Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 89 - H
Không có lấy một chút khoái cảm.
Thứ này thậm chí còn không thể gọi là khoái cảm. Nó giống như một chuỗi kích thích dữ dội đến mức khiến đầu óc cậu trống rỗng.
Dưới áp lực đó, Jeong Taeui cảm nhận được cơ thể mình đang phản ứng. Bộ phận ấy bất chấp đau đớn, từ từ cứng lên. Cậu gần như không tin nổi. Sao cơ thể mình lại phản ứng như thế này với loại kích thích chẳng có gì gọi là khoái cảm?
Bàn tay Ilay bất ngờ luồn xuống phía dưới lỗ nhỏ của Jeong Taeui. Ban đầu, ngón tay hắn chỉ nhẹ nhàng miết lên, nhưng không biết từ lúc nào, nó đã xâm nhập sâu vào, len lỏi trong cơ thể cậu. Trong lúc đó, miệng hắn vẫn tiếp tục mút mạnh.
“Đừng… đừng làm thế… Dừng lại, làm ơn… a, ha…”
Jeong Taeui cảm thấy nóng ran ở khóe mắt. Cậu cố gắng giữ tỉnh táo nhưng những kích thích mãnh liệt khiến cậu không thể nghĩ được gì.
“Thật bất ngờ, vị không tệ chút nào. Đây là lần đầu tiên tôi thử chuyện này với đàn ông, tôi nghĩ nó sẽ khó chịu hơn nhiều. Nhưng như thế này, tôi có thể làm mỗi đêm cũng không chán. …Ồ, Tae-i, cậu không nên yếu đuối thế. Chuyện thực sự đau đớn chỉ mới bắt đầu thôi. Dù sao cũng không chết được đâu, nên đừng lo lắng quá. Nào, hít sâu vào.”
Giọng Ilay nghe xa xăm như vọng lại từ nơi nào đó. Cơn kích thích khủng khiếp cuối cùng cũng dừng lại, nhưng Jeong Taeui vẫn cảm thấy tê dại. Cậu mơ hồ nhìn thấy dư*ng vật của mình đang dựng đứng trước mặt, rõ ràng trong tầm mắt mờ mịt.
Điên rồ. Đồ điên.
Những từ đó lặp đi lặp lại trong đầu cậu như một lời nguyền.
Nhưng bất kỳ suy nghĩ nào còn sót lại cũng nhanh chóng bị quét sạch khi Ilay bò lên người cậu. Hắn giữ chặt hai đầu gối cậu, đẩy lên cao, để lộ toàn bộ khu vực nhạy cảm. Hắn liếm môi, ánh mắt đầy hứng thú.
“Tuyệt tác thật. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến một kẻ có sở thích này phát cuồng. …Ồ, không. Nguy hiểm thật. Không được, không được. Tae-i, hít thở đi.”
Tiếng cười của hắn vang lên, trầm thấp và mềm mại nhưng khiến người ta lạnh gáy.
Khoảnh khắc tiếp theo khiến Jeong Taeui ngừng thở. Mặc dù không khí như đang dồn nén đến tận cổ, cậu vẫn không thể hít vào. Miệng cậu hé ra, chỉ có thể phát ra những âm thanh yếu ớt như bị đè nén.
Một thứ gì đó lạ lẫm đang tiến vào giữa hai chân cậu. Một nơi chỉ từng có thứ đi ra, chưa từng có gì tiến vào, giờ đây đang bị xâm chiếm. Dư*ng vật của Ilay từ từ đẩy vào, làm căng mọi nếp gấp. Ban đầu thậm chí cả đầu khấc cũng không thể đi vào hết. Dù cửa đã mở to hết mức, nhưng phần dưới của hắn vẫn bị mắc kẹt.
“Ilay, làm ơn… tha cho tôi….”
Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ chết. Thật sự có cảm giác người đàn ông này sẽ giết mình. Trước cả nỗi đau, nỗi sợ hãi đã ập đến khiến Jeong Taeui trừng mắt nhìn hắn đầy hoảng loạn. Ilay bất chợt mím môi. Gương mặt đang rạo rực vì nhiệt huyết của hắn đột nhiên khựng lại, hắn khẽ tặc lưỡi, thở dài rồi cúi người xuống.
