Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 84
Anh bạn ấy cười haha đúng như đã đoán một cách sảng khoái và nhẹ nhàng. Có lẽ phía bên kia điện thoại, anh ta đang lắc đầu cười khẽ.
“Chỉ cần còn thở là được rồi. Nếu là kẻ dễ chết như vậy thì đã chết từ lâu rồi. Nhưng sống lâu thì lại được chứng kiến đủ mọi chuyện kỳ quái… Ha ha ha.”
“Này, này, em trai sắp chết mà cậu lại cười như thế thì không được đâu.”
Nhưng ngay cả khi nói vậy, giọng điệu của Jeong Changin cũng không mấy nghiêm trọng.
“Không chết đâu, không chết đâu.”
Câu trả lời đầy chắc chắn của người bạn khiến Jeong Changin dù cũng tin tưởng như thế, lại muốn chọc ghẹo một chút.
“Em cậu là thần bất tử hay gì, bị dao dính vi khuẩn đâm mà không chết sao?”
“Thằng nhóc may mắn lắm. Tuy không bằng Jeong Jaeui, nhưng nó cũng thuộc loại rất may mắn. Nếu dễ chết như thế thì đã chết cả trăm lần rồi.”
“Ừ, cũng đúng… Mà này, có tin gì về Jaeui không?”
Đột nhiên, giọng điệu của người bạn trở nên trầm hẳn. Anh ta thở dài và trả lời một cách chán nản: “Không.”
Jeong Changin xoay bút trên đầu ngón tay. Nếu so với cậu em trai mà anh ta vừa nói là “rất may mắn,” thì đứa cháu được cho là “vô cùng may mắn” của y chắc chắn không gặp nguy hiểm ở đâu đó. Nhưng dù không phải lo lắng, trong lòng y vẫn dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.
Mạng lưới thông tin của UNHRDO không hề yếu kém. Y tự tin rằng nó không thua bất kỳ cơ quan tình báo nào. Và người bạn này của y cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực ấy. Dù có một số phần chồng chéo, nhưng phần lớn vẫn hoạt động độc lập. Vậy mà, sau nhiều tháng tìm kiếm khắp nơi, vẫn không có chút thông tin nào về đứa cháu.
Nếu nói rằng nó không muốn ai biết đến tung tích của mình, có thể nghĩ rằng vận may trời sinh đang giúp nó. Nhưng với những gì Jeong Changin biết về cháu mình, nó không phải kiểu người quá tỉ mỉ hay nhạy cảm như vậy.
Vài năm trước, khi UNHRDO tiếp cận Jeong Jaeui tại trụ sở chính, nó từng nói một cách thản nhiên trong khi gãi đầu:
“Phía đó đang tìm con à? Chắc phiền lắm nhỉ. Con không thích đâu. Nhưng nếu họ tìm thì cũng phải ra mặt thôi, đúng không ạ?”
Vậy nên, việc Jeong Jaeui đột nhiên biến mất mà không có lý do như thể chán ngán cuộc sống là điều vô lý. Ban đầu y nghĩ có lẽ cháu mình chỉ ngẫu hứng đi du lịch đâu đó vài tháng, nhưng giờ lại không hề có chút tin tức nào.
Trong tình huống này, chỉ có một lý do: chính cháu y không muốn bị tìm thấy. Hoặc…
“Phía trước đây cậu bảo sẽ tìm thử, có manh mối gì không?”
“Không phải bên Costa Rica. Còn hai nơi nữa, nhưng tin tức bên đó hơi chậm. Có gì tôi sẽ báo ngay. ―――― Đừng lo lắng quá. Không phải người khác, mà là Jeong Jaeui cơ mà.”
“Chính vì là Jaeui mới phiền đấy.”
Jeong Changin lắc đầu. Nếu không tìm được thông tin ở mức độ này, thì có thể thằng bé đang ở nơi mà các tổ chức hoặc thế lực khó tiếp cận được. Trong trường hợp xấu, có khi nó bị giam giữ ở đâu đó.
