Passion Special: Ngoại truyện Kinh Thánh - Chương 2.1
Tarten & Riegrow Inc., viết tắt là T&R.
Công ty được sáng lập bởi hai gia tộc Tarten và Riegrow, những người có bề dày lịch sử hơn 150 năm, vừa mới kỷ niệm 100 năm thành lập.
Buổi yến tiệc vốn được tổ chức để vinh danh những người đã góp phần làm nên sự hưng thịnh suốt trăm năm của công ty, hoành tráng đến mức dù đã bao trọn cả hội trường khách sạn cũng vẫn đông nghẹt người.
Bữa tiệc bắt đầu từ đầu giờ tối và kéo dài đến tận khuya, kết thúc gần nửa đêm. Jeong Taeui vốn dĩ không ưa những nơi ồn ào hay đông đúc, chỉ sau vài tiếng đã mệt rã rời như miếng kim chi dầm muối, đến cả khi tiệc tan rồi cậu cũng chẳng về nổi.
Ngay cả những thành viên của đội đặc nhiệm tư nhân từng có mối liên hệ mật thiết với T&R nhưng sau đó đã giải tán và biến mất cũng được mời đến yến tiệc. Jeong Taeui thoáng nghi ngờ, những kẻ như vậy mà cũng được coi là “người đã góp phần làm nên sự hưng thịnh” ư? Nhưng trái với dự đoán, lũ “tội phạm toàn cầu” đó lại ăn mặc bảnh bao đến ngạc nhiên, ngồi yên một góc sảnh tiệc, tỏ ra nhã nhặn và lịch thiệp như khách quý đích thực. Cũng vì lần đầu hội ngộ sau thời gian dài, họ đã quyết định tụ họp vui chơi tại phòng suite khách sạn, và thế là cậu lại bị kéo theo.
Jeong Taeui không hiểu sao mình lại bị kéo đến chỗ tụ tập đó, nhưng lúc hoàn hồn thì cậu đã bị Alain lôi đi và đang ngồi trên ghế sofa giữa căn phòng suite rộng lớn ở tầng cao nhất khách sạn.
“Này, tôi đâu phải đồng nghiệp hay gì với mấy người, sao lại phải có mặt ở đây chứ…?”
Tôi muốn về nhà, nằm dài nghỉ ngơi trên giường cơ, Jeong Taeui nói, nhưng vô ích.
“Không, cậu không cần về đâu. Rick bảo sẽ đến ngay thôi.”
“Không, thì cứ để mấy người chơi với Ilay đi, tôi đâu có cần thiết phải tham gia.”
“Rick cũng chỉ đến ngồi một chút rồi về mà, nên đi chung luôn đi. Rồi, rồi, uống cái này đi.”
Angher lúc ấy đã ngà ngà say, khoác vai Jeong Taeui rồi nhét vào tay cậu một lon bia. Jeong Taeui lập tức hất tay hắn ra và toan đứng dậy rút lui, nhưng vừa nhìn thấy lon bia thì lại khựng lại, rồi lặng lẽ ngồi xuống. Thôi thì uống một lon rồi về cũng được.
Trong lúc khui lon bia và lặng lẽ nhìn quanh, cậu thấy vài gương mặt quen, và vài người thì chưa từng gặp bao giờ.
Họ vốn chẳng có lý do gì để tụ tập một chỗ, là những kẻ sống đời lang bạt, chẳng biết khi nào sẽ gặp lại, nên cứ hỏi thăm nhau sống ra sao rồi.
“Ivan sao không tới? Tên đó không bao giờ bỏ lỡ mấy dịp thế này mà.”
“Giờ đang bị Interpol truy nã. Cậu ta bảo bận chạy trốn cảnh sát nên không tới được.”
“Thế còn Julian? Hình như cũng không thấy mặt.”
“Dạo này bận yêu đương rồi.”
“Lại nữa hả? Lần này là ai?”
“Nghe nói là một nhà phân tích thành công ở London.”
Alexei đang cầm ly rượu trong phòng, bật cười khinh khích trước câu trả lời của Alain—người luôn cập nhật đủ mọi tin tức.
“Ồ, biết không? Cô gái mà Julian đang đổ tiền vào như thể muốn mua đứt cả Harrods ấy?”
“Sao cậu biết?”
“Sao lại không biết? Chính là con rắn đó đã giật hết khách hàng cũ của tôi đấy.”
“Wow, lại là cô ta à?!”
Cả đám phá lên cười. Angher vỗ gối cười rung cả người rồi nâng ly lên.
