Passion Raga Novel (Hoàn thành) - Chương 36
Chỉ tin vào những điều tốt đẹp thôi cũng không hẳn là một điều tệ. Yuri lướt mắt theo những con chữ ấy.
“Thật sự chỉ còn lại vài ngày nữa thôi.”
Không hiểu sao anh lại lẩm bẩm câu đó. Thời gian trôi qua, thời hạn hợp đồng cũng dần đến gần.
Có lẽ Ling Xinlu cũng gần như đồng thời nghĩ đến điều mà Yuri đang nghĩ. Khóe môi cậu khẽ cứng lại.
“Tôi không có ý thúc ép, cứ suy nghĩ từ từ đi.”
Yuri nhẹ giọng chân thành nói. Anh có thể chờ đến trước khi hợp đồng hết hạn bao lâu cũng được. Nhưng nếu thời hạn trôi qua… thì hợp đồng sẽ tự động kết thúc mà không được gia hạn.
Không sao nếu kết luận đến muộn. Chỉ cần cậu chấp nhận được điều đó. Yuri uống cạn ngụm trà cuối cùng còn sót lại.
Đúng lúc ấy, Ling Xinlu nãy giờ vẫn im lặng chăm chú nhìn Yuri, đột nhiên thì thầm.
“Khát quá. Tôi muốn uống nước.”
Nghe giọng nói như một tiếng thở dài, Yuri cúi xuống nhìn tách trà trước mặt cậu vẫn chưa hề bị động đến rồi đứng dậy. Có lẽ một ly nước mát sẽ giúp dịu cơn khát của cậu hơn là trà nóng.
Yuri đặt ly nước xuống trước mặt Ling Xinlu và hỏi: “Cậu có cần đá không?”
Ling Xinlu lắc đầu rồi cầm lấy ly nước. Có vẻ như cậu thật sự rất khát. Cậu chậm rãi uống nhưng không hề dừng lại, chẳng mấy chốc đã cạn ly.
Nhưng dường như vẫn chưa đủ. Cậu lại lặng lẽ nhìn chiếc ly trống không rồi nói khẽ.
“Khát quá. Khát không chịu nổi. Như thể cổ họng tôi sắp cháy rụi vậy.”
Yuri nhanh chóng rót thêm nước cho cậu. Ling Xinlu cầm lấy ly nước đầy tràn, chẳng mấy chốc lại uống cạn. Thế nhưng, cậu vẫn nhíu mày nhìn chiếc ly trống không, nghiêng đầu rồi ngẩng lên nhìn Yuri.
“Không… cơn khát vẫn chưa dứt. Tôi vẫn khát. Nước…”, trong giọng nói của Ling Xinlu thấp thoáng sự bồn chồn.
Cậu vừa thốt lên nỗi khát khao mãnh liệt, vừa đưa tay ôm lấy cổ mình.
Yuri bất giác cau mày.
“Cậu ổn chứ?”
Anh nhẹ giọng hỏi, rồi khẽ nghiêng người về phía anh. Ling Xinlu nhìn anh, đôi mắt chăm chú đến mức như muốn xuyên thấu, trong một thoáng im lặng, ánh mắt ấy lại bắt đầu dấy lên vẻ bồn chồn.
Bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cổ áo của Yuri. Cậu chậm rãi nhưng kiên quyết kéo anh lại gần hơn, vùi mặt vào khoảng trống giữa cổ áo. Cảm giác hít thở sâu chậm rãi len lỏi ra ngoài. Cậu hít vào thật sâu, rồi thở ra hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Ling Xinlu khẽ thì thầm như một làn gió thoảng qua tai.
“Khát quá. Như thể cổ họng tôi đang bị thiêu cháy. Tôi muốn uống.”
Làm ơn.
Chỉ vì một câu thì thầm ấy, chỉ vì giọng nói run rẩy chứa đầy nôn nóng, chỉ vì sự bất an đong đầy trong hơi thở, chỉ vì thế mà Yuri đã không đẩy cậu ra.
Bàn tay đầu tiên chạm vào anh vô cùng cẩn trọng.
Ling Xinlu đang kéo cổ áo anh và vùi mặt vào lồng ngực thì thầm “Khát quá…” rồi thật nhẹ nhàng đặt đầu lưỡi lên làn da anh như đang liếm lấy những giọt nước bé xíu vừa đọng lại.
