Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 85
Căn phòng chìm trong bóng tối. Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng từ hành lang tràn vào tạo thành một hình chữ nhật trên sàn nhà.
Ngoài ánh sáng dài theo hình dáng của cánh cửa, bóng tối đen kịt bao trùm khắp căn phòng mang theo sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Khi dừng bước, một tiếng thở nhẹ nhàng vang lên trong sự im lặng ấy.
“Vẫn chưa chết à…”
Jeong Taeui lẩm bẩm một cách thờ ơ rồi bước vào trong. Cậu đóng cửa lại phía sau, và bóng tối lại ùa đến, che khuất mọi thứ trước mắt. Cậu bật chiếc đèn màu vàng mờ ngay trước cửa, dù ánh sáng yếu ớt đó cũng đủ để quan sát khắp căn phòng.
Trên giường, Ilay nằm bất động như thể đã chết. Người đàn ông nhạy bén đến mức có thể cảm nhận được người khác từ cách đó hàng trăm mét, giờ lại không hề nhúc nhích dù có người bước vào phòng. Điều này khiến Jeong Taeui có chút kỳ lạ. Hơn nữa, so với lúc trước khi cậu ghé qua, không có gì thay đổi cả. Tấm chăn phủ lên người hắn vẫn ngay ngắn, không có lấy một nếp gấp.
“…Có khi nào chết thật rồi không.”
Jeong Taeui lẩm bẩm nghiêm túc, tiến một bước lại gần giường. Cậu đặt bát cháo cầm trên tay xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi cúi người, ghé sát tai vào khuôn mặt Ilay. Vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dù rất yếu ớt.
Sau một lúc do dự, cậu nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán người đàn ông. Nóng. Nóng đến mức khiến cậu nghĩ rằng nên dùng nhiệt kế để kiểm tra. Tuy vậy Ilay vẫn im lặng, bình thản nhắm mắt, không hề giống một người đang bị cơn sốt hành hạ. Vốn dĩ là người có làn da trắng đến đáng kinh ngạc, giờ đây hắn còn nhợt nhạt như một bóng ma, nhưng nếu bỏ qua điều đó thì nhìn vào chỉ giống như đang ngủ.
‘Độc này đủ để một kẻ có thân thể yếu ớt phải lo lắng đến cả mạng sống. …Nhưng với một quái vật như hắn thì chắc không chết đâu. Dù vậy, thỉnh thoảng vẫn phải để ý đến hắn một chút. Nếu một ngày nào đó hắn nằm lạnh ngắt, thì phải báo cho đội xử lý xác chết.’
Hình ảnh người anh chàng nhân viên phụ trách y tế lẩm bẩm, nhăn nhó mỗi khi nói lại hiện lên trong đầu cậu. Dù là quái vật, Ilay vẫn là con người và không thể tránh khỏi việc cơ thể bị ảnh hưởng. Bị sốt cao thế này và nằm bất động là điều không thể tránh khỏi. Có lẽ, việc hắn vẫn còn phản ứng đến mức này đã là kỳ tích rồi, khiến người ta cảm nhận rằng hắn vẫn là con người. Không biết trong tương lai, có khi nào cậu sẽ lại được chứng kiến cảnh tượng Ilay nằm đó, sốt cao và yếu ớt như sắp chết thế này một lần nữa?
“Đấy, tôi đã bảo anh là đừng có mà gây thù chuốc oán quá nhiều. Tôi đã biết sẽ có ngày anh lâm vào tình cảnh như thế này mà.”
Jeong Taeui tự nhủ. Dù nghĩ đến việc cho uống thuốc hạ sốt, nhưng cậu đã cho Ilay uống thuốc vào buổi chiều. Nếu cho thêm thuốc vượt quá liều, có lẽ cũng không phải cách hay. Thay vào đó, nếu hắn tỉnh dậy và vận động chút ít, cơ thể có thể hồi phục phần nào. Nhưng với dáng vẻ nằm bất động như thế này, dường như không có chút hy vọng nào.