Hắn thực sự định giết mình. Dù mở miệng hết cỡ nhưng cậu không thể thở được. Bỗng Ilay cúi xuống áp môi mình lên môi Jeong Taeui rồi đưa lưỡi vào.
“Không sao đâu. Không sao cả. Chỉ cần chịu đựng một chút thôi. Được rồi, thở đi. Tôi đã bảo hít vào mà. … Bây giờ, thử thở ra đi. Từ từ, theo nhịp thở của tôi.”
Đó là một giọng nói dịu dàng đến mức đáng sợ. Hoàn toàn khác với trước đó, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp đến mức không thể tưởng tượng rằng vật kinh khủng kia, thứ đang tàn phá bên dưới eo, lại thuộc về cùng một người. Rõ ràng đó là giọng của Ilay nhưng nghe cứ không thể nào là từ kẻ ác quỷ này.
Jeong Taeui bám víu vào giọng nói tựa như ảo giác ấy. Hắn thở, môi hắn liếm nhẹ và lưỡi hắn hút vào một cách mềm mại theo nhịp như thể đang thực hiện hô hấp nhân tạo, khi hắn thổi hơi ra, Jeong Taeui hít vào; khi hắn rút lưỡi lại, Jeong Taeui thở ra. Làm như vậy vài lần, hơi thở của Jeong Taeui đã dễ dàng hơn.
Tuy nhiên, thứ đang cắm sâu vào phía dưới vẫn không hề di chuyển, khiến Jeong Taeui cảm thấy một sự khó chịu kinh khủng.
Khi hơi thở đã trở lại bình thường, Jeong Taeui cố gắng co người lại để thoát khỏi cảm giác khó chịu đó. Vật nóng rực ở lối vào cũng dần rút ra. Hắn cười khẩy như thể không tin được.
“Đã cứu một kẻ suýt chết đuối, chẳng phải ít nhất cũng nên đáp lễ bằng cả túi đồ sao, hử?”
Giọng nói dịu dàng trước đó giờ đã biến mất không còn dấu vết. Chỉ còn lại giọng nói lạnh lùng, đi cùng với bàn tay thô bạo đang siết chặt lấy hông của Jeong Taeui. Hắn kéo rộng lối vào từ phía ngoài, rồi như muốn đóng đinh, đẩy mạnh hông vào không chút do dự.
“ㅡ…!!!”
Miệng Jeong Taeui mở to nhưng không phát ra tiếng. Cảm giác có tiếng gì đó nổ “bụp” như thể một phần da thịt bị xé toạc. Nhưng tiếng rên rỉ ấy không phải từ Jeong Taeui, mà là âm thanh thoát ra từ kẻ đáng chết kia, vang lên ngắn ngủi tựa một tiếng thở gấp đầy khoái cảm.
“Cuối cùng… cũng chịu kết thúc rồi. Ha… thật là… chết người… mà.”
Những lời nói ngắt quãng cùng ánh mắt cuồng loạn đổ dồn vào Jeong Taeui. Dù tâm trí đang dần mờ đi, ánh nhìn đó vẫn khắc sâu rõ ràng.
“Giết… tôi…”
Cậu chỉ có thể thốt lên những từ ấy. Không rõ hắn có nghe thấy không, nhưng Ilay bật cười phá lên. Tiếng cười vang lên vui vẻ một cách quái dị, như thể vô cùng thỏa mãn.
“Được thôi, để xem tôi xem cậu có thể ‘chết’ đến mức nào. …Trời ơi, khóc rồi sao? Đã khóc thế này thì phải làm sao bây giờ.”
Bàn tay hắn đưa lên, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt Jeong Taeui. Lúc đó Jeong Taeui mới nhận ra mắt mình đã đẫm nước. Khi thấy những giọt nước mắt sinh lý chạm vào đầu ngón tay hắn, một cơn giận dữ đến điên cuồng bùng lên trong lòng.
“Thằng khốn nạn này, rút ra!! Tôi bảo anh rút ra ngay, đồ điên!! Anh có cút ra không hả?!”
Jeong Taeui hét lên như phát điên và vùng vẫy dữ dội. Sự bất lực của đôi tay bị trói khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Cậu lắc mạnh cơ thể, cố gắng thoát ra, nhưng khi Ilay nắm chặt lấy bắp chân và ghìm chặt cậu lại, mọi nỗ lực đều trở thành vô ích.