“Tên đó đúng là bị nguyền rồi. Sao mỗi lần yêu là lại dính phải mấy cô lừa đảo hay rắn độc vậy trời.”
“Mà hắn thì vẫn khăng khăng mình vô tội, đến chết cũng không nhận.”
“Nói gì thì nói, thằng đó bình thường thì khôn ngoan lắm, mà cứ dính đến phụ nữ là biến thành thằng ngốc nhất thế giới.”
“Bởi vậy mới nói, yêu đương mà không cẩn thận là tiêu cả đời đấy.”
Ừ thì, đúng là vậy. Jeong Taeui gật gù đồng tình khi nghe họ trò chuyện, nhưng rồi chợt nhận ra đã quá muộn, vì ánh mắt của đám đàn ông đang dần dần đổ dồn về phía mình, trong lúc cậu đang bị quyến rũ bởi mùi vị của lon bia mới.
“Ilay thì sao?”
Cậu trợn mắt nhìn lại, nhưng đám kia chỉ xua tay như chẳng có gì. Thái độ như thể còn chẳng buồn nói của họ khiến Jeong Taeui càng bực, nhưng cậu lại bỏ lỡ cơ hội nổi giận khi Angher đúng lúc dúi vào tay thêm một lon bia nữa.
“Mà nếu nói ‘đâm đầu vào nhầm người’ thì Tina cũng đâu có ngoại lệ.”
Lúc ấy, một người tên Milan bất chợt lên tiếng. Người này Jeong Taeui chưa từng gặp, chỉ nghe nói chủ yếu hoạt động ở Trung và Nam Mỹ, và lần này là lần đầu về châu Âu sau nhiều năm.
“Ồ, Tina. Ừ thì cũng giống như thế thật. Nhưng lần đó đúng là khó nói ai đúng ai sai. Là lỗi của Tina, hay của cái người kia?”
“Ừm, để xem nào.”
Milan đặt ngón trỏ giữa hai chân mày như đang suy nghĩ trước câu hỏi của Alexei. Trong khi đó, Mark có vẻ là người cập nhật thông tin chậm nhất trong nhóm vẫn chớp mắt bối rối.
“Tina mà đâm đầu yêu đương ai đó á? Cái người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế đó? Với ai cơ?!”
“Ai cơ? Không thấy Tina lúc nãy à?”
“Có thấy. Ngồi ở bàn nhà Tarten, trông chẳng khác gì một thiếu gia nhà danh giá.”
À. Thì ra người tên Tina mà bọn họ đang nói đến chính là Christoph.
Jeong Taeui nuốt một ngụm bia, nghĩ đến người đàn ông đúng là “thiếu gia nhà danh giá” kia.
Vì đây là tiệc kỷ niệm 100 năm của T&R, nên Tarten không thể vắng mặt. Dù giờ đã rút khỏi T&R và chỉ còn là cái tên, thì cậu ta vẫn là con cháu nhà đồng sáng lập và là cổ đông lớn.
Bàn của nhà Tarten được đặt ở vị trí VIP trang trọng nhất giữa sảnh tiệc rộng lớn, và Christoph thì ngồi ở đó, tách biệt khỏi đám người cũ của đội cơ động.
Dù suốt cả tháng đã than phiền vì không muốn đi chỗ đông người, nhưng cậu ta trông vẫn như bước ra từ tranh vẽ với vẻ kiêu ngạo, đẹp đẽ, hợp với kiểu yến tiệc xa hoa thế này hơn bất kỳ ai.
“Mà nghĩ lại thì, sao Tina không đi cùng luôn nhỉ?”
“Tiệc vừa tan là đã kè kè bên cạnh chủ nhân của Tarten rồi. Nếu đã đi công tác xa cả tháng mới về thì vẫn nên gặp nhau chứ.”
“Nhưng mà với tính Tina, nếu không tình nguyện thì cũng đâu dễ gì bị dắt đi như thế.”
“Nói thì vậy, nhưng chủ nhân gia tộc Tarten cũng đâu phải người đơn giản. Hồi còn là ứng viên thừa kế đã nổi tiếng rồi, là kiểu người trong bụng có cả triệu con rắn.”
“Tina ấy, khi làm việc thì thông minh như quỷ, vậy mà đôi lúc lại ngây thơ đến lạ, coi chừng bị nuốt chửng vô bụng rắn lúc nào không biết.”
Mark từ nãy đến giờ vẫn nghiêng đầu bối rối chợt la lớn.
“Ê, có khi nào cái người mà Tina ‘đâm đầu’ vào là Richard Tarten không?!”
