Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 244 - Hiden Track 2.2
Vừa nghĩ lại với gương mặt đầy chán ngán, Jeong Taeui vừa cố sắp xếp lại suy nghĩ trước những lời của Maurer. Nếu đó là lời Ilay nói thì chắc chắn sẽ không bịa chuyện một cách vô nghĩa, cũng chẳng tự dưng đi hành động kỳ quặc với người khác mà không có lý do. Xét theo tình hình, lời của Maurer có vẻ hợp lý. Nhưng mà…
“À? À à, tôi quên béng mất rồi. Cầm lấy đi. Quà đấy.”
Jeong Taeui chìa bức ảnh ra trước mặt Ilay, hắn chỉ liếc qua một cái rồi thản nhiên “À à” như thể chẳng có gì to tát. Jeong Taeui nhăn mặt, cố giơ cánh tay ra xa nhất có thể, liếc mắt nhìn bức ảnh rồi lại nhăn mặt hơn.
“Này, nếu định tặng quà thì cũng phải chọn thứ gì coi được một chút chứ, sao lại là thứ quái quỷ này…”
Jeong Taeui lầm bầm, vừa phe phẩy bức ảnh bằng đầu ngón tay.
Dù đã quá 2 giờ sáng, Ilay vẫn ngồi trước màn hình máy tính với vô số biểu đồ và bảng biểu mở ra. Hắn liếc nhìn Jeong Taeui rồi quay lại tiếp tục công việc, nhưng có vẻ vẫn còn nhiều thứ phải làm nên cũng chẳng định tắt máy, chắc chỉ nghỉ ngơi chốc lát. Ilay tháo kính đặt lên bàn rồi nghiêng đầu nhìn Jeong Taeui.
“Sao? Không thích à? Chẳng phải em từng bảo sẽ trả thù Maurer sao. Bị bắn bởi khẩu súng mà hắn yêu quý, tôi nghĩ chẳng có đòn trả thù nào đau đớn hơn thế đâu.”
Vừa nói, Ilay vừa cầm lại bức ảnh từ tay Jeong Taeui, lơ đãng nhìn nó. Jeong Taeui cau mày.
“Thay tôi trả thù gì chứ…”
Nói đến đó, trong đầu anh chợt lóe lên điều gì đó. Đúng là từng có chuyện như vậy. Dù không nhớ rõ là khi nào, nhưng chắc chắn đã từng có cuộc trò chuyện như thế.
Thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của Jeong Taeui, Ilay khẽ thở dài.
“Quên rồi à? Lúc em trốn ở đây, tôi kéo em — à không, đưa em về Hong Kong. Phải rồi, trước khi đến Serengeti. Khi tôi định vào chi nhánh UNHRDO, em cứ khăng khăng đòi theo vì bảo có chuyện với Maurer.”
“…À.”
Một tiếng thốt khẽ bật ra từ miệng Jeong Taeui.
Cậu nhớ ra rồi. Phải, chính là khi đó. Những ký ức mờ nhạt dần trở nên rõ ràng hơn.
Phải, hồi đó là thế. Trong cơn hận thù với Maurer, nhân lúc bị đưa trở lại Hồng Kông, Jeong Taeui đã quyết tâm quay về chi nhánh để xử lý Maurer. Nhưng vì quy định cấm người ngoài vào UNHRDO nên cuối cùng cậu buộc phải ở lại Hồng Kông.
Lúc đó… đúng lúc đó.
Khi ký ức hiện lên rõ ràng, khuôn mặt Jeong Taeui trở nên lạnh lẽo.
“Phải rồi… chuyện này…”
Cậu nhìn bức ảnh với ánh mắt lạnh băng, chỉ vì một thứ như thế này, chỉ vì một bức ảnh thế này…
“Em cũng nhớ lại rồi nhỉ. Hồi đó em còn vừa năn nỉ tôi vừa…”
“Tôi không hề!”
Không, đúng là đã năn nỉ, nhưng tuyệt đối không phải kiểu “cầu xin” đó! Chỉ nghĩ đến lúc đó thôi cũng đủ khiến cậu hối hận. Thà hẹn ngày tái ngộ với Maurer còn hơn, sao lúc đó lại mở miệng nhờ vả tên này chứ.
Đó là lần đầu tiên Jeong Taeui làm điều đó một cách rõ ràng. Trước đây khi còn tin rằng thế giới này vẫn vận hành bình thường, cậu cũng từng có những khoảnh khắc thân mật với người yêu, nhưng cũng chỉ dừng lại ở vai, ngực hay eo.
Ký ức đau khổ ấy khiến Jeong Taeui run lên.
“Jeong Taeui, chuyện này đâu chỉ một hai lần, em còn bày đặt ngượng ngùng gì nữa. Mặt em lại đỏ rồi kìa.”
