Passion Special: Ngoại truyện Kinh Thánh - Chương 2.2
Chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà, có cần thiết phải căng như thế không? (Về sau khi kể chuyện này cho Ilay, hắn chỉ nói: “Đúng vậy, không quan trọng đến thế. Nhưng cậu ta mà cố không đeo thì với cái tính của Richard, hán sẽ chẳng chịu nhún nhường đâu, và cuối cùng người khổ sẽ là Christoph.”—Tầm nhìn của tên đó đúng là khác thường.) Jeong Taeui chỉ muốn thoát khỏi tình huống mong manh này càng sớm càng tốt. Chết tiệt, giá mà mình đừng mở hộp, đừng mở miệng, và nhất là đừng mở cửa căn nhà này.
“Được thôi.”
Bất ngờ thay, sau một thoáng im lặng, Richard lắc đầu điềm tĩnh như thể chẳng còn hứng tranh cãi. Hắn gật đầu, rồi lấy chiếc hộp trong ngăn kéo bỏ vào trong áo.
Khoảnh khắc chiếc nhẫn bị lấy đi, một biểu cảm thoáng qua gương mặt Christoph—là tiếc nuối, hay có gì đó gần giống tiếc nuối, hoặc buồn bã. Jeong Taeui nhìn chằm chằm gương mặt ấy mà không rời mắt nổi.
Có lẽ Christoph thật sự rất trân trọng chiếc nhẫn đó.
“Vậy thì tôi sẽ cất nó ở đâu đó, tránh tầm mắt người khác.”
Richard cắt ngang dòng suy nghĩ của Jeong Taeui mà nói.
Christoph vốn đang nhìn chiếc hộp với ánh mắt tiếc nuối chẳng khác nào Linus bị lấy mất chăn*, khựng lại rồi ngẩng lên nhìn Richard với vẻ ngờ vực.
(*Trong truyện tranh Peanuts, Linus van Pelt là một nhân vật nổi tiếng với chiếc chăn an toàn của mình. Chiếc chăn này không chỉ là một món đồ bình thường mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Linus, giúp cậu cảm thấy an toàn và thoải mái)
“Gặp lại vào cuối tuần nhé.”
Richard chỉ để lại câu đó rồi quay người rời đi. Christoph có vẻ định đuổi theo, vì thái độ của Richard khiến cậu thấy bất an một cách kỳ lạ. Nhưng khi trông thấy Jeong Taeui vẫn đứng đó ngẩn ngơ, cậu lại vờ như chẳng quan tâm, buông một câu “Gặp lại thì để làm gì chứ?” rồi ngồi phịch xuống.
Dù vậy, khi Jeong Taeui chào Christoph để rời đi trong lúc cậu ta đang lo lắng nhịp chân thì cậu cũng chẳng thể biết chuyện gì xảy ra sau đó…
Tuần kế tiếp, Kyle đang ung dung nhâm nhi trà ở nhà thì nói, “À mà hình như Christoph bị viêm ruột nhẹ, mặt mày xanh xao, cứ chạy vào nhà vệ sinh suốt. Tôi hỏi thì cậu ấy nói là do bụng khó chịu, rên rỉ cả ngày. Tưởng cầm cự được vài hôm, ai ngờ hôm nay bảo là đi Dresden rồi.” Jeong Taeui không nói gì được khi Kyle tiếp lời rằng bác sĩ riêng của nhà Tarten rất giỏi, viêm ruột kiểu gì cũng sớm khỏi.
Cậu vẫn bối rối không hiểu cuối tuần đó đã xảy ra chuyện gì, sao tự dưng lại đau bụng, rồi chiếc nhẫn thì biến đâu mất, nhưng cuối cùng cũng quyết định không nghĩ thêm nữa.
Đến khi hai người gặp lại, chiếc nhẫn luôn nằm trên ngón áp út bên trái của Christoph và dĩ nhiên Jeong Taeui chưa từng hỏi gì.
Từ đó về sau, Christoph không bao giờ tháo nhẫn, luôn giữ nguyên ở ngón tay đó. Dù có đút tay vào túi hay che tay trái bằng tay phải, thì nhìn qua cũng biết cậu đang cố giấu nó.
Hôm nay tại hội trường yến tiệc, cậu ta cố để tay thấp nhất có thể, đặt lên đầu gối, tránh xa khỏi mặt bàn. Nhưng vì cái tính cầu toàn không thể chịu nổi nếu không tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc ăn uống, cậu chẳng thể mãi dùng một tay phải mà ăn. Thế nên chiếc nhẫn bên tay trái vẫn cứ lấp lánh và thu hút ánh nhìn.
