Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 115
Cậu bước tới cánh cửa mà không chút do dự, trong đầu thoáng nghĩ liệu làm đến mức này có quá đáng không, nhưng đã đến đây rồi, cậu không thể quay lại. Cơn giận lúc này đã dịu đi một chút nên cậu hơi hối hận, nhưng nếu quay lại và bị ai đó bắt gặp thì tình thế còn nực cười hơn.
Thực ra một nhân viên cấp thấp vì chuyện cá nhân mà xông thẳng vào văn phòng Tổng chỉ huy là hành động vô lý. Việc bị sa thải là điều hiển nhiên. Nhưng Jeong Taeui lại muốn điều đó, nên cậu chẳng bận tâm. Tuy nhiên cậu vẫn ý thức được rằng hành động của mình là bất thường và vô lễ.
Gặp được ông ta thì phải xin lỗi trước. Cậu nghĩ vậy. Nhưng một ý nghĩ khác thoáng qua: Nhỡ đâu bước vào và gặp phải tình huống khó xử thì sao? Nghĩ đến đây, cậu chần chừ trước cửa, rồi lại gõ nhẹ, lần này cẩn thận hơn.
“Thưa Tổng chỉ huy, tôi là trợ lý Jeong Taeui. Tôi mạo phạm vào đây vì muốn gặp ngài.”
Cậu nói một cách lịch sự sau khi gõ cửa rồi chờ đợi. Nhưng lần này cũng không có tiếng trả lời. Jeong Taeui nhíu mày. Phòng riêng cũng không có ai sao? Đèn vẫn sáng, có lẽ Tổng chỉ huy đã đi đâu đó gần đây.
Sự mệt mỏi khiến cậu mất hết động lực. Cậu đã đến đây sau khi bùng nổ cơn giận, nhưng lại chẳng thấy Tổng chỉ huy đâu. Cảm giác thất vọng tràn ngập.
Jeong Taeui thở dài, gõ cửa lần nữa. “Thưa Tổng chỉ huy…” Giọng cậu nhỏ dần như đang lẩm bẩm cái tên không ai trả lời.
Bất giác, cậu liếc thấy một nút bấm bên cạnh cửa. Lúc nãy đầu óc cậu còn bốc hỏa nên không để ý, bây giờ nhìn kỹ có thể đó là chuông cửa. Cậu bấm thử, nhưng không nghe thấy tiếng chuông. Cảm giác nút bấm này không giống chuông, mà giống…
Trước khi cậu kịp hoàn thành suy nghĩ, cánh cửa đã lặng lẽ mở ra.
Cánh cửa trông như bằng gỗ lại trượt qua một bên, để lộ không gian bên trong.
Là một thang máy.
Jeong Taeui đứng sững, chớp mắt một lần, rồi lại lần nữa. Tại sao ở đây lại có thang máy?
Nhưng nghĩ lại thì đây là phòng Tổng chỉ huy nên việc có một thang máy riêng dẫn trực tiếp đến tầng khác cũng không có gì lạ. Thậm chí rất có thể thang máy này nối liền với phòng riêng của Tổng chỉ huy ở tầng dưới.
Khi Jeong Taeui còn đang nghiêng đầu suy nghĩ, cánh cửa trông giống cửa gỗ thông thường lại nhẹ nhàng khép lại.
Jeong Taeui nhăn mặt. Có gì đó khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu không rõ đó là gì nhưng cảm giác này không hề dễ chịu.
Cậu muốn quay lại vì linh cảm chiếc thang máy này, hoặc cánh cửa gỗ đó sẽ mang đến một điềm xấu. Dường như bên trong có thứ gì đó mà cậu không nên đi vào.
“…”
Dẫu nghĩ vậy Jeong Taeui vẫn ấn nút một lần nữa. Cánh cửa lại trượt mở để lộ thang máy như trước.
Không gian xung quanh yên lặng lạ thường. Cậu bỗng nhận ra sự im lặng bao trùm căn phòng. Trong phòng không còn ai khác, chỉ có một mình cậu.