Dù khả năng ấy thấp, nhưng nếu Jeong Jaeui vô tình tham gia phát triển vũ khí ở một nơi nào đó, tình hình sẽ trở nên phức tạp.
“Chỉ riêng chuyện đó cũng đã đủ căng thẳng rồi, giờ lại không rõ tung tích nữa.”
Y than phiền, và như mọi khi người bạn kia chỉ cười nhẹ nhàng.
“Ngay cả nếu có ai muốn chọc vào cũng chẳng dám đâu. Ai cũng có điểm yếu cả.”
Jeong Changin bật cười. Nói chuyện với người bạn này luôn khiến y cảm thấy nhẹ nhõm. Bởi vì người bạn luôn nhìn nhận tình hình một cách khách quan, phân tích rõ ràng và đưa ra kết luận hợp lý nhất.
“Được rồi, dù sao thì chuyện đó cứ để cậu lo liệu đi. Còn Rick, nếu cậu muốn, tôi có thể đưa về Đức.”
“Không cần đâu. Đưa về đây cũng chẳng giải quyết được gì. Khi nào nó tỉnh dậy, chỉ cần nhắn lại là đi làm nghiêm túc vào.”
“Muốn tôi đuổi sang Hong Kong làm việc ngay sau khi vừa rời giường bệnh sao?”
“Changin, đừng có yếu đuối như vậy. Cậu còn nhớ vài năm trước khi tôi vừa tỉnh khỏi gây mê sau ca phẫu thuật, người đầu tiên tôi nhìn thấy là ai không? Là Ilay đang chĩa súng vào mặt tôi đấy.”
“Phải, tôi nhớ chuyện đó.”
Nhớ lại ký ức đã nghe qua từ lâu, Jeong Changin mỉm cười. Tên nhóc này quả thật là kiểu người không nương tay, kể cả với gia đình. Theo những gì y nghe được, vì lý do công việc mà người bạn của y đã phá hủy một tổ chức mà Ilay Riegrow từng tham gia. Biết rằng Ilay sẽ không để yên, anh ta cố ý sắp xếp phẫu thuật viêm ruột thừa mãn tính và nhập viện. Khi tỉnh dậy, anh thấy vệ sĩ của mình nằm la liệt trong máu, còn em trai thì ngồi trên ghế dành cho người nhà, xoay khẩu súng trong tay và nhìn chằm chằm vào anh.
“Nếu lúc đó tôi không đề nghị thỏa thuận, nó chắc chắn đã bắn tôi rồi.”
“Có lẽ vậy. Đối mặt với ánh mắt sát khí của nó mà vẫn sống sót được, chắc chỉ có thể là Jaeui thôi.”
Jeong Changin gật đầu lẩm bẩm. Dù chuyện Jaeui may mắn là điều ai cũng biết, nhưng lần đó thực sự đã khắc sâu điều đó vào tâm trí y, trong một sự kiện có liên quan đến tên điên đó.
Vài năm trước Jaeui từng phát triển một khẩu súng ngắn nhỏ gọn, sau đó được công ty của người bạn này đưa vào sản xuất thương mại. Khi đó, Ilay Riegrow đang ở thời kỳ nguy hiểm nhất. Tính cách ngông cuồng vẫn chưa hết, còn lý trí không đủ mạnh để kiềm chế bản năng.
Tại buổi thử nghiệm bắn, Riegrow đã nhắm bắn vào một chiếc đèn chùm bằng thủy tinh hình chuông trong phòng, khiến nó vỡ tan. Không dừng lại ở đó, hắn còn quay súng về phía Jaeui.
“Cậu mang vận may kỳ lạ bên mình, đúng không? Tôi nghe đến phát ngán rồi. Thế thì thử xem sao.”
Ngay khi vừa dứt lời, hắn bóp cò. Không ai kịp ngăn cản.
