Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 116
Jeong Taeui bước tiếp mà không buồn đậy nắp lại. Cậu biết chắc chắn xung quanh nhà kho này phải có camera giám sát. Ngay từ lúc đặt chân vào đây, việc không để lại dấu vết là điều không thể. Nghĩ đến đó, cậu lại cảm thấy bình thản hơn.
Cậu đi thẳng đến góc sâu nhất của nhà kho, thỉnh thoảng dừng lại để mở nắp một vài chiếc hộp kiểm tra bên trong.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một container lớn bằng cả căn phòng. Đây là nơi sâu nhất trong nhà kho. Container này có lẽ vì kích thước hoặc lý do nào khác không được đóng kín. Một bên hông của container bị tháo dỡ, để lộ hoàn toàn bên trong như thể một căn nhà tạm đã bị gỡ bỏ.
Bên trong có một khối sắt đen bóng, to lớn đến nỗi cần cả nhóm đàn ông khỏe mạnh mới có thể di chuyển nằm trơ trọi.
Jeong Taeui đứng lặng người, mắt dán chặt vào container. Chính xác hơn, cậu nhìn vào khối sắt bóng loáng với những đường cong mượt mà hòa quyện giữa các góc nhọn và bề mặt trơn tru. Khối kim loại ấy trông như thể có thể cất cánh bay lên bất cứ lúc nào.
“… Ha.”
Không rõ cậu đã đứng đó bao lâu, chỉ biết rằng cuối cùng, một tiếng cười ngắn thoát ra từ miệng cậu. Ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi khối sắt.
“Thật là… điên rồ mà.”
Jeong Taeui cười khẩy như một gã ngốc, đưa tay gãi đầu. Thật khó để phản ứng khác khi cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Trong đầu cậu, mọi suy nghĩ đang rối bời, đan xen lộn xộn.
“Chà, ai mới là người nên hoảng sợ đây.”
Khi nghe thấy giọng nói ngập ngừng vang lên từ phía sau lưng, Jeong Taeui quay lại mà không có vẻ ngạc nhiên. Tiếng bước chân đã đến gần từ trước đó, nên không có lý do gì để cậu giật mình. Giọng nói ấy không cố gắng che giấu tiếng bước chân, dừng lại cách cậu vài bước chân.
“Dù thế nào thì con cũng nghĩ chú sẽ đến vào khoảng trưa, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy. Có phải chú bay bằng máy bay phản lực đến đây không?”
“Khi gọi cho con, chú đã ở sân bay rồi. Nghe nói chi nhánh có chuyện rắc rối nên chú kết thúc huấn luyện sớm và được triệu tập ngay lập tức.”
Jeong Taeui hỏi một cách bình thản, và chú cậu cũng trả lời với giọng điệu tương tự. Chú bước thêm một bước, ánh mắt hướng về container mà Jeong Taeui vừa nhìn chằm chằm ban nãy. Chú nghiêng đầu như đang chiêm ngưỡng một bức tượng điêu khắc và nhìn một lúc lâu trước khi buông một câu nhận xét nhẹ nhàng:
“Đúng là một thân tàu đẹp.”
“Vâng, quả là quả bom đẹp nhất mà con từng thấy.”
Jeong Taeui khẽ thốt lên, không rõ là đang tán thưởng hay tiếc nuối. Trong giọng nói mệt mỏi của cậu vang lên một tiếng thở dài đầy cảm xúc.
“Đây là thứ cuối cùng mà Jaeui chế tạo.”
Chú cậu bước chậm rãi về phía khối kim loại khổng lồ, dừng lại trước nó và vuốt tay lên bề mặt đen bóng của nó. Jeong Taeui lặng lẽ nhìn chú và khối kim loại, rồi thì thầm hỏi:
“Những thứ trong các container khác cũng là do anh ấy làm sao?”
Chú im lặng một lúc, tay vẫn mơn trớn bề mặt bóng loáng, rồi nghiêng đầu lưỡng lự:
“Một số là như vậy. Nhưng phần lớn thì không. Chúng chỉ là những sản phẩm được sản xuất và bán ra thông thường thôi.”
“Sản phẩm à… của UNHRDO?”
“Chính xác thì phải nói là sản phẩm hợp tác. Và nếu một nửa là hàng hóa, thì nửa còn lại nên gọi là hàng viện trợ.”
Chú nói với giọng điềm tĩnh. Ngón tay lướt nhẹ qua bề mặt kim loại như đang luyến tiếc, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt chú trở lại vẻ bình thường và quay lại nhìn Jeong Taeui. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Jeong Taeui xoa trán, nở một nụ cười yếu ớt. Cậu chẳng biết làm gì khác ngoài cười.
