Passion Raga Novel (Hoàn thành) - Chương 25
——Cái này chẳng khác nào hầu hạ nhỉ. Vâng, vâng. Tôi đang hầu hạ ngài đây.
Giọng nói khẽ đầy bông đùa không hề tỏ ra khó chịu, cứ thế lau người cho Yuri. Rồi khi chiếc khăn trở nên quá âm ấm, nó lại biến mất đâu đó, để rồi quay trở lại với hơi lạnh đã được làm mới.
Chẳng bao lâu sau, cái nóng ngột ngạt bao trùm cơ thể cũng dần dịu đi. Vẫn oi bức, vẫn nóng, nhưng so với trước thì đã dễ chịu hơn nhiều.
Cảm giác thư thái lan tỏa. Cơ thể anh thả lỏng, trở nên rũ rượi cứ như thế này mà chìm xuống lòng đất một cách dễ chịu cũng không tệ.
——Thích không?
Ừm, thích.
——Vẫn còn nóng lắm đấy. Nhưng so với lúc nãy thì đỡ hơn rồi nhỉ…
Chợt, giọng nói kia lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình. Một thứ mát lạnh và mềm mại chạm vào má anh. Là mu bàn tay.
Mu bàn tay đặt lên má Yuri như đang đo nhiệt độ. Giọng nói ấy thì thầm, “Vẫn còn nóng quá” rồi lướt nhẹ mu bàn tay trên gò má.
Nhiệt độ mát lạnh ấy không hiểu sao lại rất quen thuộc và mang đến cảm giác an tâm.
Vậy nên Yuri xoay đầu, cọ má còn lại vào mu bàn tay ấy. Một hơi thở dễ chịu tự nhiên thoát ra.
Giọng nói bỗng im bặt một lúc, mu bàn tay cũng ngừng lại nhưng Yuri không quan tâm, vẫn tiếp tục áp má nóng vào mu bàn tay ấy. Dù chẳng mấy chốc nó cũng trở nên âm ấm, nhưng cảm giác mềm mại ấy vẫn thật dễ chịu.
——Thích không?
Không hiểu sao giọng nói ấy nghe có vẻ hơi trầm, dường như đã trở nên dịu dàng hơn, nhưng đồng thời lại có chút nhíu mày.
Thế nhưng bàn tay kia không rời đi. Ngược lại nó còn khẽ di chuyển, vuốt nhẹ gò má, trán của Yuri. Nhẹ nhàng như đang vỗ về.
Thật dễ chịu. Thư thái. Bình yên. Trong người vẫn còn lưu lại hơi nóng ẩm khó chịu, nhưng cảm giác ấy cũng dần chuyển thành một thứ xúc cảm dễ chịu bao bọc lấy cơ thể.
——Gable… anh vừa mới cứng lên đấy.
Giọng nói bỗng nhiên lên tiếng đầy vẻ cạn lời. Còn xen lẫn tiếng chậc lưỡi.
Cứng lên. Rõ ràng đã nghe thấy, nhưng với cái đầu đang lơ mơ, Yuri không tài nào hiểu nổi ý nghĩa của câu nói ấy. Chỉ cảm thấy hơi nóng dễ chịu đang bao trùm cơ thể khiến hơi thở ngày càng gấp gáp.
——Chỉ vuốt má và lau người một chút mà đã cứng lên thế này à? Đúng là chịu thua… Cái rượu kia không phải loại rượu kỳ quái đấy chứ?
Chậc. Người kia lại chậc lưỡi. Một lúc sau, không có thêm lời nào vang lên như thể đang cân nhắc điều gì, hoặc có lẽ đang nhìn chằm chằm vào anh.
Bàn tay đang ôm lấy má mang đến cảm giác dễ chịu, khiến Yuri lười biếng rúc vào, vùi mũi vào lòng bàn tay ấy. Một mùi hương dễ chịu thoảng qua thật quen thuộc. Vì thế anh khẽ hôn lên lòng bàn tay ấy, hòa cùng hơi thở nhẹ nhàng.
Ngay khoảnh khắc ấy, bàn tay kia hơi giật mình co lại. Nhưng nó không rút đi, mà vẫn ở nguyên vị trí. Một sự ngập ngừng ngắn ngủi và mơ hồ.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp vang lên. Thì thầm sát bên tai.
——Tôi đã nói rồi nhỉ, tôi ghét phải hầu hạ người khác.
Là khi nào nhỉ? Hình như đã từng có người nói như vậy. Cảm giác khi ấy hiện lên rõ mồn một, khiến Yuri bất giác bật cười vui vẻ. Ánh mắt dừng lại một lúc trên đôi môi đang vẽ nên nụ cười ấy.
