Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 88 - H
Lồng ngực Jeong Taeui chợt cảm thấy hơi lạnh. Không phải vì cậu cảm nhận được nguy cơ gì đó, bởi lẽ mọi chuyện rồi cũng sẽ kết thúc giống như những lần trước: Ilay sẽ làm tới, giải tỏa xong rồi tự rời đi. Đây chỉ là một lần nữa trong chuỗi những trò chiếm đoạt thường xuyên của hắn.
Nhưng thứ sức mạnh quái vật này là sao chứ? Không thể tin được rằng đây là sức lực của một người vừa tỉnh dậy sau nhiều ngày hôn mê. Thậm chí ngay lúc này, Ilay vẫn đang chịu đựng cơn sốt cao. Điều khó tin hơn là hắn chỉ dùng một tay mà đã khống chế cả hai tay Jeong Taeui.
Jeong Taeui tự nhận mình không phải người đặc biệt khỏe, nhưng cũng có sức mạnh tương đương một người đàn ông trưởng thành bình thường. Vậy mà lại không thoát nổi bàn tay của hắn – chỉ một tay thôi!
Người ta hay bảo mấy kẻ điên thường khỏe lắm, đúng là không sai mà…
“Này, Ilay –”
“Không định từ chối à?”
Bây giờ Ilay mới trả lời cậu. Nhưng thay vì trả lời đúng nghĩa, câu nói của hắn giống một lời xác nhận hoặc câu hỏi hơn, lại còn pha lẫn chút giễu cợt. Jeong Taeui nhíu mày khi nghe thấy giọng điệu ấy.
“Khi anh lao vào thì tôi có trốn bao giờ chưa? Không đúng à?”
“Hừm. Liệu cậu sẽ không từ chối ngay cả khi là thế này?”
Hắn bật cười sát bên tai cậu. Rồi đột nhiên, Ilay kéo quần của Jeong Taeui xuống. Chiếc quần vốn đã hờ hững trên hông nay bị đẩy xuống tận đùi, khiến đôi chân cậu như bị trói, khó nhúc nhích hơn.
Phần dưới của cậu lúc này đã bị lột bỏ. Đáng lẽ khi tiếp xúc với không khí lạnh sẽ làm cậu cảm thấy mát, nhưng thay vào đó, cậu lại cảm thấy nóng rực. Nhiệt độ cơ thể của Ilay đang đè lên cậu truyền thẳng xuống. Từ lúc nào không hay, nửa thân dưới của hắn đã trần trụi và ép sát vào cơ thể cậu.
Cơ thể của Ilay nóng bỏng hơn bình thường. Không chỉ là cảm giác; toàn thân hắn như một ngọn lửa. Đôi môi hắn đột ngột cắn lấy ngực Jeong Taeui, sau đó liếm mạnh lên, để lại một cảm giác rát buốt. Tay hắn siết chặt lấy tay cậu, trong khi tay kia giữ chặt phía sau đầu gối, ép chân cậu dang rộng. Bộ phận sinh dục của hắn cọ xát giữa hai chân, nóng bỏng như thể đốt cháy da thịt.
Jeong Taeui thực sự cảm thấy sợ hãi. Nếu thế này thì có lẽ mình sẽ bị bỏng thật mất…
“Này! Thật sự đấy, để sau hãy làm! Anh không nhận ra mình nóng đến mức nào à? Đầu óc anh không tỉnh táo rồi. Người anh đã nóng như lửa rồi, nếu sốt cao hơn nữa thì cơ thể sẽ hỏng mất thật đấy!”
“Ha ha, cậu lo cho tôi đến mức muốn dừng lại à…?”
“Tôi nói rồi, sau này tôi cũng không từ chối mà! Thằng điên này, nghĩ tới cơ thể mình một chút đi!”
Jeong Taeui giận dữ hét lên. Nhưng Ilay ngay cả khi bị chửi mắng vẫn cười khẽ như thể không nghe thấy gì. Có vẻ như hắn thực sự không còn tỉnh táo. Cơ thể hắn đang cọ xát giữa hai chân cậu ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tôi chỉ hơi sốt thôi. Đầu óc tôi thì hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí tôi còn nhớ rõ từng giấc mơ mình đã mơ trong lúc ngủ nữa.”
Nghe Ilay nói như vậy, Jeong Taeui nhíu mày khó chịu.
“Giấc mơ à? Chỉ vì mơ linh tinh mà anh làm trò này với tôi sao?”
“Ừ… đúng là như vậy.”
Ilay khẽ khàng như đang tự nói với chính mình. “Ban đầu tôi không định làm tới mức này, nhưng tâm trạng tôi lại bị kích thích, hơn nữa phía dưới trướng đến mức không chịu nổi… Nhưng đúng là hơi bất tiện khi chỉ có một tay rảnh rỗi.”
Ilay nắm chặt tay đang trói cổ tay Jeong Taeui, rồi đột ngột ngồi dậy. Hắn vươn tay kéo chiếc chăn bị vứt bừa bãi bên cạnh sau đó ngậm lấy một góc chăn và dễ dàng xé toạc nó thành một dải dài.
