Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 86
Jeong Taeui cầm bát cháo quay lại thì thấy Ilay mở mắt ra, gần như ngay đúng thời điểm. Đôi mắt sâu thẳm của hắn như một vực thẳm không đáy, nhìn thẳng lên trần nhà trong giây lát rồi từ từ liếc xuống, dừng lại ở Jeong Taeui. Cái nhìn ấy khiến Jeong Taeui cảm thấy lạnh sống lưng, như đang đối diện với một bức tượng sáp có đôi mắt biết động đậy.
“Mặt anh trông chẳng còn giọt máu nào. Khéo người ta lại nghĩ anh là ma cà rồng cũng nên.” Jeong Taeui buông lời cộc cằn.
Ilay bật cười, lần này cười lâu hơn một chút so với trước.
“Ừ, nên cậu sợ tôi cắn cổ cậu chăng?”
“Tôi à?”
“Không phải sao?”
“……Nếu là anh, thì anh sẽ làm gì?”
Dù thoáng muốn lên giọng phản bác, nhưng Jeong Taeui lại nghĩ, hổ dù sắp chết vẫn là hổ. Nếu dám làm càn bây giờ, chỉ cần nghĩ đến lúc con quái vật này khỏe lại cũng đủ khiến cậu tự nhắc mình nên biết giữ mồm giữ miệng. Ilay lại nở một nụ cười.
“Đôi khi cậu cư xử khôn ngoan hơn tôi nhiều, như lúc này đây.”
Quả đúng là lời khen chẳng mấy vui vẻ, ngụ ý rằng biết điều thì tốt đấy.
Jeong Taeui nghe lời khen mà lòng chẳng thấy chút tự hào nào, chỉ lặng lẽ khuấy cháo bằng thìa. Chợt, ánh mắt cậu dừng lại trên bàn tay của Ilay. Đôi tay mới ban nãy chỉ khẽ cử động các ngón tay giờ đã có thể chậm rãi nắm lại rồi mở ra. Tuy nhiên, sự yếu ớt vẫn lộ rõ trong từng cử động đó. Jeong Taeui bĩu môi rồi múc một thìa cháo. Cháo dù vẫn còn bốc hơi nhưng đã nguội đi đôi chút. Cậu nhấp thử, thấy ấm vừa đủ.
“Vừa ngon đấy. Nào, ăn đi.”
Jeong Taeui múc một thìa cháo, đưa đến gần Ilay. Từ khi mở mắt, ánh mắt của Ilay vẫn không rời khỏi Jeong Taeui. Đôi mắt ấy khẽ cong lên như cười.
“Dù ăn cùng một bát, tôi biết bảy cách để chỉ khiến một người bị đầu độc,” Ilay chậm rãi nói, giọng trầm đều như kể một chuyện chẳng liên quan.
Câu nói đó khiến Jeong Taeui khựng lại. Trước khi kịp nghĩ rằng Ilay thật sự không ổn khi nói những lời vô nghĩa này, cậu đã cảm thấy khó chịu.
Tên này… giờ đang nói gì vậy?
Ánh mắt Jeong Taeui hiện rõ sự bực dọc khi nhìn Ilay. Cậu rút thìa cháo lại, giọng lạnh tanh.
“Nếu tôi định giết anh, thì trong tình huống này chẳng cần phải bẩn tay, tôi đã mượn tay người khác mà xử lý anh từ ba ngày trước. Còn nếu tôi thực sự không bận tâm đến chuyện anh sống chết, tôi đã chẳng tự nấu cháo mà bảo người khác làm thay.”
“À… Nói vậy là cậu mong tôi sống sót…?”
“Trước khi anh nói câu vừa rồi thì đúng vậy. Tôi thật sự có chút thích anh.”
