Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 117
“Chú à. Con sẽ quay về.” Jeong Taeui nói.
Chú suy nghĩ một lát, rồi chống tay lên đầu gối cúi xuống. Gương mặt của chú tiến gần đến đầu cậu như đang quan sát một đứa trẻ nhỏ.
“Nếu ở nơi này, con hoàn toàn có thể leo lên bất cứ vị trí nào mà mình muốn.”
“Cảm ơn chú vì đã đánh giá cao, nhưng con không muốn một vị trí nào ở đây cả.”
Jeong Taeui bật cười khẽ.
Một vị trí mà cậu mong muốn sao? Làm sao có thể? Một chỗ mà gã điên kia có thể giết người chẳng bị trừng phạt gì cả? Hay là vị trí của người chú lươn lẹo đang đứng trước mặt? Hoặc là một phó quản chỉ lo tranh giành quyền lực và chia bè kết phái? Tệ hơn nữa là Tổng chỉ huy mang vỏ bọc đẹp đẽ nhưng lại góp phần vào những cuộc thảm sát trên thế giới?
Không nơi nào trong số đó có chỗ cho Jeong Taeui.
“Con mệt rồi.”
“…”
Lần này Jeong Taeui lại lẩm bẩm trong sự chán nản:
“Con chỉ muốn về nhà và ngủ một tuần mà không suy nghĩ gì. Ở đây giường ngủ thật sự rất tồi tệ, chẳng thể ngủ ngon được.”
Chú nhìn cậu một cách bất lực, lặng lẽ quan sát. Một lúc sau như thể đang đùa, chú nói ra sự thật.
“Thời gian tới, nhà của con có lẽ cũng không phải nơi ngủ ngon đâu. Có thể sẽ có khách không mong muốn ghé thăm. Lần này không phải khách của Jaeui mà là khách đến tìm con.”
“Cái gì cơ…?”
Jeong Taeui nghi ngờ hỏi lại, rồi lại chôn mặt vào đầu gối. Đúng vậy, có thể như thế. Không, những gì chú nói chưa bao giờ sai, vì vậy khả năng cao là như thế. Dù sao thì Jeong Taeui cũng đã bị vướng vào vụ bê bối của một phó tổng. Cậu không thể biết ai sẽ đến tìm mình và với mục đích gì.
Ngôi nhà yên bình đã không còn. Tâm trí cậu đã rời khỏi đây rồi. Vậy phải đi đâu? Không có nơi nào để đi cả.
“Chẳng mấy chốc con đã thành người không nhà, không cửa rồi… Chú thật là…”
Jeong Taeui lẩm bẩm, vẫn không ngừng oán trách. Cậu không biết những lời của mình có lọt vào tai chú hay không. Chú cậu nhìn cậu một lúc mà không nói gì.
“…Taeui, khi con đến đây, chúng ta đã hứa với nhau là nửa năm đúng không?”
“Bây giờ cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa.”
Jeong Taeui đáp lại với vẻ mặt cau có, như thể sợ chú sẽ nhắc nhở cậu phải hoàn thành thời hạn đủ nửa năm. Nhưng dù có nói vậy cậu cũng sẽ rời đi, cậu không muốn ở lại đây thêm nữa. Lời hứa với chú không thể giữ cậu lại.
“Vậy thì trong khoảng thời gian còn lại, hãy làm việc cho chú ở nơi khác, không phải ở đây.”
Giọng nói nghiêm túc của chú rơi xuống đầu cậu. Jeong Taeui không trả lời ngay lập tức, cậu cứ lặng lẽ ngồi đó.
Một lúc lâu trôi qua, chú vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Jeong Taeui. Cuối cùng Jeong Taeui từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chú bằng ánh mắt mệt mỏi và thở dài như thể một lời thì thầm.
“Chú… thật sự quá mặt dày.”
Chú nhìn cậu cười. Khi thấy đôi mắt của chú cậu lần đầu tiên mềm mại như vậy, Jeong Taeui chỉ biết thở dài.
“Chú à, con không biết anh ấy ở đâu. Mặc dù đã tìm mọi nguồn tin nhưng vẫn không thể tìm được anh ấy, làm sao con có thể tìm ra được chứ?”
Thấy Jeong Taeui nói vậy, chú nhướn mày một chút rồi phá lên cười. Chú vừa cười không ngừng vừa vuốt tóc Jeong Taeui. Chú nhận ra rằng, đứa cháu này còn thông minh và nhạy bén hơn mình nghĩ. Dù chỉ có vài manh mối nhỏ, nó vẫn có thể đoán đúng vấn đề quan trọng một cách đáng ngạc nhiên.
“Chú không kỳ vọng vào kết quả đâu. Nhưng ít nhất là quá trình, chú cũng hài lòng. Trong thời gian còn lại, con vẫn có thể giữ danh phận là đặc vụ đặc biệt của UNHRDO, và chi phí cho công việc đó, tất nhiên, con có thể yêu cầu hoàn trả toàn bộ. Cho dù là tiền đưa cho kẻ ăn xin ngoài đường con cũng có thể yêu cầu.”
