Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 150
“Rất may là cậu ấy có vẻ ổn.”
Kyle thì thầm. Ilay hơi cau mày nhìn anh trai.
“Chưa, chúng ta phải xem cậu ấy có bị thương hay không đã.”
Kyle nhíu mày trước lời nói của llay. Anh nghĩ mình hiểu em trai mình rất rõ, nhưng gần đây, anh nhận ra có những lúc anh không hiểu hắn chút nào. Nhất là những lúc như thế này.
“… Còn có thứ gì khác mà em đang tìm kiếm không?”
Kyle không thể nắm bắt được thông điệp hay điều llay muốn nói khi hỏi Jeong Taeui có bị thương không. Anh nói trong khi nghiến răng với vẻ mặt lạnh lùng khiến người nghe cảm thấy tê liệt vì sợ hãi.
Ilay há miệng.
Hắn nhìn anh trai mình muốn nói gì đó nhưng không thể nói vì những từ ngữ không thành hình trong đầu, Kyle ném cho llay một cái nhìn kỳ lạ. Sau đó, anh đồi chủ đề và chỉ có thể chúc chàng trai trẻ tốt bụng và chân thành Jeong Taeui một cuộc sống thoải mái.
“Anh nghe nói rằng trước khi Jeong Taeui rời khỏi UNHDRO, cậu ấy đã làm một điều khủng khiếp với em sao? Không phải đó là lý do tại sao em lại sốt sắng tìm cậu ấy đến vậy sao? Được rồi, bây giờ em đã bắt được người, em sẽ làm gì?”
Ilay im lặng một lúc lâu. Kyle kiên nhẫn quan sát hắn, chờ đợi câu trả lời của em trai mình.
Anh sẽ làm hết sức mình nếu llay có ý định làm hại Jeong Taeui. Nhưng điều đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ của anh;
Kyle không chắc liệu anh có thể thực sự bảo vệ Jeong Taeui nếu điều đó xảy ra không vì đối thủ của anh là Ilay. Em trai anh không bao giờ nghe bất kỳ ai chống lại ý muốn của mình. Và mặc dù cả hai là anh em, nhưng họ hiếm khi can thiệp vào chuyện riêng tư của nhau do tính cách khác biệt. Nó giống như một thỏa thuận ngầm giữa hai người là không can thiệp vào chuyện của nhau.
Cho nên rõ ràng là Kyle không nhận được bất kỳ sự nhượng bộ nào từ llay mặc dù là gia đình. Nhưng ngay cả như vậy, nếu llay cứ khăng khăng làm theo ý mình, Kyle cũng không thể làm gì được. Nhưng ít nhất anh sẽ cố gắng ngăn cản.
Không chỉ vì anh thích chàng trai trẻ tên Jeong Taeui, mà còn vì Kyle còn có những người bạn xung quanh nữa, và anh không muốn họ bị em trai mình hoặc bất kỳ ai khác phá hủy. Là người đứng giữa, Kyle có thể duy trì mối quan hệ hòa thuận giữa mọi người và llay, mặc dù em trai anh bị chỉ trích và xa lánh bởi những người khác. Nếu Kyle ngăn cản em trai mình chạm vào ai đó, thường là vì thương hại người đó.
Cậu là em trai của Jeong Jaeui và là cháu trai của Jeong Changin. Bản thân Jeong Taeui mặc dù không được cho là mang lại may mắn cho người khác, nhưng lại là một chàng trai tốt bụng và có đạo đức. Vì vậy Kyle không muốn một chàng trai tốt như vậy phải kết thúc ở gia tộc Riegrow.
“Em đã tìm thấy người rồi, vậy em định giết cậu ấy sao?”
llay trầm tư hồi lâu, Kyle không nhận được câu trả lời, cau mày thở dài như thể đang bực bội.
“Tất nhiên là phải giết rồi, nếu tìm thấy… Đúng vậy, phải giết ngay khi tìm thấy.” Ilay lẩm bẩm một mình.
“Không, đó chỉ là một trò đùa thôi.”
Kyle nhìn hắn với vẻ tò mò, hơi nghiêng đầu rồi nhanh chóng đưa ra một kết luận sắc sảo.
“Hừm. Vậy bây giờ em đã tìm thấy cậu ấy rồi, em định giết hay đã thay đổi ý định rồi?”
Dựa trên giọng điệu trước đó của Ilay, có vẻ như khả năng sau cao hơn. Tuy nhiên Ilay không trả lời ngay lập tức, hắn im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó, mắt nhìn chằm chằm vào một điểm cố định trên không, như thể đang tìm kiếm thứ gì. Rồi bất chợt ánh mắt ấy trở nên lạnh lẽo.
“Hiện tại… em sẽ không giết cậu ấy.”
Mặc dù Ilay là em trai của Kyle, nhưng những lúc ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao vẫn khiến người khác kinh hãi. Và đó chính xác là ánh mắt hắn bây giờ.