“Đúng là họa vô đơn chí, đã rối rắm lại còn thêm hàng hóa với hàng viện trợ…”
Cậu lẩm bẩm đầy chua chát. Chú không nói thêm gì, nhưng Jeong Taeui không ngốc đến mức không hiểu ý nghĩa của những lời đó.
“Trụ sở của UNHRDO đặt ở Mỹ phải không chú?”
Jeong Taeui hỏi như thể đang tự nói một mình. Chú không trả lời mà chỉ nhướng mày.
“Ở đó, họ có lén bán vũ khí cho Iran và bí mật cung cấp chúng cho phe nổi dậy chống cộng sản không nhỉ?”
Jeong Taeui nói đùa bằng giọng điệu mệt mỏi khiến chú cậu khẽ cười.
“UNHRDO không phải là tổ chức thuộc Mỹ. Tuy nó chịu ảnh hưởng lớn từ Mỹ, nhưng sức mạnh ở đây được chia đều cho sáu quốc gia khác nhau.”
“Thật ấn tượng. Một tổ chức quốc tế nơi sức mạnh được sáu nước chia đều… Một người vì tất cả, tất cả vì một người, phải không chú?”
Chú chỉ cười không nói thêm.
Chú bước đến một chiếc hộp gần đó, chiếc hộp mà Jeong Taeui đã mở ra và chưa đóng lại. Đậy nắp hộp lại, chú khẽ nói:
“Về phần còn lại, không bình luận thêm.”
Jeong Taeui đưa mắt nhìn xung quanh. Từ sàn đến trần nhà, các container xếp chồng lên nhau. Bên trong nhà kho này, các container che khuất tầm nhìn kéo dài đến tận phía xa nơi ánh mắt không thể chạm tới. Và bên trong chúng, là những vũ khí có thể được lấy ra và sử dụng ngay lập tức.
“Nếu như Maurer nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phát cuồng lên vì thích thú.”
Jeong Taeui lẩm bẩm một câu bông đùa và cố nở một nụ cười nhưng cậu không cười nổi. Cậu cảm thấy cơ thể mình như kiệt sức, rồi khuỵu xuống sàn nhà. Quả là một cú sốc. Rõ ràng là cậu đã hoàn toàn gục ngã.
“Bí mật đến mức độ nào chứ?”
Thấy Jeong Taeui lẩm bẩm, chú khẽ liếc nhìn rồi đóng nắp từng chiếc hộp mà cậu đã mở lại.
“Trong số những người mà con biết, chỉ có chưa đến mười người ở trên đường ranh giới đó. Tổng chỉ huy, phó tổng, và huấn luyện viên thì chỉ có chú và Rick. Ngoài ra, có lẽ Jaeui biết. Dù nó chưa từng nói ra.”
“À, ra vậy.”
Jeong Taeui gật đầu. Cậu gật gù như một con búp bê lò xo, ý thức như vẫn còn mơ hồ và chưa thể hoàn toàn chấp nhận được tình hình, nhưng cổ cậu vẫn liên tục gật một cách máy móc.
Tổng chỉ huy, phó quản, và các huấn luyện viên. Chỉ có chú cậu và Rick, cộng thêm có thể là Jeong Jae-ui.
Suy nghĩ một lúc, Jeong Taeui ngẫm lại. Tổng chỉ huy, phó quản và nhà phát triển là điều dễ hiểu. Nhưng cậu không hiểu tại sao chỉ có hai huấn luyện viên được nhắc đến. Dù vậy, cậu không mất quá nhiều thời gian để đoán ra lý do.
“Thì ra là vậy.” Giờ thì cậu đã hiểu những ưu ái kỳ lạ mà Ilay nhận được. “Đây là lý do chú được gọi là ‘người cần thiết cho UNHRDO.’”
Jeong Taeui bất giác cười khẽ. Bắt đầu từ nụ cười đó, cậu không thể ngừng lại. Tiếng cười thấp và khô khốc cứ thế kéo dài, mặc dù cậu không thực sự muốn cười.
Đến mức này thì chỉ có thể cười mà thôi.
Tổ chức phát triển nguồn nhân lực Liên hợp quốc.
Một tổ chức quốc tế mà ai cũng muốn gia nhập lại âm thầm đứng đầu trong những hoạt động phi pháp. Ai có thể tin được điều này? Nếu chuyện này bị lộ ra sẽ là một cú sốc lớn chưa từng có. Dĩ nhiên trước khi kịp phanh phui, có lẽ cậu sẽ “biến mất” không dấu vết, hoặc mọi chuyện sẽ bị dìm đi trước khi bất kỳ thông tin nào được công bố ra công chúng. Điều này so với vụ của McKin quả thật không thể so sánh nổi.