Rõ ràng Riegrow không có ý định giết người, nhưng hành động ấy cho thấy nếu Jaeui gục ngã ngay tại đó thì hắn cũng chẳng bận tâm.
Nhưng đúng lúc đó, khẩu súng trong tay Riegrow bất ngờ phát nổ.
Sự im lặng bao trùm căn phòng khi đó vẫn còn in đậm trong tâm trí Jeong Changin. Jaeui khi bị nhắm bắn, chỉ lẩm bẩm vẻ lạnh nhạt: “Cơ chế của khẩu súng không có vấn đề gì cơ mà…”
Những người biết rõ khẩu súng đã được kiểm tra kỹ lưỡng cũng chỉ biết nhìn chằm chằm Jeong Jaeui trong kinh ngạc. Riegrow với bàn tay đẫm máu và rách nát, cũng chỉ cúi nhìn vết thương một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Jaeui. Đôi mắt hắn ban đầu ngỡ ngàng, sau đó pha chút bất lực, cuối cùng bật cười chua chát.
Chỉ đến lúc đó, Jeong Changin mới có thể thở ra, như thể y đã nín thở từ đầu.
Khi đó Riegrow trông như muốn thử thêm điều gì đó, nhưng khi những người xung quanh hớt hải chạy đến và định đưa vào bệnh viện, hắn mới ngoan ngoãn đi theo như thể đã từ bỏ ý định. Vừa đi hắn vừa cười và nói:
“Đúng là không thể nào chống lại được. Đúng là thú vị thật.”
Sau đó Riegrow buông một câu không rõ là đùa hay thật: “Cái người em trai mà cậu gọi là vận may đó, tôi cũng muốn gặp thử một lần xem sao.”
“… Nhà các cậu chắc chắn đã có vấn đề trong việc giáo dục rồi.”
Khi Jeong Changin vừa lẩm bẩm điều này sau một hồi suy nghĩ, giọng cười lớn vang lên từ phía đầu dây bên kia.
“Quá đáng thật đấy. Lại dám bàn về việc giáo dục gia đình nhà người khác. Dù gì thì tôi cũng không có gì để phản bác, vì với tư cách là thành viên của gia đình đã sản sinh ra một kẻ rắc rối như vậy, tôi cũng cần xin lỗi thế giới. Nhưng nếu phải biện minh, thì cả tôi và Helena đều lớn lên hoàn toàn bình thường mà.”
“Tất nhiên, em gái cậu vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi không chê vào đâu được. Nhưng việc cậu giao công ty vào tay Rick thì rõ ràng là quyết định của cậu có vấn đề.”
“Ha ha, nhưng ít ra nó không phải kẻ bất tài đến mức làm công ty phá sản đâu. Chỉ là tính cách hơi có vấn đề thôi mà.”
“Tính cách đó của cậu ta chính là vấn đề nghiêm trọng đấy.”
Jeong Changin thở dài. Dù chẳng có lý do gì phải lo lắng cho công ty của người khác, nhưng y vẫn cảm thấy chút bất công trong cuộc sống.
“Sao chứ, nhờ vậy mà chi nhánh ở Hồng Kông vẫn phát triển ổn định. Hơn nữa là người nhà thì cũng không lo chuyện tham ô.”
Bạn của y có vẻ muốn biện hộ cho em trai mình, nhưng Jeong Changin không nhịn được mà khịa:
“Việc sử dụng tiền công ty để xây dựng quan hệ với đồng nghiệp chẳng phải cũng là một dạng tham ô sao?”
“…? Tất nhiên là vậy. Nhưng như cậu biết đấy, điều đó không áp dụng cho Riegrow.”
Người bạn cười lớn như thể không hiểu Jeong Changin đang nói gì. “Cậu già rồi nên bắt đầu nói linh tinh đấy à.”
“Ừ thì cũng không thể khẳng định chắc chắn cậu ta đã sử dụng thẻ công ty. Dù sao thì cũng là dùng vào cuối tuần trong lúc làm việc cho công ty thôi mà.”