Hẳn là hắn đã nghĩ đến điều gì đó liên quan đến Jeong Taeui. Nhưng Kyle không biết điều gì có thể khiến Ilay có ánh mắt như vậy. Dù sao thì câu trả lời đó cũng khiến Kyle thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù có thêm cụm từ “hiện tại,” nhưng Kyle vẫn cảm thấy yên tâm phần nào.
“Điều đó cũng tốt cho anh. Nếu em giết Jeong Taeui, những mối quan hệ mà anh không muốn bị ảnh hưởng sẽ gặp rắc rối.”
Kyle cau mày trước lời nói của chính mình. Điều đó không sai. Ilay chắc chắn cũng nghĩ như vậy. Rõ ràng, nếu hắn ra tay với Jeong Taeui, điều đó sẽ khiến Kyle không vui, và dù có thay đổi gì trong các mối quan hệ, thì anh và em trai vẫn là hai cá nhân riêng biệt.
“Đúng vậy, nhưng anh thích Jeong Taeui. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng nếu xét trên phương diện cá nhân, anh thích cậu nhóc đó.”
Kyle kết luận. Đúng vậy, anh đã rất quý Taeui từ khi cậu ấy còn là Kim. Cho dù là vì cậu là cháu của một người bạn hay là em trai của một thiên tài, thì rõ ràng Kyle thực sự thích Jeong Taeui.
Đôi khi, có những người mà bạn bắt đầu thích chỉ sau vài lần trò chuyện. Khó mà giải thích được lý do cụ thể. Bạn có thể nghĩ đến những lý do thông thường như tính cách tốt, dễ nói chuyện, hoặc rất thân thiện. Tuy nhiên nếu suy nghĩ kỹ lại, việc thích ai đó không phải lúc nào cũng cần lý do.
Tính cách tốt hay xấu phụ thuộc vào cảm nhận của mỗi người và cũng dựa trên những gì họ chấp nhận là tốt hay xấu, vì vậy trừ khi ai đó có tính cách quá kỳ quặc hoặc khác thường, còn không thì việc thích ai đó vì tính cách của họ không phải là lý do khách quan. Theo cách đó, Kyle có lẽ sẽ xếp Ilay vào loại có tính cách đặc biệt…
Việc thích ai đó không nhất thiết phải liên quan đến việc họ có tính cách tốt hay dễ gần. Thực tế, từ góc nhìn của Kyle, Jeong Taeui cũng không hẳn là dễ gần.
Cách nói chuyện của cậu bình thường, có thể hòa nhập vào cuộc trò chuyện một cách tự nhiên, nhưng không phải kiểu quá thoải mái, và Kyle cũng không cảm thấy họ hợp nhau đặc biệt. Nhưng dù vậy, Kyle vẫn rõ ràng rất quý mến cậu.
Kyle suy nghĩ một lúc về chàng trai trẻ tên Jeong Taeui và bất ngờ cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình. Anh ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Ilay. Đôi mắt hẹp đầy lo lắng của Ilay nhìn anh, ít nhất thì không có vẻ gì là dễ chịu.
“Có chuyện gì vậy… Nếu em có vấn đề với Taeui, anh sẽ không can thiệp. Vậy nên em muốn làm gì thì tùy. Anh chỉ đang nói lên mong muốn cá nhân của mình thôi.”
Kyle nói thêm rồi kết luận. Cả hai đều có tính cách rất riêng biệt. Cả Kyle và Ilay.
Kyle không cảm thấy khó chịu vì Ilay định làm gì đó với người mà anh quan tâm, nhưng anh cảm thấy tình huống này có chút kỳ lạ.
“Dù ở đâu, cậu ấy cũng như vậy.”
Đột nhiên Ilay lẩm bẩm một mình. Hắn chậc lưỡi rồi nói:
“Dù ở đâu đi nữa, người ta cũng thích cậu ấy.”
Kyle gật đầu mà không suy nghĩ. Nhưng khi anh đồng ý với Ilay, Ilay lại nhìn anh với ánh mắt không hài lòng.
“Những người được người khác yêu quý đều có điểm chung.”
Kyle thản nhiên lẩm bẩm:
“Người thích tôi, tôi thích người.”
Nếu nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Nói chung, trong mối quan hệ giữa con người, điều này thường đúng. Dù có sự khác biệt về mức độ, nhưng thường thì ‘người thích tôi, tôi cũng thích họ’ hoặc ‘những người tôi thích cũng thích tôi.’
Ngay cả khi loại ‘thích’ có khác nhau, thì thiện cảm cơ bản vẫn giống nhau.
Và vì con người vốn sống dựa trên sự yêu mến của người khác, nên họ không thể không nhạy cảm với những điều này. Dù họ không tự nhận ra, họ vẫn biết ai là người thích người khác và ai là người xứng đáng được yêu quý.
Ilay nhìn chằm chằm vào Kyle. Như thường lệ, đôi mắt đen khó đoán của hắn lại quan sát anh, đôi khi hơi nhíu lại.