“Khi một tổ chức quốc tế vi phạm các hiệp ước quốc tế, thì người ta phải làm gì đây? … Không, hay ngay từ đầu, tổ chức này đã được thành lập để làm những chuyện như thế này? À đúng rồi, hình như chi nhánh châu Á là chi nhánh được thành lập muộn nhất của UNHRDO, phải không chú?”
“Taeui.”
Jeong Taeui đang cười mỉa mai lập tức im bặt khi chú của cậu gọi tên. Chú im lặng một lúc, sau đó lắc đầu như thể bất đắc dĩ, rồi cố gắng mỉm cười một cách khó xử.
“Những gì con nghĩ trong đầu và những gì con nói ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì khi con nói ra, những điều đó có thể biến thành sự thật.”
Lần này đến lượt Jeong Taeui giữ im lặng. Cậu không ngu ngốc đến mức không hiểu lời cảnh báo của chú mình. Cậu ngồi bệt trên sàn, ánh mắt chỉ dán xuống dưới chân mà không nói gì, rồi một hơi thở dài nặng nề lại thoát ra không thành tiếng.
Thật sự là một cảm giác kinh khủng. Chưa bao giờ cậu cảm thấy mình như một kẻ ngốc đến thế này. Jeong Taeui nhận ra mình đã vô tình trở thành một tên hề, vừa nhảy múa vừa hát ở một nơi mà chính bản thân không hề biết.
“Còn anh ấy thì sao?”
Jeong Taeui bất chợt hỏi. Nhưng người chú tưởng chừng như biết mọi thứ lại lắc đầu một cách chậm rãi.
“Không biết. Dù đã tìm mọi cách nhưng vẫn chưa có chút manh mối nào.”
Jeong Taeui úp mặt vào đầu gối. Cơ thể rã rời, kiệt quệ, không thể nhấc nổi một ngón tay. Cảm giác như nếu cứ ngồi ở đây, cậu sẽ hóa thành hóa thạch cũng không có gì lạ.
Thật là nực cười. Jeong Taeui cười nhạo chính mình trong đầu. Cậu không phải người quá đạo đức, cũng chẳng đặc biệt giàu lòng vị tha. Cậu không phải là một chàng trai trẻ đầy mộng mơ và ngây thơ để nhìn đời bằng đôi mắt trong sáng. Khi nghe tin về những vụ bê bối ở đâu đó trên thế giới, cậu chỉ nghĩ: “Đời là thế” rồi bỏ qua. Có lẽ ngay cả lúc này, nếu không quá kiệt sức, cậu sẽ chỉ tức giận hoặc chế giễu một chút rồi giả vờ như không biết mà quay lưng đi.
Nhưng lúc này thì khác. Chỉ cần có ai đó thổi một hơi thở nhẹ qua, cậu cũng cảm thấy như mình sẽ đổ gục. Chính sự thật rằng mình đang ở đây cũng đủ như một chiếc búa thép hàng trăm tấn đè nặng lên người huống chi bây giờ cậu đã vô tình hoặc cố ý trở thành một phần, dù trực tiếp hay gián tiếp, của cái hệ thống này. Không cần nói thêm gì nữa.
“Khi chú tìm đến nhà con, kể cả Jaeui có ở đó hay không thì chú cũng sẽ đưa con đi thay vì nó. Ngay từ đầu, chú đã nghĩ rằng người có thể giúp là con, và đó là lý do chú đến tìm.”
Tiếng giày vang lên một bước, rồi lại một bước nữa tiến gần hơn.
“Con chắc chắn là một người có năng lực, thông minh nữa. Dù cho mọi chuyện xung quanh có diễn ra mà chẳng liên quan gì đến nỗ lực của con, thì điều đó không phải lỗi của con. Ít nhất ở nơi này, con đã chứng minh được mình xuất sắc đến mức xứng đáng ở đây.”
“Chú à… đó chỉ là ngụy biện thôi.”
Jeong Taeui nói rồi mỉm cười yếu ớt. Nếu cái việc cậu rơi vào tình cảnh này không phải do vận rủi mà là do tính cách hoặc một tài năng nhỏ bé mà bản thân còn chẳng rõ có hay không, thì cậu sẵn sàng vứt bỏ nó. Cậu ngẩng đầu lên khỏi đầu gối. Chú đang đứng cách đó vài bước chân nhìn xuống cậu. Người đàn ông này tuyệt đối sẽ không bao giờ xin lỗi hay giải thích bất cứ điều gì với mọi người.