“Giờ thì chỉ có mỗi cậu là chưa biết chuyện đó thôi. Mấy ai cần biết thì biết cả năm trời rồi.”
“Cái gì cơ?! Không phải Christoph Tarten với Richard Tarten nổi tiếng là kẻ thù à?!”
“Trời ơi, cậu đang sống ở thời nào vậy. Mau cập nhật tin tức giùm cái, còn muốn lăn lộn trong giới này nữa không?”
Mark há hốc miệng, cằm như rớt xuống khi bị Angher mắng. Milan ngồi bên cạnh tuy cũng cập nhật hơi trễ nhưng nhạy bén hơn gật đầu cái rụp.
“Thảo nào thấy hai người đeo cùng một kiểu nhẫn.”
“Đúng rồi, cái nhẫn đó!”
Ngay khoảnh khắc ấy, đám đàn ông đồng loạt hét lên.
Chắc là ánh sáng phản chiếu khiến họ để ý. Biểu cảm ai nấy đều trở nên kỳ dị (đến cả Alain cũng để lộ một vết nứt nơi gương mặt luôn như đeo mặt nạ của mình).
Trong khi mọi người đang ồn ào, Jeong Taeui chỉ lặng lẽ uống bia.
“Không phải là ‘trúng mánh’ rồi sao? Tina thì thôi đi, nhưng kiểu người như Richard Tarten mà lại công khai đeo nhẫn đôi thế này thì khác gì rêu rao tình cảm?”
“Tina bắt anh ta đeo dưới lời đe dọa kiểu ‘tháo ra là chết’ à?”
Ừ thì, Tina đáng sợ thật. Tôi cũng không muốn gây thù với tên đó đâu, cứ nghe lời cậu ta thôi, Jeong Taeui chỉ lặng thinh giữa đám đàn ông đang bàn tán.
Không phải vậy.
Không phải.
Jeong Taeui biết rõ câu chuyện đằng sau cái nhẫn ấy. Không phải cậu muốn biết, mà là vô tình phát hiện ra.
Hôm đó là lúc Jeong Taeui ghé nhà Kyle để đưa tài liệu cho Christoph theo lời nhờ.
Trên bàn làm việc vốn được Christoph dọn dẹp gọn gàng có một chiếc hộp đen nhỏ ở góc, Jeong Taeui cầm lên vô thức và buột miệng: “Cái này là gì vậy?”, và đó là một sai lầm. Đáng ra cậu không nên đụng vào đồ của người khác khi đang ở nhà người ta.
Gương mặt Christoph lập tức tái xanh, còn chưa kịp ngăn lại bằng một câu “À, cái đó…” thì chiếc hộp đã mở ra trong tay Jeong Taeui, bên trong là một chiếc nhẫn thanh lịch và đẹp đẽ với đường nét đơn giản.
Chỉ cần liếc mắt cũng biết đây không phải nhẫn bình thường. Christoph lập tức giật lấy hộp từ tay Jeong Taeui đang chết lặng và cất nó vào ngăn kéo. Jeong Taeui ngập ngừng một chút, rồi lỡ lời hỏi vu vơ:
“À, Richard tặng hả? Sao cậu không đeo?”
Chết tiệt, đúng ra mình không nên mở cái hộp ấy ra, cũng không nên mở miệng.
Christoph trừng mắt nhìn Jeong Taeui, ánh mắt lạnh buốt, rồi lạnh lùng mím chặt môi. Nhưng trái lại, vành tai cậu lại hơi đỏ lên, gương mặt giận dữ kia lại như chẳng biết phải làm sao cho phải.
Quả nhiên, người đẹp thì dù giận dữ cũng vẫn như tranh vẽ. Dễ thương chết đi được… Và đúng lúc ấy—
“Cậu nghĩ gì mà phải đeo? Bị người ta để ý thì có gì hay ho?”
Nghe câu trả lời gay gắt của Christoph, Jeong Taeui thầm nghĩ, “Ồ, tên này đầu óc thông minh hơn rồi đấy, thế mà lại rất hiểu ý nghĩa của một chiếc nhẫn.” Đã vậy còn biết ngại ánh mắt thế gian, và đồng thời, cậu cũng không khỏi kinh ngạc trước sự điên rồ vượt quá tưởng tượng của Richard.
Jeong Taeui nhìn gương mặt Christoph đang ửng đỏ, quyết định giả vờ như chẳng biết gì và nói, “Ờ, thôi được rồi.”
Nhưng hôm đó rõ ràng là một ngày không may mắn.