Giống như một con mèo vậy, Yuri nghĩ thầm khi nhìn xuống cậu.
Lưỡi cậu lướt qua, lướt lại. Một giọt, rồi một giọt nữa.
Nhẹ nhàng và tinh tế như thể đang gom lại những giọt nước nhỏ đọng trên môi, từng xúc cảm mềm mại tiếp nối nhau, chầm chậm cẩn thận.
Ling Xinlu vẫn đang đặt môi lên ngực anh, còn ánh mắt ngước lên quan sát Yuri.
Trong thoáng chốc ánh nhìn họ chạm nhau, Yuri ngập ngừng một chút rồi chầm chậm đưa tay lên vuốt nhẹ bờ vai cậu, cử động có chút ngượng ngập.
Ngay giây phút đó.
Cơn khát của Ling Xinlu bỗng nhiên dâng trào mãnh liệt hơn bao giờ hết như một kẻ sắp chết khát cuối cùng cũng nếm được chút nước trên môi.
Nếu ngay từ đầu chưa từng biết đến cảm giác lành lạnh nơi đôi môi, có lẽ cậu đã để mặc mình chết khát. Nhưng khi đã nếm thử rồi, cậu không thể nào buông tay nữa. Giống như một kẻ điên cuồng.
Choang! Âm thanh chói tai vang lên khi những mảnh sứ vỡ vụn. Những tách trà, ly thủy tinh trên bàn bị quét xuống đất, vỡ tan tành. Lưng Yuri bị đẩy mạnh xuống bàn ngay vị trí mà trước đó chúng từng đặt.
Yuri một đôi tay mạnh mẽ và quyết liệt xô ngã, chưa kịp gượng dậy thì Ling Xinlu đã lao xuống. Trọng lượng đè nặng lên lồng ngực, bụng và cả cơ thể.
“Tôi đã nghĩ rằng… mình trưởng thành hơn rất nhiều. Thật sự tôi đã nghĩ rằng sẽ không còn như trước, sẽ không còn mất kiểm soát vì cảm xúc của chính mình nữa…”
Giọng nói gầm gừ bật ra từ lồng ngực, hơi thở nóng hổi phả lên người anh.
“Tôi đã nghĩ rằng dù có ở trong bất cứ tình huống nào, tôi cũng có thể làm chủ cảm xúc của mình. Tôi không muốn lặp lại những gì đã từng xảy ra— Đúng vậy, ở khách sạn Berlin đó, tôi đã nghĩ rằng những chuyện tồi tệ mà Gable phải chịu đựng khi chăm sóc một kẻ điên rồ như tôi sẽ không bao giờ lặp lại nữa.”
Đôi môi nóng rẫy ướt át lướt qua cổ, ngực, bụng, len lỏi khắp làn da như thể không muốn bỏ sót bất cứ nơi nào.
“Anh là vấn đề đấy. Anh không thể như thế này được. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi là… đầu óc tôi trống rỗng. Tôi thật sự không biết phải làm gì, bắt đầu từ đâu mới đúng.”
Giọng nói thốt ra một cách thô bạo nghe như thể đang tức giận. Không, có lẽ thực sự là đang giận.
Từ lúc nào đó, đùi trong của Yuri đã cảm nhận được bẹn của Ling Xinlu chạm vào. Cậu ghì sâu hông mình vào giữa hai chân cậu, để bẹn cả hai áp sát vào nhau.
Và rồi Yuri có thể cảm nhận rõ ràng bộ phận cứng rắn đang căng lên của cậu xuyên qua lớp vải mỏng còn sót lại, khi quần áo bị cậu thô bạo lột bỏ, chỉ còn lại một lớp nội y mỏng manh.
“Phải làm sao đây? Tôi phải làm gì mới đúng? Tôi muốn giữ anh bên cạnh. Tôi phải làm vậy. Nhưng hóa ra, dù anh có ở bên tôi… anh vẫn là người có thể rời đi bất cứ lúc nào. Anh nói thích tôi vậy mà vẫn có thể chịu được khi rời xa tôi sao? – Đồ dối trá.”
Câu nói cuối cùng bật ra như một cơn giận dữ bị dồn nén.
Đôi môi lượn quanh dưới vành tai rồi bất chợt cắn mạnh vào gáy anh.