Nhìn bộ dạng đó của cậu, Ilay bật cười thích thú. Jeong Taeui chỉ biết ngã người xuống giường phía sau, hoàn toàn kiệt sức.
“Khác rồi, bây giờ khác rồi.”
Phải, đúng là khác thật. Đến thời điểm này, chuyện đó chẳng còn gì phải xấu hổ nữa. Dù tính ra số lần làm bằng miệng còn nhiều hơn cả số lần làm theo cách thông thường. Vì công việc quá bận rộn, Ilay từng kéo cậu đến, bắt cậu phục vụ trong lúc vẫn đang lật giở đống tài liệu trên tay.
Những chuyện như thế giờ đây cậu đã quá quen thuộc đến mức chỉ biết nuốt nước mắt vào trong mà chấp nhận. Nhưng hồi đó thì khác. Đó là những ngày tháng tươi mới và trong sáng.
Jeong Taeui ôm đầu trong đau khổ, nhưng cũng nhờ chai bia Ilay lấy từ chiếc tủ lạnh nhỏ dưới giá sách đưa cho mà cậu mới tỉnh táo lại được.
Sau khi bật nắp và tu ừng ực, cảm giác bức bối trong lòng cũng dịu đi phần nào. Jeong Taeui thở dài, ngước mắt nhìn trần nhà.
“Maurer vẫn thế, vẫn phát cuồng vì súng.”
Vào trưa này, sau khi Maurer nằm úp mặt lên chiếc túi thể thao suốt một lúc lâu, gã đột nhiên bật dậy, vừa đi về phía phòng khách vừa lẩm bẩm: “Ôi trời, lỡ mà đè lên mấy đứa cưng của mình thì hỏng mất.” Nhìn bóng lưng gã, Jeong Taeui không nhịn được mà buông một câu nhận xét vô cùng hợp lý: “Nếu chỉ cần bị đè một chút mà hỏng được thì đâu còn gọi là súng nữa.” Nhưng Maurer chẳng buồn nghe.
Thậm chí khi vừa bước vào phòng, gã liền đổ hết đống đồ trong túi thể thao lên giường, khiến Jeong Taeui chết lặng khi thấy hàng loạt khẩu súng rơi ra. Cậu thở dài, không khỏi thắc mắc làm sao Maurer có thể qua mặt được kiểm tra an ninh sân bay với số lượng súng khủng khiếp như thế.
“Anh vẫn mê súng đến thế, dù đã bao lần suýt chết vì chúng à?”
“Súng thì có tội gì đâu!”
Câu trả lời đơn giản nhưng đủ để lột tả rõ ràng suy nghĩ của Maurer. Đúng vậy, súng vốn vô tội. Tội là do con người gây ra khi sử dụng chúng.
Jeong Taeui đắng chát liếm môi, nhìn Maurer nâng từng khẩu súng lên kiểm tra cẩn thận rồi lặng lẽ quay bước. Vừa rời khỏi ngưỡng cửa, cậu thoáng nghe giọng Maurer vang lên, có chút buồn bã.
“Nhưng kể từ lần đó, cứ mỗi lần thấy khẩu Colt 45, lòng tôi lại nhói đau. Tôi không thể mang nó theo được nữa.”
Jeong Taeui nghĩ thầm, mỗi lần nhớ lại, chắc chắn cái đau không chỉ dừng lại ở trái tim. Nhất là khi hiện tại cậu cũng đang phải chịu đựng cơn đau âm ỉ nơi thắt lưng, hậu quả từ cuộc mây mưa tối qua. Vậy nên, cậu quyết định ngậm miệng, không nói thêm gì.
“Nếu em ghét đến thế… liệu mang xác gã về làm quà có phải món quà vừa ý hơn không?”
Trước mặt Jeong Taeui đang mải mê suy nghĩ, Ilay vừa uống bia vừa vẫy vẫy bức ảnh trong tay. Thấy thế, Jeong Taeui nhăn mặt, xua tay. Lời người đàn ông này nói ra không bao giờ giống một câu đùa. (Mà cũng có lẽ chẳng phải đùa.)
“Dù sao thì… ít nhất cũng nhờ vụ đó mà Maurer không còn mang khẩu Colt 45 theo nữa. Có khi để chữa bệnh cuồng súng của gã thì chỉ cần tập hợp đủ tất cả các loại súng rồi thử từng khẩu một.”
Jeong Taeui tu nốt ngụm bia cuối cùng rồi lẩm bẩm như tự nói với mình, thậm chí còn gật gù đồng tình với chính ý tưởng đó. Nhưng ngay sau đó, cậu lại lắc đầu.
Dù sao cũng chẳng thân thiết đến mức phải nhọc công chữa bệnh cho gã, hơn nữa cũng chẳng ai ngu ngốc đến mức nhận làm chuyện đó. Cậu thì tuyệt đối thà chết còn hơn.