Ai mà ngờ được Richard lại đến Berlin đúng hôm đó, lại còn đến đúng lúc cậu đang có mặt ở nhà Christoph.
Richard thậm chí còn có cả chìa khóa nhà Christoph, đã nhíu mắt lại khi thấy Jeong Taeui đang ngồi cạnh Christoph.
“Tôi không ngờ sẽ gặp cậu ở đây. Thật đấy.”
Miệng thì hơi nhếch cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, cái kiểu ánh mắt nhìn một tình địch bí mật.
“À, Kyle bảo tôi chuyển lời trực tiếp cho cậu ấy. Tôi mới tới thôi. Tôi về luôn đây!”
Mình đâu có làm gì sai, vậy mà vẫn thấy hơi xấu hổ—vì Richard vốn chẳng ưa gì Jeong Taeui từ lâu, và Jeong Taeui cũng biết lý do: bởi vì Christoph thích cậu.
Nhưng thật sự, cậu đã thân với Christoph từ lâu rồi, thế mà Richard vẫn cứ ghét một người bạn bình thường như cậu. Christoph đúng là kiểu người hẹp hòi và dai dẳng.
Dù có thân thiết, thì người thân nhất với cậu ấy vẫn là tôi. Cậu ấy chỉ gặp anh đôi lần trong tuần mà đòi thân hơn sao? Dù hai người có đeo nhẫn đi nữa.
Jeong Taeui lầm bầm trong bụng rồi đứng dậy, vô thức nhìn về phía tay Richard. Và rồi cuối cùng cũng thấy chiếc nhẫn xinh đẹp mới thấy trước đó lấp lánh trên ngón áp út bên trái.
Không, vị tiên sinh này đeo nhẫn mà tự tin đến thế, khiến cậu thoáng ngẩn người. Nhưng có vẻ Richard đã nhạy cảm phát hiện ra cả chuyển động nhỏ ấy.
Richard cúi xuống nhìn những ngón tay đang bị Jeong Taeui dán mắt vào, rồi cười một cách tự đắc như kẻ chiến thắng. Khoảnh khắc sau, hắn chuyển ánh mắt sang tay Christoph và nụ cười lập tức biến mất.
Christoph có lẽ cũng cảm nhận được ánh nhìn ấy, nhìn xuống bàn tay trắng trẻo, trơn nhẵn không đeo gì, bối rối siết chặt nắm tay. Nhưng dù có siết lại, những ngón tay trống trơn vẫn chẳng thể giấu được.
“Christoph, nhẫn đâu rồi?”
“Vẫn còn. Có mà.”
Christoph vội mở ngăn kéo, viện cớ rằng mình không làm mất, nhưng ánh mắt của Richard nhìn vào chiếc hộp bên trong vẫn không hề dịu đi.
Vài giây hắn đứng lặng nhìn Christoph thôi mà dài như hàng năm trời. Tuy gương mặt ấy đang đanh lại, nhưng cậu vẫn thấy rõ vẻ dè chừng dưới lớp vỏ ngoài đó. Jeong Taeui thấy hơi áy náy thay Christoph, nhưng cũng nghĩ: chắc mình nên rút lui khỏi nơi này… Cậu đang định đứng dậy thì Richard mở lời trước.
“Em không thích à? Nếu không thích kiểu này thì đổi mẫu khác cũng được.”
“Không, không phải vấn đề kiểu dáng.”
“Vậy thì là vấn đề gì?”
Giọng nói dịu dàng ấy như siết nghẹt cả hơi thở. Christoph đang trừng trừng nhìn vào ngực Richard vội ngẩng đầu lên.
“Tôi đang nói chuyện một cách lý trí đấy. Nếu tôi và anh đeo mấy thứ như nhẫn thì người khác sẽ nghĩ gì? Anh không biết mình đang ở vị trí nào sao?”
Việc Christoph nói chuyện hợp lý khiến người ta bất ngờ, nhưng cậu nói đâu có sai. Jeong Taeui liếc sang Richard. Hắn ta đang nhìn Christoph bằng gương mặt vô cảm, lạnh lùng như sắt.
“Đó là chuyện của tôi, Christoph, không phải của em!”
“Anh bắt tôi đeo thì sao lại không phải là chuyện của tôi?”
Richard vẫn dửng dưng nhìn Christoph dù đang nghe lý lẽ cực kỳ thuyết phục rồi hỏi lại.
“Vậy là em không muốn đeo vì sợ bị chú ý?”
“Phải.”
Christoph đáp lại dứt khoát, không hề lùi bước.
Bầu không khí căng thẳng lập tức lan ra.