——Nhưng nghĩ lại thì tôi đã nhận rất nhiều thứ từ Gable. Cũng từng nghĩ là mình nên đáp lại bằng thứ gì đó.
Những lời này cũng đã từng nghe qua. Nhưng là khi nào, từ ai, anh lại chẳng thể nhớ ra.
Cố gắng lục lại ký ức một chút, nhưng rồi giữa những cảm giác dễ chịu này, mọi thứ bỗng trở nên không còn quan trọng nữa. Ngay khi Yuri dừng lại ý định suy nghĩ, một giọng nói trầm khàn khe khẽ cất lên bên tai.
——Vậy nên cứ xem như là anh may mắn đi.
Đâu là mơ, đâu là thực, Yuri không thể phân biệt được nữa.
Chẳng biết từ khi nào, trước mắt anh xuất hiện một gương mặt ướt đẫm mồ hôi.
Rõ ràng là một khuôn mặt quen thuộc, vậy mà lại chẳng thể nhận ra ngay lập tức. Bởi vì biểu cảm ấy quá lạ lẫm như thể một người hoàn toàn xa lạ mà anh chưa từng gặp qua.
“Dậy rồi à?”
“Chưa à?”
Yuri lờ đờ hé mắt nhìn người đó, trong đầu mơ hồ tự hỏi: Đây là ai nhỉ? Có vẻ như đã nhận ra Yuri vẫn chưa thực sự tỉnh táo, người đó không nói gì thêm, chỉ cúi xuống và mạnh bạo chiếm lấy môi anh. Giống như một kẻ đói khát đang tham lam cắn nuốt con mồi, cậu không chút chần chừ mà ngấu nghiến bờ môi ấy rồi tách ra một lúc, ánh mắt xa lạ chăm chú nhìn xuống Yuri.
Đó là một khuôn mặt đẹp.
Khi vui vẻ, đó là một khuôn mặt ngọt ngào như một chú mèo con đáng yêu rúc trong lồng ngực. Yuri biết rằng khi khuôn mặt ấy nở nụ cười, nó rạng rỡ như mặt trời.
Tuy nhiên, khuôn mặt trước mắt, dù vẫn xinh đẹp và rực rỡ như thế, nhưng sự mềm mại ngọt ngào của một chú mèo đã biến mất. Thay vào đó, một con báo trẻ mảnh khảnh đã thay thế, đôi mắt của loài thú săn mồi nhìn xuống anh.
Cái gì thế này… không phải là một con mèo sao…?
Trong khoảnh khắc bàng hoàng, anh tự hỏi vậy con mèo đó là ai?
Đó là…
“Thích không?”
Một giọng nói đột ngột thì thầm.
Chỉ đến khi nghe thấy câu nói ấy, Yuri mới nhận thức được cơn khoái cảm dữ dội đang bùng lên từ bên dưới.
Một khối thịt cứng rắn săn chắc cọ sát vào bộ phận nhạy cảm của anh. Gốc rễ, trụ, và đỉnh bị chọc vào, bị cọ xát mạnh mẽ bởi khối thịt nóng bỏng đó. Nó đã ở đó từ bao giờ? Và từ lúc nào anh đã hoàn toàn đắm chìm, rên rỉ những âm thanh không rõ nghĩa trong cơn mê loạn đẫm khoái lạc?
Ở khe hở nơi hai bộ phận cọ sát, chất lỏng hòa quyện không biết của ai, phát ra âm thanh ướt át khi tràn ra ngoài.
“Không thể nói được sao? Mà đúng thôi, tôi cũng vậy.”
Những từ ngữ rời rạc ghép lại thành câu. Hơi thở dồn dập vì khoái cảm phả ra, giọt mồ hôi rung rinh trên chóp mũi cuối cùng cũng rơi xuống. Vị mặn của nó lan trên môi.
“Thích đến vậy sao? Gable, từ nãy đến giờ anh đã mất hồn rồi…”
Giọng nói thì thầm trầm thấp, khàn khàn. Hơi thở nóng rực cắn lấy môi anh một lần nữa. Giờ đây, hơi thở ấy đã trở nên hoang dại đến mức không thể phân biệt được là của ai.
Thật tuyệt vời.
Tâm trí mơ hồ chỉ có thể cảm nhận khoái cảm mà thôi.
Không còn không gian cho những thứ khác—sự xấu hổ, lý trí, hay lúng túng—tất cả đều bị lấn át bởi cơn khoái cảm đang bùng cháy mãnh liệt.
Anh nghẹt thở. Cảm giác bị siết chặt bên dưới khiến tầm nhìn trở nên trắng xóa trong khoảnh khắc. Sự bùng nổ khoái lạc, cơn cực khoái mạnh mẽ và rõ ràng, cảm giác được giải phóng sau khi bị trói buộc quá lâu.