“Này… dậy ăn chút cháo đi được không?”
Dù thử cất tiếng gọi khẽ, nhưng dĩ nhiên vẫn không nhận được lời đáp lại nào. Có vẻ như ý thức của Ilay đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, nếu có kẻ nào độc ác xông vào và vung dao một cái, chắc hắn sẽ mất mạng ngay. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì việc Ilay để cửa không khóa và mở toang thế này cũng thật kỳ lạ, mà đám kẻ thù tiềm tàng bên dưới kia không tận dụng cơ hội này cũng đáng thương.
Dù vậy Jeong Taeui chỉ lẩm bẩm: “Đành phải tự mình vượt qua thôi,” rồi vừa càu nhàu vừa lấy một túi nhựa, đổ đầy đá vào đó, quấn trong một chiếc khăn mỏng và đặt lên trán của Ilay. Nếu đồng đội nào nhìn thấy, chắc hẳn họ sẽ khuyên cậu nhân tiện làm ướt khăn và đắp kín lên mặt. Nếu làm vậy, Jeong Taeui có thể sẽ trở thành anh hùng trong mắt họ, đổi lấy những tiếng cổ vũ thay vì sự trách móc thường ngày.
Nhưng những đồng đội chết tiệt đó dạo này chỉ khiến cậu thêm bực mình. Jeong Taeui cởi áo khoác ngoài, vứt bừa ra một góc rồi bước vào phòng tắm. Phòng dành cho huấn luyện viên có phòng tắm riêng, điều này ít nhất cũng khiến cậu hài lòng. Khi cởi quần, cậu vô tình nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong chiếc gương lớn trước buồng tắm. Khuôn mặt này càng ngày càng “sặc sỡ.” Vết bầm tím loang lổ trông như một bức tranh đầy màu sắc, cứ hễ lành đi một chút thì lại bị đánh bầm thêm, vết thương vừa khỏi thì lại rách ra. Suốt một thời gian dài, khuôn mặt cậu chẳng bao giờ được yên ổn. Gần đây, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại đến mức cậu gần như quên mất khuôn mặt thật sự của mình trông như thế nào.
Dưới dòng nước nóng đổ xuống đầu, Jeong Taeui thở một hơi thật dài. Dù sao thì hôm nay cũng đã hoàn thành xong công việc thường ngày. Lại thêm một ngày trôi qua, và khi về phòng, cậu sẽ đánh dấu một ô nữa trên lịch. Nhưng liệu có khả năng sau khi cậu trở lại phòng nghỉ ngơi qua đêm, rồi sáng mai tới đây, Ilay vẫn nằm trên giường trong dáng vẻ này nhưng đã trở thành một cái xác lạnh lẽo không?
Ilay ốm nhưng không hề để lộ bất kỳ dấu hiệu nào, nếu chết đi một cách lặng lẽ mà không ai nhận ra cũng chẳng có gì lạ.
Cái chết của Ilay Riegrow.
Jeong Taeui lẩm bẩm cụm từ đó trong miệng. Và cậu nghĩ rằng khó có từ nào không hợp với Ilay hơn thế. Với một người đàn ông kỳ quái như hắn, cái chết nghe chẳng phù hợp chút nào. Đặc biệt là nếu cái chết đến do bị trúng độc của thú hoang, thì quá bất ngờ đến mức khiến người ta bất ngờ vì… chẳng có gì bất ngờ.
Dẫu khó tin rằng hắn sẽ chết như thế, nhưng khi nào hắn mới ngồi dậy đây? Dù là một người sống chỉ khiến người khác thấy bị đe dọa, việc Ilay cứ nằm đó cũng gây ra cảm giác khó chịu không ít. Ngoài việc đang đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên, hắn còn đảm nhận cả công việc của gia đình ở đây nữa, nên việc này hẳn đã khiến nhiều chuyện gặp khó khăn.
