Passion Novel - Chương 77
Mọi chuyện xảy ra khi Jeong Taeui tạm thời rời khỏi vị trí của mình.
Thực ra Jeong Taeui không thể được coi là một thành viên chính thức của UNHRDO. Điều đó xuất phát từ tâm thế của cậu. Cậu vẫn làm tròn nhiệm vụ được giao, nhưng trong thâm tâm, Jeong Taeui luôn cảm thấy mình là một người ngoài cuộc khi nhìn vào tổ chức này. Việc cậu cảm thấy không khác biệt nhiều giữa chi nhánh châu Á và chi nhánh châu Âu cũng xuất phát từ cảm giác ấy.
Chính vì vậy, Jeong Taeui có thể quan sát các luồng khí ngầm chảy bên trong tổ chức từ một khoảng cách nhất định. Ngay cả khi có những mưu đồ diễn ra giữa các phó tổng, cậu vẫn không nghiêng về phía nào một cách rõ ràng cả. Khi quyền lực giữa châu Á và châu Âu đối đầu, dù đứng ở phe châu Á trong những cuộc tranh đấu, tâm trí cậu vẫn giữ thái độ trung lập. Bởi lẽ cậu không phải tự nguyện hay lựa chọn bước vào tổ chức này, và ngay từ đầu, thời gian cậu gắn bó cũng đã bị giới hạn.
Tuy nhiên dù vậy Jeong Taeui vẫn hoàn toàn hiểu được cảm xúc của đồng nghiệp mình. Cậu không xa lạ với cảm giác căm ghét người đàn ông tên Ilay Riegrow giống như những người khác. Hắn một người người đàn ông đã giết chết đồng nghiệp của họ. Một kẻ không hề có chút cảm giác tội lỗi. Một kẻ có thể gây hại cho bất cứ ai vào bất cứ lúc nào, nhưng lại ngồi trên chiếc ghế cấp trên của họ.
Bảo họ đừng ghét hắn là một điều không thể. Nếu Jeong Taeui thực sự cảm thấy mình thuộc về chi nhánh châu Á, cậu cũng sẽ ghét người đàn ông đó. Jeong Taeui đã từng mất đi một đồng nghiệp, đó là một tai nạn. Người đó trẻ hơn cậu vài tuổi, còn rất nhiệt huyết.
Mỗi năm có bao nhiêu sinh mạng trẻ tuổi trong quân đội bị mất đi vì tai nạn? Trong số đó, có một người thuộc đơn vị của Jeong Taeui. Dù không thân thiết lắm, việc ở cùng đơn vị khiến hai người chạm mặt nhau hàng ngày và chào hỏi qua lại, đôi khi cậu còn đưa cho cậu ta vài món đồ vặt khi cậu ta gác đêm. Dẫu vậy Jeong Taeui vẫn nhớ rõ bầu không khí trong đơn vị khi người thanh niên đó qua đời, cũng như cảm xúc của chính mình lúc ấy.
Tại chi nhánh châu Á này, Ilay Riegrow đã giết bao nhiêu người? Nghe nói điều đó cũng đã xảy ra từ trước khi Jeong Taeui gia nhập. Dù hành động của hắn có tuân theo luật lệ hay được xem là tự vệ chính đáng, hắn vẫn giết người theo ý mình. Có lẽ nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể không làm vậy, nhưng hắn đã không chọn như thế.
Mình mà ở vị trí của họ, chắc cũng ghét hắn lắm. Một kẻ như vậy làm cấp trên thì ai mà chịu nổi. Đã không có ân oán gì mà còn ghét, huống hồ đằng này còn mang mối thù sâu đậm, cảm giác ấy thật sự rất tệ.
Jeong Taeui lẩm bẩm đủ nhỏ để người đàn ông đi trước vài bước không nghe thấy. Sáng nay như thường lệ, lại có một người nữa bị đưa vào phòng y tế. Những kẻ biết rõ mình không phải đối thủ mà vẫn lao vào cũng đáng trách, nhưng cậu không thể trách họ, bởi cậu hiểu được cảm giác đó.
“Sao? Cậu muốn tự ra tay khởi động cơ thể mình à?”
Khi Jeong Taeui đang làu bàu, Ilay quay lại và buông một câu như vậy khiến Jeong Taeui không dám ho he gì nữa. Kẻ quái vật này có đôi tai quá nhạy bén, chẳng thể nói bừa điều gì được.