Trong cơn mê đắm ấy, anh thậm chí không nhận ra cơ thể mình đang run rẩy từng hồi. Và khi cơn run rẩy ấy dần lắng xuống, ý thức anh cũng từ từ trôi xa.
“Ngủ à? …Thật sự ngủ luôn sao? Dù tôi đã cố gắng phục vụ tận tình đến vậy, anh không thấy quá đáng à?”
Cảm giác cứng rắn và nóng bỏng vẫn đang chọc vào bên dưới, hòa lẫn với tiếng cười bất lực đầy trêu chọc.
Đôi tay đã ôm chặt lưng anh nãy giờ dường như thả lỏng. Bàn tay trượt xuống, vuốt ve rồi dừng lại nơi bờ hông.
“…Anh định cứ ngủ mãi thế này sao? Tốt hơn là nên dậy đi.”
Nếu anh thực sự muốn dừng lại ngay bây giờ, thì có thể dừng lại… nhưng có lẽ anh không muốn điều đó. Giọng nói thì thầm ấy nhẹ nhàng cắn lấy vành tai anh.
Yuri rùng mình. Một tiếng rên khe khẽ bật ra.
Cảm giác ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Tựa như những lần hòa hợp thể xác với ai đó trong quá khứ. Nhưng đồng thời, nó cũng là một cảm giác hoàn toàn khác biệt với tất cả những gì anh từng trải qua.
Một bàn tay nắm lấy phần đùi anh.
Bàn tay ấy giữ chặt lấy cơ quan đã mềm nhũn của Yuri, cùng với khối nóng bỏng vẫn căng tràn ham muốn chưa được giải tỏa. Bàn tay ấy bắt đầu chuyển động chậm rãi, rồi dần nhanh hơn.
Ngay khi khoái cảm lại bắt đầu trỗi dậy, một cảm giác nóng bỏng và ẩm ướt bất chợt bắn ra, vương vãi trên bụng dưới.
Khoảnh khắc ấy mọi chuyển động đều như ngưng lại.
Anh nghe thấy một tiếng gầm trầm thấp như một con thú hoang gầm gừ.
Và trong giây lát, mọi thứ dường như dừng lại, cả thế giới đều bất động.
Cuối cùng…
“Gì đây, lại muốn thêm nữa à?”
Giọng nói đầy lười biếng nhưng thỏa mãn bật ra cùng một tiếng cười khẽ. Người kia chạm vào phần thân trần của Yuri, khẽ gõ nhẹ lên đỉnh đã ướt sũng. Dù vừa mới phóng thích nhưng thứ đó vẫn chưa hề xẹp xuống, mà vẫn duy trì kích cỡ đầy đặn của nó.
“Bây giờ nhìn lại mới thấy, Gable, anh thực sự rất gợi cảm đấy. Cả cơ thể, cả biểu cảm… Làm thế nào mà anh có thể kiểm soát một cơ thể gợi cảm như vậy suốt thời gian qua? Chắc hẳn là rất khó khăn nhỉ.”
Giọng nói phấn khích vang lên, thấm đẫm sự kích thích mơ hồ.
Người kia đưa tay xuống, vuốt ve phần thân dưới đang bán cương của Yuri. Không chỉ dừng lại ở đó, cậu còn chậm rãi mơn trớn phần bụng dưới, rồi trượt xuống tận bẹn.
Bàn tay ướt át, dính đầy dịch thể của cả hai, chậm rãi xoa lên phần hạ thân, rồi từ từ di chuyển xuống dưới. Từng chút một.
Chẳng biết từ khi nào người kia đã không nói thêm lời nào nữa. Chỉ còn những hơi thở dồn dập, phấn khích vang lên nặng nề. Thỉnh thoảng, đôi môi tham lam lại tìm đến, ngấu nghiến lấy bờ môi của Yuri.
Yuri khẽ cau mày vào một khoảnh khắc nào đó. Giữa trán anh hằn lên một nếp nhăn.
Một cảm giác lạ lẫm dâng lên.
Bàn tay đang mơn trớn giữa hai chân dần trượt xuống sâu hơn, sâu hơn nữa, cuối cùng chạm đến nơi vẫn đang lặng lẽ ẩn mình bên trong.
Bàn tay tưởng như chần chừ giây lát, nhưng rồi chẳng do dự lâu.
Đâm vào bên trong.
Một cảm giác xa lạ, khó chịu chưa từng trải qua ập đến khi thứ đó dần lấn sâu vào cơ thể.
