Passion Novel - Chương 78
Có thính lực tốt cũng chẳng phải chuyện hay ho gì; giữa những âm thanh ồn ào ấy, Jeong Taeui vẫn nghe rõ mồn một những lời chửi rủa hay xỉa xói nhắm vào mình và Ilay từ những kẻ giả vờ không nhìn thấy họ. Mấy chuyện như thế này đã trở thành thói quen hàng ngày không đáng để nổi giận, mà thực tế cậu cũng chưa bao giờ tức giận vì điều đó.
Nhưng hôm nay cơ thể không khỏe khiến tâm trạng cậu khó chịu hơn bình thường.
“Chậc…”
Jeong Taeui chậm rãi bước đi, nhận ra chiếc băng gối vốn được quấn chặt lúc này đã lỏng ra sau cả buổi sáng hoạt động. Có thể chỉ là cảm giác, nhưng đầu gối dường như càng nhức nhối hơn.
Cậu thở dài một hơi, cúi xuống xoa bóp đầu gối. Nhìn thế này chắc ai cũng tưởng mình vừa chạy nước rút mệt lử mà thôi, cậu nghĩ, rồi lại thấy bản thân thật đáng thương và thở dài lần nữa.
“Sao thế? … Đau đầu gối à?”
Khi Jeong Taeui đang im lặng chờ cơn đau dịu đi thì Ilay bỗng nhiên quay lại. Đây đã là lần thứ ba hắn ta quay lại, đáng lẽ Jeong Taeui phải nổi cáu hỏi cho ra lẽ, nhưng Ilay chỉ nghiêng đầu đầy thắc mắc và chăm chú nhìn cậu. Đúng là tên này rất nhanh nhạy.
“Hừm… thôi, anh đi ăn đi. Tôi chẳng thấy đói gì cả, có khi về phòng nghỉ ngơi một lát còn tốt hơn. … Đến chỗ ăn uống cũng đâu cần tôi phải lẽo đẽo theo sau nữa đúng không, thưa ngài huấn luyện viên?”
“Giờ mới nhớ ra cậu từng bảo đã phẫu thuật nhỉ. Ở chỗ nào thế?”
Jeong Taeui đứng thẳng người dậy, xua tay bảo Ilay cứ đi đi. Nhưng Ilay phớt lờ lời cậu, tiến thẳng tới trước mặt rồi bất ngờ ngồi xổm xuống, quỳ một chân dưới sàn.
Không kịp ngăn cản, Jeong Taeui chỉ có thể đứng đó nhìn Ilay xắn ống quần cậu lên. Chiếc băng gối quấn sơ sài hiện ra khiến Ilay tặc lưỡi không hài lòng. Hắn tháo nó ra ngay lập tức.
“Chậc chậc. Đến mức này mà còn cố gắng làm việc vì quân đội, có đáng không? Dù sao quân nhân cũng chỉ là công cụ thôi mà.”
Ilay lẩm bẩm, giọng lạnh nhạt, rồi bắt đầu ấn vào đầu gối của Jeong Taeui. Tùy vị trí được ấn mà cảm giác đau buốt lại dội lên, khiến Jeong Taeui nhăn mặt. Cậu nắm lấy tay Ilay định đẩy ra, rồi càu nhàu:
“Tôi đã tự nguyện vào đó rồi, chẳng lẽ lại kiếm cớ mà lười biếng được? Với cả chuyện này cũng chẳng phải do tai nạn thực hiện nhiệm vụ gây ra.”
“Vậy bị thương ở đâu?”
“Trước khi xuất ngũ, với Trung úy Kim… Ừm, giờ chắc tên đó đang bị đau nhức ở xương sườn với khuỷu tay.”
Nói ra rồi cậu mới thấy ngại ngùng. Chẳng liên quan gì đến công việc cả, chỉ là đánh nhau linh tinh rồi thành ra thế này.
Jeong Taeui liếm môi, liếc nhìn phản ứng của Ilay. Ilay nhìn cậu bằng ánh mắt ngán ngẩm – hoặc có lẽ là thất vọng – nhưng chẳng nói gì, chỉ cúi xuống kéo ống quần của Jeong Taeui trở lại và đứng dậy.
“Trung úy Kim, cậu từng nhắc đến gã đó đúng không? Là đồng đội đã đánh nhau với cậu?”
“À… ừ.”
Đúng rồi, hình như mình có kể chuyện đó, Jeong Taeui nghĩ và gật đầu.
“Hừm… Thật bất ngờ khi một vết thương như thế mà vẫn kéo dài đến giờ. Hóa ra cậu yếu hơn tôi nghĩ đấy.”