Cậu dường như đã mất hết lý trí, không thể kiểm soát nổi bản thân, cứ thế mà cắn xuống cổ Yuri một cách điên cuồng, như một con thú hoang.
“Khoan đã, đau… Tôi chưa từng nói dối, tôi không—”
Tiếng kêu của Yuri dường như chẳng thể lọt vào tai cậu. Không, dù có nghe thấy đi chăng nữa, Ling Xinlu cũng chọn phớt lờ nó. Cậu rời khỏi chiếc cổ mà mình vừa cắn, rồi áp môi lên miệng anh, chặn lại mọi lời phản kháng.
Chiếc lưỡi xâm nhập vào khoang miệng nuốt trọn những lời chưa kịp nói ra. Cùng lúc đó, bàn tay đang lần mò bên dưới eo anh cũng kéo nốt lớp vải cuối cùng xuống.
Làn da trần trụi phía dưới vừa kịp cảm nhận sự lạnh lẽo trong chốc lát…
Ling Xinlu vội vã cởi bỏ quần áo của mình chỉ với một tay, rồi rút ra dương vật đang căng cứng. Đầu khấc nhô ra khỏi lớp vải, nóng rẫy và cứng rắn, áp sát vào nơi tương tự của Yuri.
Làn không khí se lạnh bị đẩy lùi, nhường chỗ cho hơi nóng tỏa ra từ cơ thể cả hai.
“Bảo rằng khi về rồi sẽ thường xuyên liên lạc ư? Thỉnh thoảng gọi điện, giữ quan hệ lâu dài ư? Lâu dài, phải, trong suốt khoảng thời gian đó tôi sẽ héo mòn mà chết sao? Chỉ có thể nghe giọng anh rồi… từ bỏ chuyện này ư?”
Ling Xinlu vừa nghiền nát đôi môi Yuri như thể muốn nuốt trọn, vừa thì thầm giữa những khoảng trống ngắn ngủi.
Cậu không còn tự kiềm chế nữa, hay đúng hơn là chẳng còn ý định kiềm chế, để mặc bản thân chiếm đoạt Yuri, bất cứ nơi nào bàn tay chạm đến, bất cứ nơi nào môi cậu đặt xuống.
“Tôi… Ling Xinlu, tôi chưa từng nói rằng mình sẽ rời đi…”
“Nhưng anh đã nói như thế.”
Ling Xinlu ngắt lời anh, khẳng định chắc nịch. Ngay sau khi thốt ra câu đó, chính cậu cũng cảm thấy nghẹn lại liền quai hàm siết chặt, như đang cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào.
“Anh đã nói như thế. Cuối cùng cũng chỉ là những lời đó thôi. Dù có gia hạn hợp đồng mỗi năm, dù có ở lại thêm từng năm một… thì sao chứ? Trái tim anh vẫn có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
“Nếu vậy… tại sao anh còn đến bên tôi?”
Lời oán trách như một tiếng kêu đầy uất ức, len lỏi vào tai anh, khiến lồng ngực nghẹn lại.
Cùng lúc đó, Ling Xinlu đẩy đầu gối Yuri lên cao, áp sát vào ngực. Cậu nhấc lấy cổ chân anh đặt lên vai mình. Yuri bị giữ chặt trong tư thế khó chịu, không thể cử động. Anh thở dốc, khó nhọc bật ra một câu:
“Tôi… không hề như vậy…”
Nhưng rồi chính anh cũng ngưng bặt giữa chừng.
Bàn tay chậm rãi lướt xuống từ vùng bụng dưới, nhẹ nhàng lướt qua bẹn.
Ngón tay dừng lại một thoáng trên bộ phận đang mềm nhũn của Yuri, rồi như mang theo chút tức giận, bắt đầu cọ xát đầy chủ ý.
Động tác có vẻ thô bạo, nhưng không đến mức gây đau. Trong vòng tay ấy, Yuri cảm nhận được nhịp thở của mình dần trở nên gấp gáp.
Cơ thể vốn đã nhạy cảm sau những đụng chạm liên tục giờ đây càng trở nên kích thích trước sự tiếp xúc trực tiếp.
Chỉ sau vài lần vuốt ve, nơi ấy đã bắt đầu cương cứng, trở nên căng tràn sức sống. Lúc này, bàn tay thô ráp mới chậm rãi mơn trớn lại, như thể cuối cùng cũng hài lòng với phản ứng của anh.