Khi cánh cửa lại chuẩn bị đóng, Jeong Taeui theo bản năng giơ tay ngăn lại. Cánh cửa nhận ra vật cản liền tự động mở ra.
Jeong Taeui bước vào thang máy. Ngay khi cậu vừa đặt chân vào, cánh cửa sau lưng lập tức khép lại như thể chỉ chờ đợi khoảnh khắc này.
Cậu quay người quan sát bên trong thang máy. Không có gì khác biệt so với thang máy thông thường, ngoại trừ một chi tiết: chỉ có duy nhất một nút bấm. Đây là thang máy chỉ di chuyển đến một tầng duy nhất, nối giữa văn phòng Tổng chỉ huy và một tầng cụ thể. Jeong Taeui dừng lại trong giây lát rồi nhấn nút. Cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng khi thang máy bắt đầu di chuyển xuống.
Dù không có số ghi trên nút bấm, màn hình hiển thị con số khi thang máy di chuyển. Từ G tượng trưng cho tầng mặt đất, các con số lần lượt tăng: 1, 2, 3… Thang máy đi xuống tầng ngầm, và dừng lại ở con số 4.
Khi thang máy dừng, Jeong Taeui cảm thấy trọng lượng cơ thể mình bị kéo nhẹ về phía dưới. Cậu chăm chú nhìn con số trên màn hình: Tầng hầm thứ tư.
Đây là tầng bị phong tỏa, không có lối vào từ cầu thang và các thang máy thông thường đều không dừng ở đây. Vậy mà thang máy này đã dừng lại.
Cửa thang máy mở ra.
“Rắc rối rồi đây.” cậu nghĩ thầm. Bản năng mách bảo cậu không nên bước ra.
Có những nơi tốt nhất không nên biết tới, và nơi này rõ ràng là một trong số đó. Trực giác của Jeong Taeui cảnh báo cậu rằng đây là một nơi nguy hiểm.
Trước thang máy chỉ là một bức tường cách vài bước chân. Nếu không bước ra, cậu sẽ không thể nhìn thấy gì ngoài bức tường đó. Cậu tự nhủ nếu cứ để cửa tự động đóng lại, mọi chuyện có thể coi như chưa từng xảy ra. Nhưng thời gian trôi qua, cửa vẫn không đóng. Cậu đếm thầm trong đầu từ một đến mười, rồi đến hai mươi, nhưng cánh cửa vẫn mở. Có vẻ ở tầng này, cậu phải bấm nút đóng cửa thì thang máy mới hoạt động.
Ngón tay cậu lơ lửng trên nút bấm. Cậu ngước nhìn lên trần thang máy, nơi ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang rọi xuống rồi lại nhìn về phía bức tường vẫn chắn ngang tầm mắt phía trước.
“Biết thêm cũng chẳng ích gì. Biết thì làm được gì cơ chứ.” Cậu lẩm bẩm với chính mình như để thuyết phục bản thân.
Một suy nghĩ vụt qua đầu cậu: có thể cả tầng này là không gian sống xa hoa của Tổng chỉ huy. Dù cả trăm học viên cùng chia sẻ tầng hầm thứ sáu, thì cũng chẳng ai bất ngờ nếu Tổng chỉ huy chiếm trọn một tầng cho riêng mình.
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua vì Jeong Taeui biết sự thật không thể đơn giản như vậy. Nếu nơi này bị cấm đối với nhân viên, hẳn phải có lý do đặc biệt.
Dẫu vậy, Jeong Taeui vẫn bước ra khỏi thang máy. Sau này nghĩ lại, cậu cũng không hiểu vì sao mình lại bước ra. Nếu cứ ở lại thang máy, cậu có thể an toàn như trước giờ, nhưng bước ra ngoài, cậu sẽ phải đối mặt với những điều không chắc chắn.