Người ta thường gọi đây là ăn cháo đá bát, Jeong Taeui nghĩ. Cậu nhếch môi. Những lời vừa nghe đúng kiểu khiến người khác khó chịu nhất. Ai mà thích nổi khi lòng tốt của mình bị người ta đem vứt bỏ như rác? Nhưng nghĩ lại thì Ilay vốn là kiểu người chẳng mảy may quan tâm đến lòng tốt hay tình cảm của người khác, sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ một cách lạnh lùng. Dù vậy, với sự thông minh của mình, hắn thường không nói thẳng những điều như thế. Có lẽ, lần này do sốt cao nên đầu óc không còn tỉnh táo.
Jeong Taeui đặt bát cháo xuống lẩm bẩm:
“Khi nào thấy khá hơn, muốn ăn hay vứt thì tùy anh.”
Sau đó cậu đứng dậy định rời đi. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu. Đôi tay mà lúc trước chỉ vừa đủ sức nắm mở yếu ớt giờ lại khiến Jeong Taeui giật mình bởi sức mạnh. Cậu quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen của Ilay nhìn chằm chằm. Ánh mắt ấy không rõ đang nghĩ gì, nhưng dường như thoáng chút lúng túng, như thể hắn vừa nhận ra mình đã lỡ lời.
“……”
Đôi môi hắn hé mở như muốn nói gì đó rồi lại khép lại, tựa như không tìm ra lời thích hợp. Biểu cảm bất ngờ này chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt Ilay Riegrow khiến Jeong Taeui quên cả cảm giác khó chịu ban nãy. Tên quái vật này, chẳng lẽ lại đang nghĩ như một con người thật sự?
Jeong Taeui cúi xuống nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy cổ tay mình. Trông có vẻ yếu ớt, vậy mà lại khó gỡ ra đến lạ. Khi ánh mắt cậu từ bàn tay đó chuyển lên nhìn thẳng vào Ilay, người đàn ông kia vẫn mang vẻ mặt bối rối rồi thở dài không thành tiếng, buông tay cậu ra.
“Tôi đã nói sai. Thật không phải. …Đừng đi. Nếu không ăn ngay bát cháo này, tôi cảm thấy mình sẽ chết mất.”
“…Thế thì sao?”
“…Xin lỗi, Taei.”
Chắc chắn là gã này bị sốt cao đến mức đầu óc rối loạn. Dù giọng nói có hơi uể oải, nhưng nghe vẫn khá rõ ràng, khiến Jeong Taeui tưởng rằng Ilay đã tỉnh táo lại. Nhưng cậu nhận ra mình đã nhầm: lý trí của người đàn ông này vẫn đang trôi dạt đâu đó giữa cơn hỗn loạn của ý thức.
Jeong Taeui cố giữ vẻ mặt lạnh lùng, im lặng nhấc bát cháo lên. Cậu thậm chí tự hỏi liệu có phải mình bị sốt lây nên mới nghe nhầm hay không. Rồi cậu múc một thìa cháo, đưa đến gần đôi môi của Ilay. Đáng ngạc nhiên là Ilay lại ngoan ngoãn hé miệng ngậm lấy cháo. Cảnh tượng hắn ngoan ngoãn thế này làm Jeong Taeui cảm thấy bất thường đến mức có chút lo ngại. Nhưng đồng thời, điều đó cũng không tệ.
“Nhạt quá.”
Sau khi nuốt cháo, Ilay chậm rãi lên tiếng, giọng trầm đều.
“Với tình trạng này của anh mà ăn mặn quá, chẳng may mất nước thêm thì dù là anh cũng thật sự không qua khỏi đâu.”
“À, dù là tôi cũng thế à.”
Ilay khẽ cười. Jeong Taeui thoáng giật mình, nhưng cậu không để lộ cảm xúc, vội múc thêm cháo và đưa nhanh đến miệng Ilay, như thể muốn dùng cháo để bịt miệng hắn lại. Ilay ngoan ngoãn nhận lấy thìa thứ hai mà không nói gì, nhưng rồi vẫn tiếp tục:
“Cậu nghĩ tôi sẽ không chết sao?”
