Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 87
Jeong Taeui đảo mắt, lảng tránh ánh nhìn của hắn. Chắc chắn người này đã mê man vì sốt cao, thế mà làm sao lại nghe được những lời đó, để giờ đây lại tỏ thái độ như thế này?
“Dù sao thì tôi đã dậy theo đúng ý rồi, vậy là được chứ gì?”
Jeong Taeui còn đang băn khoăn nên đáp lại thế nào, thì Ilay như đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cậu, khẽ bật cười và nói thêm. Vừa nhíu mày suy nghĩ xem mình đã nói gì, Jeong Taeui vừa cảm thấy chẳng giữ im lặng được lâu hơn, liền tranh thủ lên tiếng trước:
“Phải rồi, anh đã dậy rồi, tốt lắm. Đừng có mà ốm yếu không hợp thế này nữa. Người vẫn còn sốt nóng bừng kia kìa.”
Nhưng lời nói là thế, kỳ lạ thay, sau khi nói ra lại khiến chính cậu cảm thấy thực sự như vậy. Có thể người khác sẽ thấy buồn cười, nhưng một kẻ vốn khỏe mạnh đến mức đáng sợ như Ilay giờ lại nằm bẹp thế này, thực sự khiến người ta cảm thấy xót xa. …Dù chính cậu tự nghĩ vậy cũng thấy buồn cười.
Jeong Taeui cảm thấy bàn tay mình đang áp lên trán hắn đã nóng bừng, liền đổi tay khác, vừa làm vừa thở dài:
“Rõ ràng đã nghe hết, vậy sao không trả lời một câu chứ. Sao cứ để người khác phải lo lắng thế.”
Ilay bất chợt làm một biểu cảm khó tả, im lặng nhìn Jeong Taeui, rồi nở một nụ cười vừa như muốn cười, vừa như không. Hắn nhìn cậu như thể đang quan sát một loài sinh vật kỳ lạ, rồi bật cười khẽ.
“Tôi không tỉnh táo đến mức có thể trả lời. Dù sao thì từ lúc nhỏ bị sởi đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi bị ốm như vậy. Chỉ đủ nghe người khác nói gì mà thôi.”
“Ra là anh cũng từng bị sởi.”
Jeong Taeui lẩm bẩm lạnh nhạt, tưởng anh thoát được cả sởi chứ. Ilay đáp lại với giọng pha chút hài hước:
“Từ nãy tới giờ cậu toàn nói những lời vô lý thôi. Tôi cũng là người bình thường, bệnh gì người khác bị thì tôi cũng đều trải qua rồi. Sởi chẳng phải là bệnh mà hầu hết trẻ em đều mắc ít nhất một lần à? Cậu cũng từng bị chứ gì.”
Jeong Taeui giả vờ không nghe câu đầu tiên và đáp lại:
“Ừm, hình như lúc ba tuổi. Tôi không nhớ rõ, nhưng nghe nói tôi bị rất nặng. Lúc nhỏ tôi hay ốm vặt nên mắc sởi cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Sởi có tỷ lệ lây nhiễm cao mà. …Có lẽ cậu và Jeong Jaeui đã cùng nhau bị ốm.”
“Không biết nữa. Tôi không nhớ chuyện lúc đó. Theo tôi nhớ, cả tôi và anh trai đều lớn lên khỏe mạnh.”
Jeong Taeui ngừng lời một cách miễn cưỡng. Cậu không muốn nói quá nhiều về anh trai mình. Có cảm giác như đang quăng miếng cho thú săn mồi vậy.
“Dù nói rằng là ngôi sao may mắn hay gì đi nữa, tất cả đều lớn lên bình thường, ốm bệnh như ai, rồi chạy nhảy vui đùa mà thôi. Cả anh tôi, cả tôi… Nếu thực sự là người mang lại phúc đức, thì người bên cạnh chắc không đến mức phải nằm liệt giường.”
Những lời cuối cùng nghe như đang lẩm bẩm một mình. Thật ra, cậu cũng không mong ai hiểu điều mình nói, vì nó thực sự chỉ là độc thoại.