Mắt Jeong Taeui mở to, nhìn không chớp vào hành động của Ilay, không hiểu hắn đang làm gì nữa. Ilay nhanh chóng xé chăn thành những đoạn dài hơn, rồi dùng một tay và miệng để buộc chúng thành dây rồi bắt đầu trói cổ tay của Jeong Taeui lại.
Trước đó bị giữ tay đã đủ khó chịu, nhưng cảm giác bị trói hoàn toàn khác biệt. Jeong Taeui tái mặt, bắt đầu la hét và chửi bới không ngừng, vùng vẫy tay để thoát ra. Cái này không ổn chút nào.
Ilay dễ dàng buộc cổ tay cậu vào đầu giường, sau đó ngồi lên ngực Jeong Taeui, mỉm cười mỉa mai nhìn xuống khiến một cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực cậu. Jeong Taeui tái mặt, toàn thân run rẩy bởi dự cảm chẳng lành.
Thật nguy hiểm. Chuyện này không tốt chút nào.
Khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm phải nụ cười của Ilay, khi hắn đang liếm vệt máu rỉ ra từ ngón tay bị Jeong Taeui cào trúng, dự cảm đó càng rõ ràng hơn.
Ilay trói tay cậu rồi ngồi đè phía bên trên, tất yếu vùng hạ thân của hắn sẽ áp sát vào xương đòn của Jeong Taeui. Ánh mắt Jeong Taeui miễn cưỡng nhìn con quái thú đang lắc lư ngay dưới cằm mình.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu. Nó… to đến đáng sợ. Cái thứ to lớn, sẫm màu ấy dường như chỉ cần hơi nhích về phía trước là sẽ chạm vào cằm cậu. Jeong Taeui không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó, nhưng ánh nhìn của cậu đầy sợ hãi và khó chịu.
Ilay dường như đoán được nguyên nhân khiến Jeong Taeui đột nhiên quay mặt đi với biểu cảm khó chịu như vậy. Hắn bật cười.
“Làm vẻ mặt chán ghét như vậy là không được đâu. Hôm nay cậu sẽ phải làm quen với thứ này đó.”
Ilay nắm lấy hạ bộ của mình, nhấc người khỏi ngực Jeong Taeui. Vật vừa ở dưới cằm giờ đây tiến sát đến mũi cậu. Khi nhìn gần hơn, thứ đó trông còn kinh khủng hơn.
Jeong Taeui mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Ilay, cố gắng hiểu rõ ý nghĩa của những gì hắn vừa nói.
“Làm quen? Làm quen với cái thứ kinh tởm đó á?”
“Kinh tởm? Lời nói của cậu thật quá đáng. Thứ mà trước giờ vẫn quấn quýt, cọ xát với cậu vui vẻ thế mà lại bị gọi là kinh tởm sao? Tội nghiệp thật đấy. Hơn nữa cậu nên nghĩ đến việc phải nuốt trọn cái thứ ‘kinh tởm’ này cả trên lẫn dưới đi.”
“Anh…!”
Jeong Taeui định hét lên rồi buông ra hàng loạt lời chửi rủa, nhưng cậu buộc phải ngậm miệng lại. Vừa mở miệng, Ilay đã ngay lập tức cố nhét dư*ng vật vào miệng cậu.
Khi đầu dư*ng vật chạm nhẹ vào bên trong môi, Jeong Taeui giật bắn mình, vội quay đầu đi. Một cảm giác nghẹt thở thoáng qua. Đầu của thứ đó chỉ chạm nhẹ vào bên trong miệng, nhưng cảm giác còn sót lại khiến Jeong Taeui rùng mình. Cậu nhổ nước bọt ra khỏi miệng, rồi nghe thấy giọng nói thản nhiên của Ilay bên tai.
“Thế này là không được. Phải mở to miệng ra chứ. Mở hết cỡ cũng chưa chắc nhét được một nửa vào đâu.”
“Thằng điên! Anh không còn gì để làm ngoài trò này à? Được thôi, thử nhét vào xem. Tôi sẽ cắn đứt, để xem thứ chết tiệt của anh hay răng tôi khỏe hơn!”
Jeong Taeui hét lên như phát điên.
Nếu tay cậu không bị trói, cậu đã vùng vẫy quyết liệt rồi. Cậu cố gắng nâng đầu gối lên để đá vào lưng tên điên kia, nhưng bàn tay mạnh mẽ của hắn đang ép chặt bụng dưới, khiến mọi nỗ lực đều trở nên vô ích.
“Jeong Taei, nếu không chịu làm tử tế, người chịu đau sẽ là cậu đấy. Đáng tiếc là bây giờ chẳng có thứ gì dùng làm chất bôi trơn cả. À, có vài lon bia cậu thích, nhưng chúng không đủ để dùng đâu.”
“Bôi trơn…”
Tên này điên thật rồi. Sau khi bị sốt, não hắn đã hỏng hẳn rồi. Trước giờ hắn vốn không bình thường, nhưng chưa bao giờ điên đến mức này. Đây hoàn toàn không phải trạng thái tỉnh táo.
