Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 243 - Hiden Track 2.1
“Ư…”
Jeong Taeui bật ra một tiếng rên khẽ. Cậu đứng chết trân tại chỗ, giữ nguyên biểu cảm kinh hoàng đó. Từ tay cậu, một bức ảnh rơi xuống, nhẹ nhàng lượn vòng rồi đáp xuống sàn.
Jeong Taeui không dám cúi xuống nhặt. Dù mới chỉ thoáng thấy trong chưa đầy một giây, hình ảnh trong bức ảnh đó đã khắc sâu vào trí óc, bám chặt vào mí mắt không rời.
“Mình… vừa thấy cái gì vậy…?”
Giọng cậu run rẩy, môi mấp máy nhưng không phát ra nổi một lời trọn vẹn. Thân thể cứng đờ, cậu chỉ có thể liếc xuống bức ảnh nằm dưới chân.
Có lẽ mình nhìn nhầm thôi. Con người đôi khi cũng hoa mắt mà. Phải rồi, dạo này mình thiếu ngủ trầm trọng, hay chợp mắt vội vàng ban ngày bù lại những đêm dài mất ngủ. Thấy ảo giác cũng là chuyện dễ hiểu.
Dù vậy, đôi tay run rẩy của Jeong Taeui vẫn từ từ cúi xuống. Những ngón tay do dự nhặt lên bức ảnh. Dù chẳng muốn chút nào, cậu biết mình phải đối mặt với nó, phải xác nhận xem bản thân có thực sự nhìn nhầm hay không. Khi cuối cùng cũng lật bức ảnh lại, Jeong Taeui không thể ngăn tiếng thở bật ra khỏi miệng. Giá như đó là tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáng tiếc, đó lại là một tiếng rên đầy tuyệt vọng.
“Lạy Chúa…”
Bức ảnh lại trượt khỏi tay cậu, nhẹ nhàng đáp xuống sàn. Lần này nó không úp xuống nữa, mà phơi bày trọn vẹn nội dung bên trong.
Người trong ảnh – người mà Jeong Taeui rất quen thuộc – đang khóc nức nở. Không mảnh vải che thân, bị trói trên giường, cơ thể phơi bày mọi điểm nhạy cảm, toàn thân run rẩy trong nước mắt.
Không… bảo là không mảnh vải cũng không đúng. Nói chính xác hơn… giữa hai cặp mông… hay chính xác hơn… một khẩu súng đang bị cắm sâu vào nơi đó.
***
Tin tức về việc Maurer sẽ đến hôm nay, cậu đã nghe qua rồi. Sáng nay khi đang ăn sáng, Kyle đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó mà nói.
“Nghĩ lại mới nhớ, Taei, cậu quen biết với Maurer nhỉ.”
Jeong Taeui dừng tay đang múc súp rau và hướng ánh mắt về phía Kyle.
“À… đúng vậy. Biết chứ.”
“Phải rồi, trước đây khi cậu ta ở đây, hai người từng thân thiết lắm mà.”
“Không hẳn là thân thiết gì cho lắm… Nhưng mà sao vậy?”
Khi cái tên ấy được nhắc đến, hàng loạt ký ức chợt ùa về làm Jeong Taeui bỗng thấy hương vị của súp nhạt hẳn. Cậu đặt thìa xuống và dùng ngón tay cái chạm nhẹ vào khóe môi. Nhận ra ánh mắt sắc lạnh của Rita đang nhìn mình, cậu vội giơ ngón tay lên như để trấn an, “Không dính gì đâu, chỉ là thói quen thôi mà.”
Kyle dường như không nhận ra vẻ mặt đắng ngắt của Jeong Taeui, hoặc có thấy nhưng cố tình làm ngơ. Anh mỉm cười thân thiện và nói tiếp.
“Phải rồi, Maurer sẽ đến vào chiều muộn hôm nay. Nghe nói cậu ta quyết định nghỉ phép cuối năm ở đây. Có lẽ hôm nay sẽ ở lại nhà này, còn từ ngày mai thì về quê.”