Jeong Taeui suýt nữa buột miệng cãi lại, nhưng nghĩ kỹ thì tên này đã từng bị thương nặng hơn cậu rất nhiều. Mới chỉ gần đây thôi, vai của hắn từng bị bắn xuyên thủng bởi một quả bom chùng, nhưng giờ trông bề ngoài thì chẳng còn dấu vết gì.
“Không phải tôi yếu, mà là anh giống quái vật thì có.”
“Ừ, cũng có thể. Dù sao thì đi thôi. Có vẻ ngoài đầu gối ra, còn chỗ khác cũng cần xem xét nữa.”
Ilay tỏ vẻ muốn đi cùng cậu, điều này khiến Jeong Taeui thấy khó chịu. Nhưng trên hất là câu nói của Ilay làm cậu thấy bất an. Chỗ khác cần xem xét? Đầu gối là phần duy nhất thấy đau, mà thật ra nó cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Nếu còn chỗ nào cần “xem xét” nữa thì… chẳng lẽ hắn định “xử lý” cậu theo kiểu đó sao? Nhưng dạo gần đây cậu có làm gì khiến Ilay phật ý đâu.
Jeong Taeui chăm chú nhìn Ilay đầy nghi ngờ, nhưng hắn chỉ cười khẽ, nghiêng đầu rồi gõ nhẹ vào vùng dưới tai, phía trên gáy của mình.
“Lỗi của tôi, nhưng cậu cũng nên dán băng cá nhân gì đó vào chứ.”
“Băng cá nhân? …? …!”
Vẻ mặt Jeong Taeui nhíu lại khó hiểu. Nhưng ngay sau đó, cậu trợn mắt đưa tay sờ vào gáy mình, rồi nhìn chằm chằm Ilay.
“… Để lại dấu à?”
“Ừ, để lại dấu rồi.”
“… Ở chỗ dễ thấy lắm hả?”
“Ngay đúng chỗ ngón giữa tay cậu đang chạm tới.”
Khốn kiếp thật. Đó là vị trí nhìn thẳng vào là thấy ngay. Nếu ở bên ngoài, có vài vết hằn như thế cũng chẳng sao, nhưng trong này toàn đàn ông với nhau mà buổi sáng bất ngờ xuất hiện dấu như thế thì… đúng là chẳng hay ho gì.
Hơn nữa, đặc biệt là tuyệt đối không thể để Xinlu biết chuyện này.
“Sáng nay… không chạm mặt Xinlu, đúng không?”
Khuôn mặt Jeong Taeui tái xanh khi cố nhớ lại. Cảm giác bây giờ cậu chẳng khác gì một gã chồng lăng nhăng đang sợ bị bắt quả tang, mà nghĩ kỹ thì đúng là gần như thế thật. Chỉ cần Xinlu nhìn thấy cái dấu này, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó đáng sợ xảy ra.
Ilay nhìn gương mặt Jeong Taeui đang từ đỏ bừng chuyển sang tái xanh với vẻ không rõ là cười hay suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu sợ cậu ta biết chuyện đến thế sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Ngay cả khi chú biết chuyện, tôi cũng muốn độn thổ, Jeong Taeui lẩm bẩm rồi vò đầu bứt tai. Với vị trí này, nếu không phải kẻ nào ngốc nghếch hoặc không để ý thì chắc chắn đều đã thấy cả. Đáng chết, đúng là bực mình! Mặt Jeong Taeui đỏ gay, nhìn chằm chằm xuống đất rồi đột ngột quay phắt sang nhìn Ilay với ánh mắt dữ dằn.
“Anh thấy nó từ khi nào?”
“Sáng nay, khi cậu vào phòng huấn luyện.”
Ilay trả lời tỉnh bơ, nghĩa là từ trước khi bắt đầu công việc sáng nay, hắn đã thấy rồi.
“Này! Thế sao không nói ngay từ lúc đó…!”
“Trông cậu chẳng để ý lắm nên tôi cứ nghĩ chắc không quan trọng.”
Hôm nay đúng là từ sáng đã không gặp may. Nếu chú cậu mà ở đây có lẽ đã nhắc nhở rồi, nhưng chú đã ra ngoài trước đó vì công việc.
Jeong Taeui rên rỉ, vò đầu đến nỗi tưởng như tóc sắp rụng, rồi nhanh chóng bước đi. Cậu thô bạo đẩy Ilay đang đứng chắn lối. Phải mau chóng về phòng để xử lý…
Ngay lúc đó, một âm thanh xé gió vang lên.
“Rào――――.”
“… Hả…?”
Trước khi kịp bước đi vài bước, Jeong Taeui đã dừng lại, chớp mắt liên tục trong vài giây. Những giọt nước nhỏ từ mi trên thấm vào mắt khiến cậu phải dùng mu bàn tay lau khóe mắt. Nhưng mu bàn tay cậu cũng ướt sũng. Không chỉ mu bàn tay, mà cả tóc, mặt và quần áo của cậu đều đã ướt đẫm. Jeong Taeui ngẩng đầu lên.