Jeong Taeui bỗng thấy ánh mắt đen của Ilay, ánh mắt đang nhìn cậu đầy hàm ý khó hiểu, khiến cậu cảm thấy áp lực. Cậu rụt tay lại khỏi trán của hắn. Trán của Ilay đã nóng đến mức nhiệt từ đó cũng truyền sang tay cậu, giờ đây chẳng còn chút cảm giác mát mẻ nào nữa.
“Phải rồi. Rõ ràng cậu không phải là ngôi sao may mắn của tôi. Ở bên cậu, tôi cũng chẳng thấy độc dược nào trở nên vô hại, hay tránh được độc cả. Đối với tôi, cậu chỉ là một con người bình thường như bao người khác mà thôi.”
Jeong Taeui cầm bát cháo lên, liếc nhìn Ilay đang lẩm bẩm như thể chìm trong suy nghĩ. Những lời kiểu như “Cậu chỉ là một con người tầm thường trong số hàng ngàn người bình thường ngoài kia” không đủ để làm cậu khó chịu. Dù sao thì tâm trạng của cậu cũng chẳng mong manh nhạy cảm đến mức đó. Nhưng rõ ràng hôm nay Ilay nói nhiều hơn thường lệ.
“Ăn hết đi rồi nghỉ. Thấy anh tỉnh táo thế này thì chắc đến ngày mai sẽ khá hơn hẳn.”
Cậu ngừng lại, rồi nói thêm: Hoặc sẽ hồi phục như quái vật cũng nên. Jeong Taeui cắt ngang lời Ilay. Khi cậu đưa thìa cháo tới gần miệng, Ilay không hề có ý định há miệng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cậu rồi bất chợt mỉm cười. Đôi tay trắng nhợt của hắn từ từ xoa bóp cổ tay và cánh tay bên kia, khiến Jeong Taeui cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ như có con côn trùng nhỏ đang bò trong đầu.
“Dù vậy, cũng không tệ. Không, phải nói là thay vì tệ thì――――.”
Ilay vẫn tiếp tục lẩm bẩm như tự nói chuyện với chính mình, rồi bất chợt dừng lại. Ánh mắt hắn hướng lên trần nhà như thể những suy nghĩ của hắn đang va phải một bức tường vô hình nào đó.
Chớp mắt một lần, đôi tay đang xoa bóp cánh tay chậm rãi dừng lại. Ilay dường như đang lần mò suy nghĩ, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào một điểm trong khoảng không, rồi dần dần hạ thấp ánh nhìn. Hắn nhìn thẳng vào Jeong Taeui với gương mặt vô cảm.
Điều này không ổn. Có gì đó rất không ổn. Một kẻ luôn giữ nụ cười bình thản trên môi khi ra tay sát hại người khác giờ đây lại không có chút biểu cảm nào. Điều đó chẳng phải là một dấu hiệu tốt, mà hơn hết, nó thật lạ lẫm. Đôi mắt đen trống rỗng giờ đây còn xa lạ hơn cả khi hắn siết chặt cổ người khác mà chẳng chút do dự.
“Anh không ăn sao?”
Jeong Taeui cố gắng nói với giọng bình thường nhất có thể, đặt bát cháo xuống. Ở lại đây thêm chút nào, chắc chắn không phải là ý hay. Nhất là khi hiện tại Ilay đâu đang ở trong trạng thái bình thường. Nhìn thì có vẻ tỉnh táo, nhưng những gì hắn nói thỉnh thoảng lại không giống như ngày thường. Không biết khi nào hắn sẽ nổi điên lên rồi cắm chiếc thìa vào cổ họng cậu, hoặc đập vỡ bát cháo rồi lấy mảnh vỡ cứa cổ cậu…
“Tôi đâu nói là không ăn nữa.”
Vừa thấy Jeong Taeui đặt bát xuống, Ilay liền lên tiếng. Đôi mắt đen xa lạ đang nhìn cậu thoáng hiện một thứ gì đó như nụ cười, rất chậm rãi, từng chút một, khiến Jeong Taeui cảm giác rằng nếu lơi lỏng một giây thôi, hắn sẽ ngay lập tức ra tay tàn độc. Cậu từ từ buông tay khỏi bát, cố gắng bình tĩnh trả lời, dù chính cậu cũng nghe giọng mình cứng nhắc đến kỳ lạ.
