Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 114
Jeong Taeui thì thầm từng lời, mệt mỏi và yếu ớt. Trong lòng cậu chỉ muốn bật khóc. Cậu muốn buông xuôi mọi thứ, khóc như một đứa trẻ, hét lên rằng mình không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu muốn trốn vào một góc tối nào đó và không bao giờ quay lại.
Nhưng cậu không thể làm thế, bởi dù Xinlu có trở nên xa lạ thế nào, người ấy vẫn là Xinlu.
Jeong Taeui biết rằng mình nợ Xinlu một lời xin lỗi. Cơ thể cậu đã phản bội lại người cậu từng yêu thương. Cậu đã hòa quyện với người khác, tìm kiếm khoái cảm ở nơi xa lạ. Và giờ đây, tâm trí cậu cũng dần phản bội lại Xinlu. Jeong Taeui nhận ra rằng dù vẫn yêu thương Xinlu, nhưng cậu không thể chấp nhận tất cả con người em ấy. Tình cảm cậu dành cho Xinlu không đủ để đáp lại mong muốn mãnh liệt từ phía còn lại.
Tình yêu dần phai nhạt, cảm xúc trở nên mờ nhạt theo thời gian.
Jeong Taeui khẽ thở dài, thì thầm gọi tên Xinlu. Nhưng Xinlu mà cậu từng yêu thương nay đã trở nên xa lạ, cậu ta nghiến răng, cắn chặt vào vai Jeong Taeui như muốn khắc ghi sự tức giận của mình.
“Gã đó thì không được. Tôi không chịu nổi gã đó. Gã đã lừa dối và chế giễu tôi. Làm sao tôi có thể đứng nhìn gã ta chiếm lấy anh? Không thể nào! Những người khác có thể, nhưng gã đó thì tuyệt đối không được!”
Trái tim Jeong Taeui như đóng băng khi nghe thấy những lời nói đó. Một cảm giác lạnh lẽo như bị dội nước lạnh lan tỏa làm đầu óc cậu trở nên tê dại.
Có một lần trước đây, cậu đã cảm nhận điều tương tự, dù khi ấy cảm xúc đó nhỏ bé và mờ nhạt hơn nhiều. Nhưng màu sắc của nó giống hệt như bây giờ. Đó là khi Xinlu từng đặt cược cuộc đời Jeong Taeui để giao dịch với Ilay, không phải vì Jeong Taeui, mà vì chính bản thân cậu ta, cố gắng can thiệp vào cuộc đời cậu.
“……!!”
Một tiếng thốt ngắn ngủi như phát ra từ Xinlu. Trong khoảnh khắc đó, Jeong Taeui không còn nhớ rõ bản thân đang nghĩ gì hay làm gì nữa.
Khi lấy lại được một chút nhận thức dù thực chất cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc cậu như bị bao phủ bởi ánh sáng trắng chói lòa, và tiếng đập của trái tim mình vang lên như tiếng trống lớn bên tai. Jeong Taeui thấy mình đang ngồi nửa người trên giường, nhìn xuống Xinlu ngã lăn dưới sàn.
Có lẽ trong vô thức, cậu đã đánh mạnh vào đầu Xinlu. Xinlu ôm đầu, cố gắng ổn định ánh nhìn đang chao đảo như thể vừa trải qua một cú va đập mạnh. Đôi mắt cậu ta đầy vẻ bối rối và không tin nổi, ngước lên nhìn Jeong Taeui, dường như không thể chấp nhận sự thật rằng cậu vừa làm vậy.
“Cậu nghĩ tôi dễ bị coi thường đến thế sao?”
Lần đầu tiên Jeong Taeui nhận ra giọng mình có thể khô khốc đến vậy. Âm thanh cứng nhắc, lạnh lùng vang lên từ đôi môi nhợt nhạt. Một nụ cười chua chát khẽ hiện ra trên khuôn mặt cậu nhưng chưa kịp hình thành rõ ràng đã vụt tắt.