“Nhưng mà này, nếu thật sự muốn giữ nhẫn, sao không xỏ dây đeo cổ cho kín đáo? Có cần thiết phải đeo lộ ra như vậy không?”
Khi Angher vừa uống rượu vừa thốt ra điều đó, Milan đáp lời.
“Xét theo mục đích cốt lõi của chiếc nhẫn, thì để người ta nhìn thấy là đúng.”
“Mục đích cốt lõi là gì?”
“Thì ý là: ‘Tôi đã có người yêu rồi, đừng bén mảng lại gần.’”
“Ừm… mà cũng đúng. Nếu là người thừa kế nhà Tarten thì chắc nhiều cô mê lắm.”
Mark gật đầu theo, ngồi cạnh Angher.
“Nhưng thật không ngờ đấy, tôi không tưởng tượng được Tina lại chiếm hữu đến mức ấy.”
“Ờ, tôi cũng bất ngờ, dám công khai chiếm người ở vị trí như vậy. Mà vì hai người đều là đàn ông, lại còn có máu mủ, nên cũng chẳng thèm quan tâm người ta nghĩ gì, kiểu gì cũng đè nhau mà giành. Chỉ những kẻ có bản năng chiếm hữu điên cuồng mới làm thế thôi.”
Giữa đám lời nói nhảm nhí ấy, vị giác của Jeong Taeui dần trở nên đắng chát.
Những lời lẽ cách xa sự thật đến cả triệu năm ánh sáng ấy lại như đang che giấu điều gì đó rất thật.
Phải, không chỉ là bản năng chiếm hữu điên rồ.
Hôm nay cũng vậy.
Richard luôn giữ Christoph ngồi bên mình và càng để ý đến chiếc nhẫn giống hệt khi cả hai cùng ngồi cạnh nhau. Khi tiệc tàn, hắn đưa Christoph đi với vẻ mặt mãn nguyện, như thể chiếc nhẫn là chưa đủ, hắn còn khoác vai người ta mà rời khỏi hội trường. Nếu Christoph không lườm dữ như vậy, có khi đã bị khoác eo luôn rồi.
Jeong Taeui vừa thấy mệt mỏi, vừa buồn cười đến vô vọng.
Dù họ đã ở bên nhau lâu như thế…
Jeong Taeui đã lang thang cùng Ilay suốt nhiều năm, thỉnh thoảng gặp lại Christoph mỗi khi quay về châu Âu và ở lại Berlin. Dù mối quan hệ giữa họ đã lâu rồi vẫn như vậy, nhưng họ không hề thay đổi.
Richard vẫn luôn khao khát Christoph. Dù giờ đây Christoph gần như đã trao cho hắn tất cả, khác xa khi xưa, Richard chắc chắn biết rõ điều đó.
Tuy cả hai đều biết rõ họ thuộc về nhau, nhưng vẫn cứ vội vã và tham lam như thể vừa mới chạm vào được người kia.
Mỗi lần nhìn nhau, ánh mắt của họ đều ngập tràn dục vọng không giấu nổi, đến mức người tinh ý chỉ cần liếc qua cũng thấy, chẳng cần đến chiếc nhẫn làm dấu.
“Thật sự… tốt đến thế sao?”
Cậu lỡ buột miệng, và vài gã gần đó quay lại nhìn.
“Hả?”
“Không, ý tôi là cái kiểu chiếm hữu đó, có cần đến mức đó không? Rốt cuộc thì… nó tốt đến mức nào mà ám ảnh như vậy chứ?”
Jeong Taeui vừa nhún vai nói với vẻ dửng dưng, liền tự hỏi có phải mình vừa lỡ lời không. Đám đàn ông quanh đó đột nhiên im bặt, quay sang nhìn cậu chằm chằm.
Sao tụi này tự nhiên lại nhìn người ta kiểu đó?
Jeong Taeui chớp mắt, nhấp ngụm bia, rồi nhận ra muộn màng.
…Chết rồi.
Hối hận ập đến, nhưng lời đã lỡ buông.
“Nhìn cái đứa bị trói chặt nhất còn dám nói người khác kìa?”
Đúng như dự đoán, Alexei hừ mũi rồi mỉa thẳng.
“Dính chặt với cái tên chiếm hữu nhất thế giới mà còn nói thế.” – “Nhìn con chó dính phân còn chửi chó khác bẩn.” Giữa đám đàn ông đang cười khúc khích, Jeong Taeui chỉ biết câm nín và né tránh ánh mắt.
Phải, đúng là vậy.
Cậu đâu có tư cách nói gìn khi bản thân còn bị trói với ai đó lâu hơn cả Richard và Christoph.