Jeong Taeui ậm ừ đáp lại, rồi lại vô thức chùi khóe môi chẳng dính gì thêm lần nữa.
Nghĩ lại thì hình như gần đây T&R đang phát triển một mẫu thử nghiệm gì đó. Nghe nói là một dự án đầy tham vọng mà họ đã dày công chuẩn bị. Khi nghe qua, cậu chỉ nghĩ đó là chuyện của người khác và chẳng mấy để tâm, vậy mà giờ người đó lại sắp đến đây. Đúng là tên mê súng ấy.
“Tốt quá nhỉ.”
Jeong Taeui mỉm cười nhẹ nhàng, rồi thêm một câu, “Lâu rồi không gặp, cũng thấy háo hức đấy.”
Phải rồi. Nhắc mới nhớ, mình vẫn còn món nợ với gã đó. Dù gì cũng nên gặp mặt một lần.
Jeong Taeui liếc nhìn về phía đối diện bàn nơi Ilay đang ngồi. Dạo này Ilay bận tối mắt tối mũi với công việc, đến mức tối qua cũng vậy – làm việc đến kiệt sức rồi bất ngờ chạy qua phòng Jeong Taeui, lăn lộn một lúc rồi lại quay về làm tiếp. Có lẽ mãi đến gần sáng mới chợp mắt được đôi chút, nhưng giờ đây dù không lộ vẻ mệt mỏi, hắn vẫn im lặng không nói gì. Có lẽ ăn sáng xong, Ilay sẽ lại chui vào giường.
Dù ghét cay ghét đắng những lời cằn nhằn của Rita, Ilay lại chẳng bao giờ phản kháng. Chắc hẳn sáng nay cũng vậy, dù muốn ngủ thêm, nhưng Rita đã vào phòng tới ba lần để gọi dậy, nằng nặc bắt hắn phải ăn sáng trước khi ngủ tiếp.
Vì thế, Ilay dù bình thường vẫn hay nói vài câu trong bữa ăn, hôm nay lại lặng thinh.
Jeong Taeui lặng lẽ tiếp tục ăn.
Phải rồi. Sao mình có thể quên được món nợ với Maurer.
Nhìn lại mọi chuyện, có lẽ giờ không thể gọi đó là thù hận nữa, nhưng nghĩ đến ý định của gã, việc mang mối hận này cũng là điều dễ hiểu.
Hồi đó, khi bị tên điên Ilay Riegrow truy đuổi, cậu thực sự đã nghĩ rằng mình sẽ chết nếu bị hắn bắt được. Vậy mà Maurer, gã khốn đó, chỉ vì một khẩu súng mà sẵn sàng bán đứng cậu mà không chút do dự. Dù vốn chẳng thân thiết gì, nhưng đến mức bán rẻ mạng sống của người khác chỉ vì một khẩu súng thì thật không thể tha thứ.
Jeong Taeui luôn khắc ghi mối hận đó trong lòng.
…Nhưng.
Bên cạnh đó, còn một điều khác khiến cậu bận tâm.
Hôm nọ khi đến phòng Ilay tìm sách, cậu tình cờ phát hiện một bức ảnh.
Chắc nó bị kẹp hờ vào đâu đó, vì khi Jeong Taeui lôi cuốn sách phủ đầy bụi từ góc bàn ra, bức ảnh cũng rơi xuống theo. Vốn định nhặt lên rồi đặt lại chỗ cũ, nhưng khi ánh mắt cậu lướt qua bức ảnh ấy, Jeong Taeui suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Trong ảnh là Maurer, nhưng không phải một bức chân dung bình thường. Đó là một bức ảnh mà nếu đem khoe ra chỗ nào, người xem sẽ lập tức nhìn người đưa ra bằng ánh mắt khác thường.