“Tại sao… tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này? Tất cả mọi người đều xem thường tôi sao? Họ nghĩ tôi không có ý chí, không có cảm xúc, cứ thoải mái điều khiển tôi theo ý họ, và tôi sẽ không giận dữ, không đau khổ? Tôi không mạnh mẽ đến thế.”
Giọng nói của Jeong Taeui yếu dần, câu cuối gần như chỉ là tiếng thầm cho bản thân nghe thấy. Nhưng dù sức lực dần cạn, cơn giận trong lòng cậu vẫn không nguôi. Tận sâu bên trong cơ thể mệt mỏi, sự phẫn uất như ngọn lửa âm ỉ, lặng lẽ thiêu đốt những cảm xúc xung quanh.
“…Không thể tiếp tục được nữa. Tôi không muốn ở đây thêm nữa. Tôi phải rời đi.”
Jeong Taeui lẩm bẩm như nói với chính mình, giọng điệu cay đắng. Mặt mày Xinlu tái nhợt, đông cứng tại chỗ, nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Như thể những lời cậu vừa nói là hiện thân của cơn ác mộng tồi tệ nhất trở thành hiện thực. Đôi môi Xinlu mấp máy định nói gì đó, nhưng chỉ kịp thốt ra những lời yếu ớt, run rẩy:
“Không được đi… Không được đi. Anh chưa xin phép Tổng chỉ huy… Vì vậy anh không thể rời đi được. Không ai có thể tự ý rời bỏ UNHRDO mà không được phép.”
Giọng nói của Xinlu như một đứa trẻ bám víu vào lý do duy nhất để giữ người ở lại. Jeong Taeui bật cười cay đắng.
Tổng chỉ huy, sự cho phép, UNHRDO – tất cả những điều đó là gì? Khi trái tim cậu đã không còn thuộc về nơi này thì điều gì có thể giữ chân cậu lại?
“Vậy sao…? Vậy thì tôi sẽ trực tiếp nói với Tổng chỉ huy. Và khi đó, tôi có thể rời đi ngay lập tức.”
“Anh Taeui!”
Giọng Xinlu vang lên như một tiếng thét tuyệt vọng nhưng Jeong Taeui phớt lờ, không thèm ngoảnh lại dù chỉ một lần, cậu đẩy cửa phòng mình và bước ra ngoài.
Jeong Taeui thực sự đã nổi giận đến đỉnh điểm, nhưng không phải hoàn toàn do lỗi của Xinlu. Sự bùng nổ cảm xúc tức thì của con người thường không phải chỉ do một sự việc duy nhất. Đó là kết quả của những điều đã tích tụ từ trước, cuối cùng vỡ òa vì một lý do rất nhỏ. Những lần hiếm hoi Jeong Taeui mất kiểm soát cũng thường rơi vào trường hợp như vậy.
Khi những điều cậu nhẫn nhịn đã chất chồng đến mức không thể chịu đựng thêm, cơn giận sẽ bùng nổ bởi một sự kiện nhỏ nhặt, tầm thường đến mức sau này nghĩ lại, cậu cũng thấy buồn cười. Người ngoài cuộc không hiểu rõ, thường hỏi tại sao cậu lại tức giận vì chuyện nhỏ nhặt như vậy. Đúng là nguyên nhân dẫn đến cơn giận thường chỉ là những điều vụn vặt.
Có lẽ lần này cũng vậy. Thực tế cậu không thực sự tức giận với Xinlu đến mức đó. Cơn giận này không phải do Xinlu gây ra, cũng không hoàn toàn vì Ilay, những đồng nghiệp khác, hay thậm chí là người chú của cậu. Nhưng đồng thời cũng là lỗi của tất cả bọn họ.
Jeong Taeui không muốn chờ thang máy nên vội vàng bước lên cầu thang từng bước lớn. Cơn đau đầu tưởng đã dịu bớt nhờ thuốc nay lại quay trở lại. Khi bị đẩy ngã xuống giường trước đó, có vẻ như cậu đã bị trẹo chân, khiến mỗi bước đi đều đau nhói.