Chú nhẹ nhàng vỗ về Jeong Taeui, giống như khi cậu còn bé. Jeong Taeui ngẩng đầu nhìn chú như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
“Chỉ cần một hai tháng nữa thôi. Trong thời gian này, công việc bên trong sẽ dần được sắp xếp ổn thỏa. Những người bị giáng chức sẽ bị, những người chuyển đi cũng sẽ chuyển đi, và sẽ có đủ thời gian để bịt miệng những người khác. Sau đó con có thể trở về nhà. Dù không giống như bây giờ, nhưng chú vẫn sẽ ghé thăm con thường xuyên.”
“Sau ba năm từ khi ba mất, chú không hề ghé thăm, giờ lại nói ‘sẽ ghé thăm thường xuyên’?”
Jeong Taeui mệt mỏi nhưng vẫn không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trong lời nói của chú. Tiếng cười của chú lại nhẹ nhàng văng vẳng bên tai cậu.
Jeong Taeui nhẹ nhàng nghiêng đầu, bàn tay của chú cậu vẫn còn đặt trên má cậu. Toàn thân cậu mất hết sức lực, chỉ muốn ngã xuống và ngủ một giấc dài. Nếu giờ được nhắm mắt lại, cậu cảm giác như sẽ không tỉnh lại trong suốt một thế kỷ.
“Được rồi. Cứ làm như vậy đi. Hai tháng. Mặc dù không chắc có thể tìm thấy anh ấy nhưng con sẽ thử. Con cũng bắt đầu muốn gặp anh ấy rồi.”
Jeong Taeui thì thầm bằng giọng nói mệt mỏi như thể cậu đang say ngủ. Dù giọng cậu có thể khó nghe, nhưng chú vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Jeong Taeui ngừng một chút rồi tiếp tục.
“Nhưng con không cần danh phận đặc vụ UNHRDO. Cả danh phận Jeong Taeui cũng nguy hiểm rồi. Hãy cho con một cái tên mới. Một cái tên mà không ai biết, không ai nghi ngờ—một danh phận thực sự tồn tại trong thế giới này… Một cái tên mà đến cả chú cũng không thể biết.”
Cậu muốn bỏ lại tất cả dấu vết của mình ở đây, không để lại bất kỳ dấu hiệu nào cho việc tìm ra Jeong Taeui. Một cái tên mới, không ai biết, kể cả chú cậu.
Chú im lặng nhìn Jeong Taeui, và bàn tay đang đặt trên má cậu cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động trở lại. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu mang lại cảm giác ấm áp và dễ chịu.
“Được. Chúng ta sẽ làm vậy. Chú sẽ tạo cho con một danh phận mới với tên, quốc tịch, tuổi và các thông tin theo ý con. Sau đó chú cũng không xem hồ sơ đó, chỉ cho vào phong bì và đốt đi.” Chú tiếp tục. “Nhưng nếu con cũng hoàn toàn biến mất giống như Jaeui thì chú sẽ cảm thấy buồn lắm đấy.”
“Thỉnh thoảng con sẽ liên lạc với chú. Dù sao con cũng phải báo cáo tiến độ về việc tìm anh ấy mà.”
Jeong Taeui mỉm cười thì thầm. Chú vuốt tóc cậu một lúc nữa rồi từ từ gật đầu.
“Được rồi. Vậy thì chúng ta đứng dậy thôi. Đến lúc bắt đầu một ngày mới rồi.”
Jeong Taeui nắm lấy tay chú để đứng dậy. Dù cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa nhưng dù sao, cậu cũng phải đứng dậy và đi tiếp. Nếu cứ ngồi chờ đợi cậu sẽ phải ở lại nơi này mãi mãi.
Jeong Taeui đi theo sau chú, nhìn về phía thang máy đang đứng đợi ở xa. Khi thang máy đến và cánh cửa mở ra, cậu biết đó là lối ra ngoài. Đó không còn là chi nhánh của UNHRDO nữa, mà là thế giới bên ngoài đang đợi cậu phía bên kia cánh cửa. Mọi thứ bây giờ đều khiến cậu chán nản và mệt mỏi. Tất cả những gì đang ràng buộc Jeong Taeui quá nặng nề. Cậu đã chuẩn bị để bước ra ngoài và bỏ lại tất cả phía sau. Một khi bước ra ngoài, cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Chú đã nói rằng sau một thời gian, cậu sẽ có thể trở về nhà. Nhưng Jeong Taeui không còn tiếc nuối gì với nơi đó. Dù có không thể quay lại nhà, với trái tim mệt mỏi này, cậu không quan tâm. Chỉ cần có thể nghỉ ngơi một chút trong khoảnh khắc này, thì bất cứ nơi đâu cũng không quan trọng.
Thang máy tiến lại gần. Chú bước vào cánh cửa đang mở và đứng đợi Jeong Taeui. Khi bước vào và ra ngoài một lần nữa, Jeong Taeui sẽ phải nói lời tạm biệt với chính mình, với con người của Jeong Taeui. Cậu đứng trước cửa hơi chần chừ một lúc. Chú vẫn lặng lẽ chờ đợi. Nhưng giờ đây, còn gì để lưỡng lự? Không có gì có thể giữ cậu lại.
Jeong Taeui im lặng đưa tay lên vỗ về trái tim mình như để xoa dịu sự mệt mỏi. Sau đó cậu bước vào, quyết định rời đi để tìm một nơi khác, một nơi không còn những gánh nặng này nữa.