“Không đời nào. Ngài tự xử lý giúp thì tôi chỉ biết cảm ơn thôi, thưa ngài huấn luyện viên.”
Trừ việc lúc nào cũng bị nhân viên y tế cằn nhằn. Ilay luôn tự mình đối đầu với những kẻ lao vào hắn. Mỗi lần Jeong Taeui định can thiệp, Ilay đều nhìn cậu với ánh mắt rõ ràng mang ý nghĩa: “Nếu cậu dám xen vào, tôi sẽ đập cậu trước.” Vì vậy dù có bị nhân viên y tế cằn nhằn, Jeong Taeui cũng thà hỗ trợ bằng cách dìu người khác đến phòng y tế hơn là tự biến mình thành bệnh nhân.
…Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì lần trước khi Xinlu định lao vào, Ilay lại ngoan ngoãn một cách lạ lùng.
Thông thường hắn sẽ chẳng ngần ngại nhe nanh chỉ vì ai đó chen ngang vào việc của mình. Đúng là kẻ thay đổi thất thường, Jeong Taeui thầm càu nhàu rồi bất chợt dừng bước. Lý do là Ilay đang đi trước vài bước, bỗng dừng lại. Khi Jeong Taeui đứng khựng lại và nhìn hắn chằm chằm, Ilay hất cằm ra hiệu bảo cậu đến gần.
Jeong Taeui cẩn trọng nhìn hắn với ánh mắt đề phòng, rồi miễn cưỡng bước tới. Ilay nhếch mép cười một cách khó hiểu, sau đó lại quay lưng đi tiếp như chẳng có gì xảy ra. Khoảng cách giữa họ chỉ còn một bước chân, và Jeong Taeui nhíu mày bước theo sau.
Dạo gần đây, ngày nào tâm trạng cậu cũng nặng nề, nhưng hôm nay còn tệ hơn những ngày trước. Ngay từ lúc mở mắt buổi sáng, cậu đã cảm thấy u ám. Điều đó không chỉ vì tối qua lại bị quấy rầy, dù đó chắc chắn là nguyên nhân lớn.
Hôm qua không hiểu tên khốn đó kiếm đâu ra chất kích dục mà như phát điên. Trong khi hắn luôn miệng bảo rằng mình bận ngập đầu với công việc, thế mà đến quá nửa đêm, hắn bất ngờ mò tới đánh thức Jeong Taeui dậy và thản nhiên leo lên người cậu.
“Hôm nay là ngày làm việc, mai cũng thế, mà giờ này anh mới xong việc sao? Sáng mai tôi cũng phải dậy sớm nữa, không chỉ mình anh đâu!” Jeong Taeui tuôn ra hàng loạt lý lẽ, nhưng tất cả đều vô ích.
“Ngồi lì trên bàn cả ngày làm người tôi cứng đơ rồi. Nghĩ lại thì hôm nay tôi chẳng vận động gì cả. Một ngày không ngủ cũng chẳng sao, nhưng không vận động là chết đấy.”
Dù cơ thể đang nặng trĩu buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, Jeong Taeui vẫn không thể ngăn hắn. Hắn chỉ cười nhạt, lầm bầm những câu như: “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi… nếu ngủ được.” Rồi hắn dễ dàng lột bỏ bộ đồ ngủ của Jeong Taeui, kéo chân cậu ra.
Jeong Taeui cố gắng phớt lờ tất cả, quyết tâm tiếp tục ngủ, nhưng cuối cùng cậu cũng phải thua. Những kích thích liên tục khiến ý thức của cậu bị đánh thức. Dù tự nhủ rằng nếu không ngủ đủ, mình sẽ kiệt sức, nhưng khi Ilay cấu mạnh vào ngực cậu Jeong Taeui vẫn bật dậy, rồi lại bị đẩy ngã xuống giường.
“Này, đau đấy! Nếu muốn làm thì tự mình giải quyết đi! Đừng ép người khác tỉnh dậy!”
“6 giờ cậu có cuộc họp cùng huấn luyện viên đúng không? Còn khoảng năm tiếng nữa mà. Ngủ đi, tôi sẽ tranh thủ vận động trong lúc đó.”
Ilay nói một cách tỉnh bơ, rồi nắm lấy bộ phận đã “xìu xuống” của Jeong Taeui. Dù không đến mức đau đớn, lực tay của hắn cũng đủ mạnh để khiến cậu co người lại. Cơn buồn ngủ dần tan biến.
“Đờ mờ.”