“Tôi nghĩ không đâu.”
Ilay thản nhiên lên tiếng bên cạnh. Jeong Taeui liếc nhìn hắn qua vỏ lon bia, thấy Ilay nghiêng đầu, khẽ lắc lon bia nghe tiếng nước bên trong sóng sánh. Có vẻ vẫn còn một nửa. Khi Jeong Taeui đưa tay ra, Ilay lập tức đưa lon bia cho cậu. Thấy vẻ mặt rạng rỡ của Jeong Taeui như đứa trẻ được nhận quà, Ilay không nhịn được cười.
“Dạo trước, huấn luyện viên Jeong Changin kể tôi nghe chuyện này. Tên Tou từng là bạn cùng phòng của Maurer ấy, bảo thằng đó rất kỳ lạ. Maurer luôn cười tươi rói khi lau chùi từng khẩu súng, nhưng cứ đến lượt Colt 45 là mặt lại sa sầm. Thế nhưng dù vẻ mặt u ám, gã lại chăm chút khẩu Colt 45 kỹ hơn bất cứ khẩu nào khác.”
“Hả…?”
“Đến mức khi lau phần đầu nòng, Tou còn bảo thấy gã kiên trì và tập trung đến đáng sợ.”
“Phải chăng là đang chuẩn bị sẵn sàng, để lần tới khi bị bắn thì mọi thứ được suôn sẻ?” Ilay nhún vai, thản nhiên đùa.
Jeong Taeui nhăn mặt, buông thõng tay cầm lon bia. Chết tiệt. Đến cả bia cũng chẳng còn ngon. Nhưng mà bia có tội gì đâu chứ. Thôi thì cứ uống tiếp vậy.
Nhìn Jeong Taeui uống bia ừng ực mà không nói lời nào, Ilay bỗng liếc cậu với ánh mắt kỳ lạ, rồi cất giọng trầm ngâm.
“Chắc gã khó mà dứt được sự ám ảnh với khẩu súng đó. Giống như em không thể sống thiếu bia vậy.”
“Hả? Tôi á? Nói cứ như tôi nghiện không bằng. Thỉnh thoảng uống dăm ba lon cho sảng khoái thôi mà.”
Jeong Taeui nhíu mày, rồi ném lon bia về phía Ilay. Hắn bắt lấy dễ dàng, nhìn lon bia rỗng không mà bật cười.
“Bớt lại chút đi. Nếu không tôi sẽ tạo ra một kỷ niệm khiến em chán bia đến tận xương tủy.”
Giọng hắn chậm rãi, vừa giống lời đùa cợt, vừa như lời cảnh cáo. Jeong Taeui thoáng nhăn mặt.
“Gì cơ? Định đổ đầy bia vào hồ bơi rồi tống tôi vào đó nguyên ngày chắc?”
Nhìn gương mặt tỉnh bơ của Ilay, Jeong Taeui bất giác tưởng tượng ra cảnh đó. Cũng không tệ lắm nhỉ. Ngâm mình cả ngày trong bia, thi thoảng ngụp lặn uống vài ngụm mát lạnh. Dù vị sẽ nhạt đi ít nhiều, nhưng vẫn đáng để thử.
Tuy nhiên Ilay lắc đầu trong khi tháo khóa thắt lưng. Giọng hắn khi cởi nút quần và kéo khóa xuống “xẹt”, nói “Không, không phải vậy đâu,” nghe sao đó không bình thường. Jeong Taeui chợt nhận ra tín hiệu mà cử chỉ ấy chỉ ra, giật mình co người lại.
“Anh còn nhiều việc lắm mà. Lấy đâu ra thời gian chơi đùa.”
“Chừng một hai tiếng là xong. Sau đó chắc sẽ rảnh rỗi khoảng một tuần. Với lại so với việc làm thì thời gian vui vẻ với em quan trọng hơn.”
“Ờ…—ơ ơ ơ, cảm ơn lắm đấy…—nhưng tôi hơi buồn ngủ rồi…….”
“Ừ. Thế thì để tôi làm em tỉnh ngủ trước nhé. Tiếp tục câu chuyện lúc nãy đi. Để khiến em ghét cay ghét đắng bia, với tính cách của em thì đơn giản thôi. Chẳng cần phải lãng phí cả một bể đầy bia đâu. Trực tiếp đổ vào cơ thể—, dùng kẹp mở toang lỗ nhỏ này ra, rồi ngay trước mặt, khi em trừng trừng nhìn, tôi sẽ đổ thẳng bia vào trong ruột cũng được.”
Jeong Taeui ngậm miệng lại, càng ngậm miệng, mắt cậu càng mở to. Hắn nói đúng. Cậu tỉnh ngủ hẳn.
Vk của shinri
nói gì nghe sợ vậy anh , em cũng tỉnh ngủ luôn rồi….