Yuri giật bắn người mà không kịp nhận ra. Cơ thể phản xạ co rút lại, siết chặt lấy ngón tay đang xâm nhập vào trong.
Dục vọng áp sát nơi bẹn khẽ giật nhẹ. Một tiếng chậc lưỡi khe khẽ vang lên, tựa như tiếng rên rỉ bị nuốt vào cổ họng.
Chẳng bao lâu, những động chạm dịu dàng như đang mơn trớn dần trở nên thô bạo hơn. Tựa như kiên nhẫn đã cạn dần, bàn tay kia gom lấy tinh dịch đang ướt đẫm phía dưới, dùng như chất bôi trơn rồi đẩy sâu hơn vào trong. Hai, rồi ba ngón tay lần lượt xâm nhập, mạnh mẽ tách rộng nơi đó ra.
Hơi thở trở nên khó nhọc.
“A, a… ha, a…” Những tiếng thở ngắn, gấp gáp bật ra, tan vào không khí.
Không hẳn là đau. Nhưng cảm giác xa lạ, khô khốc dâng trào khiến cơ thể cứng lại. Thế nhưng, cùng lúc đó—
Bàn tay đang cào nhẹ và mơn trớn bên trong bỗng nhiên—bùng lên, như thể một tia lửa nhỏ vụt cháy.
“—!!”
Chỉ là một tia lửa bé nhỏ, nhưng rõ ràng đã chạm đến một điểm nào đó sâu trong cơ thể.
Yuri giật bắn người, bản năng co rút lại.
Bàn tay kia khựng lại trong thoáng chốc. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú đang dán chặt vào mình.
“…Ah, ra là chỗ này sao…?”
Giọng nói trầm thấp, như một tiếng gầm khẽ.
Và rồi—
Một tiếng thét bật ra. Không, chẳng rõ đó là tiếng thét hay tiếng rên rỉ. Là vì ngạc nhiên, khoái cảm, hay sợ hãi cũng chẳng thể phân biệt được.
Những cú chạm dồn dập vào nơi sâu thẳm bên trong khiến đầu óc anh trở nên trống rỗng, trước mắt như bừng lên một màu trắng lóa. Yuri chẳng còn ý thức được cơ thể mình đang vặn vẹo thế nào, phát ra những âm thanh gì, hay gương mặt đã méo mó ra sao.
Ánh mắt gắn chặt lên người anh từ nãy đến giờ cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa. Cậu cúi xuống, cắn mạnh vào gáy Yuri. Không chỉ vậy, bờ vai, vành tai, lồng ngực, bất cứ nơi nào chạm tới, đều bị hàm răng ấy cắn ngấu nghiến, để lại dấu vết hằn sâu.
“Thích không? Thích đến thế sao? ——Được thôi, bao nhiêu cũng được.”
Giọng nói khàn khàn, phấn khích thì thầm như một tiếng thở dài nặng nề.
Chẳng bao lâu sau, bàn tay đang tách mở và lấp đầy bên trong Yuri rời đi. Nhưng dù bàn tay đã biến mất, cảm giác căng chặt vẫn còn đó, mạch đập rộn ràng nơi vừa bị xâm chiếm. Và rồi, thay thế vào khoảng trống ấy là một luồng nhiệt mãnh liệt dần dần lấn sâu, không chút do dự mà cắm rễ tận cùng.
Hơi thở như nghẹn lại.
Cảm giác bị đâm thẳng vào như thể cơ thể sắp bị xé toạc, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Yuri còn biết gì nữa, chỉ có thể vô thức vòng tay siết chặt lấy người trước mặt. Cơ thể anh đẫm mồ hôi, lấp đầy trong vòng tay như thể bấu víu vào thứ duy nhất còn sót lại trong cơn bão tố. Yuri chỉ có thể để mặc mình bị cuốn theo cảm giác hoang dại như ngọn lửa bùng cháy, nhấn chìm lý trí từng chút một.
Và sau đó—mọi thứ trong đầu trống rỗng.
Yuri thậm chí không nhận thức được mình vẫn đang mở mắt. Anh chớp mắt, chậm rãi, chậm rãi, đờ đẫn nhìn lên trần nhà, nhưng ngay cả khi đang nhìn, anh cũng chẳng biết mình đang nhìn thấy gì. Chỉ có đôi mắt vẫn phản xạ chớp lên trong khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng như một cỗ máy vận hành theo lập trình sẵn.
Ý thức chỉ dần quay trở lại khi một sự thay đổi len lỏi vào trong khoảng trống mơ hồ ấy. Không biết từ lúc nào, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã biến mất.
Và chính khoảnh khắc nhận ra “Tiếng nước ngừng rồi”, dòng suy nghĩ vốn tê liệt dần dần bắt đầu hoạt động trở lại, từng chút một.
