Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 90 - H
Bạch, bạch, từng cú thúc mạnh mẽ như muốn mở toang lối vào không ngừng tiếp diễn.
Phía dưới nơi kết hợp của hai người như không còn cảm giác. Thay vào đó, cơn đau ở bụng ngày càng rõ rệt. Cây gậy thịt khổng lồ xuyên qua nội tạng, lấp đầy bên trong và không ngừng mở rộng khoảng trống để tiến sâu hơn.
Có lẽ cậu đã mất ý thức trong giây lát. Có thể cậu đã ngất đi. Thời gian trôi qua bao lâu Jeong Taeui không rõ. Khi tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang khóc nức nở. Giọng cậu khàn đặc như thể đã vỡ nát, không còn phát ra âm thanh đúng nghĩa, nhưng cậu vẫn khóc, vẫn vùng vẫy yếu ớt.
Giữa hai chân cậu, Ilay vẫn ở đó, không hề rời đi. Vật đó của hắn nhuốm đầy máu và tinh dịch bóng loáng, vẫn cắm sâu vào bên trong cậu, tạm thời dừng lại. Rồi cậu cảm nhận được thứ nóng rực như lửa phun trào bên trong, lấp đầy cơ thể từ bên trong.
Thân thể cậu ghi nhớ mọi thứ, và điều đó khiến Jeong Taeui nhận ra một cách đau đớn rằng mình đã mất ý thức khá lâu. Đây không phải lần đầu tiên kẻ điên này bắn vào trong cậu.
Jeong Taeui khóc nấc lên. Nỗi đau đớn, nhục nhã, bất công, và uất ức dâng trào, khiến cậu bật khóc như một đứa trẻ, khóc đến mức không thể kìm nén.
“Thằng khốn này… Tôi sẽ giết anh… Đồ cầm thú không bằng loài vật…” Cậu lẩm bẩm liên tục trong giọng nói yếu ớt, đứt quãng.
Rồi cậu cảm thấy lạnh ở phía dưới. Ilay rút vật đó ra khỏi cơ thể cậu. Thứ đó dù đã phun tràn mọi thứ, vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống. Nhìn thấy điều đó, Jeong Taeui lại bật khóc một lần nữa.
“Thế nên tôi đã bảo rồi mà,” Ilay nói với giọng điềm nhiên, “Làm theo thứ tự thì tốt hơn.”
Ilay thì thầm, môi hắn khẽ chạm lên trán cậu rồi rời đi, cảm giác hư ảo đến mức khiến Jeong Taeui không thể không ngây người nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ. Ilay nhếch mép cười méo mó, như thể đang bối rối.
“Không nên nhìn người ta như vậy chứ. Cũng phải nghĩ đến cơ thể của mình chút đi, Taei. Hửm?”
Anh mắt hằn học không mấy vừa ý, cứ như hắn sẽ bẻ cổ cậu bất cứ lúc nào. Tùy ý hắn vậy. Trong tình cảnh này, còn gì để mất nữa đâu? Jeong Taeui buông thả cơ thể không còn chút sức lực nào, môi mấp máy chỉ để tạo khẩu hình.
“Tên khốn.”
Có vẻ như Ilay đã đọc được lời đó. Hắn bật cười thành tiếng, rồi cúi xuống, nằm đè lên cơ thể Jeong Taeui. Theo phản xạ, Jeong Taeui giật mình, cơ thể co rúm lại. Bỗng bất chợt Ilay cúi xuống cắn mạnh lên má cậu rồi nói:
“Thật ra ban đầu tôi định làm cho cái lỗ phía dưới của cậu tan nát, sau đó còn phải để cậu thử nếm một lần bằng miệng nữa cơ.”
Jeong Taeui cứng đờ người. Chỉ nghe những lời đó thôi mà sống lưng đã lạnh buốt. Hãy thử mà xem. Dù phải vắt kiệt chút sức lực còn lại, cậu cũng sẽ cắn đứt nó cho bằng được. Biểu cảm lạnh lùng sắc lẹm của cậu làm Ilay bật cười thêm một lần nữa. Hắn đưa tay xuống dưới, vuốt ve nơi vừa mới ngậm chặt lấy hắn, giờ đã đỏ ửng và hơi hé mở. Cơ thể Jeong Taeui giật nảy lên.
“Tôi cũng nghĩ đến chuyện, nếu cậu có cắn làm tay tôi in dấu răng thì cùng lắm cũng chỉ là chuyện nhỏ. Có nên dùng ngón tay mở miệng cậu ra rồi nhét vào không nhỉ… Nhưng thôi nào, đừng căng thẳng quá. Tôi cũng là con người, vẫn có chút lòng trắc ẩn mà.”