“Nhìn anh có vẻ vẫn còn đủ sức để cầm thìa ăn, vậy thì tự ăn đi. Dù sao tôi cũng biết anh còn sống rồi, giờ tôi đi đây.”
“Dù sao thì công việc hôm nay của cậu cũng đã xong hết rồi, còn gì gấp gáp mà phải đi như vậy?”
Ilay cười nói. Giọng nói thấp trầm và dịu dàng như thể một phù thủy đang dụ dỗ đứa trẻ ngây thơ. Đó là âm thanh của một bản chất xấu xa được cố ý giấu đi.
Tên này bị làm sao thế? Sao tự nhiên lại dùng giọng điệu giống như một con mèo ngoan ngoãn thế này? Thật sự chuyện này chẳng hề báo hiệu điều gì tốt đẹp cả.
Jeong Taeui từ tốn rút tay lại, cố đứng dậy dồn lực vào đôi chân. Nhưng ngay lúc đó, Ilay khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại. Một dáng vẻ mệt mỏi, kiệt sức sau ba ngày chịu đựng cơn sốt cao phủ lên gương mặt nhợt nhạt của hắn khiến Jeong Taeui bất giác khựng lại.
“…Ngồi xuống một lát được không?”
Nếu dựng gối lên để Ilay tựa lưng, việc ăn uống sẽ dễ dàng hơn, nên có lẽ chỉ cần giúp hắn đến mức đó rồi rời đi.
Jeong Taeui khẽ nói khi đang ngập ngừng, Ilay liền mở mắt nhìn cậu. Không nói lời nào, cũng không có vẻ từ chối, nên Jeong Taeui bước lại gần, cúi người để đỡ hắn.
Gương mặt của Ilay tiến sát đến bên tai cậu. Chính lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng, pha chút ý cười, lướt qua như làn gió thoảng:
“Phán đoán thì tốt đấy, nhưng… đôi khi khả năng đánh giá lại không theo kịp.”
“Hả…?”
Đó là một giọng nói khẽ khàng yếu ớt. Vài phút trước, Ilay vẫn đang xoa bóp cổ tay và cánh tay của mình như để kiểm tra xem cơ thể có thể cử động đến mức nào, và động tác đó rất chậm rãi, không hề có sức mạnh. Nhưng đúng vào lúc Jeong Taeui luồn tay qua dưới vai để nâng hắn lên, bàn tay trắng nhợt của Ilay nắm lấy khuỷu tay cậu lại chứa một sức mạnh áp đảo.
“……!!”
Trong chớp mắt, thế giới xung quanh Jeong Taeui đảo ngược.
Ngay khi bàn tay kia giữ chặt khuỷu tay cậu, một bàn tay khác mạnh mẽ siết chặt ngay dưới cằm khiến cậu mất thăng bằng.
Cảm giác cơ thể không còn chỗ dựa giữa không trung ập đến, Jeong Taeui nín thở. Lưng cậu va mạnh xuống giường, tấm đệm tuy mềm mại nhưng lò xo không thể hoàn toàn hấp thụ cú sốc bất ngờ.
Kẻ vừa ném cậu xuống giường chính là người đàn ông vài phút trước còn như đang cận kề cái chết, không thể nhúc nhích trên giường. Jeong Taeui ho khan rồi mở mắt ra đã thấy Ilay đã ngồi lên người cậu.
“Cậu đoán được điều gì đó không ổn sao?”
Ilay cười nhạt.
Không thể hiểu ngay lời hắn đang nói, Jeong Taeui chớp mắt một lần rồi cau mày, cảm giác rõ ràng rằng tình huống này thật khó chịu.
“Cảm giác nguy hiểm đến sao? Nếu vậy ban nãy lẽ ra cậu phải bỏ chạy ngay chứ.”
Jeong Taeui nhìn lên Ilay đang liên tục nói những lời khó hiểu, rồi lẩm bẩm với vẻ chán nản:
“Thế này là sao? Anh không vừa ý chuyện gì à? Cháo nhạt quá chăng? Hay là vì ở bên tôi mà anh chẳng gặp may? Nếu là cái đầu tiên thì có thể lỗi một phần do tôi, nhưng nếu là cái thứ hai thì đó không phải vấn đề của tôi.”