Jeong Taeui cũng nghĩ rằng, nếu người đàn ông này chết đi, cuộc sống của cậu có thể sẽ dễ thở hơn. Nhưng nếu Ilay còn sống cũng chẳng phải là điều khiến cậu bớt phiền lòng.
“Ít nhất, tôi cũng không mong anh chết đi…”
Sau khi rửa sạch xà phòng trên người, Jeong Taeui rùng mình khi cảm giác lạnh từ làn da ẩm ướt bắt đầu lan tỏa. Cậu trùm khăn tắm lên đầu rồi vội bước ra khỏi phòng tắm. Phòng đã được sưởi ấm nên ấm áp hơn hẳn. Cậu lau khô cơ thể trước, dùng khăn để lau tóc, rồi bước lại gần giường.
Bát cháo trên bàn vẫn y nguyên, và dáng vẻ của Ilay vẫn không thay đổi.
“Này. Khi nào thì anh định dậy đây? …Trông anh như đang hấp hối thế này tôi thấy không quen.”
Jeong Taeui vừa lau tóc bằng chiếc khăn vắt qua cổ vừa lẩm bẩm một mình. Nếu mọi thứ trên đời đều có một trạng thái phù hợp với bản chất của chúng, thì người đàn ông nằm bẹp thế này không hợp chút nào. Hắn hợp với việc bóp cổ người khác hơn nhiều, bất kể điều đó có phù hợp với khái niệm công lý xã hội hay không.
“Xét về sự kỳ lạ, thì việc cậu tự tiện ra vào phòng tôi mà chẳng phòng bị gì cũng chẳng bình thường chút nào.”
Một giọng nói trầm thấp mang theo sự mệt mỏi thoát ra. Jeong Taeui giật mình, theo phản xạ siết chặt chiếc khăn trong tay, rồi cúi xuống nhìn Ilay. Hắn vẫn nhắm mắt, bất động như một khúc gỗ, không có vẻ gì là vừa lên tiếng. Đã ba ngày rồi. Giọng nói khàn đặc, yếu ớt hơn nhiều so với ký ức của Jeong Taeui, nhưng chắc chắn đó là giọng của Ilay.
“Cái gì thế, anh tỉnh từ bao giờ vậy?”
“…….”
“Nếu tỉnh rồi thì ăn chút cháo đi. Tôi đã nấu loãng, chỉ cần uống là được.”
Tuy nhiên không có lời đáp lại. Hắn vẫn nhắm mắt, nằm bất động với khuôn mặt nhợt nhạt khiến Jeong Taeui tự hỏi có phải mình vừa nghe nhầm không.
“Này, …Ilay.”
Jeong Taeui gọi hắn một cách nhẹ nhàng. Cậu cúi người xuống gần sát mặt Ilay để nhìn kỹ hơn. Khuôn mặt tái nhợt hơn bình thường chỉ thỉnh thoảng cất lên một tiếng thở yếu ớt.
“Đang nằm vật vã thế này mà còn tâm trí nói chuyện ra vào phòng người khác không phòng bị à.”
“Thằng đó sao rồi?”
Có vẻ như Jeong Taeui không nghe nhầm. Dù không nhúc nhích hay mở mắt, đôi môi của Ilay hơi mấp máy phát ra giọng nói. Giọng hắn tuy trầm thấp và mệt mỏi nhưng lại rõ ràng và sắc nét hơn Jeong Taeui tưởng.
Jeong Taeui suy nghĩ một lát. Cậu nhanh chóng hiểu ra Ilay đang hỏi gì. Vừa tỉnh lại, thay vì lo cho bản thân, việc đầu tiên hắn hỏi lại là tin tức của kẻ đã đâm mình. Một hành động đúng chất của Ilay, khiến Jeong Taeui chỉ biết thở dài.