Jeong Taeui không thể hiểu nổi tại sao bức ảnh ấy lại nằm trong phòng Ilay. Nếu Ilay sở hữu một bức ảnh như thế, chứng tỏ quan hệ giữa hai người họ không hề bình thường… Không lẽ giữa Ilay và Maurer lại tồn tại thứ quan hệ đó sao…?
Jeong Taeui lại đặt thìa xuống. Những suy nghĩ không mấy đẹp đẽ làm cậu mất luôn cảm giác ngon miệng.
Cậu đã định hỏi Ilay về bức ảnh, nhưng gần đây cả hai đều bận rộn nên cứ quên khuấy đi. Và rồi mỗi khi chợt nhớ ra, xung quanh lại có người khác khiến cậu không tiện mở lời.
Thực ra, cậu cũng không nghĩ giữa hai người họ có quan hệ đặc biệt gì. Điều khiến Jeong Taeui sốc nhất khi thấy bức ảnh ấy, không phải vì Ilay sở hữu nó… mà là vì chính Maurer lại chụp một bức ảnh như thế.
…Là khẩu Colt 45 nhỉ.
Dù đó là một bức ảnh mà chỉ muốn quên đi ngay, nhưng Jeong Taeui lại nhớ nó một cách rõ ràng đến kỳ lạ. Giữa hai chân Maurer trong ảnh là khẩu súng lục Colt 45.
“Chỉ vì một khẩu Colt mà dám bán đứng tôi…”
Bàn tay cầm nĩa của Jeong Taeui siết chặt lại theo cơn giận. Thấy vậy, Kyle nghiêng đầu ngạc nhiên. Jeong Taeui vội mỉm cười và dùng chiếc nĩa ấy xiên lấy miếng rau, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thật ra lúc đó đáng lẽ Jeong Taeui nên chạy ngay đến chỗ Ilay để hỏi cho ra lẽ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể mở miệng. Bởi lẽ ngoài việc không đủ can đảm, còn có một lý do khác.
Dù không độc địa như Maurer, Jeong Taeui cũng chưa từng đi kể lể chuyện này ở bất cứ đâu, coi như giữ gìn danh dự cho gã. Nhưng theo góc nhìn của Jeong Taeui, Maurer đã vượt xa mức độ của một kẻ cuồng nhiệt thông thường. Đã từng có lần, khi Maurer mải mê ngợi ca vẻ đẹp của một khẩu súng, Jeong Taeui đã thực sự kinh hãi. Khi gã thao thao bất tuyệt ca ngợi khẩu súng với ánh mắt lấp lánh đầy mê đắm, vùng hạ thân của gã cũng nhô lên một cách khó hiểu.
Chẳng lẽ tên Maurer đó… điên cuồng vì súng đến mức muốn làm chuyện ấy với súng sao…?
Jeong Taeui lần thứ ba buông nĩa xuống vì mất hết khẩu vị. Có vẻ như hôm nay chẳng phải là ngày để thưởng thức bữa sáng vui vẻ rồi.
Jeong Taeui định bỏ dở bữa ăn, nhưng nghĩ lại thì chiều muộn Maurer sẽ đến và chắc chắn họ sẽ ăn tối cùng nhau. Khi đó khẩu vị của cậu sẽ còn tệ hơn bây giờ, vậy nên tốt nhất là nên ăn thật no ngay lúc này. Nghĩ thế Jeong Taeui lại cầm nĩa lên.
Cũng đã khá lâu rồi họ không gặp nhau.
“Bao nhiêu lâu rồi nhỉ…?” Jeong Taeui đếm nhẩm bằng ngón tay và bất ngờ nhận ra thời gian trôi qua nhanh hơn mình tưởng, khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
Dù chỉ mang danh nghĩa là tội phạm quốc tế, nhưng việc đó cũng khiến cậu không thể công khai xuất hiện ở nơi đông người. Cậu sống một cuộc đời khá trầm lặng và đứng đắn — tất nhiên, Ilay vẫn thỉnh thoảng gây ra những vụ lùm xùm — nhờ vậy mà cuộc sống của cậu cũng phần nào yên bình.