Jeong Taeui đứng hình, trừng mắt nhìn Ilay. Cậu thở dài như tiếc nuối, rồi bất chợt có thứ gì lướt qua môi cậu. Giật mình tỉnh táo lại, Jeong Taeui định cắn mạnh ngón tay đó, nhưng hắn đã rụt tay lại ngay trước khi cậu kịp làm vậy.
“Đừng mơ mà đưa cái thứ gớm ghiếc đó đến gần tôi. Tôi sẽ cắn thật đấy. Trước giờ chơi kiểu của anh là được rồi, tự dưng bày ra cái trò điên rồ này làm gì hả, đồ thần kinh?”
Jeong Taeui hét lên đầy giận dữ. Ilay giả vờ thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng như thể tiếc nuối vang lên bên tai cậu một cách ghê tởm.
“Tae, cậu không phải kẻ ngốc. Nhưng tại sao sau từng ấy thời gian ở bên tôi, cậu vẫn không hiểu rõ tính cách của tôi? Cậu càng chống đối, tôi lại càng muốn thử thách nhiều hơn.”
“Đồ điên…! Để xem sau khi bị cắn, anh còn dám nói như vậy nữa không!”
“Tốt thôi. Nếu vậy, tôi sẽ đổi thứ tự một chút. Nói trước là do cậu tự chuốc lấy đấy nhé. Nếu ngoan ngoãn làm theo từ đầu, cậu đã đỡ khổ hơn rồi. Đừng có hối hận.”
“Cái gì…!”
Ilay trượt khỏi ngực Jeong Taeui. Cảm giác nặng nề trên ngực biến mất, nhưng Jeong Taeui vẫn thấy ngột ngạt, thậm chí còn nặng nề hơn. Hắn thong thả vuốt ve bộ phận dưới cơ thể mình, di chuyển xuống phía cuối giường. Khuôn mặt Ilay không biểu lộ gì khác biệt so với thường ngày: bình thản và lạnh lùng, nhưng chính điều đó càng khiến Jeong Taeui rùng mình hơn.
Thứ mà hắn đang cầm trong tay lọt vào tầm mắt Jeong Taeui. Vừa nhìn, cậu đã nhăn mặt đầy khó chịu. Thứ đó đã cương cứng hoàn toàn, và giờ trông còn lớn hơn nhiều so với những gì cậu từng nhớ.
Không thể nào. Làm gì có thứ như thế trên cơ thể con người. Không, hắn vốn không phải con người mà.
Ilay liếc nhìn khuôn mặt tái mét của Jeong Taeui và bật cười. Giữ nguyên nụ cười, hắn từ từ tiến lại gần cậu. Khi dư*ng vật hắn vô tình chạm vào đùi cậu, cả người Jeong Taeui cứng đờ, sống lưng lạnh toát.
Tên điên này không đùa. Hắn không định dừng lại ở việc chỉ cọ xát.
“Đừng… đừng làm thế!”
“Muộn rồi.”
Đầu lưỡi Jeong Taeui đã tê cứng, vừa kịp lắp bắp vài lời thì Ilay đã lạnh lùng cắt ngang.
Hắn thô bạo mở rộng đùi của Jeong Taeui. Đôi tay giữ chặt phía sau đầu gối cậu nặng tựa ngàn cân.
“À, đúng như tôi nghĩ.”
Giọng nói pha chút cười của Ilay vang lên. Ánh mắt hắn đang hướng về phía dưới hông của Jeong Taeui. Chỗ đó cũng tái nhợt chẳng khác gì gương mặt cậu lúc này, trông như đã mất hết sức sống. Đôi mắt hắn đảo qua từng ngóc ngách như muốn nhìn xuyên thấu. Bất chợt hắn cúi đầu xuống.
Ngay khi những chiếc răng nanh sắc nhọn của hắn chạm vào lớp da nhạy cảm, Jeong Taeui lập tức nín thở. Hắn định cắn nát chỗ đó sao? Nhưng thay vì cắn, cảm giác nóng rực của lớp màng nhầy ẩm ướt bao trùm lấy cậu. Jeong Taeui co rúm người lại, như thể có ai đó vừa hất nước sôi vào phía bên dưới mình.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy Ilay đang liếm dọc theo bộ phận nhạy cảm của mình, rồi hắn đột ngột ngậm chặt nó.
“Ư….”
Jeong Taeui co người lại. Cảm giác bỏng rát như thể bị đốt cháy. Khoang miệng nóng bỏng của hắn khiến cậu đau đớn đến mức gần như không chịu nổi. Sức mạnh của cái miệng kia làm cậu có cảm giác như thứ đó sắp bị xé toạc ra. Những kích thích mãnh liệt như vậy khiến cậu nghẹt thở.
“A, ha… ư…!!!”
Đầu ngón chân cậu co rúm lại theo bản năng. Các ngón chân mặc kệ sự kìm nén của cậu, liên tục giật giật. Đây là lần đầu tiên cậu phải chịu đựng loại kích thích mạnh đến như vậy. Không hề có sự kiểm soát hay nhẹ nhàng; hắn mút mạnh như một đứa trẻ sơ sinh đói sữa.