“Ai mà biết… Nhìn anh sốt cao thế này mà vẫn đủ tỉnh táo để nói chuyện như thế, ít nhất tôi nghĩ anh sẽ không đến nỗi nguy kịch vì sốt đâu.”
Jeong Taeui để thìa xuống, nhẹ nhàng áp mu bàn tay lên trán Ilay rồi rụt lại. Nhiệt độ vẫn cao hơn nhiều so với bình thường. Với nhiệt độ này, hầu hết mọi người sẽ rơi vào tình trạng mê man, thậm chí không nhận thức được gì và chỉ nói nhảm vài câu. Nhưng anh ta thì khác. Thật sự không phải người thường.
“À.”
Khi Jeong Taeui chuẩn bị múc thìa cháo thứ ba, Ilay bất chợt lên tiếng. Cậu chỉ hơi nhướng mắt nhìn hắn. Ilay nhắm mắt lại nói nhỏ:
“Thêm một lần nữa.”
“Hả?”
“Tay cậu mát thật. Lúc này tôi đang thấy hơi nóng.”
Jeong Taeui lặng lẽ nhìn Ilay. Sau đó cậu đặt thìa xuống và lại đưa mu bàn tay lên trán của hắn. Dù bàn tay của Jeong Taeui vốn cũng thuộc loại ấm áp, nhưng trán của Ilay rõ ràng còn nóng hơn nhiều.
“Có cần tôi làm túi đá mới không?”
“Không, tay cậu vẫn tốt hơn. Vừa mát, vừa mềm mại… hơi ấm ấm. Đổi tay khác đi.”
Vâng, vâng, cứ dùng coi tôi là máy làm mát di động tùy thích. Jeong Taeui đặt bát cháo xuống và đổi sang tay còn lại áp lên trán của Ilay. Hắn nhắm mắt lại, để yên tay cậu trên trán một lúc, rồi bất chợt hơi nghiêng đầu, áp má vào tay cậu. Má của hắn cũng nóng rực. Dù nóng đến mức này mà làn da vẫn tái nhợt một cách lạ thường. Jeong Taeui chăm chú nhìn hắn, cảm giác khó hiểu cứ dâng lên trong lòng.
Đột nhiên, Ilay mở mắt. Khi ánh nhìn của đôi mắt đen đó chạm vào ánh mắt cậu, Jeong Taeui không hiểu sao lại cứng người.
“Khi tôi không ở đây…”
“…?”
“Trợ lý Jeong yếu đuối vẫn sống tốt chứ? Nhìn bộ dạng cậu như thế này, chắc lại va chạm mạnh với ai đó nữa rồi, lần này là ai đây?”
Cậu mắt của Ilay dừng lại ở phần thái dương của Jeong Taeui. Thực ra không chỉ thái dương, cả khuôn mặt cậu đều đầy vết bầm. Cũng chẳng có gì mới mẻ.
“Nếu anh muốn biết để trả thù thay cho người trợ lý đuối này, tôi không dám nói đâu. Lỡ trả thù xong lại mang họa về, ai dám mở lời. Mà… nếu anh chịu nghỉ ngơi thay vì nằm mê man suốt mấy ngày, có lẽ tình hình đã tốt hơn. Nhưng tiếc là tôi không thể làm thế. Cứ mỗi giờ tôi phải canh xem anh đã chết chưa, chẳng ngủ được chút nào, chỉ chăm chăm xem anh sống hay chết thôi.”
“Haha, suốt ba ngày trời à… Cậu cũng chẳng sung sướng gì nhỉ.”
“Nếu nói như vậy, ngay từ đầu quen biết với người cứ luôn bị đe dọa tính mạng như anh đã là một sai lầm rồi.”
Jeong Taeui nói xong, bỗng cảm thấy buồn cười, ngước mắt lên trần nhà một lát rồi lắc đầu. Quen biết cái gì chứ. Quan hệ giữa con người với nhau là mối quan hệ hai chiều. Dù Jeong Taeui có xem đó là một mối quan hệ, nhưng nếu phía bên kia không nghĩ thế, thì căn bản chẳng tồn tại gì cả.