Anh chợt nghĩ, giá mà có thể bất tỉnh thêm một lần nữa.
Ngay khi suy nghĩ bắt đầu vận hành trở lại, Yuri mới nhận thức được cơ thể mình đang rã rời đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay, từng khớp xương ê ẩm như bị nghiền nát.
Anh nhận ra bản thân đang nằm sõng soài ngay giữa phòng khách bừa bộn, quần áo vương vãi khắp nơi, vỏ chai rượu lăn lóc trên sàn.
Rồi ký ức dần dần quay trở lại.
Không phải tất cả, một phần ký ức mơ hồ như giấc mơ xuất hiện trước tiên, tiếp theo là một khoảng trống trắng xóa, hoàn toàn mất đi mọi nhận thức, và sau đó là khoảnh khắc anh mở mắt ra, kéo dài đến tận bây giờ. Phải rồi… có lẽ đã vài giờ trôi qua từ lúc tỉnh dậy. Mãi đến giờ anh mới nhận ra điều đó.
Ý thức cứ mơ hồ chập chờn, lúc tỉnh lúc mê. Và khi anh thực sự nhận thức rõ ràng nhất, thứ đầu tiên đập vào mắt là bầu trời ngoài cửa sổ kính lớn của phòng khách dần dần chuyển sang sắc trắng mờ.
Chắc đã đến giờ đi bơi rồi. Cơ thể anh có lẽ đã tự động thức dậy theo thói quen.
Và điều tiếp theo anh nhận thức được là Ling Xinlu đang nằm nghiêng đè lên người mình, trong tư thế giống như một con ếch bị lật ngửa.
“Đã tỉnh chưa? …Lần này có tỉnh táo không? …Vẫn chưa à?”
Nghe cách cậu nói thì có vẻ như cậu đã hỏi câu đó nhiều lần. Ngẫm lại thì trong ký ức mơ hồ, anh dường như cũng đã nghe thấy những lời đó.
Cậu đang lắc eo một cách chậm rãi. Và theo nhịp chuyển động ấy, Yuri cũng lắc lư trong tư thế nằm. Bởi vì phần thân dưới của họ vẫn đang nối liền với nhau.
Anh vẫn chưa nhận thức được đó là mơ hay hiện thực, chỉ thẫn thờ nhìn cậu với cái đầu mơ màng… Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt Ling Xinlu vốn đang lặng lẽ nhìn xuống tấm kính dường như thoáng méo mó.
Những chuyển động đẩy hông cùng cậu trong khoảnh khắc ngừng lại. Bên dưới đã gần như tê dại, chỉ còn lại cảm giác ẩm ướt chầm chậm chảy dọc theo rãnh hông sau đó.
Không chỉ mông mà cả phần dưới thắt lưng, thậm chí xuống tận đùi cũng ướt sũng, khiến toàn bộ phần dưới cơ thể ngập trong hỗn độn ẩm ướt.
Chẳng lẽ… ngay cả khi mình mất ý thức, cậu ấy vẫn tiếp tục sao?
Giữa cơn mơ màng, ý nghĩ đó thoáng lóe lên, nhưng ngay lúc ấy, thứ đang vùi sâu giữa hai chân cũng rút ra. Khi bộ phận ấy rời đi, chất lỏng nóng hổi bên trong không còn gì chặn lại, tràn ra ào ạt, khiến phần dưới anh lại một lần nữa ướt đẫm.
Cơ thể theo phản xạ tự nhiên khẽ run rẩy.
“Tỉnh rồi à? … Lần này là thật chứ? … Chậc, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sao?”
Ling Xinlu lẩm bẩm khẽ, rồi chậc lưỡi. Cậu liếm nhẹ mí mắt anh, sau đó lướt qua đôi môi giống như một con mèo vậy. Rõ ràng lúc nãy vẫn là một con báo, thế mà giờ đây, chẳng biết từ khi nào, mèo con đã quay lại.
“Ngủ đi. Dù không nói thì lát nữa cũng sẽ nhắm mắt thôi… Mà giờ tôi cũng bắt đầu mệt rồi, phải nghỉ một chút mới được.”
“Có lẽ vì lâu rồi mới làm nên thể lực hao hụt nhanh quá.” – Ling Xinlu lẩm bẩm rồi nằm nghiêng bên cạnh Yuri.
Thể lực hao hụt… Ừm, hình như… không giống với nghĩa mà mình biết… Yuri mông lung suy nghĩ.
Dù nói là mệt, nhưng có vẻ Ling Xinlu không định ngủ. Trông cậu có chút uể oải, nhưng vẫn chống đầu nằm nghiêng, lặng lẽ nhìn Yuri. Một tay chậm rãi vuốt ve cơ thể cậu.