“Thế à? Vậy thì để tôi rút ra như cậu muốn nhé…Ha. Nhưng mà, nó bám chặt quá, không chịu buông ra, chẳng rút được đây. Dính chặt thật này.”
Ilay cười khẽ sau vài lần làm động tác như rút ra, tiếng cười mang theo hơi nóng kỳ dị. Hắn chậm rãi kéo lùi hông, và thứ bên trong cậu, thứ tựa như đã ăn sâu vào da thịt, rút ra một cách đau đớn và nặng nề. Jeong Taeui hét lên thảm thiết, trước mắt cậu bừng sáng bởi những tia sáng giống như sao bay.
Chỉ còn phần đầu dư*ng vậy ở lại bên trong, thứ vừa thoát ra ngoài một cách khó nhọc kia sáng bóng một cách kinh tởm. Trong tư thế gò bó, Ilay ngồi trước mặt giữa hai chân cậu. Jeong Taeui nhắm chặt mắt lại. Cảnh tượng khủng khiếp ấy là thứ cậu không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa.
Cơ thể cậu mở rộng đến mức không thể tin nổi, như thể sắp bị xé toạc, và thứ đang chiếm lấy bên trong dường như chỉ cần một chút nữa thôi sẽ làm tổn thương làn da mỏng manh ấy. Ai lại muốn nhìn thứ đáng sợ ấy?
“Rút hết ra ngay đi, đồ khốn…”
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm toàn thân Jeong Taeui rã rời, cậu nghẹn ngào thều thào bằng giọng yếu ớt. Cảm giác vừa nhục nhã vừa phẫn uất đến mức cậu chỉ muốn bật khóc.
“Trong ba ngày ngủ li bì, tôi đã mơ thấy một giấc mơ.”
Thế nhưng Ilay chẳng có vẻ gì là định rút ra. Ngược lại, hắn bắt đầu nói những điều chẳng liên quan, tay còn lại chậm rãi vuốt ve nơi cơ thể cả hai đang tiếp xúc, nhẹ nhàng xoa nắn. Jeong Taeui giật mình, cơ thể tự động co rúm lại.
“Tôi mơ thấy cậu và thằng nhóc đó cười đùa với nhau. Trông vui lắm đấy. Tuy chẳng thấy có vẻ gì ngon lành, nhưng thằng nhóc đó, ôi trời, nó xoay hông hăng say giữa hai chân cậu, cứ như cậu là thứ ngon nhất trên đời vậy. Nên tôi mới nghĩ, thử cướp lấy một miếng xem sao, biết đâu lại hiểu được vị ngon mà nó đang tận hưởng.”
“Cái gì…”
“Khi tỉnh dậy, nhìn thấy cậu ngay trước mắt, thử hỏi làm sao mà tôi nhịn được? Cảm giác muốn nếm thử một lần xem cậu ngon thế nào, thật chẳng thể kìm nén được, đúng không?”
“…Đồ điên.”
Jeong Taeui nghiến răng, lẩm bẩm trong cơn giận dữ. Không hiểu vì lý do gì mà hắn lại trút cơn điên loạn, xuất phát từ giấc mơ vớ vẩn ấy lên người mình. Cảm giác lo lắng rằng hắn sẽ chết, và sự quan tâm đến kẻ điên này, thật quá ngu ngốc.
“Nhưng mà, thật khó xử…”
Đột nhiên, Ilay làm ra vẻ mặt khó chịu. Hắn nhíu nhẹ mày rồi từ từ cúi xuống nhìn Jeong Taeui.
“Vừa thử một lần bôi nước bọt thôi, mà tôi có linh cảm không lành. …Như thể, cậu sẽ ngon đến mức khiến tôi không thể cưỡng lại được.”
Ngay khi hắn dứt lời, dư*ng vật hắn, thứ vừa nãy chỉ còn vương lại ở đầu lối vào, bất ngờ lao thẳng vào bên trong một lần nữa. Tiếng dọng mạnh vang lên, da thịt va vào nhau giữa phần hông bị mở toang của Jeong Taeui.
Lúc đó Jeong Taeui mới nhận ra tiếng hét của mình nghe kinh khủng đến mức nào.