“Nghe cậu nói như thể Riegrow từng mua gì đó cho ai vậy.”
“Ừ, thì có thể mà.”
“Không, không có đâu. Nó thậm chí còn chưa từng mua một bông hồng để tặng phụ nữ.”
Nghe thấy bạn mình nói với giọng tự hào: “Cái duy nhất nó từng mua để dụ dỗ phụ nữ là thuốc giãn cơ pha trong cocktail,” Jeong Changin á khẩu trong giây lát. Y đã biết tính cách và đạo đức của Riegrow tệ thế nào, nhưng đến mức này thì…
Jeong Changin nhấp môi, thì thầm một cách cay đắng:
“Ừ, chắc là tôi nghe nhầm thật. Nghĩ đi nghĩ lại thì Riegrow chẳng có lý do gì để mua âu phục cho cháu trai tôi cả.”
“… Cháu trai cậu? À, cậu nói đến đứa thứ hai ấy hả?”
“Đúng vậy. Cậu từng gặp nó chưa?”
“Chưa từng. … Riegrow mua âu phục cho cháu trai cậu thật á? Nó tự nói vậy à?”
“Không, là cháu tôi kể. … Nhưng nghĩ lại thì tôi cũng thấy mình nghe nhầm rồi.”
Không muốn bị bạn coi là kẻ bịa đặt, và chính bản thân cũng cảm thấy khó tin, Jeong Changin quyết định nghi ngờ trí nhớ của mình.
“Nhắc mới nhớ, hình như lần trước Riegrow có nhắc thoáng qua rằng nó từng gặp em trai Jeong Jaeui.”
“Không phải chỉ gặp, mà Riegrow chính là huấn luyện viên của thằng nhóc đó. Cậu ta có nói gì khác không?”
“Không, không nói gì cả. Nó không phải kiểu người đi rêu rao chuyện của người khác. Sao thế, có chuyện gì à?”
“Không đời nào. Cháu trai tôi thông minh, nhạy bén, biết cách bảo vệ bản thân.”
Jeong Changin nhún vai nói, dù người bạn ở đầu dây bên kia không thể nhìn thấy. Thực tế ngoại trừ vận may và sự khéo léo, đứa cháu thứ hai của y chẳng thua kém đứa cháu cả chút nào. Ít nhất đó là quan điểm của Jeong Changin. Nhưng đúng là vận may là một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Chuyện xảy ra không lâu trước đây.
Trong một lần gặp riêng để bàn công việc với Riegrow, cuộc trò chuyện bất chợt chuyển sang việc hắn từng gặp Jeong Taeui ở Hồng Kông. Ngay trước khi Jeong Changin kịp nhắc đến chuyện bộ vest, Riegrow đã làm bộ như nhớ ra điều gì đó và nói:
“Anh nói xem, anh dạy dỗ cháu trai kiểu gì vậy?”
Jeong Changin im lặng. Đầu tiên, y phải suy nghĩ xem hắn đang nói đến đứa cháu nào. Thứ hai, y nhớ ra người dạy dỗ đứa cháu đó không phải anh. Thứ ba, y cố đoán ý nghĩa của từ “kiểu gì” là gì. Và cuối cùng, y khá bất ngờ khi nhận ra rằng người đàn ông trước mặt cũng biết cười kiểu này.
Riegrow khẽ cười, như thể vừa nhớ ra điều gì hài hước. Nụ cười ấy trông khá bình thường, khiến Jeong Changin thoáng ngỡ ngàng. Y đã từng thấy hắn cười nhiều lần. Đã nghe không biết bao nhiêu câu cảnh báo kiểu “Khi cười là lúc hắn nguy hiểm nhất.” Và hơn một nửa trong số đó y đồng tình. Một kẻ điên có thể cười và làm những điều khủng khiếp một cách thản nhiên. Vì vậy nụ cười của hắn không bao giờ khiến người ta an tâm. Nhưng nụ cười lần này thì khác, thật sự khác.