Dù cho Jeong Taeui không phải là trợ lý của Ilay, có lẽ cậu cũng chỉ hỏi thăm về tình hình của hắn một hai lần một ngày, và thế là hết. Một mối quan hệ hai chiều thực sự với gã đàn ông này là điều không thể. Ilay dường như cũng có suy nghĩ tương tự, khẽ cười mỉm và lẩm bẩm: “Quan hệ thân thiết à…”
Khi nghe hắn nói “đổi tay khác”, Jeong Taeui ngoan ngoãn đổi sang tay kia, đặt lên trán của Ilay. Nhưng đến lúc này, nhiệt độ của tay cậu và trán hắn đã chẳng còn mấy khác biệt. Nếu tay tôi mát hơn túi đá, có khi tôi nên lấy đá cầm trong tay luôn thì hơn.
“Jeong Taeui.”
Ilay bỗng gọi tên cậu khiến Jeong Taeui quay sang nhìn. Hiếm khi phát âm rõ ràng như thế, nhưng Ilay không nhìn cậu. Hắn như đang chìm vào suy nghĩ, ánh mắt hướng đâu đó trong khoảng không, thì thầm như nói với chính mình.
“Vậy là, suốt ba ngày qua… cậu là người ở đây, phải không…”
“…? Tôi nói trước, tôi chỉ xem anh có chết hay không thôi, chứ chẳng làm gì cả. Nếu anh có mơ thấy cơn ác mộng kinh khủng nào thì đó không phải tôi đâu. Ai muốn hãm hại anh lúc đó chắc chỉ là ảo giác từ cơn mê thôi.”
Jeong Taeui vội vàng giải thích, lo sợ rằng mình sẽ bị đổ oan. Nếu hắn nói rằng tất cả những đau đớn suốt ba ngày qua đều do cậu thì thật là tai bay vạ gió. Tuy nhiên Ilay có vẻ không có ý định trách cậu. Hắn chỉ nhìn vào hư không như nghĩ ngợi điều gì đó, rồi từ từ quay lại nhìn cậu khi nghe những lời vừa rồi. Ánh mắt hắn ánh lên ý cười.
“Tôi có bản năng tự vệ hơi tốt hơn người bình thường một chút, nên ngay cả khi ngủ, tôi cũng không hoàn toàn mất ý thức. Kể cả khi cơ thể không thoải mái, ít nhất một phần ý thức của tôi vẫn luôn tỉnh táo. Việc cơ thể có thể cử động hay không là chuyện khác.”
Nghe những lời chậm rãi đó, Jeong Taeui nhanh chóng rà soát lại ký ức ba ngày qua. Cậu chỉ đến xem xét tình trạng của Ilay một cách đều đặn, ngoài ra không làm gì có thể khiến hắn oán hận. Cậu cũng nghĩ liệu mình có buột miệng chửi bới gì không, nhưng trong trí nhớ cậu không hề làm thế. May thật.
Có lẽ Jeong Taeui cũng là người có bản năng tự vệ cao. Mỗi lần đến thăm Ilay đang mê man, trong lòng cậu thường lẩm bẩm: Tôi biết sẽ có ngày anh ra nông nỗi này mà. Làm những chuyện không ra gì với người ta, bây giờ bị thế này, đáng đời chưa. Thật đáng kiếp. Nhưng ít nhất cậu không nói những lời đó quá to, và điều đó khiến cậu nhẹ nhõm.
“Kẻ lúc nào cũng hành hạ người khác như anh, giờ lại ra nông nỗi thế này, lạ lắm sao?”
Ilay nói với một nụ cười điềm tĩnh. Bàn tay đang áp lên trán của hắn khẽ giật mình. Nhận thấy phản ứng đó, nụ cười trên môi Ilay càng sâu hơn.
Chết tiệt thật, nghe hết rồi.