Passion Novel (Hoàn thành) - Chương 245 - Hiden Track 2.3
Với loại lời nói kiểu này, chẳng thể nào đoán được đâu là đùa, đâu là thật, nên khi tưởng tượng cảnh đó, Jeong Taeui kinh hãi co rúm người lại.
Nhận trọn ánh mắt cứng đờ trừng trừng của Jeong Taeui, Ilay vừa cười vui vẻ vừa vạch quần trước và đồ lót ra, lôi khối thịt bên trong ra ngoài. Thứ đó chưa cương lên nên nặng nề rũ xuống, chỉ cần Jeong Taeui nhìn thẳng và xoa vài cái bằng tay là đã bắt đầu ngóc đầu dậy.
“Hoặc là tôi có thể đổ thứ gì đó gợi nhớ đến bia vào miệng em thay vì bia cũng được.”
“Gì cơ?”
Trước câu hỏi ngơ ngác của Jeong Taeui, Ilay khẽ cười, không nói gì mà lắc lư dương vật của mình hai ba lần như thể khoe ra. Jeong Taeui với gương mặt ngẩn ngơ, nhìn qua lại giữa nơi đó và biểu cảm khó hiểu của Ilay, rồi cậu từ từ cứng người, cứng đến nỗi mặt mũi tái xanh.
“Này !!!”
Jeong Taeui gào lên như hét, vội vàng nhảy sang ngồi phía bên kia giường, mặt trắng bệch, còn Ilay thì phá lên cười. Hắn cười lớn một lúc, trông rất khoái chí, rồi khẽ vung tay.
“Không, đùa thôi. Tôi cũng chẳng muốn làm vậy để em ghét đâu. Đây chỉ là giả dụ thôi. Trường hợp em quá chìm đắm trong bia ấy mà.”
“…….”
Jeong Taeui ngay lập tức nghĩ rằng mình phải bớt uống bia lại. Nếu bị làm đến mức đó thật thì chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái không thể cứu vãn. Đã quen dần với chuyện giao hợp với gã này, đến mức giờ đây khi thứ khổng lồ kinh khủng đó thúc vào, cậu còn cảm thấy khoái cảm mà nhún hông, cậu đã nghĩ đời mình đúng là tận cùng rồi.
Jeong Taeui trở nên u ám như khi Maurer lau chùi khẩu Colt 45.
Nhưng cậu cũng chẳng có thời gian để chìm trong u ám lâu.
“Nhưng như em nói, việc thì nên làm xong sớm cho tốt, nên giờ làm gọn thôi nhé. Xong việc trước khi ngủ, rồi từ mai sẽ thong thả dành thời gian trên giường, được chứ?”
“Không, không, không cần dành thời gian đâu. Bình thường là được rồi.”
Bình thường thôi nhưng với cái quái vật của anh thì tôi đã đủ chết mệt rồi, Jeong Taeui u ám nghĩ như vậy, rồi ngồi lại gần Ilay. Với kinh nghiệm bao năm, cậu biết có từ chối thì hắn cũng chẳng nghe, nên làm nhanh cho xong còn hơn. Với lại làm bằng miệng tuy lúc đầu ngạt thở khó chịu, nhưng sau đó cơ thể lại đỡ mệt hơn là tiếp nhận từ dưới.
Jeong Taeui ngồi xuống giữa hai chân hắn, nắm lấy gốc của dương vật đang cương nửa vời. Dù gần như ngày nào cũng tiếp xúc, mỗi lần nhìn vẫn thấy nó to kinh dị, cậu nhẹ nhàng đặt môi lên phần đầu nó. Ngay khoảnh khắc đó, nó giật lên, nhô cao thêm chút nữa.
Liếm từ đầu xuống gốc, má Jeong Taeui chạm vào tay Ilay. Tay hắn chậm rãi vuốt ve từ cằm lên má, đến vành tai, thấm đẫm dục vọng. Một tay khác xoa từ gáy xuống vai, rồi luồn vào trong áo, đi thẳng xuống ngực Jeong Taeui. Móng tay cào mạnh lên núm vú, kéo mạnh một cái đau điếng. A, Jeong Taeui nuốt tiếng rên nhỏ, co người lại rồi mặt cậu nóng bừng lên.