“Taeui? Thằng nhóc đó thì sao?”
Jeong Changin cũng cười theo, nói thêm rằng, “Tôi không biết nó đã làm gì, nhưng nếu có thể nới tay một chút thì cảm ơn cậu. Dù sao thì đó cũng là đứa cháu trai đáng yêu của tôi.” Cái đứa trẻ thông minh đó chắc chắn sẽ không làm gì nguy hiểm đến tính mạng, nên có lẽ tên điên này lại có chuyện gì đó khó chịu chăng.
Nghĩ lại thì đã hơn 10 năm kể từ khi anh biết người đàn ông này. Nói là “biết” thì không đúng lắm. Mặc dù đã hơn 10 năm kể từ lần đầu tiên anh gặp, nhưng việc gặp nhau liên quan đến công việc như thế này thì chưa được lâu.
Tuy nhiên, qua những lần tiếp xúc với bạn bè, thỉnh thoảng đến thăm nhà họ, hay nghe những lời đồn thổi, Jeong Changin đã hiểu rất rõ Ilay Riegrow là người như thế nào.
Hắn là một tên điên gần như đã thoát ra khỏi phạm trù của một người bình thường. Không, nói chính xác hơn hắn là một tên điên đã hoàn toàn vượt khỏi mọi chuẩn mực, nhưng lại có thể mỉm cười và đánh lừa các cuộc kiểm tra tâm thần để giả vờ là một người bình thường.
Những quan niệm của hắn về bạn bè hay gia đình cũng khác hẳn so với người bình thường. Vì vậy, khi ở trước mặt hắn, người vừa mới gặp hôm qua hay người đã lớn lên cùng từ khi sinh ra cũng không có chút gì khác biệt trong cách đối xử.
Với loại người này, tốt nhất là không nên va chạm nếu không có lý do đặc biệt.
Đứa cháu trai của anh cũng đủ thông minh để biết điều đó, nhưng không hiểu sao vận may của nó lại kém đến vậy.
Lúc đầu, khi nghe Taeui nói đã nói chuyện điện thoại với Ilay Riegrow trong phòng mình, anh đã rất ngạc nhiên, nhưng anh không nghĩ rằng Ilay Riegrow sẽ có hứng thú với ai đó chỉ sau vài cuộc gọi. Và có lẽ, tình huống hiện tại không chỉ vì lý do đó. Chúng cũng thường xuyên va chạm với nhau.
Jeong Changin đã chợt nhận ra khi Ilay Riegrow được đề cử làm người kế nhiệm giáo quan mới và trong quá trình làm thủ tục chuyển đến đây, Ilay đã nói với anh, “Giáo úy là cháu trai của anh thì thật tốt.”
Lúc đó, Jeong Changin đã nghiêm túc nghĩ, “Taeui, cái thằng này thật kém may mắn.”
Mặc dù anh cũng có một phần trách nhiệm trong tình huống này, nhưng anh không nghĩ rằng Ilay sẽ để ý đến Taeui đến mức này.
“Cậu ta có vẻ hơi… có vấn đề về đầu óc?”
Khi Ilay Riegrow vừa xoa cằm, vừa suy nghĩ rồi nói vậy, Jeong Changin trong lòng thở dài, “Ngay cả một tên điên như thế này cũng nói vậy, cháu trai mình đã đi đến mức này rồi sao,” và nghiêng đầu hỏi.
“Tại sao? Nó định chống lại cậu à? Nếu vậy thì đúng là có vấn đề rồi.”
“Không, không phải vậy. Phải nói sao nhỉ… Cậu ta dường như không có thùy trán.”
“… Nó không có não sao?”
“Lát nữa phải nói cho Taeui biết mới được,” Jeong Chang-in nghĩ thầm, rồi che miệng lại để giấu nụ cười. Tuy nhiên, Ilay Riegrow khẽ cau mày với vẻ mặt nghiêm túc, rồi xua tay.