— Có gì đó… rất kỳ lạ.
Yuri vẫn ngây người nhìn lên trần nhà, định lẩm bẩm một câu như vậy nhưng không thể thốt ra lời.
Môi anh khẽ mấp máy, nhưng cổ họng khô khốc đến mức chỉ có hơi thở yếu ớt thoát ra.
Cuối cùng, Yuri đành ngậm miệng lại.
Ling Xinlu vẫn đang chăm chú quan sát anh, nghiêng đầu một chút.
“Anh nói gì cơ?”
“Thấy thích không?”
Nghe câu đó, chẳng hiểu sao Yuri lại thấy có chút bực mình.
“Hôm qua Gable thực sự đã ra rất nhiều lần đấy… Thể lực anh tốt thật. Vừa nức nở bám lấy tôi, vừa đòi thêm nên tôi cũng chẳng ngừng lại được.”
Chuyện đó thế nào cũng được. Nhưng đây tuyệt đối không phải là điều anh muốn nghe từ người đàn ông này.
Yuri nhắm mắt lại. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên như đang tự thì thầm “Anh ngủ à?” Dù anh đã nhắm mắt, Ling Xinlu vẫn tiếp tục vuốt ve cơ thể anh như đang âu yếm một con mèo. Lúc thì chạm vào tóc, lúc thì lướt qua mông. Đôi khi cậu còn mân mê bộ phận mềm oặt giữa hai chân.
Yuri mặc kệ. Thực ra, đầu óc anh vẫn mơ màng, chẳng còn khả năng suy nghĩ rõ ràng nữa. Thế nhưng anh không ngờ Ling Xinlu tưởng như chỉ đang nằm đó nghỉ ngơi, lại bất ngờ chen vào giữa hai chân anh lần nữa.
*
Đây là lần đầu tiên Yuri trải qua cảm giác mở mắt mà ý thức lại bay đi như thế.
Anh chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Từ phòng tắm bên cạnh, tiếng nước nhỏ giọt khẽ vang lên trước khi Ling Xinlu bước ra.
Ký ức của Yuri cứ chắp vá ngắt quãng, nhưng nếu đúng như anh nhớ thì Ling Xinlu đã thức trắng cả đêm. Vậy mà giờ đây, cậu lại bước ra từ phòng tắm với gương mặt tỉnh táo như thể vừa có một giấc ngủ ngon lành.
Yuri thất thần nhìn cậu, còn Ling Xinlu thì vừa dùng khăn lau tóc vừa lặng lẽ cúi xuống nhìn anh. Sau đó cậu thản nhiên quay người, bước về phía bếp.
Yuri cố mở miệng, nhưng lời nói cứ nghẹn nơi cổ họng, không thể cất thành tiếng. Chỉ có âm thanh yếu ớt như gió thoảng rời khỏi môi, thế nhưng dường như Ling Xinlu vẫn nghe thấy.
Bước chân cậu khựng lại.
Rồi cậu hơi mở to mắt, quay lại nhìn Yuri.
“Tỉnh rồi à? … Lần này là thật chứ?”
Câu nói đầy nghi hoặc kia cho thấy đây không phải lần đầu tiên cậu hỏi như vậy. Và có lẽ, trước đó, dù nghe thấy nhưng Yuri vẫn không phản ứng gì. Nhưng lần này anh chậm rãi đảo mắt, nhìn thẳng vào cậu.
“À, cuối cùng cũng tỉnh rồi à?” – Ling Xinlu lẩm bẩm có vẻ ngạc nhiên.
Cậu định quay đi nhưng rồi lại khựng lại, sau đó đổi hướng bước về phía bếp. Một lúc sau cậu trở lại, trên tay cầm một cốc nước ấm.
“Đây, anh đang tìm nước đúng không?”
Đúng vậy.
Yuri để mặc cho Ling Xinlu đỡ mình dậy, áp miệng vào cốc nước và nuốt từng ngụm chậm rãi. Dù hơn nửa số nước tràn ra ngoài, ít nhất môi và cổ họng cũng được làm dịu đi đôi chút. Nhờ vậy, đầu óc anh cũng dần tỉnh táo hơn.
“Anh ổn chứ? Hôm qua cứ tỉnh rồi lại ngất, không thể giữ tỉnh táo nổi, cảm giác quá mức đến gần như bị sốc luôn ấy. Tôi hơi lo lắng đấy.”
Tôi á? Cậu đang nói về tôi sao? Yuri muốn hỏi vậy nhưng chẳng nói gì cả. Anh mệt đến chết đi được. Cả cơ thể lẫn tinh thần.