“Tôi sẽ làm thật tốt.”
Bất chợt, một giọng nói trầm thấp và dịu dàng thì thầm bên tai anh.
Như thể những lời trách móc và giận dữ trước đó chưa từng tồn tại, giọng cậu giờ đây mềm mại, vờn quanh tai như một con mèo nhỏ đang làm nũng. Đôi môi cậu khẽ cắn lấy dái tai anh, chơi đùa một cách đầy tinh tế.
“Tôi sẽ làm tất cả những gì anh muốn. Tôi sẽ trao bản thân này cho anh, thế nên… cứ tham lam đi. Cứ đòi hỏi bao nhiêu cũng được.”
Bàn tay đang vuốt ve phía dưới cũng nhẹ nhàng như giọng nói cậu vậy. Muốn bao nhiêu cũng được. Bao nhiêu cũng sẽ cho.
Ling Xinlu nói như vậy, dịu dàng như thể đang dỗ dành một đứa trẻ. Dù cơ thể đã nóng bừng, nhưng vì bàn tay chậm rãi vuốt ve bên dưới, nên thay vì được thỏa mãn, cơn khát khao lại càng thêm dày vò. Trong sự nôn nóng bức bối đó, Yuri nhìn cậu với đôi mắt mờ đi.
Anh không thể nhìn rõ khuôn mặt cậu, trong đầu như bị thiêu đốt bởi cơn sốt, ý thức chao đảo.
“Cậu sẽ làm sao?”
“Ừ. Bất cứ điều gì anh muốn.”
“… Tôi không muốn chỉ là người nhận.”
Yuri thở hổn hển giữa những hơi thở nóng rát, lẩm bẩm những suy nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu. Anh không hẳn đang nói với cậu, mà chỉ như đang độc thoại.
Những chuyện này không khiến anh khó chịu. Không, ngược lại, anh thích nó. Yuri thích việc hòa vào nhau với Ling Xinlu, thích đến mức phải nghiêm túc nghi ngờ xu hướng của bản thân. Dù cuối cùng kiệt sức đến rã rời, nhưng nếu cậu muốn, anh chưa từng có ý định từ chối.
Thế nhưng, điều anh thích là cùng hòa quyện với cậu. Việc chỉ đơn thuần “nhận” khi được “cho đi” lại không hề khiến anh thoải mái.
“Tại sao? Anh không muốn làm sao? Với tôi?”
Đúng lúc đó, giọng nói vốn im lặng một lúc lại vang lên. Vẫn là tiếng thì thầm bên tai nhưng lần này không còn mềm mại hay dịu dàng nữa.
Ngay sau đó, khi bàn tay vẫn mơn trớn nơi hạ thân của Ling Xinlu đột ngột đẩy hông vào sâu hơn.
“Ah—!!”
Tiếng rên rỉ bị đè nén bật ra theo bản năng. Yuri mở to mắt, hơi thở nghẹn lại, há miệng như muốn thở dốc. Nhưng khoảnh khắc ấy, môi anh lại bị môi của Ling Xinlu chiếm trọn.
Không một lời báo trước, cơ thể anh bị ép mở ra khi dương vật xâm nhập sâu hơn, vùi chặt vào bên trong. Phập, phập—những cú thúc thô bạo liên tiếp khiến nó chẳng mấy chốc đã chạm đến nơi sâu thẳm bên trong cơ thể Yuri.
Cậu ép mạnh xuống, đẩy tới mức tinh hoàn áp sát chặt vào lối vào đã bị căng ra đến giới hạn.
Hơi thở nghẹn lại. Yuri gắng gượng quay đầu, thở hổn hển qua đôi môi hé mở.
Dù đã thoát khỏi môi của Ling Xinlu và hít vào, thở ra thật sâu nhiều lần, nhưng cảm giác bị ép chặt và đẩy mạnh từ bên dưới khiến anh không sao có được cảm giác hít thở trọn vẹn.
Yuri quay đầu nhưng Ling Xinlu vẫn kiên trì đuổi theo. Đôi môi bướng bỉnh ấy lần tìm đến anh, bám riết lấy môi, gò má không chút buông tha.
Ling Xinlu cũng đang chìm trong hưng phấn, hơi thở dồn dập.