“Không, không, ý tôi là cậu ta dường như không có cảm giác sợ hãi… Cậu ta không nghĩ nhiều về tương lai.”
“Đúng là nó sống khá thực tế.”
Trong khi trả lời, Jeong Changin gật đầu và nghĩ, “À, ra vậy.” Đúng là đứa cháu trai của anh có những khía cạnh như vậy.
Tuy nhiên, điều khiến Jeong Changin ngạc nhiên trong tình huống này là người đàn ông này lại nói về tính cách của một người khác.
Jeong Changin hơi nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào Ilay Riegrow. Nhưng Ilay không nói thêm gì, chỉ nhếch mép cười như đang suy nghĩ điều gì đó. Cái nụ cười xa lạ đó khiến Jeong Changin càng thấy khó chịu.
Nghĩ lại thì đứa cháu trai đó của anh luôn có chuyện xui xẻo này đi theo. Từ trước đến nay, xung quanh nó luôn có những gã tồi lảng vảng. Thật ra, anh thường nói chuyện với đứa cháu cả hơn, nên không nghe chi tiết lắm, nhưng thỉnh thoảng cháu cả cả lại ngây người nhìn trần nhà và lẩm bẩm những câu khó hiểu như, “Taeui cũng thật rắc rối…”
Anh đã từng tự hỏi tại sao đứa cháu lớn lại lo lắng cho cậu em trai dường như có thể sống sót ngay cả khi bị bỏ rơi ở sa mạc, nhưng dạo gần đây anh đã hiểu ra một chút. Đứa cháu thứ hai, không biết có phải do bản chất bẩm sinh hay không, có xu hướng tiếp xúc với những kẻ xấu.
“Đúng là vừa đến đây đã đụng mặt Xinlu ngay lập tức.”
Jeong Changin lẩm bẩm như một tiếng thở dài. Ánh mắt Ilay Riegrow chợt liếc sang. Ánh mắt lơ lửng trong không trung một lát như đang suy tư, rồi trở nên lạnh lùng.
“Phải chạm trán với một kẻ xấu như vậy, tôi đoán cậu ta cũng chẳng may mắn lắm.”
Ilay Riegrow tặc lưỡi, lẩm bẩm đầy vẻ tiếc nuối. Jeong Changin đồng ý với lời nói đó, nhưng anh lảng tránh ánh mắt của người đã nói ra nó và không nói gì.
“Thôi… dù sao thì Xinlu cũng có vẻ thích nó, nên cũng không…”
“Chính vì vậy mà còn tệ hơn nữa.”
“…”
Lần này Jeong Changin cũng không nói gì.
Đúng là lần này lời của Ilay Riegrow không sai. Mặc dù Xinlu cũng thông minh và có một vài điểm tốt, nhưng thỉnh thoảng lại có chút bồng bột, mang lại cảm giác bất ổn.
Jeong Changin chợt nảy ra một ý tưởng, một cách tốt nhất và cũng có khả năng nhất để giúp đứa cháu trai của mình.
“À mà, Xinlu hợp với gu của cậu đấy chứ? Khá đẹp trai đấy. Dù sao thì cũng là một khuôn mặt khiến Taeui phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Đúng… đẹp trai. Khuôn mặt đẹp, và cơ thể cũng khá ngon. … Nhắc mới nhớ, cháu trai anh đã nhìn thấy tôi và cậu ta đang làm tình.”
Ilay Riegrow gật đầu như đang nhớ lại chuyện cũ và lẩm bẩm từ từ. “Cái thằng này, nhanh thật đấy,” Jeong Changin cười thầm và thương xót cho đứa cháu trai của mình. Nhưng anh cũng thấy điều này thật tốt. Nếu Ilay Riegrow ra tay với Xinlu, và cả hai cùng rơi khỏi tầm tay thì Jeong Taeui sẽ hưởng lợi.
Nhưng lúc đó.
“Nhưng ánh mắt mà cậu ta nhìn tôi lúc đó thật sự khiến tôi khó chịu.”
