe thấy tiếng động nào cả.”
“Vì cậu lo cho tôi mà nhắc nhở chuyện của McKin, nên tôi cũng nghĩ đến việc sẽ nghe lời cậu đấy.”
“…Anh tha cho họ à?”
Jeong Taeui không tin nổi, nghi ngờ hỏi lại. Qua kẽ hở, cậu nhìn thấy Ilay nhếch môi cười nhạt, để lộ hàm răng trắng trước khi che đi sau đôi môi.
“Cậu thích gã đứng giữa, đúng không?”
Đột nhiên Ilay hỏi khiến Jeong Taeui phải nghiêng đầu thắc mắc, rồi nhanh chóng nhận ra hắn đang nói đến đám đàn ông lúc nãy và hồi tưởng lại. Nếu là kẻ đứng giữa, đó là gã thứ hai, người đã cư xử nhân đạo nhất trong ba kẻ gây sự.
“À… Trong ba người đó, hắn ta đó có vẻ được nhất. Sao thế? Anh biết sao?”
“Dựa vào tình huống, hắn có vẻ hợp cậu. Cậu đấy, Jeong Taeui, giờ chỉ là một kẻ cô độc trong chi nhánh này.”
Ilay cười khẩy, giọng nói pha chút đùa cợt, rồi thong thả bước vòng qua kệ sách. Khi hắn xuất hiện từ phía bên kia, không gian chật hẹp giữa các kệ sách như bị thu hẹp lại bởi sự hiện diện của hắn.
Jeong Taeui nhìn thẳng vào hắn ta. Hình ảnh hắn chầm chậm bước tới từng bước từ phía kệ sách tối tăm bên kia khiến người ta liên tưởng đến một cảnh trong phim kinh dị. Tuy nhiên điều kỳ lạ là cảm giác kinh hoàng không hiện hữu, mà ngược lại, mang đến chút nhẹ nhõm. Thật ra nếu nghĩ kỹ, đây là tình huống mà Jeong Taeui đang đối diện với một kẻ sát nhân trong góc khuất của thư viện vắng vẻ. Thế nhưng cảm giác nguy hiểm không hề rõ rệt, có lẽ vì cậu đã quá quen thuộc với người đàn ông này.
Jeong Taeui khẽ cười chua chát, hỏi:
“Anh định giải quyết chuyện phiền phức này ngay tại đây sao?”
Cậu thử đoán xem nếu mình bị đánh gục và nằm đây, thì bao lâu sau sẽ có người phát hiện. Kệ sách ngay phía trước là khu vực tiểu thuyết, nơi thỉnh thoảng có người ghé vào. Nhưng chỗ này thì khác, toàn là bộ sưu tập sách, gần như chẳng mấy ai tìm đến.
Nếu may mắn, có lẽ sẽ sớm có người phát hiện, còn không thì chắc đến tối, khi nhân viên dọn dẹp thư viện họ mới để ý đến. Hy vọng rằng nếu điều tồi tệ xảy ra, ít nhất cũng chỉ đủ phiền phức để không ảnh hưởng tính mạng.
Nghe lời của Jeong Taeui, Ilay nhẹ nhàng cười và nhìn cậu chăm chú rồi nghiêng đầu phán một câu.
“Cậu thực sự là một kẻ thú vị.”
Những lời thì thầm nhỏ nhẹ vang lên rồi tan biến. Đột nhiên Ilay cúi người xuống một chút, ngang tầm mắt với Jeong Taeui, như thể đang chăm chú nhìn vào một điều gì kỳ lạ. Đôi mắt, sống mũi, và đôi môi của cậu được quan sát một cách tỉ mỉ như thể chúng là những thứ quý giá. Jeong Taeui nhướng mày đầy ngạc nhiên.
“Jeong Taeui, đây là lời nhắc nhở cuối cùng của tôi.”
Giọng Ilay bất ngờ trầm xuống. Giống như những người đang nói ra sự thật sâu kín, từng từ hắn thốt ra đều chậm rãi và chân thành:
“Tôi không có ý định gây sự với cậu bây giờ. Nhưng tôi cũng không phải loại người chịu đựng người khác cho đến mức phát bực. Vậy nên, bất kể tôi đối đầu với ai hay xảy ra chuyện gì, cậu tuyệt đối không được xen vào.”
Ilay thì thầm, đôi mắt đen như đá obsidian nhìn thẳng vào Jeong Taeui, không một chút cảm xúc. Thoáng chốc, Jeong Taeui cảm thấy như mình đang đối diện một bức tượng thủy tinh lạnh lẽo. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
Jeong Taeui cau mày nhìn hắn. Điều khiến cậu không hài lòng không phải là Ilay mà chính là tình huống này, và cả ý nghĩa của lời cảnh báo. Rõ ràng Ilay đang ngầm ám chỉ rằng người hắn khó chịu đến mức không thể chịu nổi là chính bản thân Jeong Taeui.
Được rồi, tôi đã quá can thiệp vào chuyện của anh. Tự mình phải lo giữ lấy mạng sống thôi.
Jeong Taeui gật đầu đồng ý. Cậu không định quên đi ưu tiên hàng đầu của mình suốt nửa năm qua: sống sót. Cậu đã vượt qua biết bao khó khăn, chông gai trong hơn nửa quãng đường, và không có lý do gì để tất cả nỗ lực đó tan thành mây khói chỉ vì nửa chặng đường còn lại. Mục tiêu vẫn là rời khỏi chi nhánh này an toàn sau nửa năm nữa.
Khi thấy Jeong Taeui gật đầu, Ilay khẽ cười. Dáng vẻ chỉnh tề và nụ cười đó rất hợp với gương mặt hắn, nhưng hiểu được con người bên trong, Jeong Taeui chẳng thể thấy yên tâm chút nào.