“—Vậy thì, anh làm đi. Làm thế nào cũng được, tôi không quan tâm. Tôi muốn làm mọi thứ cho anh, nhưng nếu anh không muốn nhận…Vậy thì anh phục vụ tôi đi. Dâng cơ thể này cho tôi. Mỗi khi tôi muốn, hãy dang rộng chân ra. Khi tôi cần, hãy lắc hông theo ý tôi. Hãy làm vậy… cho tôi.”
Cậu cắn nhẹ vào má Yuri, thô bạo thì thầm, rồi bắt đầu đẩy hông lên. Dù đã tiến vào đến tận cùng nơi tưởng chừng không thể sâu hơn được nữa, cậu vẫn không ngừng thúc mạnh hơn, sâu hơn, như thể muốn chôn vùi hoàn toàn.
Bị cuốn theo chuyển động mãnh liệt ấy, Yuri có cảm giác như mình sắp rơi vào khoảng không vô định. Bản năng trong anh trỗi dậy, vô thức quấn chặt chân quanh eo cậu run rẩy không kiểm soát, cơ thể nóng bừng như bị thiêu đốt, chẳng biết phải làm gì ngoài thuận theo.
“Đúng vậy, đúng rồi, làm tốt lắm.” Cậu rít lên, giọng khàn đặc. “Cứ siết chặt như thế… chết tiệt. Anh thèm thứ này đến mức phải quấn lấy như vậy sao? Suốt thời gian qua cơ thể thế này đã sống kiểu gì? Rồi sau này thì sao? Đúng thế, nếu rời khỏi đây… không có tôi, anh định sống thế nào? Với một cơ thể tham lam đến vậy, anh thật sự có thể sống mà không có tôi sao? Hay là—”
Những lời tuôn trào về phía Yuri đột ngột dừng lại.
Không biết cậu vừa nghĩ đến điều gì, nhưng cả động tác ôm siết và vuốt ve cũng chững lại, hông đang chuyển động cũng ngưng đột ngột.
Ánh mắt cậu lạnh lẽo như thể nhiệt độ vừa rơi xuống dưới mức đóng băng. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cơn phẫn nộ lại bùng lên như ngọn lửa dữ, cuốn phăng mọi thứ.
“Tuyệt đối không tha thứ! Nếu có một kẻ nào khác—dù chỉ một đứa khốn nào dám chạm vào cơ thể này ngoài tôi… tôi sẽ giết nó. Không cần biết là ai, tôi sẽ xé xác nó ngay trước mắt anh. Xé nát từng thớ thịt, nghiền nát từng mảnh xương. Tôi sẽ khiến chúng biến mất dù đó là bất cứ ai! Tôi tuyệt đối… không để yên đâu!!”
Ling Xinlu gầm rú như một con mãnh thú, dồn ép Yuri đến tận cùng, thô bạo đến mức như muốn xé toạc anh ra từng mảnh. Đôi mắt cậu mở to, ánh lên sắc xanh lạnh lẽo, lồng ngực phập phồng dữ dội. Tim cậu đập điên cuồng, như thể sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Dù qua lớp da thịt, nhịp đập ấy vẫn truyền đến rõ ràng.
Tại sao chứ? Yuri mơ hồ tự hỏi, rồi chợt nhận ra đó là chính nhịp tim của anh. Hai nhịp đập dồn dập, kề sát nhau, chạy đua đến nghẹt thở.
Một người khác ư? Anh chưa từng nghĩ đến điều đó. Chưa từng một lần.
Phải, có lẽ cũng có thể xảy ra. Một ngày nào đó, anh có thể gặp ai đó khiến mình thực sự thích, đủ để muốn hòa làm một với họ nhưng không phải bây giờ. Và cả sau này cũng vậy. Ít nhất là… chừng nào người đàn ông này còn khao khát anh.
Anh định nói “Không đâu” nhưng lời ấy không sao thoát ra khỏi đầu lưỡi. Cơn cuồng nhiệt đang thiêu đốt bên dưới khiến anh không thể thốt lên bất cứ điều gì.
Không còn gì trong đầu nữa. Chỉ còn lại những cảm giác thuần túy.
Sức mạnh cứng rắn của bàn tay đang siết chặt eo anh, hàm răng sắc bén đang cắn lấy môi, những cú đẩy mãnh liệt kéo anh trở lại mỗi khi cơ thể bị hất văng về phía trước—tất cả hòa lại thành một cơn lũ dữ, cuốn trôi mọi suy nghĩ.