Nếu còn chút sức lực, Jeong Taeui nhất định sẽ hét lên chửi mắng hắn. Nhưng hiện tại, cậu chẳng còn chút hơi sức nào, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Cơ mà cũng không phải chỉ có ngày hôm nay. Thân thể cậu giờ không bình thường chút nào, từ nãy đến giờ rõ ràng cậu không có sức lực, đầu óc lại quay cuồng. Thêm nữa, không chỉ miệng mà phía dưới cũng thật tuyệt. Nên hôm nay tôi sẽ bỏ qua chuyện nhét vào miệng cậu vậy.”
Ilay liếm má Jeong Taeui. Giọng điệu như đang ban phát ân huệ khiến cậu sôi máu, chỉ muốn vung tay tát nát mặt tên điên này. Nhưng hai cổ tay cậu vẫn bị trói chặt vào đầu giường, da đã trầy xước, chỉ cần cọ nhẹ cũng đau buốt. Ilay vẫn tiếp tục liếm má, cằm, môi cậu. Như một con mèo vì nằm dưới nắng mà trở nên vui vẻ nên bò đến bên cạnh cậu. Nhưng đây là một con mèo kinh tởm đến rợn người.
“Tên khốn này, chỉ cần tháo dây trói và có chút sức lực, tôi nhất định sẽ giết anh ngay lập tức.”
Jeong Taeui vừa nghĩ, vừa để ý thức chập chờn trôi đi, trong khi nước mắt vẫn chảy ròng ròng.
Nhưng vào lúc đó, dư*ng vật của Ilay, vốn chưa hoàn toàn mềm hẳn lại bắt đầu lặng lẽ len lỏi giữa hai chân cậu lần nữa. Ý thức đang mờ dần bỗng chốc tỉnh táo hẳn. Rồi hắn lại đưa tay xuống xoa nắn nơi đã không còn cảm giác và từ từ đâm sâu vào.
“Agh…”
Vì đã bị ra vào hàng chục, hàng trăm lần, nơi đó giờ đây không còn khép lại được như trước, nhưng vẫn đau đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra. Khi cơ thể Jeong Taeui cứng lại, tên điên đó lại thì thầm như đang dỗ dành một đứa trẻ:
“Không sao đâu, không sao đâu,” rồi hôn lên môi cậu.
“Tên điên khốn nạn, thử nằm dưới xem có không sao không!”
Jeong Taeui nghiến răng, cơn giận dữ dâng trào khiến cậu suýt ngất đi, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau. Ilay với nụ cười thỏa mãn như một con thú vừa ăn no mồi, nhìn xuống Jeong Taeui. Khi đã nhét hết thứ của mình vào bên trong cơ thể cậu, hắn thở dài rồi lại nằm đè lên người cậu. Ngay lúc đó, hơi nóng hầm hập tỏa ra, chạm vào da thịt.
“Chậc. Chắc chưa từng ốm bao giờ nên giờ chẳng biết cách tự giữ cơ thể nữa. Đúng là chẳng còn chút sức lực nào cả…”
Hai lần không có sức mà mình vẫn chưa chết thì đã là may lắm rồi. Jeong Taeui nghĩ thầm, đầu óc quay cuồng, cơ thể không còn chút sức nào.
“Nếu đã không có sức thì rút cái thứ khốn nạn kia ra khỏi người tôi đi.” Cậu dồn chút sức lực cuối cùng để cố thốt ra điều đó, nhưng đột nhiên cảm nhận được cơ thể Ilay đang đè lên mình dần mất đi sức lực.
“…? Này, nặng quá. Đừng ngủ ở đây, tránh ra đi…”
Jeong Taeui lẩm bẩm bằng giọng khàn đặc, đến mức chính cậu cũng khó nghe rõ. Nhưng Ilay không thể không nghe thấy. Dù vậy, hắn không đáp lại. Jeong Taeui nhíu mày. “Này, đồ điên, dậy mau!” Cậu gọi hắn thêm lần nữa, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời. Chỉ có tiếng thở dốc nóng hổi và cơ thể đang bốc nhiệt dữ dội của hắn áp sát lấy cậu.
Sau vài lần gọi và chửi bới, cuối cùng Jeong Taeui cũng nhận ra điều gì đó. Ilay không phải đang ngủ. Hắn đã ngất đi, rơi vào trạng thái hôn mê. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Jeong Taeui như trống rỗng. Sự phẫn nộ dâng tràn lên đến tận đỉnh đầu, cảm giác như từng tế bào trên cơ thể cậu đang phồng lên vì tức giận.
“Làm người ta gần chết, rồi lại tự mình ngất xỉu. Thật không thể nào chấp nhận được.”
Lần đầu tiên trong đời, Jeong Taeui biết thế nào là tức đến mức ngất đi.
Người ta nói thứ nặng nhất trên đời là mí mắt, và có vẻ điều đó đúng thật. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong ý thức của Jeong Taeui là như vậy.