“Mỗi ngày chăm chỉ mút đúng là có kết quả. Nó cứng lên ngay tức thì đấy.”
Ilay ở phía trên đầu cười khẽ, thì thầm.
Jeong Taeui giả vờ không nghe, cúi mặt nóng ran xuống, gục đầu vào phía dưới Ilay. Nhưng mỗi khi hắn thích thú xoa nắn núm vú hay thỉnh thoảng kéo mạnh như vặn, cơ thể cậu không kìm được mà giật lên từng đợt.
“Jeong Taei.”
Ilay bất chợt gọi tên cậu. Trong hơi thở đó, khát khao bắt đầu hiện rõ. Khi liếm lên khát vọng đã lớn đến mức khó mà ngậm được trong miệng, Jeong Taeui khẽ co người lại.
“Biết gương mặt em bây giờ gợi cảm chết người thế nào không?”
Giọng nói như tiếng thì thầm len lỏi vào tai cậu.
Chết tiệt, không xong rồi.
Khoảnh khắc Jeong Taeui khẽ bấm lưỡi trong lòng, cơ thể cậu bỗng chốc nhẹ bẫng, rồi cảm nhận được độ nảy của tấm nệm dưới lưng. Ngay sau đó, Ilay nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường và trèo lên người cậu.
“Việc thì để sau. Ngủ một giấc rồi hãy tính.”
Ilay ngồi lên người Jeong Taeui, khẽ cười rồi bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.
***
Nếu nghĩ kỹ thì cũng thấy gã có chút đáng thương.
Xét cho cùng Maurer cũng đã chịu một tổn thương tinh thần không nhỏ.
Dù sau đó vẫn hết lòng yêu quý và trân trọng những khẩu súng, nhưng không thể phủ nhận gã từng trải qua nỗi đau do chính thứ mình yêu gây ra. Với tình yêu bất thường mà tên này dành cho súng, chắc chắn cú sốc ấy đã để lại một vết thương sâu trong lòng. (Dĩ nhiên, nếu là vết thương do cỡ 45 thì chắc cơ thể cũng đau đớn không kém.)
Jeong Taeui không nghĩ rằng đó hoàn toàn là lỗi của mình — rõ ràng, làm sao lại là lỗi của mình được — nhưng với tư cách là một đồng đội cũ, cậu cũng dành chút tình cảm nên khi thấy Maurer, lòng không khỏi chùng xuống. Không biết có phải do tâm trạng hay không mà ngay cả bàn tay vuốt ve vết gồ lên trên túi thể thao kia cũng trông đầy u sầu.
“Maurer.”
Sau bữa sáng, gã dự định cùng Kyle đến công ty để xem mẫu thử đang được phát triển, rồi từ đó trở về quê. Maurer đã thu dọn xong hành lý và giống như lúc mới đến, đeo chiếc túi thể thao qua vai và bước ra cửa.
Kyle vốn định đi cùng, nhưng vừa ra khỏi phòng thì nhận được cuộc gọi. Anh ra hiệu bảo Maurer ra xe trước và đợi.
Chiếc xe của Kyle đậu bên trong cổng, ghế phụ đã có James ngồi nên Maurer mở cửa sau và ngồi vào trong. Thấy Jeong Taeui gõ nhẹ lên cửa kính, gã nhăn mặt rồi hạ kính xuống.
“Gì đây?”
“Dù không biết bao giờ mới gặp lại, nhưng dù ghét thì cũng nên chào nhau một câu chứ.”
“Tôi sẽ không ‘ăn bánh’ mà cậu đưa cho tôi. Nhỡ đâu lại có chuyện Rick lao đến làm ầm lên vì tôi nhận ‘bánh’ của cậu thì sao?”
Maurer vừa hét lên thì bỗng dưng im bặt, như thể vừa thấy thứ gì đó. Nương theo ánh mắt gã, Jeong Taeui quay lại nhìn và thấy Ilay bước ra khỏi cửa chính, chỉ mặc mỗi chiếc quần thể thao. Trên vai hắn là vết bầm đỏ chói, dấu vết từ đêm qua khi Jeong Taeui kiệt sức đến mức không kiềm được mà cắn mạnh và Ilay đang thản nhiên gãi cổ như thể vẫn còn ngái ngủ.