Jeong Taeui buông một câu chửi thề, rồi thở dài nặng nề. Giọng cậu hạ thấp khi lẩm bẩm: “Tôi nhớ là mới hôm kia anh còn hứa không đụng vào tôi hay Xinlu nữa mà.”
Ilay trả lời như đã đoán trước với lời biện minh rằng: “Chỉ thế này thôi mà, đâu đến mức gọi là ‘đụng’.” Dù có lẽ hắn thực sự nghiêm túc, nhưng Jeong Taeui chỉ thấy đau đầu, đến mức phải đưa tay lên trán than vãn.
“Đừng nói với tôi là anh cũng làm thế với Xinlu nhé…”
“Xinlu? Tôi không muốn. Nếu dám làm vậy, có khi bị cắn mất chỗ đó luôn ấy chứ. Mà tôi cũng chẳng hứng thú.”
Ilay cười nhạt trong khi vẫn dùng một tay nắm cả vật cứng của mình lẫn của Jeong Taeui, chậm rãi vuốt ve. Jeong Taeui nhìn hắn với vẻ cực kỳ khó chịu, rồi lại thở dài và nhắm mắt, nằm bẹp trên giường. Cậu biết mình không thể ngủ tiếp được, nhưng cũng không muốn phí sức mà nổi giận.
Lý do cậu không tức giận là: thứ nhất, có tức cũng chẳng giải quyết được gì; thứ hai, cậu cảm thấy yên tâm phần nào khi biết Ilay không động đến Xinlu. Ít nhất thì tên khốn này cũng chịu từ bỏ ý định đen tối với cậu nhóc đáng yêu đó.
“Được thôi, cứ chơi trò bậy bạ của anh đi.”
Mặc dù chỉ là nắm lấy “vật đó” rồi xoa mạnh lên, thế mà cơ thể của Jeong Taeui vẫn bị rung lắc trên giường như thể đang chơi trò chơi. Cậu thở dài, cố hòa theo sự hào hứng của kẻ kia. “Con người rồi cũng quen với mọi thứ,” cậu tự nhủ trong lòng. Nhưng rồi bỗng một suy nghĩ thoáng qua khiến cậu lo lắng: nếu quen với những tình huống như thế này, liệu có ngày nào đó mình cũng trở thành một kẻ không có chút đạo đức cơ bản nào như hắn ta không? Nghĩ đến đây, tâm trạng cậu càng thêm u ám.
Người đàn ông kia sau khi giải tỏa một lần lên bụng của Jeong Taeui, vẫn không chịu rời đi. Hắn tiếp tục ra lần nữa giữa hai đùi, rồi thêm lần nữa ở khe mông, cứ thế đẩy mạnh hông mình với sự vui vẻ và năng lượng như thể đang chơi thể thao.
Trong lúc đó, bất ngờ thay, nhịp điệu không quá thô bạo và khá dễ chịu khiến Jeong Taeui đang trong trạng thái lơ mơ, rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đó là một giấc ngủ không sâu nhưng cũng không dễ tỉnh, kéo dài khoảng một hai tiếng. Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là chiếc đồng hồ chỉ đúng 7 giờ. Ngay lập tức sự u ám tràn ngập trong lòng cậu.
Buổi họp sáng sớm lúc 6 giờ với các huấn luyện viên để chuẩn bị cho đợt huấn luyện hợp tác với chi nhánh Nam Mỹ đã trôi qua. Khi huấn luyện viên có mặt, đương nhiên trợ lý của người đó cũng phải có mặt. Nhưng giờ thì đã quá trễ rồi.
Chắc chắn Ilay sẽ không trách mắng gì cậu, hắn ta thiếu thường thức nhưng cũng không phải không có chút lương tâm nào. Tuy nhiên cậu sẽ phải đối mặt với những ánh nhìn không mấy thiện cảm từ các huấn luyện viên và trợ lý khác. Dĩ nhiên Ilay không còn ở đó nữa. Nếu sáng nay cả hai cùng thức dậy trên một chiếc giường thì cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng việc Ilay biến mất sau khi chơi trò “độc chiếm” một cách đầy tự mãn cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
Cơ thể cậu chẳng còn dấu vết gì, mọi thứ đều được lau sạch sẽ. Chỉ còn chiếc chăn đắp trên cơ thể trần trụi như một lời nhắc nhở rõ ràng rằng, “Lại thêm một lần làm chuyện đó với hắn ta.” Điều đó càng khiến Jeong Taeui thêm phần u ám.