Vậy mà không hiểu sao, dù chẳng mấy khi xuất hiện trước công chúng, cậu vẫn chẳng cảm thấy cuộc sống mình nhàn rỗi chút nào. Có lẽ vì công việc quá bận rộn.
Thời gian cứ thế trôi qua như tên bay. Mới chớp mắt, những khoảnh khắc tưởng chừng như chỉ vừa xảy ra hôm qua đã dần lùi xa.
Gặp lại Maurer sau từng ấy năm đúng là lâu thật.
…Nhưng khi vừa chạm mặt, những mối hận xưa lại dâng lên ào ạt.
Jeong Taeui khoanh tay đứng nhìn người vừa bước vào cửa với chiếc túi thể thao to đùng vắt ngang vai. Dù mấy năm không gặp, gương mặt quen thuộc ấy chẳng thay đổi chút nào. Maurer đã quá quen thuộc với kết cấu ngôi nhà này, hướng thẳng về phía phòng khách cho khách nhưng dừng lại khi thấy Jeong Taeui.
Phải rồi, chỉ vài năm thì con người ta cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu. Maurer lập tức trừng mắt.
“Sao cậu lại ở đây, tên khủng bố độc ác?”
“…”
Thật sự không thay đổi chút nào. Jeong Taeui cũng tự nhiên trừng mắt đáp lại.
Nhưng ngẫm lại, đây chẳng phải là kiểu hành động vừa ăn cướp vừa la làng sao?
Theo trí nhớ của Jeong Taeui, cậu đã trả nợ Maurer. Cái khẩu Colt chết tiệt ấy cậu đã trả lại rồi. Vậy mà tên khốn này lại bỏ mặc cậu với thần chết, ôm lấy khẩu súng mới và biến mất không chút dấu vết.
Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng vì đây là chuyện cá nhân khá nghiêm trọng, cậu quyết định sẽ từ từ tìm cơ hội hỏi sau. Dẫu vậy Jeong Taeui vẫn không kìm được mà lên tiếng với giọng điệu đầy ẩn ý.
“Khẩu Colt 45 vẫn ổn chứ?”
Cậu thoáng nghĩ có lẽ mình đã nói hơi quá, nhưng cũng đồng thời nghĩ rằng Maurer sẽ chẳng hiểu ý đâu. Tên đó chắc không ngờ Jeong Taeui đã nhìn thấy bức ảnh ấy. Và rất có thể, những chuyện như trong ảnh không phải lần đầu tiên xảy ra, mỗi lần như vậy lại thay đổi một khẩu súng khác. Nếu thế thì Colt 45 chẳng có gì đặc biệt cả.
Hơn nữa chuyện này cũng đã xảy ra vài năm trước. Tên ngốc đó chắc chắn không thể nhớ nổi.
Nhưng không.
Ngay khi nghe câu hỏi, ánh mắt Maurer lập tức sắc lạnh. Sát khí bừng lên trong đôi mắt ấy như thể nỗi hận bị dồn nén từ lâu vừa trỗi dậy.
“Colt 45… tất nhiên là vẫn ổn. Tôi không thể vứt bỏ nó nên đã cất thật sâu trong phòng. Bởi vì súng thì vô tội. Tất cả những gì xấu xa… đều là do cậu!!”
Maurer hất mạnh túi thể thao xuống sàn rồi giơ ngón tay chỉ thẳng vào Jeong Taeui.
Jeong Taeui hoàn toàn không ngờ sẽ nhận lại phản ứng dữ dội như thế nên giật mình lùi lại một bước. Cậu chớp mắt vài lần, rồi khi những lời đầy oán hận của Maurer thấm vào tai, cơn giận lại bùng lên.
“Cái gì mà tất cả lỗi là của tôi? Chuyện anh chơi đùa kỳ lạ với Colt 45 là do sở thích quái đản của anh chứ còn gì nữa!”
“Không phải sở thích của tôi! Không phải!! Sao tôi có thể làm những chuyện như thế với những đứa con yêu quý của mình được chứ…!!”