Cậu chớp mí mắt nặng trĩu vài lần. Trong thoáng chốc, cậu đắn đo không biết nên nhắm mắt lại lần nữa hay cố gắng chớp thêm vài lần. Đây là lần thứ tư cậu nghĩ như vậy.
Lần đầu tiên mở mắt, xung quanh chỉ toàn là bóng tối. Không biết đó là khi nào. Thật ra ký ức về lần mở mắt đó cũng mơ hồ. Lần thứ hai cũng vậy. Nhưng ít nhất lúc đó cậu đã chớp mắt vài lần trước khi ý thức lại chìm vào bóng tối. Đến lần thứ ba, cậu đã có thể đảo mắt để nhìn đồng hồ. Chiếc đèn trên bàn bên cạnh từ lúc nào đã được bật, ánh sáng yếu ớt hắt lên bức tường làm cậu lờ mờ thấy được chiếc đồng hồ treo tường. Gần 5 giờ sáng. Nhìn đồng hồ một lát, không biết từ lúc nào cậu lại thiếp đi.
Rồi đến lần thứ tư, Jeong Taeui cố gắng mở mí mắt nặng tựa ngàn cân để nhìn lại đồng hồ. Lúc này đã hơn 6 giờ một chút. Mặc dù cảm giác như đã trải qua rất lâu kể từ lần thứ ba mở mắt, nhưng thực tế chỉ mới một tiếng rưỡi trôi qua. Lúc bị ốm nặng, cậu cũng từng như vậy. Khi đau ốm, đêm dường như dài hơn bình thường. Cậu cứ tưởng mình đã ngủ rất lâu, nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện thời gian trôi qua chẳng được bao nhiêu.
“Có nên ngủ thêm chút nữa không? Nhưng hình như mình còn điều gì đó cần phải suy nghĩ.”
Jeong Taeui nhắm mắt lại. Cậu muốn cứ để ý thức mơ hồ này trôi đi, nhưng đầu óc dần tỉnh táo hơn, buộc cậu phải quyết định nghĩ đến điều gì đó. Tuy nhiên ngay cả khi đang nghĩ, ý thức của cậu vẫn chập chờn, và khi mở mắt ra lần nữa, đã thêm mười mấy phút trôi qua. Lần này, mí mắt có vẻ đã nhẹ hơn một chút so với trước.
“Được rồi, phải nghĩ gì đó… nhưng là cái gì nhỉ?”
Cậu chớp mắt một, hai lần, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng không nghĩ được gì. Cuối cùng, cảm giác đầu tiên cậu nhận thấy là một sự quen thuộc xen lẫn chút kỳ lạ. Đây không phải là phòng của Jeong Taeui. Nó không xa lạ, nhưng cũng không phải căn phòng mà cậu thường thức dậy. “Đây là… À, phải rồi. Phòng của Ilay.”
Jeong Taeui hơi quay đầu lại. Không có ai. Cậu nhìn về phía ngược lại, cũng không thấy ai. Cả căn phòng không có dấu hiệu của ai khác ngoài cậu. “Sao mình lại nằm một mình trong phòng của Ilay nhỉ?” Jeong Taeui nghĩ một cách lơ đãng. Nhưng dù nghĩ vậy, cậu cũng không cảm thấy quá tò mò. Có vẻ như chức năng suy nghĩ trong đầu cậu đang bị đình trệ một nửa.
“Dù sao thì cũng nên thử dậy xem sao.”
Jeong Taeui nghĩ vậy, rồi cố gắng chống tay xuống để nâng cơ thể mệt mỏi của mình lên. Nhưng ngay khi vừa cử động tay, một cơn đau nhức từ vai, bắp tay, khuỷu tay, thậm chí lan xuống đến cổ tay khiến cậu nhíu mày trong chốc lát.
“Ái, đau quá…”
Tối qua đã gào thét đến mức nào, chỉ cần lẩm bẩm vài câu, giọng khàn khàn và mùi máu thoang thoảng lan trong miệng. Chắc chắn cổ họng cũng đã bị rỉ máu.
“Cái thằng khốn nạn đó đi đâu rồi chứ…!”
Nếu hắn đang ở ngay trước mặt, chẳng cần biết sức mạnh có chênh lệch hay cái tính chó chết của hắn ra sao, cậu cũng sẽ lao vào hắn ngay lập tức.
“Cái tên khốn nạn này, tìm được rồi thì tôi sẽ bẻ cổ anh…”
Một bên đầu còn chút lý trí, nhưng bên kia thì dường như đã hoàn toàn biến mất. Trong tình trạng không thể đứng vững, toàn thân đau đớn đến chết đi sống lại như thế này, việc giết Ilay là điều không thể, nhưng lý trí lại từ chối tính toán điều đó. Cảm xúc cứ thế trào dâng.