Yuri chỉ đảo mắt nhìn đồng hồ. Bên ngoài, tiếng xe cộ qua lại không ngớt. Trời đã sáng, đến giờ mọi người bắt đầu di chuyển nhộn nhịp.
Dù thế nào thì Ling Xinlu chắc chắn cũng đã thức trắng cả đêm, vậy mà lại trông tỉnh táo đến mức khó tin. Yuri nhìn Ling Xinlu đầy nghi hoặc. Thật sự anh đã ngủ với người đàn ông này sao? Anh không chắc nữa.
Nhưng điều anh càng không hiểu nhất là tình huống này.
Ký ức có chỗ đứt đoạn, nhưng không phải là không nhớ gì cả. Anh không thể nói rằng mình hoàn toàn không biết tại sao bản thân lại ra nông nỗi này, hay giữa anh và người kia đã xảy ra chuyện gì. Dù chỉ lờ mờ, nhưng anh vẫn nhớ lý do tại sao chuyện đó lại xảy ra.
Thế nhưng.
Gây chuyện trong lúc say rượu, tỉnh dậy thấy mình nằm chung giường với người khác— tình huống này vốn đã đủ khiến đầu óc rối tung lên. Nhưng thứ khiến Yuri bối rối hơn cả lại là tương lai phía trước.
Sau khi bất ngờ thiết lập một mối quan hệ ngoài dự kiến, anh nên đối diện với người kia bằng vẻ mặt thế nào, nên nói gì, và từ nay nên sống ra sao, anh hoàn toàn không biết. Trước giờ anh chưa từng rơi vào tình cảnh này.
“Không nhớ rõ à? Tôi đã cắn răng quyết tâm, tận tâm tận lực phục vụ anh mà.”
Ling Xinlu đang ngồi xổm trước mặt anh chợt lên tiếng. Yuri chớp mắt. Ling Xinlu thở hắt ra một hơi ngắn, không rõ cảm xúc, rồi đưa tay xoa xoa mái tóc ướt.
“Tôi cũng không ngờ mình lại thế này với Gable. Nhưng cuối cùng lại thành ra như vậy rồi. Bình thường nếu tôi không có hứng, dù ai thích tôi đến đâu cũng vô ích, tôi sẽ không làm. …Anh không biết tôi đã cố gắng phục vụ anh đến mức nào đâu đấy.”
Cậu vừa nói câu cuối cùng vừa khẽ cười, trong ánh mắt lộ ra chút tinh nghịch. Yuri ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy, rồi lẩm bẩm như vô thức:
“…Phải, đúng là vậy.”
Dường như sự bối rối trong lòng cũng vơi đi đôi chút. Cảm giác khó xử trước tình huống rối ren này bất giác dịu lại. Bởi vì thái độ của Ling Xinlu hoàn toàn không khác gì so với trước đêm qua.
Như thể chẳng cần phải nghĩ xem nên xử lý tình huống này thế nào, cũng chẳng cần cân nhắc phải đối diện với nhau ra sao, Ling Xinlu chỉ đơn giản nói về chuyện này như một sự cố nhẹ nhàng, chẳng có gì to tát.
Thế à… Ừ, cũng đúng thôi.
Cả hai đều không phải trẻ con để mà làm rùm beng lên, hỏi han xem quan hệ giữa họ giờ sẽ thế nào. Cả anh lẫn người đàn ông này đều không phải kiểu người như vậy. À, tính cách của cậu đôi khi cũng khiến anh nghĩ rằng nếu cần, cậu có thể cố tình gây chuyện rồi quay sang bắt người khác chịu trách nhiệm. Nhưng chí ít thì lần này không phải như vậy.
Chẳng phải chính cậu đã nói rồi sao?
—Phục vụ tận tâm.
Việc lên giường với nhau bị gọi là “phục vụ tận tâm” khiến Yuri cảm thấy hơi kỳ lạ. Không hẳn khó chịu, nhưng cũng không thể nói là dễ chịu.
Nhìn Yuri ngồi thẫn thờ, mắt cúi xuống đầu gối mình, nụ cười trên gương mặt Ling Xinlu chợt biến mất trong chốc lát.
“Anh giận à?”
Yuri ngẩng lên, nhìn cậu với vẻ nghiêm túc, rồi lắc đầu. “Không,” Anh đáp, giọng nhỏ nhưng chắc chắn. Nhìn thấy nét bất an mơ hồ trong mắt Ling Xinlu tan biến đi, Yuri chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Tại sao anh lại phải tức giận chứ. Dù ký ức có phần mờ nhạt nhưng Yuri biết rõ rằng mình đã “thích” điều đó, đây không phải là bị ép buộc. Đến giờ vẫn còn cảm giác tê dại đầy khoái cảm vương vấn ở hạ thân, vậy nên không có lý do gì để phủ nhận rằng bản thân đã tận hưởng. Không hề tức giận. Chỉ là… cảm xúc quá đỗi mơ hồ, không biết phải diễn tả thế nào cho đúng.