Dĩ nhiên Ilay không phải kiểu người sẽ ra tiễn khách, nên chắc hẳn hắn chỉ đang đi tìm Jeong Taeui vì không thấy cậu trong nhà.
Ngay lúc đó, Kyle cũng bước ra từ phía sau Ilay sau khi kết thúc cuộc gọi. Vừa đi anh vừa phàn nàn vài câu ngắn gọn kiểu Rita về chuyện ăn mặc trong nhà, rồi xin lỗi vì để mọi người đợi lâu và lên xe.
Tiếng động cơ xe vang lên báo hiệu xe sắp khởi hành.
Jeong Taeui chần chừ một lát, nhưng rồi nghĩ dù sao cũng từng thân thiết nên cậu quyết định an ủi Maurer.
“Dù sao thì chắc chuyện đó không xảy ra đâu, nhưng đừng giữ mãi ký ức không hay về súng nhé. Cỡ 45 ấy mà… chỉ là chuyện nhỏ thôi, cứ coi như gió thoảng qua đi. Không mòn được đâu.”
Vừa dứt lời, cậu mới nhận ra câu này nghe giống châm chọc hơn là an ủi. Nhưng chắc qua nét mặt và giọng điệu của cậu, Maurer cũng sẽ hiểu đó là lời thật lòng.
Sau một thoáng im lặng, khi cánh cổng bắt đầu mở và xe bắt đầu lăn bánh, Maurer thò đầu ra cửa sổ. Giọng gã hiếm khi ấm áp và nghiêm túc đến thế, thậm chí còn mỉm cười đầy thiện chí, rồi đáp lại từng chữ một.
“Vậy nên cậu mới nuốt cái thứ thậm chí còn to hơn cả cỡ 45 đó mỗi đêm nhỉ? Hôm qua tình cờ thấy hết rồi đấy. Lần sau nhớ đóng cửa cẩn thận nhé. Tạm biệt.”
“…!!”
Jeong Taeui chết lặng.
Bỏ lại cậu đứng yên như tượng đá, chiếc xe lướt qua cổng và biến mất. Cho đến khi cánh cổng đóng lại, Jeong Taeui vẫn không thể nhúc nhích, mặt đờ ra như đông cứng.
Ilay bước lại gần bên cậu.
“Aha… ra là tên đó. Hôm qua tôi cũng thoáng thấy bóng ai đi qua hành lang, hoá ra là cậu ta à.”
“…Hôm qua… cửa phòng tôi không đóng à…?”
“Em mở hé hai gang tay khi vào còn gì. Lúc nào chả thế, để tiện chạy trốn nhanh mà, quên rồi à?”
Jeong Taeui im lặng. Đúng là thế thật. Mỗi khi đến phòng Ilay, cậu luôn để cửa hé phòng trường hợp cần bỏ chạy.
“Nhưng sáng nay tôi ra khỏi phòng thì cửa đã đóng mà?!”
“Maurer chắc cũng biết nghĩ cho em đấy. Đi ngang qua thấy vậy nên đóng lại giùm thôi.”
Jeong Taeui trố mắt nhìn Ilay, rồi thẫn thờ lẩm bẩm.
“Anh… biết hết rồi à…?”
“Ừ.”
Ilay nhún vai đáp gọn lỏn.
Ngay giây tiếp theo, Jeong Taeui túm lấy vai hắn, lắc mạnh như điên và hét lên.
“Thế sao anh không nói gì hả! Sao không nói gì!”
“Nói thì thay đổi được gì sao? Mà dù gì tên đó cũng sẽ còn ghé qua nhà vài năm một lần, biết trước cũng tiện mà.”
Nói xong Ilay thản nhiên rảo bước về phía hồ bơi, miệng lẩm bẩm gì đó về chuyện nên ngâm mình một chút.
Jeong Taeui nhìn theo bóng lưng hắn rồi như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất.
Jeong Taeui vẫn ngồi co ro với tâm trạng u ám đến cực độ, mãi đến khi Rita đi ngang qua và nhắc nhở rằng không nên ngồi bừa bãi dưới sàn như thế.
Cái chân bó bột của Taeui
marer “đángiu” thế🥰