Maurer gào lên. Trước tiếng thét như thể sắp ăn tươi nuốt sống ai đó, Jeong Taeui lại lùi thêm một bước.
“…Thế thì rốt cuộc là chuyện gì?”
Jeong Taeui hạ giọng, nghi ngờ hỏi. Maurer ngã sụp xuống túi thể thao, úp mặt vào đó như thể đang khóc. Đôi vai run rẩy kịch liệt kia dường như đang kể lại nỗi đau khổ tột cùng của gã. Nhưng dưới lớp vải của chiếc túi, thứ gì đó cứng cáp lấp ló, trông như hình dáng của một khẩu súng ngắn vừa vặn trong tay.
Đi nghỉ mà cũng phải mang theo súng bên mình, chắc hắn thật sự đã dồn cả linh hồn cho súng rồi. Nếu đã thế chi bằng cưới luôn một khẩu súng đi.
Jeong Taeui đứng yên tại chỗ, đầy nghi hoặc, chờ đợi cho đến khi Maurer ngẩng đầu lên.
“Vì cậu… vì cái yêu cầu khốn kiếp của cậu với Rick, tôi đã phải chịu biết bao đau khổ… Không sao, tôi ổn! Tôi chịu đựng được chuyện mình đau đớn khi đi vệ sinh mấy ngày liền! Nhưng tại sao những đứa con yêu dấu của tôi lại phải chịu đựng chứ! Colt 45, khẩu súng phổ biến, hiệu quả và hoàn hảo ấy đã làm gì sai! Mày, Jeong Taeui, cậu có thù oán gì với công ty Colt à?!”
Jeong Taeui nhíu mày chắt lọc nghe cái gì cần nghe, bỏ qua cái gì cần bỏ qua giữa một tràng lời nói tuôn ra như thác ấy.
“Rick? …Ilay? Tên đó thì liên quan gì. Tôi đã nhờ hắn việc gì tệ hại đến mức ấy chứ…”
Nghĩ lại thì bức ảnh đó cũng được tìm thấy trong phòng Ilay. Trong khi Jeong Taeui ngẫm lại lời của Maurer, đôi mắt gã bất giác trở nên sắc lạnh.
“Nói chuyện cho hợp lý đi! Tôi suýt tin thật rồi đấy. Nhìn bối cảnh trong bức ảnh thì rõ ràng đó là văn phòng chi nhánh châu Á của UNHRDO! Nếu là lúc Ilay còn ở UNHRDO thì chuyện này cũng đã mấy năm rồi. Hồi đó hắn đâu phải loại người dễ dàng giúp ai chỉ vì được nhờ chứ?!”
Ngay cả bây giờ, muốn nhờ vả một chuyện gì cho ra hồn thì tên đó nhất định phải đặt điều kiện mới chịu giúp!
Dù có hơi lệch chủ đề một chút, nhưng đến thời điểm này, Jeong Taeui thầm hét lên trong lòng: “Nếu mà cứ bực mình chỉ vì bị bắn một phát thì tôi đã chết vì cao huyết áp từ lâu rồi, thằng ngốc kia!”
Tuy nhiên cậu cũng biết rõ rằng nếu hét lên điều đó, chắc chắn câu trả lời sẽ là: “Ai bảo cậu chọc giận hắn ta làm gì! Tự mình đào hố rồi chui vào nằm đắp cỏ lên mà lại đi trách người khác à!” — và vì không thể phản bác được điều đó, Jeong Taeui đành nuốt cơn giận vào trong.
“Tôi không cần biết! Hắn ta bảo có thỏa thuận gì đó với cậu nên mới biến tôi thành ra thế này!”
Maurer gào lên đầy bức xúc, rồi lại gục đầu xuống túi thể thao, đôi vai rung lên từng hồi. À, giờ mới để ý, bên cạnh túi kia cũng lòi ra một khẩu súng. Thật không biết trong cái túi đó hắn mang theo bao nhiêu khẩu súng nữa.