“Mắt gã bị tổn thương, đã phải chuyển đến Hồng Kông rồi. Không đến mức mù hẳn, nhưng nghe nói rất nguy hiểm. Sau đó tôi không theo dõi thêm nhưng có lẽ gã khó mà quay lại được.”
“Thế à? Vậy sau này tôi phải tìm gã thôi.”
“……Tìm làm gì?”
“Cũng phải đâm một nhát vào sườn bằng con dao tẩm độc mà gã đã dùng.”
Giọng nói mệt mỏi như thể đang ngái ngủ. Ilay nói những lời đó như đang kể một câu chuyện không liên quan. Nghe vậy, Jeong Taeui chỉ biết ngán ngẩm nghĩ: Đúng là hắn thật, dù sức lực chẳng còn bao nhiêu.
“Nếu muốn làm thế thì trước tiên phải lấy lại sức đã, được chứ? Ba ngày nay chỉ truyền nước, chắc cơ thể anh chẳng còn chút sức lực nào. Ít nhất hãy uống chút cháo để làm ấm người đi.”
Dù sao thì nghe được giọng của một người vừa cận kề cái chết như thế khiến Jeong Taeui cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu ngồi xuống mép giường, nghĩ rằng có lẽ bản thân mình cũng mong muốn người đàn ông này sống sót. Ánh mắt cậu bất chợt dừng lại trên tay của Ilay. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi tay trắng bệch đến mức gần như ánh lên sắc xanh đang để ngửa trên chăn. Đầu ngón tay của Ilay khẽ, rất khẽ, cử động một cách không đều đặn, như thể chỉ có những ngón tay còn sống động.
À, thì ra là vậy.
Jeong Taeui gật đầu, dường như đã hiểu được Ilay đang làm gì. Hắn đang thử cảm nhận.
“Bao nhiêu ngày nằm bất động thế này, liệu anh có còn cử động nổi không? Cơ bắp chắc cũng cứng ngắc cả rồi,”
Jeong Taeui nói rồi chạm vào đầu ngón tay đang động đậy của Ilay. Đáp lại, Ilay khẽ bật ra một âm thanh nhỏ như tiếng gió rít, và một nụ cười thoáng qua trên môi hắn rồi nhanh chóng biến mất.
“Ừ, đúng là không còn sức như mọi khi. Có khi đến cả cầm thìa cũng không nổi. Cháo đã mang đến rồi, cậu không định đút cho tôi à?”
Dường như Ilay đã hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói dù yếu ớt nhưng mạch lạc. Tuy nhiên âm thanh của hắn vẫn lộ rõ sự mệt mỏi như thể nó có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.
Jeong Taeui nhăn mặt tỏ vẻ không vui, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ilay. Cuối cùng cậu đành thở dài, cầm lấy bát cháo.
“Được rồi, được rồi. Thầy bảo thì học trò yếu đuối này phải nghe theo thôi.”
Trong đầu cậu thoáng hiện lời Maurer từng nói về việc đâm đầu vào miệng hổ, nhưng khi thấy Ilay yếu ớt như vậy, Jeong Taeui không khỏi lơi lỏng phòng bị. Dẫu cậu biết rõ hổ dù đang hấp hối vẫn là hổ, và nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ dùng hết sức lực cuối cùng mà úp bát cháo vào khuôn mặt tái nhợt kia rồi bỏ chạy. Có lẽ cậu sẽ phải trốn khỏi hòn đảo này, tìm một nơi hẻo lánh để ẩn náu.
Nghĩ tới đó, Jeong Taeui lại thở dài. Đây không phải là chuyện đùa. Nếu không biết rõ Ilay vốn có làn da trắng nhợt như vậy, chắc cậu đã nhầm tưởng đây là một xác chết. Với người khác, bị sốt cao suốt mấy ngày và không ăn uống gì như Ilay lại còn đang sốt bừng bừng, thì có lẽ sẽ chẳng ai ngạc nhiên nếu hắn qua đời ngay lập tức.