“Được rồi. Tôi cũng muốn giữ cậu nguyên vẹn nhất có thể mà.”
Miễn là tình hình không vượt quá giới hạn.
Lời đó như một tiếng vọng vang lên trong tâm trí Jeong Taeui. Cậu thở dài, lẩm bẩm với vẻ bất mãn:
“Là vì tôi là cháu của chú, em trai của Jeong Jaeui, hay bởi tôi là Gil Sang Cheon?”
Câu cuối cùng bật ra nghe có vẻ buồn cười ngay cả với Jeong Taeui. Nhưng bất ngờ thay, Ilay lại không thấy nó buồn cười. Dù vẫn giữ nụ cười mờ nhạt quen thuộc, nhưng hắn dường như đang chìm trong suy nghĩ.
“Khó nói thật… Ít nhất thì bỏ qua cái cuối cùng. Như tôi đã nói lần trước, tôi không cần gì đó mang lại may mắn cho mình. Nó có thú vị đấy, nhưng vẫn chưa đủ để hoàn toàn thu hút sự chú ý của tôi.”
Jeong Taeui nhìn Ilay đầy ngạc nhiên. Câu trả lời cuối cùng tưởng chừng sẽ là lý do chính, nhưng hắn lại dễ dàng phủ nhận nó đến vậy.
Ilay dường như đang suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của Jeong Taeui. Hắn chậm rãi xoa cằm, đắm chìm trong dòng suy tư. Sau đó hắn nở một nụ cười sâu hơn và đưa ra kết luận.
“Nếu phải phân tích kỹ, chắc là vì cậu là em trai của Jung Jaeui thôi. Không thể phủ nhận rằng tài năng của anh ta thực sự đáng để khao khát.”
“Anh trai tôi sẽ vui lắm đấy. Nhớ nói lại với anh tôi sau nhé.”
Jeong Taeui nhún vai rồi bắt đầu bước ra phía ngoài giá sách. Dù lời vừa rồi chỉ là cái cớ để tránh đụng mặt ba người khi nãy nhưng cậu nghĩ rằng giờ này huấn luyện viên McKin chắc đang ngồi một mình trong phòng. Có lẽ ông ấy sẽ nhớ đến Ilay theo hướng không mấy tốt đẹp, vì đang trong giờ mà lại chẳng biết hắn ta trốn ở đâu để lười biếng.
“Không cần phải cố gắng thân thiết, nhưng cũng không cần gây thù chuốc oán. Xây dựng mối quan hệ tốt với McKin cũng chẳng hại gì.”
Nói đến đây, Jeong Taeui mới nhớ rằng cấp trên trực tiếp của Ilay là Maori, còn cấp trên của McKin và chú lại là Rudolf. Nếu xét kỹ, hai người họ đang ở thế cạnh tranh. Có lẽ việc thân thiết quá mức cũng không hẳn là ý hay, cậu nghĩ vậy và đành ngậm miệng, bỏ ý định khuyên Ilay giữ mối quan hệ tốt với McKin.
Khi Jeong Taeui vừa bước ra khỏi giá sách, một chuyện bất ngờ xảy ra. Đột nhiên từ phía sau, Ilay nắm lấy vai cậu. Trước khi kịp quay lại, Ilay đã giữ cằm cậu nâng lên. Bất ngờ nhìn thẳng vào Ilay với chút bối rối, Jeong Taeui khẽ cười và quan sát khuôn mặt đang tiến sát lại gần.
“─…”
Một cảm giác nhói nhẹ trên má. Sau đó, một thứ ẩm ướt, mềm mại lướt dài trên má cậu. Từ má lên đến tai, thứ đó tiếp tục liếm qua dái tai, rồi để lại một cơn đau nhói nữa.
Cảm giác đó tiếp tục trượt xuống cổ, khiến Jeong Taeui khẽ rụt vai lại. Cuối cùng cậu phải dùng cả hai tay giữ lấy má của Ilay đang áp sát vào cổ mình, đẩy hắn ta ra. Nhìn Ilay một cách kỳ lạ, cậu nghiêng đầu tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn không phải bất chợt phát điên, cũng chẳng có ý định cắn cổ giết người ngay tại đây, lại càng không phải rủ chơi trò gì kỳ quặc. Rõ ràng hành động của Ilay vượt xa khỏi sự hiểu biết của cậu.
Đắn đo không biết nên nói gì trước, Jeong Taeui chăm chú nhìn vào Ilay. Còn Ilay, sau khi liếm ngón tay cái đã quệt qua môi, bật cười khi nhìn thấy biểu cảm của Jeong Taeui.
“Nhưng để nói cho rõ hơn, không phải vì Jeong Jaeui, cũng chẳng phải vì cậu hay huấn luyện viên Jeong, mà theo cách nào đó, tôi thấy cậu thú vị lắm. Rất thú vị là đằng khác.”
“…Mấy chơi trò gì kỳ quặc anh nghĩ ra vui đến thế à?”
Jeong Taeui hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ. Bị giữ lại hôn bất ngờ, sau đó nghe những lời kỳ lạ như vậy, cậu chỉ có thể nghĩ đến kết luận đó. Hơn nữa trước đây hắn cũng từng nói thấy thú vị rồi.
Nghe vậy Ilay đang mỉm cười nhìn cậu từ trên cao, đột nhiên im lặng, nụ cười cũng biến mất trong giây lát. Sau đó hắn nhìn thẳng vào Jeong Taeui với vẻ mặt nghiêm túc, rồi bất ngờ bật cười.