“…Có thích không?”
Lần này câu hỏi ngược lại so với lúc trước. Đôi mắt cậu ánh lên nét cười, vẫn mang dáng vẻ của một con mèo đáng yêu như mọi khi.
Yuri chần chừ trong giây lát rồi lặng lẽ gật đầu. Mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, đến mức không thể nhớ chính xác cảm giác lúc ấy, nhưng đúng là rất tuyệt. Không, thực ra mà nói, so với những lần thân mật trước đây, dù anh chẳng phải người có quá nhiều kinh nghiệm tình trường thì lần này vẫn là khoảnh khắc mãnh liệt nhất. Đến mức khiến anh tự hỏi liệu có phải bản năng của mình vốn đã nghiêng về phía này hay không.
Trước mặt Yuri, Ling Xinlu cũng nở một nụ cười.
“Tôi cũng thấy rất tuyệt. Không, phải nói là cực kỳ tuyệt. Đúng là đáng để một lần hạ quyết tâm ‘phục vụ’ mà.”
Khuôn mặt cậu thoáng hiện vẻ hài lòng như một con mèo được ăn no. Một lát sau, đôi môi mím cậu lại đầy do dự, rồi lẩm bẩm như đang nói với chính mình:
“Chuyện hôm qua thật sự chỉ là tình cờ thôi, nên cũng không thể nói rằng sau này sẽ còn lặp lại…”
Nhưng ngay sau câu nói đó, ánh mắt cậu lại hướng về Yuri, nở một nụ cười đẹp đẽ.
“Nếu lần sau anh lại có hứng, thì…”
Cậu dừng lại ở đó rồi lấy chiếc khăn vẫn đang lau mái tóc ướt của mình, nhẹ nhàng lau sạch những vệt nước mắt, nước bọt đã khô dính trên mặt Yuri.
Nếu lần sau anh lại có hứng… – dù không nói hết câu, nhưng lời còn lại cũng có thể dễ dàng đoán được.
— Tôi sẽ làm — Tôi sẽ ‘phục vụ’ anh.
Yuri lặng lẽ nhìn Ling Xinlu, rồi cúi mắt xuống. Đón nhận những cái vuốt ve dịu dàng từ chiếc khăn mềm mại, anh khẽ nghĩ: Không… tôi chẳng muốn thế đâu…
Không đến mức phải từ chối, nhưng cũng chẳng hề mong chờ. Ký ức đêm qua không để lại ấn tượng xấu, hơn nữa cảm giác tê dại vẫn còn âm ỉ trong cơ thể… vậy mà.
Có lẽ vì tâm trạng lúc này không được tốt.
Yuri nhìn Ling Xinlu với ánh mắt trĩu nặng, giống như chính cơ thể đang rã rời của mình. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu nghiêng đầu, mỉm cười như chẳng có gì thay đổi.
Dù sao thì ít nhất cũng có một điều đáng mừng. Vì cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ như thường ngày, nên bản thân anh cũng không cần phải bối rối hay khác lạ khi đối diện với Ling Xinlu.
Ọc…Ọc….
Yuri nằm dưới làn nước, chậm rãi thả từng hơi thở ra ngoài, những bọt khí trong veo nhảy múa, xoay tròn rồi bay lên. Càng đến gần mặt nước, chúng càng phồng lên to hơn, cuối cùng chạm đến bề mặt và tách, vỡ vụn. Chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn lan tỏa.
Những thứ nhỏ bé như vậy lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Yuri nhìn theo từng bọt khí, thả ra hơi thở cuối cùng còn đọng trong lồng ngực. Khi bọt khí cuối cùng chạm mặt nước, anh mới từ từ chậm rãi thở ra.
Akizuki
Yuri hiền lành thật sự í, và rất nhạy cảm nhưng lại luôn giấu mọi cảm xúc dưới vẻ mặt lạnh nhạt. Khi bị Xinlu đánh phải qua bệnh viện hay khi này, sau khi cậu ta thoả mãn cả đêm và chốt hạ với câu “tận tâm phục vụ”. Tác giả không nói thẳng ra anh đau lòng nhưng người đọc lại vẫn cảm nhận được nỗi đau đơn phương của anh mỗi khi Yuri tìm đến đáy sâu và sự dịu dàng, yên tĩnh của nước
bảo hà
chuẩn luôn, thích yuri lắm íii