Trên lan can, một người đàn ông chậc lưỡi tỏ vẻ khó chịu rồi ném chiếc xô rỗng về phía Ilay. Ilay lùi một bước để tránh chiếc xô, sau đó cũng ngước nhìn người đàn ông đó.
Jeong Taeui liên tục gạt dòng nước đang nhỏ giọt từ mái tóc ướt sũng của mình và trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
“Huấn luyện viên đúng là sung sướng nhỉ, còn có cấp dưới sẵn sàng che mưa thay cho mình.”
Chết tiệt thật. Hôm nay lại thêm một chuyện nữa. Rõ ràng từ sáng đã là một ngày xui xẻo. Lẽ ra dù lấy lý do gì, cậu cũng không nên rời khỏi phòng, cứ nằm quấn chăn mà ngủ. Mà tệ nhất là cậu không cố tình đẩy Ilay để che chắn cho hắn, chỉ là muốn hắn tránh đường. Ai mà ngờ đúng lúc đó lại bị hất cả một xô nước lên người.
“Tại sao cứ phải gây chuyện theo kiểu lỗi thời và vô ích như thế này chứ…”
Jeong Taeui thở dài lẩm bẩm. Đồng thời cậu nghĩ, rõ ràng kẻ kia muốn gây sự với Ilay, nhưng người nhận xô nước lại là mình. Vậy thì trong trường hợp này, ai mới là người nên đáp trả đây? Chắc lại là mình. Thật phiền phức. Nhưng dù sao thì cũng phải dạy cho kẻ mặt dày kia một bài học.
Đây là gương mặt cậu đã gặp qua vài lần. Dù không cùng đội, nhưng vì thường theo Ilay vào các buổi giảng dạy, Jeong Taeui cũng đã quen mặt một số người trong chi nhánh. Người đàn ông từ trên lan can cao hơn chiều cao trung bình của người lớn nhảy phịch xuống đất. Giống như phần lớn những kẻ gây sự khác, hắn nhìn Ilay bằng ánh mắt hung dữ.
“Này, người mà anh nên nhìn đầu tiên không phải là tôi sao? Đã hắt nước lên người ta rồi còn giả vờ như không liên quan.”
Jeong Taeui vung cánh tay, rũ bớt nước đang nhỏ giọt rồi bước tới gần người đàn ông kia một bước. Đang chán nản thì lại thêm chuyện này khiến cậu càng bực bội hơn, nhưng ít ra có một điều đáng mừng. Trước khi Ilay kịp biến kẻ này thành một mớ hỗn độn, cậu đã có lý do để chen ngang. Việc chứng kiến một người bị ném bay ngay trước mắt mà không thể làm gì ngoài đứng nhìn cũng thật là khó chịu.
“Tránh ra chỗ khác đi. Nếu muốn đánh nhau, tôi sẽ đáp trả sau. Còn giờ thì tôi có việc phải nói với tên này.”
Người đàn ông trừng mắt nhìn Jeong Taeui, sau đó gật đầu về phía Ilay.
Cách hắn hành động thế này thật là phiền toái, cứ như tất cả đều cố ý tìm cách tự hủy hoại bản thân vậy.
Jeong Taeui cân nhắc xem có nên để yên kẻ này sống sót hay không, nhưng cuối cùng cậu quyết định can ngăn hắn vì lý do nhân đạo. Cứ thế này chắc đến lúc rời khỏi nơi đây, cơ thể cậu sẽ chồng chất cả đống áp lực.
Đúng vào lúc đang trong trạng thái giằng co đó thì giọng nói của Ilay vang lên, chắn ngang đường cậu.
“Jeong Taeui. Đi thay quần áo và chườm đầu gối đi. Tôi vốn định đi cùng cậu, nhưng xem ra tôi có việc cần làm rồi, không đi được nữa.”
Ilay đứng chặn trước mặt cậu.
Jeong Taeui biết rất rõ tính cách của Ilay, hắn không thể chịu được việc cậu xen vào những chuyện liên quan đến mình. Nhưng lần này cậu hoàn toàn có lý do chính đáng. Jeong Taeui cau mày khó chịu, chỉ tay vào cơ thể đang ướt sũng của mình.
“Người bị vạ lây bất thình lình là tôi. Trong tình huống này, anh không nghĩ rằng chính anh đang xen vào chuyện của tôi sao?”
“Câm miệng và đi đi.”
Nhưng dường như Ilay chẳng hề có ý định lắng nghe lý lẽ của Jeong Taeui. Hắn chỉ hất đầu một cách dứt khoát ra hiệu cho cậu biến đi.