Tên này vốn chẳng cần lý do gì để làm những chuyện điên rồ, nên nếu chỉ nhận được câu trả lời ngắn ngủn kiểu “chỉ vậy thôi” thì cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng nếu nói thêm một chút, có lẽ cậu sẽ có cơ hội tìm ra lối thoát, dù chỉ là một phần trăm cơ hội.
Tuy nhiên dường như lời nói của Jeong Taeui chẳng lọt được vào tai Ilay. Thay vào đó, hắn hỏi một câu chẳng liên quan gì:
“Lúc chiến tranh, nếu đưa cho một người lính đang cận kề cái chết vì đói khát cả đồ ăn lẫn đàn bà, cậu nghĩ họ sẽ chọn cái nào… nhỉ?”
Câu hỏi kèm theo một lời đùa cợt vang lên trong khi hơi thở ấm nóng của Ilay phả sát lên mặt Jeong Taeui.
Cậu thoáng nghĩ: Không lẽ nào…
Suốt ba ngày qua hắn chẳng thể cử động, cũng chẳng ăn uống gì. Hiện tại tuy hắn đã tỉnh lại nhưng vẫn sốt cao không ngừng. Cổ tay đang siết chặt lấy cậu , trán tỳ vào cổ cậu, và hơi thở đang phả vào ngực cậu, tất cả đều nóng như lửa đốt. Mới ban nãy hắn còn phải cố gắng cử động từng ngón tay, khớp cổ tay để kiểm tra xem mình còn kiểm soát được cơ thể hay không, nên việc tự do di chuyển đáng ra là điều bất khả.
Jeong Taeui thử giằng khỏi bàn tay đang siết chặt cổ tay mình nhưng nó không hề nhúc nhích. Cậu nghĩ rằng Ilay đã dồn toàn bộ sức lực vào bàn tay đó, nhưng không chỉ bàn tay, cả cơ thể đang đè lên cậu cũng không hề lung lay.
“Ilay! Này! ―――!”
Jeong Taeui hét lên lo lắng. Nhưng thứ đáp lại cậu chỉ là một tiếng cười khẽ. Đôi môi vừa cử động sát tai cậu bỗng trượt dọc má, chạm vào môi cậu , trước khi chiếc răng nanh sắc nhọn của Ilay cắn vào đó.
“Á! ――― Đau đấy! Chết tiệt, anh nổi hứng quái gì thế? Người không ăn nổi bát cháo sao lại khỏe đến mức này… Này, đợi khỏi hẳn rồi làm cũng chưa muộn mà!”
Cái gã chết tiệt này dường như lại định chơi trò chiếm đoạt rồi. Jeong Taeui hét lên vài lần nhưng chẳng nhận được câu trả lời. Ilay dường như không nghe thấy gì, hoặc cố tình làm ngơ, chỉ thỉnh thoảng cười nhạt trong khi vuốt ve khắp người cậu. Lần này khác với những lần trước. Thường thì Ilay sẽ vừa cười, vừa nói chuyện, hoặc đôi khi chọc ghẹo, nhưng lần này hắn chỉ im lặng, tận hưởng khoảnh khắc theo cách riêng của mình, như thể gạt bỏ mọi lời nói của Jeong Taeui.
“Này, tôi bảo đợi khỏi hẳn rồi làm cơ mà. Người đang sốt cao, kiệt sức mà làm cái trò này là sao chứ. Chờ anh hạ sốt và khỏe lại đã, khi đó tôi có bao giờ từ chối đâu…”
Jeong Taeui thở dài lẩm bẩm. Nghĩ lại thì đúng là vậy. Có vài lần Ilay bất chợt trèo lên người cậu, và Jeong Taeui chưa bao giờ thực sự từ chối. Một phần vì cậu biết rằng từ chối hắn cũng chẳng có tác dụng, phần khác vì mỗi khi hắn chọc ghẹo, bản thân cậu cũng tự nhiên bị cuốn theo. Điều này khiến cậu nhận ra rằng, mình cũng chẳng phải người giữ gìn nguyên tắc gì cho cam. Jeong Taeui lắc đầu, tự nhủ một chút rồi lại thử giằng khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy mình. Nhưng bàn tay ấy vẫn không hề nhúc nhích.