Cửa thang máy khép lại ngay sau khi cậu bước ra. Thang máy chỉ nối hai điểm nên thiết kế này rõ ràng là lãng phí. Nhưng ý nghĩ ấy cũng nhanh chóng tan biến khi cậu ngước nhìn khung cảnh trước mắt.
Một không gian rộng lớn hiện ra, chiếm trọn tầng hầm thứ tư với diện tích gần 2000 pyeong. Bức tường phía đối diện cách xa đến mức chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Trong khoảng không gian ấy, các thùng container lớn nhỏ được xếp thành hàng lối đều đặn. Cả tầng này là một nhà kho khổng lồ.
“Thật là… ngay cả người không tinh ý cũng phải thấy nơi này có điều gì đó rất đáng ngờ,” Jeong Taeui lẩm bẩm, bước chậm rãi về phía trước.
Jeong Taeui thở dài như thể đang tự nói với chính mình. Cậu chậm rãi tiến về phía các giá đỡ kim loại nơi các container được xếp chồng lên nhau. Trần nhà cao chừng hai tầng lầu, và những cột thép vững chãi gắn chặt từ sàn lên trần, chống đỡ những tấm lưới thép dày đan kín giữa các cột. Trên những tấm lưới ấy, các container được sắp xếp thành hàng lối.
Các container rất đa dạng. Có những chiếc nhỏ bằng ngăn kéo, và cũng có những chiếc lớn như một căn nhà tạm. Tất cả được phân loại và sắp xếp theo kích cỡ. Vật liệu thì chia làm hai loại: gỗ và kim loại. Điểm chung duy nhất có lẽ là không có bất kỳ ký hiệu hay dấu hiệu nào bên ngoài.
“Không hay rồi… Chắc lẽ ra mình nên quay lại.”
Jeong Taeui tặc lưỡi. Nhưng ngay từ lúc bước chân ra khỏi thang máy, cậu đã quyết định từ bỏ ý định quay lại.
Bước chân của cậu vang lên rõ mồn một trong không gian này. Sàn nhà bằng nhựa đường cứng không hấp thụ âm thanh, mặc dù không gian chật kín nhưng tiếng bước chân của cậu vẫn vang lớn, có lẽ vì tâm lý bất an hoặc vì cậu đang ở đây một mình.
Jeong Taeui tiến tới một container nhỏ gần đó, khẽ gõ nhẹ lên nắp bằng các khớp ngón tay. Cậu hy vọng có thể nghe thấy âm thanh gì từ bên trong, nhưng không có gì đáp lại. Cậu thử đẩy container bằng đầu ngón tay, nhưng nó không hề nhúc nhích. Ngay cả khi dùng hết sức lực mở ra, nó cũng chỉ khẽ lung lay.
Chiếc hộp nằm ở ngăn dưới cùng của giá đỡ được đóng đinh kín mít. Ngược lại chiếc ngay phía trên, dù cùng kích thước và hình dáng, chỉ được đậy nắp mà không cố định. Sau một thoáng ngập ngừng, Jeong Taeui đặt tay lên nắp hộp và đẩy nhẹ.
Chiếc nắp nặng trịch dường như cố chống lại nhưng cuối cùng cũng từ từ lăn sang một bên, để lộ nội dung bên trong.
“…”
Chết tiệt.
Jeong Taeui nuốt nước bọt, cố kìm nén cơn buồn nôn đang dâng lên. Cậu lặng lẽ nhìn vào bên trong mà không thốt được nên lời. Một lát sau, cậu đậy nắp lại và chuyển sang chiếc hộp bên cạnh. Cùng một thứ.
Cậu đi sâu hơn vào bên trong. Những chiếc hộp to gấp đôi những cái ở ngoài, hầu hết đều bị đóng kín bằng đinh. Cuối cùng cậu tìm được một chiếc hộp có nắp mở được và không ngần ngại mở ra. Dẫu không mong muốn, thứ bên trong lại chính xác như cậu dự đoán.
“… Càng lúc càng đi vào chỗ rắc rối.”