Nhưng chưa hết, sự u ám của ngày hôm nay còn tăng thêm bởi một điều khác. Sau khi tỉnh dậy trên giường rồi nhìn đồng hồ và thở dài, cậu phát hiện ra rằng hôm nay trời đang mưa rất lớn.
Đầu gối và bên hông đau nhức. Cậu cố tự nhủ rằng cơn đau bên hông chỉ là do căng thẳng, nhưng đầu gối thì nhức nhối đến mức cậu chẳng muốn bước ra khỏi giường. Nếu nói ra chắc chắn sẽ bị cười nhạo là “ông già”, nhưng mỗi khi trời mưa cậu lại bị như thế. Có thể cơn đau sẽ giảm đi sau một thời gian, nhưng hiện tại thì thời tiết chỉ cần âm u hoặc ẩm thấp một chút là đầu gối cậu lại đau.
Nghĩ lại thì cậu mới nhận ra còn chưa đến một năm kể từ lần phẫu thuật đó. Khi còn trong quân đội, sau vụ ẩu đả lớn với Trung úy Kim, đầu gối cậu gần như vỡ nát. Thời gian đầu, cậu thậm chí không thể di chuyển được. May mắn thay, tốc độ hồi phục của anh nhanh đến mức bác sĩ phải kinh ngạc. Anh nhanh chóng có thể đi lại và vận động như bình thường. Nhưng mỗi khi thời tiết xấu, cơn đau lại xuất hiện.
“Dù gì thì suốt ngày ở dưới tầng hầm, trời có nắng hay mưa cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng đây là vấn đề tâm trạng,” Jeong Taeui than thở trong lúc đắp khăn nóng lên đầu gối đau nhức của mình. Sau khi chườm ấm và quấn băng hỗ trợ, cơn đau có vẻ thuyên giảm. Nhưng với một người không có phúc phận để thoải mái nghỉ ngơi khi cơ thể đau nhức, Jeong Taeui quyết định bắt đầu ngày mới trước khi mọi việc trở nên muộn hơn nữa.
Như dự đoán, mỗi khi gặp các huấn luyện viên hay trợ lý trước khi bắt đầu lịch trình, họ đều dành cho cậu những ánh nhìn khó chịu. Tuy nhiên Jeong Taeui chẳng hề bận tâm. Cậu đáp lại bằng ánh mắt dữ dằn đủ để khiến họ phải lảng tránh. Nếu có ai đó muốn trách mắng cậu vì không chăm sóc tốt cho huấn luyện viên của mình, thì cứ việc nói thẳng ra. Nếu muốn cậu từ chức, Jeong Taeui sẵn sàng hô vang “vạn tuế” và rời đi ngay lập tức. Nhưng thật đáng tiếc, chẳng ai nói với cậu điều đó.
Nghĩ kỹ thì liệu đây có phải là hình ảnh của một nhân viên đáng thương, bị cấp trên quấy rối nhưng không dám phản kháng vì bị áp bức bởi quyền lực? Jeong Taeui dừng bước. Cậu chưa từng nghĩ theo cách đó, nhưng nếu xét theo lý thuyết thì đúng là như vậy. Có khi nào cậu nên báo cáo lên cấp trên và chính thức khiếu nại không…?
“…Jeong Taeui.”
Đứng bất động với ánh mắt như mất hồn, Jeong Taeui bất giác nhìn thẳng vào ánh mắt của Ilay đã quay lại từ lúc nào và đang nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu. Jeong Taeui nhướn mày lên, hỏi cộc lốc:
“Gì đấy?”
Ilay nhún vai nhẹ, trả lời:
“Không, chỉ thấy hôm nay trông cậu có vẻ phấn chấn hơn hẳn. Có chuyện gì vui sao?”
Trái ngược là đằng khác, Jeong Taeui nghĩ bụng, gương mặt càng nhăn nhó hơn. Ilay khẽ cười, quay người bước đi. Không được nghỉ ngơi tử tế, tâm trạng thì bất an, cơ thể lại đau nhức, mọi yếu tố khiến cậu u ám đều hội tụ đủ. Dường như Ilay chẳng hề để ý đến tâm trạng nặng nề của Jeong Taeui. Từ khu vực nhà ăn ở tầng lửng, những tiếng cười nói ồn ào của đồng đội đang ăn trưa vọng xuống qua lan can, xen lẫn trong đó là vài tiếng tranh cãi gay gắt.