Đến mức này, cậu không biết nên khóc hay cười nữa.
Thật nực cười. Không có gì ra hồn cả. Đầu óc rối tung, cơ thể cũng không ra gì. Mình không thể kiểm soát nổi chính mình, và cũng không có ai để thay mình làm điều đó. Jeong Taeui cảm thấy như mình đang bị bỏ rơi, cô độc ở nơi đây.
‘Hah, Jeong Taeui. Nhìn mày đi… Không chỉ không thể giải tỏa cơn giận, mày còn không thể tự vực dậy bản thân để trở thành một con người tử tế, mày còn kém lắm.’
Nhưng dù có cố gắng nhẫn nhịn đến đâu, những gì bị dồn nén lâu ngày sẽ bùng nổ vào một lúc nào đó. Cách giải quyết là không nên để mọi thứ tích tụ ngay từ đầu, nhưng điều đó đâu dễ dàng gì.
Jeong Taeui khập khiễng bước lên tới tầng trệt mà không dừng lại lần nào. Mặc dù chỉ leo vài tầng, cậu vẫn hít thở sâu liên tục. Đột nhiên cậu lẩm bẩm:
“À… giờ thì mình hiểu rồi. Cuối cùng mình cũng biết tên của cảm giác này.”
Đó là cảm giác khó chịu, đầy phẫn uất, nhưng không có sức mạnh để kêu than hay nổi giận. Cậu muốn gào lên, muốn hét thật to, nhưng cơ thể và tâm trí lại không còn đủ năng lượng. Cậu chỉ muốn trốn vào một nơi không ai tìm thấy, và không bao giờ bước ra nữa. Jeong Taeui nhận ra rằng cậu đã kiệt sức.
Thực sự cậu đã mệt mỏi đến mức không thể chịu đựng nổi. Nếu ai đó trách cậu vì những lời than phiền yếu đuối này, có lẽ sau khi lấy lại sức, cậu sẽ túm cổ họ mà đấm cho vài phát.
Mệt mỏi về thể xác có thể chịu đựng được, nhưng kiệt quệ tinh thần thì không. Và giờ đây, ngay cả khi trở về, cậu cũng chẳng còn người anh nào chờ đợi, ngồi đối diện với cậu để cùng uống một ly rượu dù biết rằng cậu không uống được rượu nữa. Jeong Taeui giờ đây không còn nơi nào để nương tựa, không có ai để giãi bày và cũng không có ai đáng tin cậy ngồi bên cạnh nữa.
Sau khi hít thở sâu vài lần, Jeong Taeui lau qua đôi mắt khô bằng mu bàn tay và tiếp tục bước đi. Giờ đây cậu chẳng còn quan tâm điều gì nữa. Dù chú cậu nói gì, dù ai sẽ trở thành Tổng chỉ huy tiếp theo, hay dù ai chuyển đến chi nhánh nào cậu cũng không còn bận tâm. Cuộc sống của con người, công việc của họ, rồi sẽ tự diễn ra theo cách chúng cần.
“Nếu là chú thì ngay cả khi người chú làm việc dưới quyền bị đày đến nơi nào xa xôi, chú vẫn có thể sống sót một mình. Thế thì tại sao chú lại cần đến mình chứ?”
Jeong Taeui lẩm bẩm tự hỏi bản thân. Sau khi nói ra, cậu nhận ra lời đó rất đúng. Chú của cậu không phải người sẽ để cuộc đời bị xáo trộn bởi việc có ai đó giúp đỡ hay không. Chú sẽ luôn tìm được con đường mới, xử lý mọi thứ một cách xuất sắc. Khi cậu đang đi dọc hành lang, lê lết mắt cá chân nhức nhối của mình thì văn phòng của Tổng chỉ huy đã hiện ra ngay trước mắt.