“Không, nhưng… tôi đâu có đeo nhẫn hay gì cả. Mà chúng tôi còn thường xuyên xa nhau. Khi Ilay bận công tác dài ngày, chúng tôi có khi xa nhau đến mấy tháng.”
Tuy vẫn đang nói, nhưng cậu cảm thấy như đang bào chữa. Nhưng đó không phải là lời nói dối, ít nhất cậu cũng không treo biển “Của tôi đấy, đừng lại gần.”
“Là vì trói quá chặt rồi nên chẳng cần nhẫn. Với cái kiểu người chẳng màng sống chết như hắn thì ai dám bén mảng tới? Dù có đeo cả trăm cái nhẫn thì người tỉnh táo cũng vẫn tránh xa cậu thôi.”
Mark bật cười mà không cần suy nghĩ.
Làm thế nào để đeo được một trăm cái nhẫn chứ, không, hơn thế nữa câu nói—nếu là người tỉnh táo—lời đó khiến lòng tự trọng của Jeong Taeui hơi rạn vỡ.
Tất nhiên, cậu không hề muốn ai tiếp cận mình và cũng biết điều đó không có nghĩa là cậu bất tài đến mứcd chẳng ai thèm đến gần, nhưng dù sao thì vẫn thấy hơi chạnh lòng.
“Này, hồi đó tôi cũng khá nổi đấy chứ.”
“Ồ, giờ cậu vẫn nổi mà, rất nổi. Phải có hơn một hai người nhắm đến cậu ấy chứ. Ờ, đúng rồi, năm kia còn có mấy tên tìm đến gặp cậu đó. Là cái đám bị đá khỏi EO ấy?”
“DOR chứ gì.”
“À đúng! Tên của bọn họ nghe hài chết đi được, ‘Hậu duệ của Rhodesia’!”
Cả bọn phá lên cười, có người còn cụng ly, cười nghiêng ngả như thể chuyện gì buồn cười lắm.
Aaa, tôi muốn xóa sổ hết đám này luôn quá. Cảnh sát mấy người làm gì vậy, sao còn chưa bắt hết tụi khốn này…
Jeong Taeui nuốt ực ngụm bia, cứ như thể đang nuốt cả cục tức vào lòng.
“Lúc mấy gã đó bắt cóc cậu đi, Rick như phát điên vậy. A, lại nhớ ra rồi, tôi chưa bao giờ thấy hắn ta nổi điên đến thế.”
Angher lúc bắt đầu kể chuyện thì còn cười cợt như vừa xem được thứ gì thú vị, đến cuối câu lại rùng mình khẽ, rồi nhún vai như thể toàn thân đang nổi da gà.
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi mà bên hông Jeong Taeui cũng nhói lên theo bản năng, khiến cậu vô thức đưa tay xoa nhẹ vùng eo.
Giữa không khí chùng xuống trong giây lát, Alain như thường lệ vẫn nở nụ cười rồi buông một câu đùa.
“Nhưng kể từ lúc mấy kẻ thèm khát cậu đến thế xuất hiện, Rick đã tặng cậu món quà còn tuyệt hơn cả một chiếc nhẫn.”
“Ừ đấy, đúng là món quà còn rõ ràng gấp trăm lần so với nhẫn trong việc tuyên bố ‘đừng có động vào người này’.”
Milan và mấy người kia đều gật gù đồng tình.
Lần này, vị bia trong miệng Jeong Taeui trở nên đắng nghét, đến mức cậu bóp bẹp lon bia trong tay dù vẫn còn vài ngụm.
“Đủ rồi, món quà quái quỷ gì chứ?”
“Sao lại không? Rick đã ‘gói ghém’ món quà đó bằng cả tấm lòng. Một món quà mà hắn dồn hết công sức và thời gian vào, so với nó thì chiếc nhẫn chỉ là đồ chơi.”
“Tôi cũng khổ sở lắm mới giúp được hắn chọn món quà lúc đó đấy.” Jeong Taeui quăng lon bia vào Alain đang cười cợt, nhưng hụt mất.
“Mỗi tháng, suốt nửa năm trời, lại có một chiếc… đầu người được chuyển đến tôi trong gói đông lạnh, chẳng khác gì phim kinh dị! Đó mà gọi là quà tặng hả?!”
Cuối cùng khi Jeong Taeui gào lên, đám điên kia lại cụng ly reo hò, “Hoan hô!”, “Vẫn là Rick!”, “Trên đời còn ai tặng được quà khiến tim đập thình thịch như thế chứ?!”
Phải, đó đúng là món quà khiến tim Jeong Taeui đập thình thịch nhất đời. Nếu như… cái thứ đó còn có thể gọi là “quà tặng”.