Xung quanh dường như chỉ còn lại cảm giác, chỉ là cảm giác, không hơn không kém.
Hộc… hộc… hộc. Tiếng thở dồn dập tràn ngập đôi tai, nhưng anh không biết đó là của mình hay của cậu nữa. Nghe thế nào cũng giống như xen lẫn tiếng nức nở, khiến Yuri thoáng nghĩ—mình đang khóc ư?
Giờ nhìn lại mới thấy má anh đang ướt đẫm, cả mắt cũng vậy. Có lẽ anh đã gào thét, đã khóc nấc lên trong vô thức. Nhưng… liệu có khi nào người đàn ông này cũng đang khóc không?
Yuri cố mở to đôi mắt nhòe lệ, gắng sức nhìn về phía Ling Xinlu qua màn sương mờ ảo. Nhưng cậu không khóc. Trên đôi má khô ráp ấy, chỉ có những giọt mồ hôi nặng trĩu lăn dài.
Thế nhưng không hiểu vì sao… cậu lại trông như một đứa trẻ đang nức nở.
Ling Xinlu cũng chưa từng rời mắt khỏi Yuri, ánh nhìn hệt như muốn nuốt chửng anh.
Áp lực nặng nề bên dưới mỗi lúc một gia tăng, lấp đầy đến mức không còn khe hở. Cảm giác bị ép mở ra tận sâu bên trong khiến anh nghẹt thở.
Nhịp thở rối loạn. Đầu óc cậu cũng trở nên mơ hồ. Cơ thể này từ lâu đã chẳng còn là của anh nữa.
Chết mất thôi.
Một ý nghĩ thoáng lướt qua như ánh chớp xé toạc màn đêm.
“—Sẽ… chết… mất…”
Những từ ngữ rời rạc bật ra từ môi Yuri, như hơi thở, như tiếng gió thoảng qua rồi tan biến.
Nhưng Ling Xinlu đã nghe thấy. Cậu cúi xuống, giọng nói khàn đặc không còn ra dáng một con người tỉnh táo nữa, thì thầm bên tai anh.
“Anh nghĩ mình sắp chết ư? Còn tôi… giờ tôi mới thấy mình được sống.”
Vòng tay siết chặt hơn như thể nếu có thể nghiền nát anh trong lòng mình, cậu cũng sẵn sàng làm vậy. Không chừa dù chỉ một kẽ hở để anh có thể cựa quậy.
“Tôi đã không thể ngủ, không thể ăn, đầu óc lúc nào cũng rối bời. Anh có biết từ bao giờ không? Anh có biết tôi đã như thế bao lâu rồi không? Tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi nữa. Dạo gần đây, tôi thực sự đã nghĩ… mình sắp chết đến nơi. Nhưng giờ thì không, giờ tôi mới thấy mình sống lại.”
Hơi thở của cậu phả lên da anh nóng như lửa, nhưng đôi tay lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy.
“Tôi mệt đến chết đi được, nhưng chỉ cần ôm anh vào lòng thế này… cảm giác đó như tan biến hết. Bây giờ tôi mới thật sự thấy mình sống.”
Không thể buông tay. Dù có chuyện gì xảy ra, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể buông tay. Tôi sẽ giữ anh bên mình, dù có phải làm bất cứ điều gì đi chăng nữa.
Những lời thì thầm ấy tan vào cơn mê man của anh, như sóng vỗ vào bờ rồi rút đi không để lại dấu vết.
Anh nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Cậu nói mình mệt đến mức sắp chết ư? Chắc chắn là nói dối. Bởi trong những lần mơ màng thiếp đi rồi tỉnh lại, dù bao nhiêu lần đi nữa, anh chưa từng thấy cậu ngủ.
Dù là khoảnh khắc nào, dù anh có mở mắt bất chợt ra sao, ánh mắt ấy vẫn luôn dõi theo anh.
Lúc dịu dàng, lúc nồng nhiệt, lúc lại chất chứa ham muốn không thể che giấu. Và mỗi khi ánh mắt ấy thay đổi, cơ thể anh cũng theo đó mà run rẩy, rung động, rồi bị cuốn vào cơn lốc không lối thoát.
… Không được sao?
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai, rung động như sắp khóc. Cứ như đã thì thầm nhiều lần.