Đây là nơi cậu chỉ ghé qua một lần vào ngày Ilay nhận chức. Nơi này chắc chắn không phải chỗ mà một nhân viên bình thường có thể tùy tiện xông vào, nhưng Jeong Taeui đã chẳng còn nghĩ đến điều đó nữa.
Lời hứa với chú đã kết thúc. Những ngày ít ỏi còn lại chẳng còn quan trọng nữa. Và có lẽ chú cũng không quan tâm. Nếu người có quyền cho phép cậu rời khỏi đây là Tổng chỉ huy, thì cậu sẽ nói chuyện trực tiếp với ông ta. Cậu sẽ rời khỏi UNHRDO. Cậu sẽ rời khỏi nơi này.
Vốn dĩ Jeong Taeui không cần phải trực tiếp gặp Tổng chỉ huy. Nếu một nhân viên đưa ra yêu cầu, quản lý cấp trên sẽ tiếp nhận ý kiến đó và chỉ cần Tổng chỉ huy phê chuẩn một cách hình thức. Nhưng lúc này, những quy trình ấy không còn hiện diện trong tâm trí cậu nữa.
Jeong Taeui dừng bước trong chốc lát trước cửa văn phòng Tổng chỉ huy rồi cậu hít thở sâu một hơi và gõ cửa. Cánh cửa gỗ dày nặng phát ra âm thanh trầm thấp nặng nề.
Jeong Taeui đứng lặng người, chăm chú lắng nghe. Cậu chờ đợi một lời mời vào, nhưng sau một hồi vẫn không có âm thanh nào phát ra. Cậu gõ cửa lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy. Lúc này cậu mới nghĩ đến khả năng Tổng chỉ huy không có mặt ở đây. Mà thật ra điều đó là đương nhiên. Hiện tại vẫn còn sớm, công việc của ngày mới chưa chính thức bắt đầu. Tổng chỉ huy làm sao có thể có mặt ở văn phòng vào lúc sáng sớm như thế này. Nhưng cậu đã không nghĩ tới điều đó, chỉ mải miết chạy đến đây vì cơn giận ngùn ngụt trong đầu.
Jeong Taeui thở dài một hơi đầy chán nản. Chính cậu cũng thấy mình thật buồn cười và ngu ngốc.
Cậu đứng nhìn chốt cửa văn phòng một lúc lâu, rồi khẽ đẩy thử. Cậu nghĩ cửa có thể bị khóa, nhưng nó lại mở ra dễ dàng.
“…Xin lỗi, tôi là trợ lý Jeong Taeui.”
Dù biết có thể không có ai bên trong, cậu vẫn cất giọng thấp ngoài cửa. Vì cửa đã mở, lời nói của cậu chắc chắn đã vọng vào bên trong, nhưng không có tiếng trả lời nào. Có vẻ đúng là chẳng có ai ở đây.
Jeong Taeui ngập ngừng một chút rồi bước vào. Dù sao cậu cũng đã quyết tâm gặp Tổng chỉ huy. Nếu cần, cậu sẵn sàng túm lấy cổ áo ông ta để được đuổi ra khỏi chi nhánh này một cách vui vẻ. Dù là văn phòng hay thậm chí là phòng riêng của Tổng chỉ huy, cậu cũng sẵn sàng xông vào. Tổng chỉ huy không phải thường ở phòng làm việc ngay cạnh văn phòng sao?
Văn phòng Tổng chỉ huy trống không, nhưng giống như có ai đó vừa rời đi vì đèn trên chiếc bàn lớn vẫn sáng. Đèn này có phải luôn bật cả đêm khi không có ai không? Cậu nhớ mang máng từng nghe rằng Tổng chỉ huy là người nghiện công việc, làm ngày làm đêm. Có lẽ ông chỉ vừa tạm rời đi đâu đó gần đây.
Jeong Taeui lưỡng lự trong giây lát. Ánh mắt cậu bắt gặp hai cánh cửa nằm sâu trong văn phòng. Một cánh dẫn đến nhà vệ sinh, còn cánh kia là cửa vào phòng riêng của Tổng chỉ huy.