Thấy Ilay Riegrow cau mày lẩm bẩm, Jeong Changin thở dài nói.
“Người mình thích đang làm tình với một kẻ khác thì có đứa nào nhìn đối thủ bằng ánh mắt tử tế chứ. Đừng giận nữa mà cười cho qua đi.”
“Không, không phải là giận, chỉ là… có chút gì đó khó chịu. Hơn nữa, cậu ta vẫn nói rằng thích thằng nhóc đó… Thật ngu ngốc.”
Ilay Riegrow khịt mũi.
Jeong Changin im lặng nhìn Ilay Riegrow. Cái này… có vẻ không tốt chút nào.
Anh giả vờ cười và gõ ngón tay lên bàn.
“Thằng nhóc tội nghiệp đó dạo này bị hành hạ khắp nơi, nên đừng quá tàn nhẫn với nó, hãy đối xử tốt một chút với cháu trai của tôi.”
Jeong Changin nghĩ, “Giao cá cho mèo à,” nhưng vẫn bênh vực đứa cháu trai. Anh nghĩ rằng dù mình có nói thế, tên này cũng sẽ không đối xử tốt hơn với Taeui, và vì hắn có thể bắn cả anh em của mình một cách thản nhiên nếu mọi chuyện không theo ý hắn, nên lời nói của anh chẳng có tác dụng gì. Nhưng lời nói có mất tiền mua đây.
Ilay Riegrow nhướn mày, suy nghĩ một lúc rồi lại bật cười.
“Tôi có làm gì tàn nhẫn với cậu ta đâu, thỉnh thoảng cậu ta có hơi bất cần, nhưng nhìn cái khuôn mặt vô tư và ngây thơ đó, tôi cũng chẳng còn sức mà hành hạ nữa.”
“… Cậu cũng già đi nên tính cách dịu bớt rồi đấy nhỉ.”
Ilay Riegrow nghĩ rằng Jeong Changin đang đùa, nên hắn bật cười thành tiếng.
Cái tiếng cười vui vẻ và vô lo như vậy cũng thật xa lạ, Jeong Changin nhìn Ilay Riegrow bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Jeong Changin lắng nghe giọng nói của bạn mình ở đầu dây bên kia và nghĩ liệu tên này đã từng thấy bộ dạng đó của em trai mình chưa. Người bạn này luôn than thở rằng “thằng đó không thể trở thành người được,” nhưng vì là gia đình, chắc chắn cũng đã thấy khía cạnh con người của Ilay Riegrow. Dù đối với Jeong Changin thì đó là một điều không thể tưởng tượng nổi.
Jeong Changin thở dài và nhún vai.
Bây giờ anh cũng có chút hối hận.
Anh chợt có ý nghĩ, “Đáng lẽ ra không nên đưa Taeui đến đây.” Không phải vì bất kỳ lý do nào khác. Anh đã lường trước việc Taeui sẽ phải khó chịu vì công việc trong chi nhánh, bất hòa với đồng nghiệp, hay phải vất vả vì bị thương. Và anh đã chấp nhận những điều đó để đưa đến đây.
… Nhưng anh không ngờ rằng nó lại vướng vào một thằng tồi như thế.
‘Ilay ngã bệnh rồi, cháu trai cậu sẽ dễ thở hơn đấy nhỉ.’
Trong lúc Jeong Changin đang lắc đầu trong lòng, người bạn ở đầu dây bên kia nói. “À, không hẳn,” Jeong Changin trả lời và gác lại ký ức của mình.
Đó là đứa cháu trai đáng yêu. Tất nhiên, làm sao anh có thể không yêu những đứa trẻ đó được chứ?
Jeong Changin mỉm cười điềm tĩnh.
Nhưng anh có những việc khác phải làm.
Hum nai cum iu IlTae hum nay cung thay Ri ko xung voi Christ
Có bị lặp chương hay mất chương gì ko vậy ạ?