Ngay cả khi ý thức của Yuri trôi dạt đến nơi xa xăm, cậu vẫn không ngừng thì thầm bên tai dù biết rằng anh chẳng thể nghe thấy.
— Làm ơn, xin hãy chạm tới. Dù chỉ lướt qua đôi tai không thể nghe thấy này, miễn là có thể chạm đến trái tim anh.
Như một lời cầu nguyện.
— Anh không thể tham lam tôi thêm một chút nữa sao? Không thể nào mong muốn tôi nhiều hơn, không thể nghĩ rằng nếu thiếu tôi thì không thể sống nổi sao? Rằng nếu rời xa tôi, anh sẽ chẳng thể tiếp tục tồn tại.
— Anh cũng không thể nghĩ như vậy sao?
Giọng nói yếu ớt như một đứa trẻ mất tinh thần.
Yuri chớp mắt, rồi lại mở ra. Anh đã khóc nhiều đến mức đôi mắt sưng tấy, đau rát. Giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
Cơ thể nặng trĩu, chẳng muốn nhấc nổi một ngón tay. Giữa đêm qua anh không hề nhận ra, nhưng có vẻ chính anh cũng đã gào khóc rất nhiều.
Yuri quay đầu. Không biết từ lúc nào, anh đã được đưa lên giường đắp chăn ngay ngắn. Bên cạnh giường, một chiếc ghế được kéo sát vào, trên đó Ling Xinlu đang ngồi.
Trông cậu có vẻ mệt mỏi nhưng chắc không phải chỉ vì thức trắng đêm. Hàng lông mày hơi cau lại như thể vô thức xoa nhẹ nếp nhăn giữa trán, cậu bất động, chìm sâu vào suy nghĩ.
Dù biết Yuri đã tỉnh, Ling Xinlu vẫn không nhìn anh mà chỉ lặng lẽ cúi xuống, chăm chú nhìn vào tay mình như đang chìm sâu trong suy nghĩ. Yuri quay đầu nhìn Ling Xinlu, rồi ánh mắt cậu cũng tự nhiên hướng theo ánh nhìn của anh.
Ling Xinlu nắm một thứ gì đó nhỏ bé trong bàn tay đặt hờ trên tay vịn. Mỗi khi ngón tay cậu chậm rãi xoa nhẹ, một tiếng sột soạt rất nhỏ của lớp nhựa vang lên. Yuri dõi theo vật hình vuông nhỏ bé, lúc ẩn lúc hiện giữa kẽ tay cậu, quan sát một lúc lâu rồi mới nhận ra đó là gì.
“!”
Có vẻ Ling Xinlu đã nhận thấy ánh mắt Yuri đang dán chặt vào nó. Cậu thôi vo tròn lớp nhựa trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cậu chìm trong một màu tối u ám như thể đang nhìn xuống một vực sâu không đáy. Yuri im lặng đối diện với ánh mắt ấy.
“Ý chí của con người yếu ớt đến nực cười.”
Ling Xinlu cất lời với chất giọng chậm rãi, mệt mỏi và trĩu nặng.
Cậu từ từ nâng bàn tay lên. Đầu ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy một chiếc túi nhựa hình vuông, hoàn toàn được niêm phong không có đường xé mở. Bên trong là một lớp bột trắng chưa đầy đến một nửa.
Cậu chăm chú nhìn túi nhựa nhỏ chỉ bằng một con tem, rồi khẽ lắc nó. Theo chuyển động của tay, thứ bột trắng bên trong cũng lạo xạo di chuyển theo.
Yuri vẫn im lặng nhìn cậu. Ling Xinlu chậm rãi dời mắt sang anh.
“Hôm qua, Winan đưa cho tôi cái này, bảo là thứ mà gã kia đã tuồn ra. Tôi nhét vào túi rồi quên mất.” Cậu thì thầm.
Thứ bột bên trong dao động theo nhịp chuyển động đều đặn của tay cậu.
“Tôi đã thấy không biết bao nhiêu con người bị hủy hoại vì thứ này. Đôi khi có kẻ sa ngã rồi lại nói rằng mình sẽ đi cai nghiện, nhưng trong một trăm người, may ra chỉ có một hai kẻ thực sự cai được. Và ngay cả trong số họ, chỉ một hai kẻ là thực sự hoàn toàn thoát ra… Chắc là nó khó dứt bỏ đến thế đấy.”