“Để xem nào… Em không nghĩ điều này có liên quan. Nhưng tùy thuộc vào thời điểm, có thể là có, hoặc có lẽ nó hoàn toàn đúng.”
Kyle nhướn mày nhưng không đáp lại. Thật hiếm khi thấy anh trai mình nói như vậy. Kyle nghĩ rằng Ilay sẽ rời khỏi văn phòng sớm thôi. Nhưng lần này, Ilay ở lại lâu hơn dự kiến. Kyle từ bỏ ý định mở tờ báo ra lần nữa và tháo kính ra.
“Được rồi, vậy em định làm gì với Taeui?”
“Nghĩ về chuyện đó lại khiến em tức giận. Em nên loại bỏ nó chăng?”
(“Nó” ở đây ám chỉ “thứ khiến Ilay tức giận, cụ thể là nguyên nhân, và nguyên nhân này xuất phát từ Taeui.”)
Ilay mỉm cười bí hiểm và thì thầm. Lời nói của hắn luôn giống như đang đùa giỡn, nhưng thực tế thì hắn không hề đùa. Hắn luôn là kẻ hành động theo ý thích bất cứ khi nào hắn muốn.
“Em ghét cậu ấy đến mức đó à?”
Hiếm khi thấy hắn ghét ai đó đến mức này.
Xét đến việc chỉ có mình Ilay xuất hiện trong cuộc đột kích sáng nay, Kyle chưa từng thấy điều gì tương tự như thế này trước đây.
… Không, nhìn vào những gì hắn đã làm hôm nay, có vẻ như tính cách của Ilay ngày càng trở nên kỳ lạ.
Kyle không thích tình huống khi Ilay liên tục nhắm vào Jeong Taeui và cố gắng làm hại cậu. Dường như hắn đang cố chấp nhắm vào cậu một cách ngoan cố. Nếu là Ilay trước đây, hắn sẽ giết ngay mà không do dự.
“… Nếu là như vậy, em thà giết ngay lập tức còn hơn do dự. Điều này không giống em chút nào, Ilay.”
Khi Kyle nói ngắn gọn, Ilay bày ra biểu cảm kỳ lạ rồi bật cười khẽ.
“Nghe anh nói vậy, có vẻ như cuối cùng anh cũng tỏ ra giống một người anh trai rồi đấy.”
Kyle cau mày đầy khó chịu. Anh không nghĩ tính cách mình quá tốt, nhưng lại cảm thấy hơi khó chịu khi nghe những lời mỉa mai như vậy từ Ilay. Phải, chính là Ilay, chứ không phải ai khác.
Ilay im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ về lời nói của Kyle.
Kyle nhìn Ilay và chợt nhận ra điều gì đó. Ilay không có ý định rõ ràng về việc sẽ làm gì khi hắn tìm lại được Jeong Taeui.
Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.
“Phải rồi… Em chỉ cần cắt cổ cậu ấy ngay khi thấy mặt… như mọi khi thôi…”
Ilay lẩm bẩm. Kyle cười khẽ và nhíu mày nhìn hắn.
Điều này hoàn toàn không giống Ilay chút nào.
“Tại sao em không làm như thường lệ đi?”
Ilay không trả lời. Hắn không đáp lại câu hỏi của Kyle mà chỉ đối mặt với anh. Hắn nhíu mày, biểu cảm phức tạp như thể chính hắn cũng không biết câu trả lời.
“Đúng vậy… Dù Taeui có bị xé thành từng mảnh ngay trước mắt em cũng chẳng sao… Không, thực ra, kể cả khi em tự tay xé cậu ấy thành từng mảnh thì cũng chẳng thành vấn đề…”
Ilay chậm rãi thì thầm. Kyle im lặng nhìn Ilay đầy bối rối. Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Đúng lúc đó.
Từ bên ngoài cánh cửa, dưới chân cầu thang, giọng của Rita vang lên.
“Kim, nếu cậu ngồi trên cầu thang như thế, sẽ cản trở người khác lên đó đấy. Nếu muốn nghỉ ngơi, hãy vào phòng khách mà ngồi cho thoải mái. Như vậy tốt hơn là ngồi trên bậc thang gỗ cứng ngắc kia.”
Kyle bất giác liếc nhìn Ilay. Giọng nói vang vọng qua cánh cửa mở, vọng lên trong không gian.
Sau lời của Rita là giọng nói ngập ngừng như thể đang bị nghẹn lại, nghe có vẻ bối rối.
“Ờ… không có gì đâu… Tôi chỉ nghe nói Kyle gọi tôi.”
“Vậy thì lên đây đi. Cậu chủ đang ở trong phòng làm việc.”
“À… có vẻ như anh ấy đang có khách. Tôi không vội nên sẽ chờ… Nhưng nghĩ lại thì Rita nói đúng. Tôi nên vào phòng khách ngồi mới phải. Sao lúc nãy tôi không nghĩ ra nhỉ?”