Cậu nói với chất giọng hờ hững như thể đang nhắc đến một điều hiển nhiên.
“Ngay cả những kẻ tưởng chừng có ý chí mạnh mẽ cũng không khác gì mấy. Nếu chỉ là một chuyến ảo giác nhẹ thì còn may, nhưng đã là thứ này thì chín mươi chín phần trăm sẽ giống nhau cả thôi. Khi cơ thể không chịu đựng được nữa, tinh thần cũng sẽ bị bẻ gãy. Có lẽ vì thế mà người ta nói thứ này làm mục ruỗng tâm trí. Nghĩ lại thấy thật nực cười, đúng không?”
Ngón tay cậu tiếp tục vò nát lớp nhựa, rồi gõ nhẹ vào như thể đang cân nhắc xem nên làm gì với nó.
“Khi xưa, tôi đã từng nghĩ đến việc nhấn chìm anh Taei trong thứ này, chỉ để giữ anh ấy bên cạnh mình. Nhưng khi đó Gable đã bảo tôi đừng làm vậy. Anh nói rằng nếu làm thế, tôi sẽ mãi mãi đánh mất anh ấy. Nhưng…”
Cậu đột nhiên im lặng, khóe môi hơi méo mó một chút.
“Nhưng nếu vẫn muốn giữ lại thì phải làm sao đây?”
Ling Xinlu hững hờ ném chiếc túi nhỏ lên bàn, rồi cứ thế nhìn chằm chằm vào nó. Một lúc sau cậu mới chậm rãi dời ánh mắt sang Yuri. Đôi mắt sâu thẳm, tối đen, không thể nhìn thấu được. Một nụ cười nhợt nhạt, méo mó thoáng hiện trên môi cậu.
“Nếu là Gable, thì anh nghĩ sao? Nếu một người bị thứ này nuốt chửng đến mức không thể quay đầu lại, liệu có thể dứt ra chỉ bằng ý chí của bản thân không?”
Yuri không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Nhưng khoảng lặng ấy không kéo dài lâu.
Anh chậm rãi, dứt khoát lên tiếng như thể đang nói ra một điều mà cả hai đều đã biết từ trước.
“Có lẽ tôi sẽ kết thúc mạng sống của chính mình.”
Câu trả lời bình thản vang lên, trôi đi nhẹ nhàng như không có gì đặc biệt.
Ngay khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt Ling Xinlu hoàn toàn biến mất. Gương mặt cậu đóng băng, trở nên tái nhợt cứ như thể vừa bị dội một xô nước đá lên đầu. Nhưng rồi khóe môi cậu méo mó dần, vặn vẹo một nụ cười giễu cợt.
“Hah. Anh nghĩ đơn giản quá rồi.” Cậu cười khẩy, âm thanh run rẩy bất ổn.
“Có những loại thuốc còn dễ cai. Nhưng đã là thứ nguy hiểm thực sự thì một khi đã nghiện sẽ không còn đủ tỉnh táo để nghĩ đến chuyện sống chết nữa. Khi đó, trong đầu chỉ có thuốc mà thôi.”
Yuri ngước lên trần nhà. Anh im lặng hồi lâu như thể đang lục lại ký ức, rồi khẽ gật đầu.
“Đúng. Nhưng sẽ có những khoảnh khắc ngắn ngủi khi lý trí trở lại, một khoảng thời gian đủ để kết thúc mạng sống của chính mình.”
Ling Xinlu không đáp.
Lần này, gương mặt cậu thực sự mất đi mọi biểu cảm. Không còn cơn giận âm ỉ, không còn sự tuyệt vọng bùng nổ, không còn cả những chấp niệm chưa thể dứt bỏ. Đôi mắt trống rỗng, ánh sáng trong đó như đã hoàn toàn lụi tàn.
Yuri từ từ quay đi, rời mắt khỏi cậu.
“Ngay cả tôi cũng có một người bạn đã ra đi vì thứ này.”
“……”
Ling Xinlu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Yuri, ánh mắt trống rỗng như một bóng ma. Ngón tay cậu khẽ run lên như một cơn co giật nhẹ. Nhưng ngoài điều đó ra, cậu vẫn ngồi đó bất động như thể đã hoàn toàn đóng băng.